Đặc Công Manh Phi

Chương Q.2 - Chương 127: Manh Phi Rất Kiêu Ngạo [7]


Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.2 – Chương 127: Manh Phi Rất Kiêu Ngạo [7]


Mộc Nghiên xoay người đem Tiểu Phượng ôm trở về phòng, đặt ở trên giường, đóng cửa lại.
Hai người bên ngoài chỉ thuần túy đánh nhau bằng vũ lực, không chút nào dùng đến huyền khí.
Ngục Viêm Thương mắt trái đã xanh đen, mà Phi Khê Trần còn đánh rất nhẹ nhàng,tự hắn tìm ngược không thể trách hắn a, hắc hắc..
Đợi sau khi hai người rốt cục dừng tay, viện tử ( sân) của Mộc Nghiên đã biến thành một mảnh phế tích .
“Ngục Viêm Thương, viện này ngươi chi tiền tu sửa.” Mộc Nghiên đưa tay chỉ, những thứ bị phá hư,toàn bộ tính đến trên đầu Ngục Viêm Thương.
“Hắn đâu? Đừng quên có hắn phân nửa.” Ngục Viêm Thương bưng mắt.
“Thiết…Phi Khê Trần là người của ta, ngươi lại không phải, thế nào? Ngươi nha nghĩ ăn quỵt? Được,trong phần hùng *khấu trừ hai phần .” Mộc Nghiên rất tốt nói vỗ vỗ vai Ngục Viêm Thương. (* phần Ngục Viêm Thương góp vốn vào Đạp nguyệt lâu)
“Ngươi…Ngươi….” Ngục Viêm Thương buồn bực a, nhìn Phi Khê Trần trước mắt cười đến vẻ mặt xán lạn , lại nhìn thoáng qua tiểu nữ nhân cật nhân bất thổ cốt đầu *, phất tay áo rời đi, hừ hừ..hắn ăn no không có việc gì tìm ngược. (* ăn người không tha xương cốt – ăn tươi nuốt sống -> đè bẹp, đàn áp đối thủ không cho chống cự lại)
Bất quá cùng Phi Khê Trần đánh một trận, trong lòng cũng đã phát tiết không sai biệt lắm.
“Thân phận của hắn đến nay vẫn là một bí ẩn” .Nhìn bóng lưng rời đi của Ngục Viêm Thương, Phi Khê Trần lo lắng nói.

“Chẳng lẽ là bộ đội nhảy dù?”
“Hử?”
“Ý ta chính là hắn bỗng nhiên nổi lên…”
“Ừ,ngoại trừ tên hắn còn lại tất cả đều là trống rỗng.”
“Dù sao không nguy hại đến lợi ích của chúng ta là được.” Mộc Nghiên hai tay đan vào nhau, người không tổn hại đến lợi ích của nàng, vậy nàng tạm thời mặc kệ.
“A…” Phi Khê Trần cười nhéo nhéo mũi Mộc Nghiên.
Hôm nay Đạp Nguyệt lâu khai trương là ngày toàn bộ Hồng Tụ đế quốc náo nhiệt nhất.
Mộc Nghiên nghiên cứu chế tạo pháo hoa đang ở không trung bùm bùm nổ vang, cái này làm cho những người chưa thấy qua pháo hoa đều vạn phần hiếu kỳ trợn to mắt, đồ chơi này là cái gì?
Đạp Nguyệt Lâu tầng cao nhất.
Ngục Viêm Thương từ lúc bước vào Đạp Nguyệt Lâu kia một khắc liền bị phong cách bên trong hấp dẫn, mỗi một tầng hắn đều chăm chú quan sát.
Đặc biệt sòng bạc.
Ngoại trừ xúc sắc, còn có rất nhiều trò chơi, Mộc Nghiên nói cho hắn đó gọi là bài, hầu như đều là một người làm nhà cái ở chính giữa, xung quanh là một cái bàn tròn lớn.Tiếp đến liền là quân bài, kia ngoạn ý liền ngay cả hắn cũng chưa từng chơi qua, hôm nay dĩ nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Mộc Nghiên cấp hai người Phi Khê Trần, Ngục Viêm Thương kinh hỉ cũng không chỉ điểm này.
Phi Khê Trần lúc trước khi thấy bức vẽ còn không cảm thấy gì, thế nhưng ngày hôm nay sau khi thấy thành phẩm, đối những đồ vật này rất là hiếu kỳ.
“Thiên tài, ngươi nha dám nhận đệ nhị tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất.” Ngục Viêm Thương trực tiếp đối Mộc Nghiên giơ ngón tay cái lên.
Hắn luôn rất tự tin, thế nhưng sau khi nhìn những thứ này của Mộc Nghiên..cũng phải bội phục nàng.
“Đa tạ đa tạ.” Mộc Nghiên ôm quyền nói, ở đây chỉ là điểm xuất phát của nàng mà thôi.
Tăng tăng tăng âm thanh lên tầng vang lên . ( chắc ý là âm thanh thang máy @@)

