Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 18: Cô Gái Giàu Có


Bạn đang đọc Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ – Chương 18: Cô Gái Giàu Có


Trương Húc Đông vô cùng sửng sốt, những vệ sĩ bên cạnh Tưởng Chính đều là cao thủ.

Nếu đối đầu với hai người như vậy thì anh vẫn còn có chút tự tin, nhưng nếu là ba người thì anh cũng khó có thể nói ai mạnh hơn ai yếu hơn.

Thế nhưng bên cạnh Tưởng Chính lại có bốn vệ sĩ như vậy vây quanh ông ta, không biết đã có bao nhiêu người muốn mạng của ông ta nhưng đều không thành công vì có sự bảo vệ của bốn vệ sĩ này.
“Không sao, em còn có tôi!” Trương Húc Đông sờ đầu Tưởng Khả Hân, cô gái nhỏ này vừa tròn 20 tuổi đã có danh hiệu là “Công chúa Kim Cương” của Israel, bình thường được vạn người mê đắm.
Trương Húc Đông thỉnh thoảng nhìn thấy người đi bộ qua lại, chú ý đến sự an toàn của Tưởng Khả Hân, anh biết đây không phải là nơi thích hợp, bèn nhấc vali của cô ta lên, trấn an: “Đừng khóc, mọi chuyện còn có tôi, tôi sẽ thay em báo thù cho anh Tưởng, chúng ta về trước đã! “
Tưởng Khả Hân ngoan ngoãn gật đầu, đeo kính râm vào, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy cánh tay của Trương Húc Đông, khóc thút thít nói: “Anh Đông, sau này anh phải chăm sóc em đấy.”
Trương Húc Đông gật đầu nói: “Đừng lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ chăm sóc em!”

Bước lên xe Lexus, Tưởng Khả Hân nhìn qua trang trí bên trong cũng biết đây là xe của phụ nữ.

Vì vậy cô ấy bắt đầu dò hỏi lung tung, Trương Húc Đông đơn giản nói sơ qua về tình hình hiện tại của anh.

Khi nghe nói Lâm Tâm Di đã xử oan cho Trương Húc Đông như vậy, Tưởng Khả Hân bỉu mỗi, hừ một tiếng nói: “Anh Đông, sao anh có thể để cho một người phụ nữ bắt nạt như vậy được, ngày mai em nhất định phải mua lại cửa tiệm của cô ấy, giúp anh hả giận.”
Trương Húc Đông cười khổ, đúng là một tiểu thư nhà giàu, thật sự rất có khí phách, anh nói: “Đó là chuyện trước đây, bây giờ cô ấy tốt với tôi hơn rất nhiều rồi, nếu không cũng không cho tôi mượn xe thế này đâu.”
Trương Húc Đông vội vàng chuyển đề tài, hỏi: “Đúng rồi, chuyện làm ăn của cha em bên kia thế nào?”
Tưởng Khả Hân thở phào nhẹ nhõm nói: “Cha đã sớm viết di chúc thừa kế lại rồi, vào ngày cha xảy ra chuyện, tất cả chuyện kinh doanh cùng tiền bạc đều để lại cho em.

Nhưng sau vài ngày nữa thì công việc làm ăn cũng tan thành mây khói, chỉ còn lại khoản tiết kiệm 30 tỷ gửi ngân hàng cho em thôi.”.
Trương Húc Đông suýt chút nữa đã cắn đầu lưỡi rồi, số tiền đó cũng là thu nhập của cả một quốc giá nhỏ trong vòng hai ba năm rồi.

Tưởng Khả Hân còn nói đó là đô la, xem ra anh phải bảo vệ cô bé giàu có này thật tốt mới được, bây giờ chắc hẳn không ít người đang tìm kiếm tung tích của 30 tỷ này.
Sau khi sắp xếp Tưởng Khả Hân ở một khách sạn năm sao rồi ăn cơm cùng cô ấy.

