Đặc Công Hoàng Hâu 2

Chương 23-24


Bạn đang đọc Đặc Công Hoàng Hâu 2: Chương 23-24

Chương23: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (23)
Hắn chỉ “Ừ” một tiếng nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
Cô cười cười nói: “Không có gì, anh nghe điện thoại trước đi.”
Hắn nhìn thoáng qua cô nở nụ cười dịu dàng rồi lấy điện thoại ra….
Nhưng nụ cười đó lọt vào trong mắt cô lại giống hệt như dáng vẻ tươi cười trên tờ báo ngày hôm đó.
Vì vậy…..Không hiểu sao lòng cô lại nảy sinh chút khác thường.
Có chút lạnh lẽo, có chút đau buốt.
Cô nghĩ mình rốt cuộc là vẫn để ý đến chuyện ngày hôm đó….
Để ý bởi vì hắn đã không giải thích và che giấu.
Cả hai là vợ chồng, không phải sao?
Vì sao, một người cứ giấu giếm còn một người cứ ôm nỗi hoài nghi….

Đột nhiên nghĩ tới đây cô cảm thấy mình thật bi ai.
Sự vui vẻ và cởi mở trước đó tất cả đều bởi vì dáng vẻ tươi cười nhu hòa này của hắn từ từ nhạt đi cho đến khi biến mất không còn nữa.
“A Tĩnh, có việc gì?”
Ngón tay của Đông Phương Tuyết rất thon dài mượt mà, ngón tay trắng muốt làm tôn lên màu đen bóng của chiếc điện thoại chói lọi đến hoa mắt Nguyệt Trì Lạc.
Cô chú ý tới vẻ mặt lúc hắn nói chuyện, đó chính là dáng vẻ rất dịu dàng. . . .
Cô nhìn thấy đôi môi mỏng của hắn nhếch lên thốt ra một cái tên thân mật của người con gái nào đó.
A Tĩnh? Là cách gọi rất thân mật gần gũi….
Không biết đầu bên kia nói cái gì, Đông Phương Tuyết theo bản năng liếc mắt nhìn Nguyệt Trì Lạc, sau đó trả lời vào điện thoại: “Được, em đợi một chút, anh sẽ lập tức đến ngay.”
Hắn muốn đi?
Hắn thật muốn đi?
Người khác chỉ gọi một cú điện thoại, hắn lại có thể bỏ cô mặc kệ không quan tâm?
Lòng Nguyệt Trì Lạc bỗng nhiên vô cùng khó chịu.
“A Tuyết, anh muốn đi đâu?” Có lẽ ngay cả chính cô cũng không hề nhận ra, sự tức giận cùng chua ngoa trên mặt mình vào giờ khắc này dường như không còn che giấu được nữa.
Đông Phương Tuyết hơi ngạc nhiên khi thấy cô nổi giận. (nè, nếu là ox tui thì đã bị ăn dép ngay khi vừa nhận cuộc đt ấy rùi chứ đừng nói bỏ vợ đi với con khác mà chỉ nổi giận…xì)
Hắn nhíu nhíu mày, nhỏ nhẹ trấn an cô: “Ngoan, anh đi một chút sẽ về ngay.” Hắn đẩy ra chiếc ghế dựa đứng dậy đặt lên trán cô một nụ hôn.
Đang chuẩn bị rời đi….
“Đông Phương Tuyết, anh định đi đâu?” Nguyệt Trì Lạc túm chặt vạt áo của hắn từ phía sau lại hỏi.
Hắn quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt chợt tối sầm xuống, tối đen như vũ trụ mênh mông không có điểm dừng, lời nói cũng sắc bén: “Nguyệt Trì Lạc, em đang hoài nghi điều gì?”
Chương24: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (24)

Một câu nói mang theo sự giá lạnh như thế, hầu như cũng trong nháy mắt đã khiến Nguyệt Trì Lạc buông lỏng tay.
Cô giật mình về hành động của mình lúc này lại còn buồn cười đến mức ấu trĩ như thế…..
Đông Phương Tuyết cứ đứng lạnh lùng nhìn cô, trong mắt là sự u ám không có giới hạn như muốn xuyên qua mọi thứ để thấy được đáy lòng của cô.
Hắn nhìn cô nở nụ cười. Rất mỉa mai còn có phần tự giễu.
Nụ cười đó như nói có người đã làm cho lòng hắn bị tổn thương? Có người đã làm cho ánh mắt đó chứa đầy đau đớn?
Không phải Đông Phương Tuyết không biết cô đang hoài nghi lẫn không tin tưởng, chỉ là…..Nguyệt Trì Lạc, từ khi nào em lại trở nên như thế?
Em đối với anh….Thật sự không hề có chút lòng tin nào sao?
Ngây thơ như vậy, không yên lòng như thế, ngay cả hắn cũng cảm thấy thật quá mỉa mai.
Haizzz….Không chần chừ nữa hắn lấy chiếc áo trên giá treo dứt khoát sải bước đi nhanh ra ngoài.
Nguyệt Trì Lạc ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nước mắt xông lên quanh viền mắt sau đó từ từ được hong khô trong gió.
Từ xưa tới này chưa bao giờ phải rơi một giọt lệ….
Cô đứng ở trên ban công đưa mắt nhìn theo bóng chiếc xe của hắn dần dần biến mất, không hề có chút do dự cũng không quay đầu lại nhìn một lần nào.
Đột nhiên cảm thấy mình quá mức buồn cười…..

Ngây thơ như vậy, ngây thơ đến mức không còn là chính mình nữa.
Ngay cả bản thân mình cũng bắt đầu thấy chán ghét mình. Huống chi người khác nhìn vào sao có thể vừa mắt đây….
Không biết qua bao lâu, cô quay vào quơ lấy cơm và thức ăn còn sót lại đổ hết vào thùng rác, sau đó ngồi ở trên ghế sofa ngẩn người…
Cho đến buổi chiều, người nào đó nói ra một một chút nhưng vẫn chưa thấy trở về.
Mãi đến tối Đông Phương Tuyết mới quay lại….
Vẻ mặt lạnh nhạt cùng với thái độ lạnh lùng xa cách.
Nguyệt Trì Lạc chợt nghĩ, thì ra dáng vẻ lạnh lùng của người này thật giống như một pho tượng Thần linh không lẫn vào chốn hồng trần, không nhiễm bụi bẩn, luôn ngồi ở trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Kiêu ngạo tự phụ đến không thể với tới.
Tuy rằng từ ngày đó về sau cả hai vẫn chung sống với nhau bình thường như trước đây không có gì khác, nhưng Nguyệt Trì Lạc lại cảm thấy giữa bọn họ có sự ngăn cách mơ hồ.
Loại cảm giác đó rất khó chiu, y hệt như có móng vuốt bén nhọn cắm thẳng vào trong tim.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.