Bạn đang đọc Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ – Chương 17: Tưởng Khả Hân
Nhưng đáng tiếc, Trương Húc Đông lại bị Vương Tử Khởi chặn ngoài cửa, dù sao phụ nữ làm đẹp phải cởi hết quần áo, cho nên anh không cũng còn cách nào khác, liền đi ra ngoài ngồi xuống.
Những người phụ nữ lại bắt đầu vây quanh để anh có thể tiếp tục câu chuyện của mình.
Lâm Tâm Di ra khỏi phòng làm việc, hỏi Trương Húc Đông vừa rồi đang làm gì.
Lý Mỹ Linh nói cho cô chuyện vừa xảy ra, thấy Lâm Tâm Di hơi nhíu mày lại, liền nhỏ giọng nói: “Chị Tâm Di, một buổi tối mà chị đã hỏi cả trăm lần rồi, có phải chị thích anh Trương rồi không đấy?”
Lâm Tâm Di sửng sốt, đưa tay ký vào cái đầu nhỏ nhắn của Lý Mỹ Linh, nói: “Con nhóc chết tiệt nhà em, quản lý cái miệng của mình cho tốt, đừng nói chuyện không đâu nữa!”
Lý Mỹ Linh cười ý tứ nói: “Nhìn chị kìa, mặt đỏ lên cả rồi, không phải thích thì còn gì nữa?”
“Nếu em còn nói nhảm nữa thì trừ lương tháng này!” Lâm Tâm Di uy hiếp một câu, sau đó nói: “Được rồi, đừng nói bậy nữa, rót cho chị một ly cà phê.”
Bước vào phòng làm việc của Lâm Tâm Di, Lý Mỹ Linh đặt ly cà phê trước mặt cô, nói: “Chị Tâm Di, em có thể nhìn ra được chị thích anh Trương, nếu như chị không nắm chắc cơ hội, một người đàn ông ưu tú như anh ấy nói không chừng một ngày nào đó có thể bỏ chạy theo một người đẹp khác ấy chứ.”
Thật ra Lâm Tâm Di cũng hơi lo lắng, nếu như Trương Húc Đông tìm được bạn gái, không còn làm bảo vệ ở thẩm mỹ viện này nữa, cô không dám tưởng tượng được mình sẽ như thế nào.
Cô chưa từng hẹn hò với ai cả, kỳ thật trong mấy ngày vừa rồi, trong lòng cô đã bắt đầu tiếp nhận Trương Húc Đông, sau đó biến hóa thích.
Tuy nhiên lại không thể nói cho người khác biết được, nên vội vàng cứng miệng nói.
“Cứ chạy thì chạy đi, chị mới không quan tâm đâu!”
Lý Mỹ Linh giả bộ thở dài nói: “Vậy thì chị đừng hối hận đấy, em cảm thấy anh Trương không tệ, để em tìm cơ hội hỏi anh ấy xem anh ấy cảm thấy em thế nào!”
“Ôi cha, không ghét bỏ em là may lắm rồi!” Lâm Tâm Di đứng dậy đẩy Lý Mỹ Linh về phía cửa, nói: “Mau đi ra ngoài làm việc đi!”
Ngay lúc Trương Húc Đông đang kể đến đoạn gay cấn, điện thoại của anh rung lên, anh hơi khó hiểu, ở thành phố Ngọc chỉ có Lâm Tâm Di cùng một số ít người biết số di động của anh thôi.
Mà bọn họ đều đang ở trong thẩm mỹ viện, có chuyện gì chỉ cần bước mấy bước là được rồi, cần gì phải gọi điện chứ.
Nhìn một chút, lại còn là số điện thoại cố định ở thành phố Ngọc, chẳng lẽ là Mạnh Nguyệt sao? Nhưng mà cô ta cũng không biết số điện thoại di động của anh mà! Nghĩ một chút, Trương Húc Đông lấy cớ đi vệ sinh, vào phòng vệ sinh liền nhận máy, trầm giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Anh Đông, là em!” Một lúc sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, Trương Húc Đông nhớ đến một người phụ nữ căn bản không thể nào xuất hiện tại thành phố này được.
