Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.2 – Chương 137: Manh Phi Thay Đổi Thân Phận [1]
“Này…có người sao?”Mộc nghiên vẫn nhắc nhở mình, hiện tại là tiểu bạch, tiểu bạch sẽ có bộ dạng tiểu bạch.
“Khụ khụ…”Đáp lại Mộc Nghiên chính là tiếng ho khan.
Mộc Nghiên đi vào bên trong, thư phòng này thật đúng là không phải lớn bình thường a, thư phòng cũng chia trong ngoài.
Bên trong, trên ghế thái sư ngồi một vị lão giả tóc trắng đưa lưng về phía Mộc Nghiên.
Mộc Nghiên cúi đầu, nhẹ nhíu mày, lão giã này tu vi nàng phát hiện mình lại nhìn không ra.
Mộ gia không hổ là huyền khí thế gia, một gia chủ tu vi nói thế nào cũng là trên chí tôn??
“Lão gia nhà ngươi hiện tại ở đâu?” Lão giả xoay người, trầm giọng nói.
“Nga..A…”Mộc Nghiên ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt lão giả không nhịn được hít một hơi.
Khuôn mặt kia…thoạt nhìn cùng lão cha nàng không sai biệt lắm, người này tu vi rốt cuộc cao bao nhiêu? Huyền khí cấp bậc trên chí tôn thì có hiệu quả trú nhan*, người này là cha vợ Mai Lệnh Dương, như vậy không sai biệt lắm là đồng lứa cùng gia gia, xem ra khi còn trẻ hẳn cũng là thiên tài. ( *dung nhan dừng lại ở tuổi nào đó–khiến cho gương mặt trẻ lại)
Bởi vì lão gia tử gần nhất đột phá chí tôn, vẻ mặt tang thương mới có chút thay đổi, mà người này dung nhan cư nhiên dừng lại ở tuổi 40, chậc chậc…
“Hử?” Mộ Đông Thành hơi híp mắt, nghiêm khắc nhìn tiểu nha đầu trước mắt.
Mộc Nghiên xóa bỏ dự định ban đầu lúc đến đây, hiện tại không biết tu vi lão nhân này, nếu như mình tùy tiện hành động…Trêu chọc lão đầu này, chính mình thì không sao, thế nhưng còn có Mộc gia vậy thì không tốt.
Vì vậy Mộc Nghiên sợ hãi rụt cổ , lắp bắp nói:”Lão gia, lão gia….Nô tỳ cũng không biết lão gia ở đâu.”
“Hỗn trướng*, ngươi là đang đùa giỡn lão phu sao?” (* khốn nạn, vô sỉ)
Mộc Nghiên xua tay :”Không phải không phải.”
“Nói, ngươi tới làm gì?”
Mộc Nghiên giống như làm ảo thuật từ trong lòng móc ra một phong thư, phóng tới trên bàn nói :”Trước buổi tối lão gia gặp chuyện không may đem cái này giao cho nô tỳ, nói là chờ sau khi người xẩy ra chuyện liền đem cái này giao cho ngài.”
Mộ Đông Thành nhìn phong thư trên bàn,lại nhìn nha đầu trước mắt.
Bán tín bán nghi mở ra phong thư…
Mộ Đông Thành khuôn mặt ngày càng đen, sau đó ba một tiếng bàn tay vỗ lên mặt bàn.
Loảng xoảng…Cái bàn nát bấy, tay nắm phong thư ,các đốt ngón tay trắng bệch…
Trong thư là chứng cứ Mai Lệnh Dương cùng hai quốc gia cấu kết còn có một cái tổ chức thần bí, hai điểm này Mộ Đông Thành không để ý, khiến hắn tức giận chính là từ nội dung trên Mộ Đông Thành cho ra kết luận chính là Mai gia đi đến ngày hôm nay có hơn phân nửa đều là vì bọn họ, bởi vì bọn họ ở lúc sự việc bại lộ bỏ mặc Mai Lệnh Dương, để Mai Lệnh Dương làm bia đỡ đạn là nhân vật gián tiếp hại Mai gia.
Trong thư cũng nhắc tới, bọn họ không chỉ không cứu viện, nhưng lại ở phía sau bắn lén…(t/g:đây là Mộc Nghiên giở trò quỷ).
