Bạn đang đọc Đặc Công Hoàng Hâu 2: Chương 39-40
Chương39: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (39)
Có đôi khi hắn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, mà là mệt tâm . . . .
Không phải cơ thể mệt mỏi, mà là tâm mệt mỏi!
Hắn nhìn Nguyệt Trì Lạc bằng ánh mắt rất bất đắc dĩ . . . . .
Nguyệt Trì Lạc vẫn im lặng lắng nghe, đến khi nghe được câu cuối cùng đó cả người cô bỗng ngây ra, trong lòng cực kỳ hoảng loạn!
Cái gì cũng không làm được, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuyết, trong lòng lạnh run từng hồi.
Không thể nói rõ ràng đó là cảm giác gì. . . . .
Nhưng mà có chút khổ sở, có chút lạnh lẽo. . . .
Trong lòng một mảnh hoang vắng tiêu điều!
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ lạnh nhạt của Đông Phương Tuyết, trong nháy mắt lồng ngực chợt hít thở không thông, y hệt như có nỗi đau đớn không tên xỏ xuyên qua đáy lòng.
Rất đau, rất đau, thật rất đau. . . .
Hai người cùng lẳng lặng nhìn nhau, trong đôi mắt là sự thâm sâu khó đoán khiến cho người ta không thấy rõ rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Hai đôi mắt xinh đẹp nhưng hai vẻ mặt lại bất đồng.
Đối diệ nhìn nhau ở giữa không trung, vừa nghênh chiến vừa triền miên dây dưa. . . .
Trăm lời ngàn ý nói không hết, toàn bộ đặt vào trong mắt của mỗi người.
Sau đó sự trầm mặc lan tỏa ra như muốn hít thở không thông, đè nén cơ hồ khiến cho người ta không thở nổi.
Một lát sau, Nguyệt Trì Lạc mới lẩm nhẩm như tự nói với chính mình: “Em chưa từng tin tưởng anh? A Tuyết, hóa ra anh nghĩ em như thế ư. . . .”
Cô chừa từng tin tưởng hắn?
Không có sao?
Nước mắt trong nháy mắt xông lên hốc mắt, dường như không có ý muốn dừng lại, từng giọt từng giọt tuôn xuống trên khuôn mặt tái nhợt, sau đó rơi vào trước ngực áo, cuối cùng hóa thành hơi nước biến mất không thấy gì nữa. . . .
Nhưng vẻ mặt và nước mắt của Nguyệt Trì Lạc hoàn toàn trái ngược nhau, bỗng nhiên cô toét miệng cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, xán lạn nở rộ như hoa hướng dương.
Đông Phương Tuyết cảm thấy đau lòng.
Thật đau, thật rất đau . . . .
Hắn vươn tay ra muốn chạm vào cô nhưng lại bị cô né tránh.
Nguyệt Trì Lạc lắc lắc đầu thản nhiên nói: “Thật ra thì em tin anh, em chỉ là có chút không yên lòng mà thôi. . . . .”
“Em sợ, sợ cuộc sống bình thường này không phải là thứ anh muốn, sợ sớm muộn rồi cũng có một ngày anh sẽ thấy chán ngán cuộc sống như thế, sự hấp dẫn trên đời này quá lớn, người xấu quá nhiều, mà anh thì lại quá xuất sắc. . . .”
Chương40: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (40)
“Em thật sự là có hơi sợ, có chút lo lắng. . . . .”
Sợ!
Cô chỉ sợ, chỉ lo lắng, lo lắng chồng mình sẽ bị hấp dẫn!
Trên cái thế giới ngợp trong vàng son muôn hình muôn vẻ này, phải yêu nhau đến mức nào mới có thể vượt qua được sự tầm thường đó? Chống lại được với thời gian?
Bên ngoài ùn ùn kéo đến thậm chí không cần che giấu đó không phải là những cô gái ỷ vào sự xinh đẹp của mình mà làm kẻ thứu ba sao?
Họ ỷ vào sự xinh đẹp, ỷ vào còn trẻ tuổi, sa đọa cơ thể bán đứng linh hồn!
Có bao nhiêu gia đình ấm êm hòa thuận đã bị phá hủy?
Tuy rằng không tất cả đều là lỗi của phái nữ, nhưng nếu như không có sự quyết tâm quyến rũ của họ thì làm sao có thể phát triển đến tình cảnh như ngày hôm nay?
Còn A Tuyết thì thế nào. . . . .
Cái khác không nói, chỉ nói tới tấm thân xác, sắc đẹp của hắn đã là hiếm thấy ở trên đời này rồi.
Có bao nhiêu cô gái, thậm chí liếc mắt nhìn tới hắn từ xa, dù cho giữ không được tim mình mà ngay cả lòng cũng không thể giữ nổi, thì làm sao có thể giữ được cơ thể, giữ được tư tưởng?
Mà A Tuyết, người đàn ông tuyệt thế đó cho tới bây giờ đối với bất kỳ người nào cũng lạnh nhạt bỗng nhiên tươi cười dịu dàng với người con gái khác như thế, bảo cô làm thế nào có thể yên tâm, làm sao có thể không suy nghĩ lung tung?
Cho tới bây giờ đều là một cô gái kiêu ngạo, xem nhẹ mọi chuyện, thậm chí giết người không chớp mắt, là một người con gái mà cho tới bây giờ đối với bất cứ chuyện gì bất luận kẻ nào không để bụng.
Giờ khắc này. . . . .
Đã vì tình yêu, vì sự rung động nhất thời, vì muốn sống một đời bên nhau mà phải chịu uất ức như vậy, lo lắng như vậy, bàng hoàng như thế.
Mờ mịt không hiểu gì như một đứa trẻ thơ. . . . .
Mang theo sự vô tri cùng bất an đối mặt với cái thế giới này!
Nói cho cùng, về phương diện tình cảm Nguyệt Trì Lạc chỉ là một tay mơ mới mẻ, mới mẻ về mọi thứ cái gì cũng không hiểu!
Cô chỉ biết giết người. . . . .
Gia gia đã dạy cô rất nhiều thứ, mỗi phương diện đều có liên quan với nhau, nhưng duy chỉ có không chỉ dạy cô làm thế nào để yêu một người!
Trong chớp nhoáng này, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy thật thương tâm thay ình. . . .
Cô ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Tuyết nhíu chặt mặt mày, vươn ra một ngón tay lạnh y hệt như nước đá xoa nhẹ mi tâm hắn, vuốt lên nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của hắn, giọng nói mang theo chút bá đạo cùng kiên quyết: “Đông Phương Tuyết, ngoại trừ em ra, đừng cười với bất kỳ người con gái nào khác!”