Đọc truyện Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu – Chương 18: Hận phát điên
Máu nhuộm đỏ chiến bào, Nhan Bạch cắn chặt răng, tay phải rút mũi tên
trên đùi ra, kéo theo cả máu thịt, rồi vung tay quăng mạnh ra, một gã kỵ binh kêu thảm thiết ngã nhào khỏi lưng ngựa. Tuy nhiên, máu lẫn với mồ
hôi đã chảy nhòe mắt chàng.
Trong ánh tà dương, chàng cảm thấy thân thể mình như rơi vào hầm băng, từ từ lạnh đi.
“Phập”, thân mình chấn động, Nhan Bạch cúi đầu, một thanh trường mâu xuyên qua
vai, chàng bỗng nhiêu cười khẩy, tay phải chém ngược một kiếm về sau,
trường kiếm chém phập vào một thân thể mềm nhũn, ngay lập tức nghe thấy
một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chàng chậm rãi quay ngược tay về sau, chặt gãy cây thương, nhưng đầu thương vẫn nằm lại trong thân thể chàng.
Không còn nhiều thời gian nữa, cũng nên tấn đòn cuối cùng… Nhan Bạch ngẩng
đầu, nhìn về phía chiến xa của Vĩnh Lân Vương đang ở không xa lắm, bóng
lửa phừng phừng trong mắt.
Tà dương đỏ như máu, cuối Long Thủ
Nguyên, là núi non nhấp nhô trùng trùng điệp điệp. Quan nội, là giang
sơn rộng lớn của Ly quốc.
Nhưng lời thề chàng từng lập, rằng sẽ phụ tá đại ca nhất thống giang sơn đang bị chia cắt, có lẽ sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.
Vô Trần, Vô Trần… làm cho Ly quốc thống nhất, đó cũng là nguyện vọng của nàng. Tiếc là cuối cùng ta vẫn không thể thực hiện nổi lời hứa ấy.
Tuyết Nhai ngẩng đầu nhìn trời cười dài, trong lúc cười, ánh mắt vẫn sắc lạnh như một tia chớp, đột nhiên từ trên lưng ngựa nhảy vút lên, đoạt lấy
một thanh trường mâu, nhằm thẳng hướng Vĩnh Lân Vương tọa giá, sát khí
kinh người.
Xung quanh chàng tên và đá khối bắn tới như mưa, chàng cũng không thèm né tránh.
“Hoàng thượng, phía Tây bắc có binh mã xâm phạm!” nghe thấy thám tử báo về,
Vĩnh Lân Vương quay đầu nhìn về phía tây bắc Long Thủ Nguyên, thấy bụi
bay mờ trời, chẳng biết có bao nhiêu binh mã đuổi tới, trong lòng đang
khiếp sợ, vừa quay đầu đã thấy một bóng huyết y chỉ cách ngoài mười
trượng.
Ánh mắt ấy sắc lạnh sáng chói.
Một kẻ kiêu hùng bậc nhất như vậy cũng thấy chấn động trong lòng, vội vàng hô to với mã phu “Lùi ngay về phía sau! Mau lùi lại”
Tuy nhiên, kẻ vận bạch y nhiễm đầy máu tươi kia vẫn mạo hiểm trong tên đạn
như mưa, xẹt đến như một tia chớp. Trường mâu như rừng đều bị bảo kiếm
dưới tay chàng chém gãy, Tuyết Nhai tay cầm một cây trường mâu, nhắm
thẳng tới yết hầu của vị vương giả mũ cao áo dài đang ngồi trên chiến
xa.
Mã phu hoảng sợ vội kéo ngựa quay đầu lui lại về phía sau, nhưng làm sao còn kịp nữa.
Ánh mắt Vĩnh Lân Vương trợn to hoảng sợ, cố gắng ngửa người về sau, dán
chặt xuống ghế, nhìn chằm chằm vào vị huyết y nam tử kia đang lướt gió
xông tới. Giữa không trung, tên đạn như mưa, trúng vào chàng cũng phải
hai ba lần, mà chàng vẫn chẳng có cảm giác gì.
