Bạn đang đọc Đặc Công Hoàng Hâu 2: Chương 37-38
Chương37: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (37)
Hắn nghĩ rằng, bọn họ đã cùng nhau vượt qua giữa sự sống và cái chết, cùng vượt qua những thay đổi trong cuộc đời, đã vượt qua một thời đại Vương triều huy hoàng, đã vượt qua sự xa cách của thời gian ngàn năm, thương nhớ nhau từ hai thời không. . . .
Cô có thể một lòng một dạ tin tưởng hắn, một lòng một dạ lệ thuộc vào hắn. . . .
Mà bây giờ, hắn lại có một loại ảo giác dậm chân tại chỗ.
Bất kể hắn mang theo cô đi tới đâu, lòng cô vĩnh viễn vẫn dừng lại đứng im một chỗ!
Ở tại cái Vương triều cổ xưa đó, khi hắn còn là Tứ Vương gia còn cô là Tứ Vương phi, khi hắn cho rằng tình cảm của bọn họ đã trao cho nhau, trao đó chính là trao cả trái tim của hắn.
Cho tới bây giờ đều là hắn, không phải là cô!
Hắn nói sẽ làm cho cho cô tin hắn.
Cô không có làm được. . . . .
Cô không tin tưởng hắn, không lệ thuộc vào hắn!
Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy!
Thời gian biến đổi, cho dù xuyên qua ngàn năm.
Phần không tin tưởng giữa họ vẫn không có thay đổi!
Hắn đột nhiên thật không biết phải làm sao, thực sự không có cách nào, tiếc rằng mặc kệ bản thân làm gì đi nữa cũng không thể hoàn toàn có được sự tin cậy hết lòng của cô.
Điều này làm cho hắn có một loại cảm giác lúc nào cũng có thể sẽ phát điên cuồng. . . .
Khi cái cảm giác này xỏ xuyên qua toàn thân thì hắn đột nhiên còn có cảm giác vô lực. . . . .
Cảm giác này khiến cho hắn rất mệt, thực sự rất mệt.
Tuy sự ghen tuông thỉnh thoảng ấy của Nguyệt Trì Lạc cũng làm hắn thấy rất vui, nhưng nếu như cứ liên tiếp xảy ra hai lần cố tình gây sự, vô luận là người đàn ông nào tin rằng cũng sẽ không chấp nhận nổi.
Mà loại chuyện này dường như đã không phải là lần đầu tiên!
Mặc dù những lần trước kia đều rất nhỏ. . . .
Nhưng xác thực đã không phải là lần đầu tiên!
Tâm tư Đông Phương Tuyết đang rối loạn, sự phiền muộn trong đôi mắt càng lúc càng tăm tối đến không thể nào tản ra nổi.
Cuối cùng, hắn nhìn Nguyệt Trì Lạc cười nhẹ một tiếng.
Rất nhẹ, hoàn toàn không có cảm giác được đó là nụ cười, hoàn toàn làm cho người ta cảm thấy cười mà vô lực. . . .
Cười cho có lệ!
Đông Phương Tuyết nói: “A Lạc, anh vĩnh viễn không thể nào thấy hiểu được lòng em, mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, anh luôn cố gắng làm đủ mọi chuyện để cho em tin anh, chỉ dựa vào một chuyện sai lầm vì thế mà em luôn không tin tưởng anh!”
Chương38: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (38)
Hắn chỉ lừa gạt cô có một lần, và cũng từ khi đó cô đã không bao giờ tin hắn nữa rồi. . . . .
Cho dù cô nói tin tưởng, nhưng từ hành động, thậm chí là từ hành vi, cũng là thái độ tiện đà tương phản.
Đây là chính là cái gì gọi là một lần bị rắn cắn suốt mười năm sợ dây thừng?
Hắn cười khổ. . . .
Tự gây nghiệt, không thể sống!
Dừng lại một chút Đông Phương Tuyết nói tiếp: “Em không có tha thứ cho anh, thậm chí chưa bao giờ tha thứ cho anh.”
“Cái điện thoại kia, chúng ta đã nói trừ phi gặp phải nguy hiểm tánh mạng, nếu không cả đời này cũng không được đụng tới. . . .”
Hắn lấy ra một phần tờ báo, chỉ vào phía trên tấm ảnh mà hắn Nam Cung Tĩnh chụp chung, bình tĩnh nói: “Cũng bởi vì tờ báo này, tấm hình này, cũng bởi vì chút chuyện như thế, cả số điện thoại đó em cũng có thể gọi?”
“Nguyệt Trì Lạc, rốt cuộc em có nghĩ tới anh hay không? Rốt cuộc em có quan tâm đến cảm nhận của anh khi nhận được cuộc điện thoại kia hay không?”
Thời điểm nhận được cuộc điện thoại đó, trong lòng hắn khẩn trương tưởng chừng như muốn hóa ngu.
Nỗi sợ hãi đó, sự lo lắng khẩn trương đó. . . . .
Mấy năm rồi chưa từng gọi vào cái điện thoại đó, đã nói với nhau trừ phi có nguy hiểm gì tới mạng sống mới được gọi điện thoại. . . . .
Giây phút nhận được cuộc điện thoại đó, hắn thật sự nghĩ rằng cô đã xảy ra chuyện!
Kết quả. . . .
Đông Phương Tuyết cười nhẹ còn kèm theo chút sự tự giễu: “Em không hề có chút lòng tin nào dành cho anh? Em không hề có, cho tới bây giờ cũng không có. . . . . Anh cố làm nhiều chuyện như thế để được em tin tưởng, nhưng lại không bù đắp được một chút chuyện sai lầm đó của anh. . . .”
Cuối cùng, Đông Phương Tuyết nhìn Nguyệt Trì Lạc.
Đôi mắt màu tro lạnh âm u buồn tẻ nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn vào đáy lòng của cô.
Đông Phương Tuyết nhẹ nhàng nói: “A Lạc, không chỉ em biết mệt mỏi, anh cũng biết.”