Trương Húc Đông vốn muốn để cô ấy nghỉ ngơi trước, nhưng Tưởng Khả Hân nhất quyết muốn gặp vị sếp xinh đẹp của anh một chút.


Cô ấy muốn xem thử đầu óc của người phụ nữ này có vấn đề gì không mà lại để cho anh Đông lợi hại của cô ấy làm một nhân viên bảo vệ cơ chứ.
Trương Húc Đông đương nhiên từ chối, hai người giằng co một lúc, cuối cùng cũng đồng ý Tưởng Khả Hân sẽ không nói bậy bạ nữa mới lái xe trở lại thẩm mỹ viện.

Vừa đi vào, đã thấy Lâm Tâm Di cùng Lý Mỹ Linh đang ngồi trên ghế sô pha cắn hạt dưa.
Lâm Tâm Di nổi tiếng là người đẹp của thành phố Ngọc, nhưng ngay khi nhìn thấy dáng vẻ của Tưởng Khả Hân không thua kém gì cô cả, cô liền sinh ra cảm giác so sánh.
Nghĩ đến việc Trương Húc Đông vừa mới hốt hoảng đi ra ngoài, Lý Mỹ Linh đã hỏi thay Lâm Tâm Di: “Anh Trương, đây là bạn gái của anh sao?”
Trương Húc Đông cười giải thích: “Cô ấy tên là Tưởng Khả Hân, là em gái mà tôi đã gặp ở Israel, đến thành phố Ngọc chơi một thời gian.”
“Vậy thì em gái này của anh thật là xinh đẹp!” Lý Mỹ Linh hừ lạnh một tiếng, đánh chết cô ta cũng không tin quan hệ của bọn họ đơn giản như vậy.
Trương Húc Đông cười nói: “Chị Tâm Di, em gái của tôi lần đầu đến đây, tôi muốn cùng cô ấy đi ra ngoài chơi một chút.”
Lâm Tâm Di theo bản năng muốn không đồng ý, nhưng cảm thấy nếu từ chối thì lại quá không có tình người, nên thản nhiên nói: “Ban ngày có thể đi chơi, nhưng buổi tối về làm việc lại, đừng xin nghỉ đấy.”
Tưởng Khả Hân vừa nghe xong liền trề cái miệng nhỏ nhắn lên, đang định đứng dậy thì bị Trương Húc Đông giữ chặt, anh gật đầu nói: “Tôi cũng không có ý định xin nghỉ.”
“Anh Đông, chúng ta trở về khách sạn đi, em mệt rồi!” Tưởng Khả Hân lay cánh tay Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông gật đầu nói: “Tôi đưa cô ấy về.”
“Vậy thì anh sẽ quay lại chứ?” Lâm Tâm Di vội vàng hỏi, bị ba người kia nhìn, mặt cô liền đỏ lên, nghiêm nghị nói: “Nếu anh không về thì buổi tối không cần phải đợi cửa.”
“Nói sau!” Trương Húc Đông cùng Tưởng Khả Hân bước ra ngoài, đón một chiếc taxi rồi biến mất trong tầm mắt.
Lý Mỹ Linh cũng không dám nói đùa nữa, liếc trộm Lâm Tâm Di, thầm nghĩ: Chị Tâm Di, đêm nay chị còn có thể ngủ sao? Một người đàn ông tốt như vậy, nếu thổ lộ tình cảm trước thì sẽ chết à? Lần này thì hay rồi, có trời mới biết bọn họ đến khách sạn làm gì!
Trong lòng Lâm Tâm Di tràn đầy lo lắng: “Bọn họ đến khách sạn sao? Chắc hẳn là không phải ngủ cùng nhau chứ!”
“Cho dù bọn họ có ngủ cùng nhau thì cũng không phải việc của mình, anh ấy cũng không phải bạn trai mình mà.”
“Nhưng sao anh ấy có thể không trở lại chứ? Mình phải đi tìm anh ấy thôi.”
“Không được, đến lúc tìm được rồi thì biết nói gì bây giờ? Hay là quên đi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.