Sát khí này…
Vĩnh Lân Vương nhìn thẳng vào Tuyết Nhai, đồng tử co rút. Bỗng nhiên, ánh
mắt của hắn lướt ra phía sau vị bạch y nhân kia, nhìn bóng chiều tà đang chiếu rọi khắp Diệp thành, ánh mắt sáng ngời, vừa mừng vừa sợ lập tức
hô to “Trưởng Tôn thái tử phi…Thừa Đức muốn giết Thái tử phi!”
“Soạt!” miệng vừa thốt ra một tiếng, chỉ thấy trường mâu rời tay bay tới, nhưng chẳng hiểu vì sao lại hơi lệch về một bên, không trúng vào đầu, mà lập
tức trúng tay áo long bào của Vĩnh Lân Vương, đâm xuyên vào thành ghế.
Vĩnh Lân Vương sợ đến xanh lét mặt mày, tuy nhiên vị sát thần nhiễm đầy máu
tươi kia đã dừng lại, nhanh như chớp quay đầu nhìn lại về phía trên đầu
Diệp thành.
Nơi đây, trong ánh tà dương đỏ như máu, một nữ tử vận hoa phục bị áp giải trên đầu thành, trường đao sáng loáng kề ngang cổ.
Bên cạnh tựa như có sĩ tốt đang cầm một cái gông gỗ, gông chặt vào đầu
nữ tử.
Hóa ra… hóa ra là như thế! Hoàng huynh đã biết ẩn tình, có phải hôm nay muốn một hơi trừ khử cả hai người bọn họ?
“Vô Trần” Thân mình Nhan Bạch chấn động, nhanh không kịp tưởng, đã quay mình nhằm hướng chân thành chạy tới.
Thân hình chàng vừa rời đi, chiến xa của Vĩnh Lân Vương đã nhanh chóng được binh giáp dũng sĩ vây chặt, đao thương bất nhập.
Vĩnh Lân Vương sờ soạng nắm lấy thanh trường mâu đang đâm chặt vào áo hắn,
dùng hết khí lực rút ra vứt đi, hắng giọng khua roi thét lớn: “Toàn quân tướng sĩ, băm thây tên kia thành vạn mảnh cho ta. Chặt được đầu hắn,
thưởng cho vạn lạng vàng, phong làm Vạn Hộ Hầu”
“Nhắm thẳng tên
kia bắn tên cho ta. Xem hắn làm sao tới đây được” Trên thành, Thiệu Quân sắc mặt lạnh lùng, đem trường đao kề sát vào cổ Thái tử phi, ra lệnh,
lòng hắn lạnh buốt khi nghĩ đến Từ thái phó, kế này độc ác tột độ…
Trưởng Tôn thái tử phi vừa bị hắn giải ra, vị Thất hoàng tử đang khổ
chiến đã phân tâm.
Chỉ cần phân tâm, sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm.
Độc dược khiến nàng không đứng vững nổi, nhưng vị Thái tử phi áo trắng như
tuyết vẫn cắn chặt răng, chỉ ngẩng cao đầu ngạo nghễ nhìn về phía chân
trời xa xa, không thốt nên nửa lời.
“Vô Trần, sao nàng không gọi
đi. Thất đệ đang đi vào chỗ chết. Bây giờ nàng không gọi hắn, sẽ không
bao giờ còn cơ hội để gọi hắn nữa” Bỗng nhiên nghe, từ bên cạnh truyền
tới giọng nói nhẹ nhàng đến gai người của Thừa Đức. Hắn vừa mỉm cười vừa đi tới, chậm rãi mở miệng, ánh mắt như kim châm đâm thẳng vào người
nàng. “Nhan Bạch, không, là Bạch, có phải nàng vẫn gọi thế không. Tận
đáy lòng nàng vẫn thường gọi tên hắn như vậy phải không? Hôm nay ta cho
phép nàng gọi, sao nàng lại không gọi?”
