Đặc Công Hoàng Hâu 2

Chương 21-22


Bạn đang đọc Đặc Công Hoàng Hâu 2: Chương 21-22

Chương21: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (21)
Cô tiếp tục bước đi vào trong, không hề quay đầu lại nói: “Em nghĩ rằng mình chẳng có gì cần phải giải thích cả, ngược lại anh mới là người nên cho em một lời giải thích hợp lý.”
Giải thích về chuyện giữa hắn và người phụ nữ khác!
Giải thích về sự việc trên báo chí!
Bầu không khí vốn đã lạnh lại bởi vì lời nói này mà càng thêm rét buốt đáng sợ.
Nguyệt Trì Lạc dừng chân lại ở ngưỡng cửa phòng ngủ.
Cô muốn nghe lời giải thích từ hắn.
Chỉ cần một câu nói của hắn, cô tuyệt đối sẽ tin tưởng….Nhưng mà…
Trong khoảnh khắc này, dường như trong không gian cũng chỉ có sự im lặng nặng nề!
Nguyệt Trì Lạc đứng đợi một lúc thấy Đông Phương Tuyết vẫn không chịu lên tiếng nói chuyện, ngay cả một tiếng hừ nhẹ cũng không có.
Bỗng cảm thấy áp lực trong phòng quá căng thẳng, vì vậy cô như chạy trốn mà lủi vào trong phòng tắm.
Được nước lạnh dội lên cơ thể cô cảm thấy toàn mình như sắp bị đóng băng vậy.

Thật ra thì chuyện vốn cũng không có gì to tác, không phải sao?
Vậy tại sao hắn lại không chịu mở lời chứ?
Là thừa nhận? Hay là…..
Nếu hắn đã không chịu mở lời trước, vậy thì mình sẽ tự đi nói với hắn thôi.
Nghĩ vậy, Nguyệt Trì Lạc dường như lao ra khỏi phòng tắm, thế nhưng khi cô chạy đến phòng khách thì nơi đó sớm đã không còn bóng dáng của Đông Phương Tuyết.
Cô nhìn quanh phòng khách một vòng, giữa căn phòng chỉ có ánh đèn đuốc sáng choang nhưng không có bóng dáng người đó.
Đi rồi ư? Cứ thế mà bỏ đi sao?
Ánh mắt nhìn thoáng qua chiếc gạt tàn thuốc trên bàn trà thấy trong đó toàn bộ đều là những mẫu vụn đầu lọc thuốc.
Chẵng lẽ, mình đã hiểu lầm hắn sao?
Nghĩ như thế, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu nở nụ cười, A Tuyết hắn không thường hút thuốc, chỉ mỗi khi có tiệc xã giao quan trọng hắn mới hút, nhưng tối nay hắt lại hút rất nhiều…
Ngày hôm sau, Nguyệt Trì Lạc ở nhà không đi ra ngoài, cô tự tay làm một bàn đầy những món ăn mà Đông Phương Tuyết rất thích ăn rồi ngồi đợi hắn về.
Cô cần phải nói chuyện rõ ràng với hắn.
Cô không mong muốn giữa bọn họ có sự hiểu lầm nào, lại càng không muốn nghi ngờ lẫn nhau.
Mãi đến 12 giờ Đông Phương Tuyết mới về đến nhà, cũng đúng lúc Nguyệt Trì Lạc vừa bưng món cuối cùng để lên bàn.
Thật ra thì cô cũng không thường hay nấu ăn lắm, nhưng hôm nay cô lại muốn nấu cho hắn một bữa cơm thật ngon.
Nghĩ tới đây trong lòng bỗng thấy có chút ngọt ngào!
“A Tuyết…..” Nguyệt Trì Lạc thấy hắn có vẻ như rất mệt mỏi vì thế dè dặt bước tới gần lên tiếng gọi.
Đông Phương Tuyết vắt chiếc áo lên giá treo, nhìn thoáng qua cô một cái rồi liếc mắt nhìn tới một bàn đầy ắp thức ắn, thái độ hơi lạnh nhạt nói, “Hôm nay có buổi xã giao, anh đã ăn ở bên ngoài rồi.”
Chương22: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (22)
Sự nhiệt tình vốn chan chứa đầy tình cảm trong phút chốc biến thành hầm băng lạnh lẽo.

Nguyệt Trì Lạc sững sờ đứng im không nhúc nhích.
Đến nay cô mới biết, sự lạnh nhạt và coi thường của hắn hóa ra cũng có lực đả thương người đến vậy….
Hắn chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn cô.
Cơn bực tức bỗng biến đâu mất, trong lòng chỉ còn lại nỗi khủng hoảng và cực kỳ bất an….
Bầu không khí ở trong nhà trong nháy mắt như bị tắc nghẽn, áp lực bị đè nén không ít.
Nguyệt Trì Lạc cứ đứng sững người như thế ở ngưỡng cửa, không đi tới nữa cũng không nói thêm gì. Mi tâm hơi hơi nhíu lại, trên gương mặt xinh đẹp dường như đang ẩn chứa nỗi ưu sầu vô hạn.
Đông Phương Tuyết thấy vậy đột nhiên trong lòng cũng dao động. Còn có một chút đau đớn, một chút bất đắc dĩ, một chút dung túng, một chút thương yêu cưng chiều.
Người phụ nữ này là vợ của hắn.
Là người phụ nữ mà hắn yêu…..Không có lý do gì có thể bảo hắn đừng yêu thương cưng chiều cô!
“Đứng sững sờ ở đó làm gì?” Hắn dắt tay cô đi vào trong nhà.
Trong lòng cô vẫn còn đang nổi nóng vì thế muốn hất bàn tay của hắn ra, nhưng bàn tay hắn lại càng nắm chặt hơn chút nữa, tròng mắt đen còn lạnh lùng u ám liếc nhìn cô.
Cô chỉ đành phải cúi đầu xuống, im lặng không nói gì.
Hắn kéo qua cho cô cái ghế dựa, để cô ngồi xuống rồi cũng tự mình ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Thấy hắn cầm lên bát đũa, trong lòng cô chợt kích động có vẻ như hờn dỗi nói: “Không phải nói đã ăn rồi sao? Em còn đang định đem những này vứt đi cho chó ăn nữa đấy!”
“Nguyệt…Trì…Lạc!” Hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt gọi tên cô.

Cô gái nhỏ này, thực sự là càng ngày càng không coi ai ra gì mà.
Lấy hắn ra so sánh với cái gì? Chó?
Cũng mệt cho cô khi phải nghĩ ra ý tưởng này!
Hắn từ tốn ăn liền hai phần cơm, cứ im lặng ăn cũng không nhìn tới cô thêm lần nào nữa, muốn tuyên bố không thèm đếm xỉa tới mình?
Cô hừ một tiếng, nhưng trong lòng thì lại thấy rất dễ chịu.
Hừ, ai sợ ai?
Tình cảnh này đã khiến cho những thứ hoài nghi cùng không tin tưởng đáng chết kia toàn bộ như nhìn thấy quỷ đều biến mất không còn dấu vết!
Hắn là Đông Phương Tuyết, là người cô tuyệt đối phải tin tưởng. . .
Hắn là chồng mình lẽ ra mình nên tin tưởng hắn, chứ không phải để sự nghi ngờ hay suy đoán lung tung mà dẫn đến sức mẻ tình cảm lại càng khiến cho nó trở nên tồi tệ hơn!
“A Tuyết. . . . . .”
Nguyệt Trì Lạc vừa mở miệng định nói chuyện thì điện thoại di động của Đông Phương Tuyết đúng lúc này lại đổ chuông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.