Mộ Đông Thành rất nhanh thu liễm tức giận, nhìn tiểu nha đầu trước mắt không ngừng run rẩy nói :”Phong thư này có người khác xem qua sao?”
“Không có, lão gia lúc cấp cho nô tỳ cái này, phu nhân còn nói …” Mộc Nghiên một bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Nói.”
“Phu nhân nói, sau khi nô tỳ truyền tin để lão gia thu lưu nô tỳ.” Mộc Nghiên hai mắt rưng rưng, trên mặt nàng dẫn theo một tầng mồ hôi, phối hợp với thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dáng khéo léo khả ái, vừa nhìn chính là một tiểu nha đầu linh hoạt.
Nghe nói là yêu cầu của nữ nhi, Mộ Đông Thành không có cự tuyệt, Mộ gia lớn như vậy, dưỡng thêm một người quả thực chính là một bữa ăn sáng.
Mộc Nghiên theo quản gia Mộ phủ đi vào hậu viện Mộ gia.
Mới bước vào liền chợt nghe đến một giọng nữ kiêu ngạo :”Mộ Uyên Nhiễm, bản tiểu thư bảo ngươi phao trà đâu?Hả?”
“Không có lá trà!” Giọng nữ đạm mạc, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ba…Tiếng chén trà bị đập vỡ.
“Chết tiệt Mộ Uyên Nhiễm, ngươi cố ý có phải hay không? Hừ, nhà chúng ta lại không có lá trà? Ngươi cho ta là ngu ngốc a?”
“Thì ra ngươi biết!” Tử y nữ tử cười nhạt.
Mộc Nghiên khóe miệng cong lên, hóa ra loại tiết mục cẩu huyết này Mộ gia cũng sẽ phát sinh a.
Cái người gọi Mộ Uyên Nhiễm này , nàng càng xem càng thuận mắt, đặc biệt cổ ngạo khí mơ hồ từ trong khung (trong xương cốt)kia, Mộc Nghiên từ trên người nàng thấy được bóng dáng chính mình.
“Làm tốt chuyện của mình, không nên nhìn , không nên nghe, liền không cần nhìn, không cần nghe.” Quản gia trầm thấp thanh âm vang lên phía sau Mộc Nghiên.
A…Mộc Nghiên nhìn lão quản gia, sau đó gật đầu nhu thuận trả lời :“Đã biết!”
Lão quản gia không nói tiếp, mang theo Mộc Nghiên định rời đi…
“Đứng lại!” Hoàng y nữ tử nổi giận đùng đùng nói, lão quản gia không thể làm gì khác đành phải dừng lại.
“Quản gia, nàng là ai?” Mộ Uyên Tuyết mang theo nha hoàn đi tới, ngón tay chỉ vào Mộc Nghiên, nàng rất không thích Mộc Nghiên, chính xác mà nói là không thích tất cả những nữ nhân lớn lên so với mình xinh đẹp , đáng yêu hơn!!
“Nha hoàn mới tới.”
“A…Thì ra là nha hoàn mới tới…”Mộ Uyên Tuyết nói, ngón tay nâng lên cằm Mộc Nghiên, nhướng mi nói :”Chậc chậc….Còn là một mỹ nhân bại hoại a, gọi là gì?”
Mộc Nghiên rất muốn phế đi móng vuốt của tiện nhân Mộ Uyên Tuyết này, thế nhưng diễn trò sẽ phải làm tốt, không thể khiến người xem chê cười.
Hơn nữa Mộc Nghiên còn phát hiện Mộ Uyên Nhiễm đang nhìn về phía mình, ánh mắt kia bình thản như nước.
Sợ hãi rụt cổ, Mộc Nghiên nắm chặt góc áo khẩn trương đáp :”Tử…Tử Yên!”
Nàng chú ý tới khi thấy bộ dạng này của nàng thì trong ánh mắt bình thản như nước của Mộ Uyên Tuyết hiện lên một tia khinh thường, dường như là coi thường, coi thường bộ dáng nàng nhu nhược, thật thú vị!!
“Tử Yên sao!” Mộ Uyên Tuyết ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc, hướng quản gia nói :”Nha đầu này ta muốn!”