Trường Tôn Vô Trần quay đầu nhìn trượng phu của mình, trong mắt không xuất hiện nửa tia phản kháng.
Cái thần sắc khinh bạc đầy hưng phấn kia, có còn là Thừa Đức ôn văn nho nhã, không tranh chấp với người đời không?
“Chúng ta đã nhìn nhầm ngươi… Đem hy vọng phục quốc ký thác lên người ngươi, chúng ta thực sự đã mù rồi” Chỉ thấy, nữ tử đang ngẩng cao đầu bỗng
nhiên cúi xuống, thở dài thốt ra một câu. Ánh mắt nàng vọng hướng về vị
bạch nhân nhiễm đầy máu huyết giữa thiên quân vạn mã dưới chân thành,
không tự chủ cắn chặt răng, nhẫn nhục kìm nén nước mắt đang muốn dâng
trào.
Tuy nàng không mở miệng, nhưng người dưới chân thành kia
hiển nhiên đã nhìn thấy những biến cố đang xảy ra trên đầu thành, nhanh
chóng quay người xông ra khỏi đám binh mã, nhằm hướng chân thành phóng
thẳng tới.
“Tiện nhân, rốt cuộc ta cũng không hề nhìn lầm hai kẻ
bọn ngươi. Ngươi không chịu mở miệng gọi hắn, có phải là…” Thái tử
Thừa Đức cười lạnh bước tới, ra lệnh cho thân binh thủ hạ “Dùng roi treo ả tiện nhân này lên trên đầu thành, làm sao để tên tiểu tử dưới kia có
thể nhìn thấy rõ nhất”.
Sĩ tốt xung quanh nghe lệnh, lập tức cầm
dây trói vòng quanh người Thái tử phi. Nhưng chưa kịp thắt chặt lại, đã
nghe “vút” một tiếng, một mũi trường tiễn từ dưới chân thành bắn lên,
tên lính đang đứng bên cạnh Trưởng Tôn Vô Trần gục xuống ụ thành.
Khoái mã của Hoàng tử Tuyết Nhai đã từ trong địch trận lao ra, đến dưới chân
thành, giật lấy một mũi tên từ tay một tên thân binh. Tuy nhiên, khi
chàng vừa phân tâm, truy binh mặt sau bắt kịp, chém một đao vào sau
lưng, máu tươi trào ra từ khóe miệng chàng.
“Ngoài năm trăm bước phát tên, không ngờ vẫn mạnh và nhanh như thế”
Hai gã binh lính ở hai bên tả hữu của Thái tử phi sắc mặt tái nhợt, không ai bảo ai tự động buông tay thối lui hai bước.
Từ Phủ Ngôn cùng Thái tử Thừa Đức cũng vội vàng tránh đi, trốn ở sau gờ thành, không dám đứng ở đầu thành nữa
“Tuyết Nhai” Rồi đột nhiên nghe thấy, trên đầu thành đang trống không, từ vị
Thái tử phi vô lực dựa vào ụ gác, một thanh âm bỗng vang vọng trong gió
“Nghe thấy tiếng thiếp nói không. Bạch, chàng, chàng không cần phải đầy
ải mình như thế nữa…”
Trên thành dưới thành, mọi người cùng đồng thời ngẩng đầu.
Nhưng chỉ thấy, chẳng biết lấy đâu ra khí lực, Thái tử phi đã vịn vào ụ gác trên tường, nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Bóng chiều tà đỏ như máu, chiếu vào bộ cung trang trắng như tuyết, trong ráng chiều cô tịch như tắm đẫm sắc máu.
Gió cát trùng trùng, áo lụa xòe tung, phảng phất như một con hạc trắng gãy cánh từ chân trời rơi xuống.
“Vô Trần”. Ánh mắt tóe lửa, chàng giương đao, chém bay địch nhân chung
quanh, gào lên tê tái, trơ mắt nhìn bóng bạch y kia từ từ rơi xuống, ngã nhào xuống chân dưới chân thành.
Chàng muốn tiến lên, nhưng bị vây trong chiến trận, chân không nhích nổi nửa bước.