Trương Húc Đông cực kỳ kinh ngạc, dò xét hỏi: “Tương Khả Hân? Sao em lại đến đây?”
“Anh Đông, em thật sự rất nhớ anh, bây giờ anh đang ở đâu?” Đối phương mang theo chút than vãn cùng đáng thương hỏi anh.
“Tôi đang ở khu Nam Thành trên đường Danh Uyển.
Em đang ở đâu?” Trương Húc Đông có chút xúc động cùng căng thẳng.
Tưởng Khả Hân là người cuối cùng anh bảo vệ trước khi trở về Trung Quốc, hai người đã trải qua nửa năm bên nhau, nảy sinh tình cảm mà một vệ sĩ riêng không nên có.
Tuy nhiên trước khi phát triển thêm một bước nữa thì nhiệm vụ đã kết thúc.
Không thể không nói, Israel là trung tâm kim cương bậc nhất thế giới, mà cha của Tưởng Khả Hân, Tưởng Chính lại chính là ông trùm châu báu người Israel với khối tài sản mười tỷ đô la.
“Em đang ở sân bay thành phố Ngọc!” Giọng của Tưởng Khả Hân hơi run khi nói: “Em muốn gặp anh!”
Trương Húc Đông nghĩ tới một đại tiểu thư dịu dàng từ bên kia đại dương chạy đến đây, liền vội vàng nói: “Em đợi tôi ở cửa ra sân bay, tôi lập tức đến đó ngay.”
Cúp điện thoại, Trương Húc Đông trực tiếp chạy đến phòng làm việc của Lâm Tâm Di, xông vào không cần gõ cửa, vẻ mặt lo lắng nói: “Chị Tâm Di, tôi mượn xe của cô dùng muột chút, tôi có việc gấp.
“
Lần đầu tiên Lâm Tâm Di nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt này xuất hiện trên gương mặt của Trương Húc Đông, nên có chút lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có cần tôi giúp không?” Vừa nói vừa ném chìa khóa xe qua cho anh.
“Quay về rồi nói sau!” Trương Húc Đông nhận lấy chìa khóa, chạy ra ngoài không quay đầu lại.
Giọng Lâm Tâm Di vang lên sau lưng, nói: “Đi đường cẩn thận một chút.”
“Biết rồi!” Chưa đến mười giây, Trương Húc Đông đã nhảy lên xe, anh đi với tốc độ trên một 100km/h.
Dựa theo những gì anh biết về Tưởng Chính, ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép con gái mình đi xa như vậy để tìm anh.
Chắc hẳn Tưởng Khả Hân đã bỏ nhà ra đi, tới đây tìm anh, làm sao cô ấy biết anh đã về nước được!
Sau khi xe ổn định dừng lại, anh chạy thẳng đến lối ra của sân bay, nhanh chóng nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp quen thuộc, đeo một chiếc kính râm lớn, sau lưng có hai chiếc vali đang nhìn quanh bốn phía.
Tưởng Khả Hân có vóc dáng người tuyệt đối không thua kém những người phụ nữ xinh đẹp mà Trương Húc Đông đã gặp qua.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, thân hình quyến rũ vạn người mê, làn da trắng như tuyết không nói nên lời, chiều cao một mét bảy mươi lăm, mái tóc ngắn màu xanh nhạt, cùng với một sợi dây chuyền kim cương mang trên cổ càng làm cho gương mặt của cô ấy trở nên xinh đẹp nổi bật.
Trương Húc Đông nhìn Tưởng Khả Hân đã mấy tháng không gặp, vui vẻ nói: “Khả Hân, em đến đây cũng nên gọi điện thoại hoặc nhắn tin trước cho tôi biết chứ.”
Chiếc kính râm đó được đẩy lên đầu của Tưởng Khả Hân, trông cô ấy hơi tiều tụy, đột nhiên lập tức nhào vào ngực của anh, khóc lóc mở miệng nói: “Anh Đông, ba em bị lũ khốn kiếp đó hại chết rồi!”.