Loảng xoảng một cái, cửa mở liền thấy Thi Thi cùng Tiểu Phượng hai người ánh mắt bốc lên hình trái tim chạy đến.
“Biểu tỷ, tỷ không phụ là thần tượng của ta, ta quá yêu tỷ…ngô…Làm sao có thể làm ra Đạp Nguyệt Lâu xa hoa như thế chứ, cái kia cái gì Phẩm Khách Lâu so với Đạp Nguyệt Lâu của tỷ quả thực là tự rước lấy nhục.” Cô nàng Đường Thi Thi thao thao bất tuyệt nói, không chút nào chú ý đến mỗ nam nhân mặt đã đen như đáy nồi..
“Nha, mỹ nhân tỷ tỷ ngươi cũng ở đây a, hắc hắc….” Tiểu Phượng vừa nhìn thấy Ngục Viêm Thương hai móng vuốt liền hướng trên người hắn đưa qua.
Hử? Nghe được tiếng Tiểu Phượng, Đường Thi Thi quay đầu nhìn, oa…mỹ nam….
“Tiểu Phượng, ngươi ngu ngốc, là mỹ nam, mới không phải mỹ nữ.” Thi Thi kháng nghị.
Tiếp đó liền thấy cô nàng Thi Thi cùng Tiểu Phượng hai người quấn quít lấy Ngục Viêm Thương ăn đậu hủ.
“Khụ khụ….” Phi Khê Trần hai mắt tràn đầy ý cười, nhìn cảnh tượng trước mắt, rất vô lương nở nụ cười.
“Mỹ nhân , ngươi phải tin tưởng, trong lòng ta ngươi là soái nhất.” Mộc Nghiên rất hào sảng vỗ vỗ vai Phi Khê Trần.
Ngục Viêm Thương khuôn mặt bất nam bất nữ kia mới không phải món ăn của nàng , nàng vẫn là thích đại hôi lang khoác da dê Khê Trần mỹ nhân, đặc biệt nhất là không có việc gì liền đùa giỡn một chút.
“Ta có thể cho rằng nàng là đối ta thổ lộ sao, tiểu nha đầu?” Phi Khê Trần ôn nhu nói.
Ngạch thần a, lưu máu mũi, mỹ nhân rất ôn nhu, cười rộ lên trực tiếp đem hồn đều câu đi.
Mộc Nghiên gật đầu như gà con mổ thóc:”Ừ.” Nàng muốn nỗ lực đem mỹ nhân lừa đến trên giường a.

“Ha hả….” Phi Khê Trần nhéo nhéo mặt Mộc Nghiên, nha đầu kia thế nào lại như vậy sắc đâu?
“Mỹ nam ngươi tên gì?” Thi Thi túm lấy tay trái Ngục Viêm Thương, tiểu Phượng túm lấy tay phải Ngục Viêm Thương.
Ngục Viêm Thương đầu đầy hắc tuyến, ngày hôm nay nếu như không nói, hai tiểu sắc phôi này nhất định không buông tha cho hắn đi.
“Ha hả, ta chính là vừa nói đến cái kia ‘Lâu chủ Phẩm Khách Lâu’Ngục Viêm Thương cười mê chết người không đền mạng.
A…Thi Thi khuôn mặt tươi cười đỏ lên, xấu hổ cúi đầu , mất mặt a thật mất mặt a, làm trò trước mặt mỹ nam nói bậy, bất quá biểu tỳ vì sao vừa rồi không có ngăn cản nàng chứ?
Nhìn một cái, biểu tỷ đang ở cùng biểu tỷ phu tương lai **, ngạch…
Thi Thi giơ lên khuôn mặt tươi cười nịnh nọt:”Nghe nhầm, mỹ nam ngươi vừa rồi là nghe nhầm, có đúng hay không Tiểu Phượng?”
“Hử?”Tiểu Phượng ngạc nhiên ngẩng đầu, Thi Thi tỷ nói cái gì? Bất quá nhìn Thi Thi tỷ cười có chút vặn vẹo , tiểu Phượng rất thông minh lựa chọn gật đầu.
“Ha hả, ngươi xem Tiểu Phượng đều gật đầu, ta là Đường Thi Thi, hắn gọi Phượng Tà, ngươi gọi hắn Tiểu Phượng là được, mỹ nam đến ngươi.”
“Ngục Viêm Thương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.