Cát vàng bay mù mịt, chàng đành trơ mắt nhìn đám quân mã địch quân chạy
lung tung ở dưới chân thành, dày xéo qua thi thể nữ tử vừa rơi xuống
“Vô Trần! Vô Trần!”
Nỗi hận muốn trào ra thành cơn điên cuồng.
Nhan Bạch cảm giác khóe mắt mình sắp rách toạc, trường đao điên cuồng bổ loạn về phía địch nhân chung quanh.
Sát! Sát! Sát!
Chàng muốn giết sạch địch nhân cản trở giữa chàng và Vô Trần.
Kia là kết quả mà chàng đã tậm tâm tận lực để phò tá huyết mạch chính thống của hoàng thất Ly quốc.
Kia chính là kết cục khi chàng không để ý đến bất kỳ điều gì ngoài việc phụ tá vị hoàng huynh đồng bào nhất thống giang sơn, thậm chí phải bỏ rơi
Vô Trần, chỉ yên lặng đứng bên lề cuộc sống của nhau.
Hết thảy đều uổng công. Hết thảy đều uổng công.
Sớm biết như thế, việc gì chàng phải khổ sở. Làm gì ư? Bỏ mặc trưởng huynh, tự mình làm vua, hôm nay cũng có nửa cõi sơn hà.
Người trên thành đều kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy nữ tử tay
chân vô lực kia từ trên thành dũng cảm nhảy xuống. Sau đó, lại nhìn
xuống vị chiến thần vận bạch bào đang chém giết điên cuồng dưới chân
thành.
Quân đội của Vĩnh Lân Vương đã trùng trùng điệp điệp vây
kín vị chiến sĩ đơn độc lâm vào huyết chiến. Ai cũng thấy chỉ không bao
lâu nữa máu chàng sẽ nhuộm đỏ hoàng sa.
“Ta không hiểu… Ta
không hiểu được hai kẻ đó” Bỗng nhiên, đang trốn sau gờ thành tránh tên, Thái tử Thừa Đức từ trên đầu thành cúi xuống, nhìn thi thể thê tử vừa
rơi xuống đất, không hiểu vì sao, trong đáy mắt hiện lên nỗi bi thương
thấm vào cốt tủy.
Kỳ thật, bọn họ đã hiểu hắn như thế nào? Hai
người bọn họ, có ai biết cái cảm giác sống dưới bóng người khác, nỗi sợ
hãi mất hết tất cả luôn canh cánh trong lòng của Thái tử?
Chỉ
thấy, ánh mắt Thái tử Thừa Đức đột nhiên trở nên nghiêm trọng, phó tướng quân Thiệu Quân xuất hiện một cách lặng lẽ và đột ngột, cầm một thanh
đao mỏng, đầu nhọn chĩa thẳng vào bên hông hắn.
“Thiệu Quân,
ngươi muốn làm phản hả?” Thái tử Thừa Đức sắc mặt đại biến, lớn tiếng
hỏi, chỉ thấy Thiệu Quân phá lên cười, hiện rõ vẻ đắc ý, bật thốt một
câu “Bị người khác giật dây mà còn không tự biết… Ngu ngốc”
“Thái tử, việc đến như thế này, chỉ còn cách hạ lệnh mở cửa thành đầu hàng
thôi” Cùng lúc, phía tai bên kia chợt nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo
vang lên, mang theo vẻ đắc ý “Vĩnh Lân Vương nói, nếu Thái tử chịu đầu
hàng, ngài có thể lưu cho ngươi một cái mạng”
Thái tử Thừa Đức kinh hãi quay đầu, xem kẻ nào vừa nói. Không tưởng tượng nổi, đó lại chính là ân sư của hắn.
