Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.2 – Chương 128: Manh Phi Rất Kiêu Ngạo [8]
“Ngục Viêm Thương, thật dễ nghe!”
“Thương ca ca, ngươi thật sự là ca ca như Thi Thi tỷ nói sao? Thế nhưng Tiểu Phượng nghĩ ngươi càng giống tỷ tỷ a!” Tiểu Phượng nhíu mày hỏi.
Ngạch….Ngục Viêm Thương ghét nhất bị người lấy hắn so sánh cùng nữ nhân.Tiểu phá hài tử này lại suốt ngày đem cái này đọng ở trên miệng.
Ngục Viêm Thương hướng tiểu Phượng cười rất chi là vặn vẹo nói :”Vậy sao ngươi không gọi Phi Khê Trần tỷ tỷ nhỉ? Ừm? Hắn cũng rất đẹp a!!”
Á…Tiểu Phượng cắn ngón tay :”Thế nhưng Trần ca ca cùng Nghiên tỷ tỷ có hôn nhẹ a, nếu không ngươi cũng theo ta hôn nhẹ ta sẽ gọi ngươi là ca ca, thế nào?”
Ầm ầm , một phòng người, Mộc Nghiên, Phi Khê Trần , Đường Thi Thi, Ngục Viêm Thương bị những lời này của tiểu Phượng cấp hoa hoa lệ lệ sấm ngã.
“Làm sao vậy? Nga….Ta đã biết, ngươi nhất định là xấu hổ, vậy không bằng ta chịu thiệt một chút, đổi lại ta thân(hôn) ngươi cũng được ?…”Tiểu Phượng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn thoáng qua mặt bốn người trong phòng.
Ầm ầm …Ngươi nha có thể xấu hổ một chút sao? Còn ngươi chịu thiệt một chút? Ta dựa vào….
“Hử, không nói lời nào theo Nghiên tỷ tỷ nói chính là cam chịu, ngô….” Tiểu Phượng chân giẫm lên trên ghế chu miệng…
Ngục Viêm Thương đầu đầy hắc tuyến, tiểu hỗn đản này hắn không đánh ặt hắn nở hoa đào hắn sẽ không biết hoa nhi vì sao như vậy hồng? Ngục Viêm Thương vừa định đánh một cái tát cấp tiểu hài tử không thuần khiết này tỉnh lại, thế nhưng …Chuyện xẩy ra tiếp đó khiến Ngục Viêm Thương kinh hãi, thân thể hắn cư nhiên không thể động, hơn nữa nói cũng không thể nói, chỉ có hai tròng mắt có thể chuyển động, không thể tin được…
Thế nhưng lúc này miệng Tiểu Phượng đã thấu đi lên …
Mộc Nghiên trực tiếp từ trên ghế rớt xuống:” Ta dựa vào…” Này phát triển quá mẹ nó nhanh đi? Hiện tại có vẻ như là Ngục Viêm Thương bị tiểu Phượng cường ??
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa…
“A…” Đường Thi thi cô nương rốt cục lấy lại tinh thần, xấu hổ thẳng thét chói tai, mất mặt a….
Đường Thi Thi mạnh mẽ tiến lên ôm cổ Tiểu Phượng, môi Tiểu Phượng xẹt qua mặt Ngục Viêm Thương ..Ngô, mỹ nhân ca ca da hảo trơn, so mỹ thực tiểu Phượng ăn còn thơm….
“Xin lỗi, xin lỗi!” Thi Thi một lòng đối Ngục Viêm Thương gật đầu nói xin lỗi, căn bản không phát hiện Ngục Viêm Thương khác thường.
Phi Khê Trần nhìn ra Ngục Viêm Thương không thích hợp, tay hắn còn dừng ở giữa không trung, hai mắt trợn tròn …
Phi Khê Trần vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Phượng, đang nhìn đến Ngục Viêm Thương vẫn đứng không nhúc nhích, nơi này liền chỉ có vài người bọn họ, Mộc Nghiên ngồi bên cạnh, hắn biết Mộc Nghiên không có xuất thủ, bản thân càng không có khả năng, như vậy còn lại chính là Tiểu Phượng….
Một giây, hai giây, ba giây , bốn giây….. Ba mươi giây….
Phanh,Ngục Viêm Thương rốt cục có thể động, việc thứ nhất chính là đoạt lấy Tiểu Phượng từ trên tay Thi Thi.
“Vừa rồi là ngươi đúng không?”Ngục Viêm Thương mặt lúc đỏ lúc trắng, một tiểu tử cư nhiên có thể định trụ hắn,thật là không thể tin được.