Thái phó Từ Phủ Ngôn vuốt chòm râu dài, nhìn thấy vẻ khiếp sợ của đệ tử, phá lên cười “Thừa Đức, không phải ta đã từng dạy ngươi, kẻ thức thời mới
là trang tuấn kiệt? – Vĩnh Lân Vương thế mạnh, nắm thiên hạ trong tay
là điều đương nhiên, chúng ta dù cố thủ Diệp thành thì cũng được cái gì
đâu? Ha ha…Thừa dịp trên tay vẫn còn chút vốn liếng, chi bằng sớm tìm
lấy một con đường cho tương lai. Huống chi Vĩnh Lân Vương đã đưa ra điều kiện rất thỏa đáng với chúng ta”.
“Các ngươi là nội ứng của Tứ
hoàng thúc sao? Nghịch tặc” Thái tử Thừa Đức đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra
lòng người thật hiểm ác, không thể tin nổi. Cho tới nay, hắn chính do
Thái phó dạy dỗ mà lớn lên, sau khi quốc gia biến loạn, vị ân sư này có
thể coi là vị trưởng bối duy nhất còn lại, thanh âm của hắn không nén
nổi run rẩy: “Uống công ta đã tin cậy vào ngươi. Từ Phủ Ngôn… ngươi,
ngươi là ân sư ta cơ mà!”
“Tuyết Nhai còn là bào đệ của ngươi cơ
mà – không phải ngươi vừa nghe ta phân tích rằng hắn gây bất lợi cho
ngươi, liền ra tay diệt trừ hắn sao” Từ Phủ Ngôn mỉm cười lạnh lùng “Ta
cũng đã dạy ngươi, cho dù là huynh đệ thê tử cũng không thể tin nhầm,
phải vậy không? Tự tay giết thuộc hạ tài giỏi… Diệp thành bị diệt
chẳng qua là việc sớm muộn mà thôi!”
Thái tử Thừa Đức sắc mặt xám ngoét, không thốt nổi một câu. Cho tới bây giờ, nếu hắn nói với Thái
phó rằng, hắn từng coi y như cha, thì quả là những lời bạc nhược nực
cười. Nhưng, đó lại là những lời rất thật lòng.
Ai ở trên đời, mà chẳng có những đối tượng không đề phòng tới, mà chẳng có nhược điểm trí mạng riêng.
Thiệu Quân cũng cười lạnh, nắm chặt đao nhọn trong tay “Thái tử, ngươi không
còn gì để trông cậy đâu. Tả quân đã bị ngươi điều ra khỏi thành, trong
thành này là thân binh của ta, có phải ngươi muốn chúng ta cắt đầu ngươi để quy hàng không? Hay tự cầm cờ trắng ra khỏi thành?”
Phó tướng vừa nói vừa nhìn về phía bên ngoài Long Thủ Nguyên, bỗng trên mặt hiện rõ vẻ nghiêm trọng
“Phía tây bắc… Nhân mã từ hướng tây bắc là của ai vậy” Lời nói vừa thốt ra, chính là Từ thái phó, ánh mắt hắn nhìn về phía chân trời, thấy bụi phủ
mù mịt đầy trời, nghi hoặc vô cùng.
Từ trên ngựa nhảy xuống, căn
bản không để ý tới đám đao kiếm đang chĩa thẳng vào phía sau lưng, Nhan
Bạch quỳ hẳn xuống đất bụi, hai tay run rẩy, ôm lấy thân thể vận áo
trắng nát nhừ đang vùi trong bụi đất.
“Vô Trần, Vô Trần” đất dưới chân như dậy sóng, Nhan Bạch lảo đảo, thân mình tựa hồ không trấn định
được. Cúi đầu gọi nhỏ, nhưng thân người trong lòng chàng gân cốt đã đứt
đoạn, rốt cuộc cũng không nghe được lời chàng.
Chàng nắm lấy tay nàng, nhưng rõ ràng là xương tay cũng đã gẫy, cánh tay rủ xuống mềm nhũn.
“Vô Trần, Vô Trần” Chàng khe khẽ gọi, cẩn thận lau sạch bụi đất trên mặt
nàng, vì rơi từ trên cao xuống, xương cốt đã vỡ vụn, khuôn mặt vốn thanh lệ như tuyết có phần méo mó, không hiểu vì sao vẫn lưu lại một nét
cười.