Tiểu Phượng lắc đầu, hai mắt lóe lệ quang:”Cái gì? Tiểu Phượng không biết ca ca nói cái gì, Tiểu Phượng chỉ là thân ca ca một chút.” Đánh chết cũng không thể thừa nhận là mình làm, hừ!!
“Còn giả bộ?”Vừa rồi thiếu chút nữa trong sạch liền không giữ được, hoàn hảo lão thiên gia ưu ái hắn, bất quá trên mặt vẫn có nước bọt của tiểu tử hỗn đản này…
“Uy, mỹ nam ta đều với ngươi xin lỗi ngươi sao có thể như vậy? Tiểu Phượng chỉ là một hài tử cái gì cũng không biết, hắn thân ( hôn) ngươi chỉ là hảo ngoạn mà thôi, có cần phải như vậy không?”Thi Thi cô nương nổi giận.
“Ô ô ô… Tiểu Phượng chỉ là thích mỹ nam ca ca mà thôi, liền giống như thích Nghiên tỷ tỷ cùng Trần ca ca còn có Thi Thi tỷ vậy, bọn họ đều có thể thân, vì sao ca ca ngươi không thể thân?” Hơn nữa vừa rồi nếu không phải thấy ngươi giơ tay lên nhân gia mới định trụ ngươi sao, bằng không liền thân không được ngươi, còn có thể bị đánh thí thí ( mông), hừ! Cũng may ta thông minh.
Nhìn tiểu chính thái khóc, Ngục Viêm Thương hiện lên một tia áy náy, hắn vẫn là lần đầu tiên bị người định trụ, thủ pháp quỷ dị như thế cũng là chưa từng nghe thấy.
Vừa rồi nhất định là bị hoa mắt , với lại Tiểu Phượng cũng không có ác ý.
“Ngô. người xấu….” Tiểu Phượng chôn ở trong lòng Thi Thi, đưa lưng về phía Ngục Viêm Thương hướng Mộc Nghiên làm mặt quỷ.
Phi Khê Trần thấy một màn như vậy, ở trong lòng đã xác định chuyện này là kiệt tác của Tiểu Phượng.
Mộc Nghiên đánh một cái lên đầu mình, ném bạc a, tiểu Phượng kia tiểu chính thái thuần khiết, mới cùng Thi Thi sắc nữ kia lăn lộn nửa tháng liền hư hỏng như thế.( t/g:kì thật là bị ngươi mang hỏng a)
Nếu như ngày nào đó lão cha tiểu Phượng tìm tới cửa , phát hiện nhi tử triệt để biến thành hư hỏng, kia không bóp chết mình mới là lạ.
Bất quá nói đến chuyện này, tại sao lão cha tiểu Phượng chưa có tìm đến?
Theo lý thuyết, tiểu Phượng mất tích, bọn họ hẳn là rất sốt ruột a? Thế nhưng đến bây giờ sao một chút động tĩnh cũng không có?
Chẳng lẽ Tiểu Phượng không được sủng ? Cho nên hắn mất tích huyền thú thần phạt sâm lâm(rừng rậm) căn bản là không quan tâm?
Ngay lúc Mộc Nghiên một mình ở bên này tưởng tượng thì thần phạt sâm lâm bên kia , Thú vương thần phạt biết được nhi tử mình ở dưới sự trợ giúp của nàng biến hóa thành hình người, khỏi phải nói có bao nhiêu kích động.
Phải biết rằng huyền thú hóa thành hình người là một việc rất nguy hiểm. Rất nhiều huyền thú đều dừng lại ở giai đoạn cấp 9, một ngày không thể đột phá bình cảnh thì huyền thú tu vi cũng sẽ chậm rãi lùi lại, như vậy sinh mệnh bọn họ cũng sẽ tùy theo giảm xuống…
Mộc Nghiên có thể dễ dàng giúp nhi tử đột phá bình cảnh, vậy chứng minh Mộc Nghiên rất mạnh, mà để Phượng Tà ở bên người nàng chúng nó rất yên tâm, đều tin tưởng Tiểu Phượng sẽ không ăn khổ, cho nên ngoại trừ thường thường phái người đi ra tìm hiểu tin tức biết tiểu Phượng rất an toàn , Thần phạt thú vương tạm thời đem nhi tử giao cho Mộc Nghiên.
Mà thất thải thần thạch cũng đang ở đột phá bình cảnh, nó ở trong thân thể Mộc Nghiên hơn chín năm, còn có một đoạn thời gian nữa nó có thể hóa hình, có thể lấy bản thể xuất hiện ở trước mắt Mộc Nghiên.Đây cũng là điều bắt buộc của chúng nó