Nhan Bạch nhẹ nhàng vuốt thẳng lại mấy sợi tóc đang lòa xòa trên mặt nàng, căn bản không để ý tới những mũi thương đang đâm thẳng
vào sau lưng mình.
Mấy tên binh lính truy tung mừng rỡ vô cùng, không nghĩ tới phong thưởng thiên kim vạn hộ hầu lại có thể lấy dễ dàng như vậy.
“Vụt” ba bốn thanh trường thương từ tay bọn binh lính đang nhằm thẳng vào
ngực Nhan Bạch, chỉ thấy một đạo cuồng phong màu vàng bỗng bay xẹt qua,
phảng phất như hoàng sa nổi cuồn cuộn dưới bóng tà dương, phát ra ánh
vàng rực rỡ.
Sau đó, yết hầu mấy tên lính kia xuất hiện một vạch đỏ nhỏ xíu.
Mấy tên lính còn lại bên cạnh bối rối kêu lên một tiếng, hoảng hốt thối
lui, cũng không thấy có bóng người nào chung quanh. Nhưng rồi tiếng vó
ngựa vang lên, một bóng người vận hoàng giáp ngồi trên lưng ngựa từ
trong chiến trận hỗn loạn lao ra, vừa lập tức quay người lăng không, vừa thu hồi sợi trường tác mỏng manh.
“Nhan Bạch, mau chạy đi!” Nam tử kia vừa chạm đất, đã nhằm tới trước mặt bạch y nhân hét lớn “Chúng ta đã đến tiếp viện ngươi”
Nhưng Tuyết Nhai chỉ quỳ trên mặt đất, không thèm động đậy.
“Mau chạy! Ta chính là Trào Phong, nhị ca của Bích Huy. Mau cùng ta chạy
đi!” Một nam tử buộc tóc tỉa mày tiến tới, một tay nắm lấy vai Nhan
Bạch. Da hắn rất trắng, cánh tay như tiệp màu với lớp áo bào trắng, còn
may là quai hàm hắn lại bạnh ra, nên không đến nỗi vì làn da rất trắng
và ngũ quan tinh tế mà làm cho người ta có cảm giác “giống như một nữ
tử”
Từ Bắc Hải chạy thẳng lên Long Thủ Nguyên, Trào Phong dáng vẻ gấp gáp, vội vàng tóm lấy bả vai của muội phu, định kéo thẳng cái thân
hình trọng thương tơi tả này lên lưng ngựa, đám người hắn mang tới ngày
hôm nay thanh thế tuy lớn, nhưng số lượng cũng không nhiều, bất ngờ có
thể quấy loạn đại quân của Vĩnh Lân Vương, nhưng nếu đánh lâu, thì đại
sự hỏng mất.
Nhưng vừa kéo ra, khi thấy trong tay Nhan Bạch đang ôm chặt thi thể một nữ tử, Trào Phong không tự chủ nổi phải ngẩn người
ra. Ánh mắt sáng như tia chớp lướt qua mặt đối phương, thấy thần sắc
Tuyết Nhai như vậy, ánh mắt Trào Phong bỗng trở nên lạnh lẽo, lẩm bẩm
thốt lên “Mau cùng ta chạy đi”
Nhan Bạch không để ý đến bên
ngoài, căn bản cũng không nghe thấy ngữ khí lạnh lẽo của hắn. Chàng chỉ
đang ôm rất chặt, nữ tử trong lồng ngực chàng bắt đầu lạnh như băng,
không một chút động đậy.
“Bốp” Nhị tử Hải vương ánh mắt lạnh như
băng, không nói thêm câu thứ hai, bỗng nhiên giáng thẳng vào mặt đối
phương một cái tát thật mạnh.
“Ngươi không đáng cho muội muội ta
lấy làm chồng”. Trào Phong vốn nhẹ nhàng, giờ phút này cơn giận đã bùng
phát, hắn gật đầu cười lạnh, nhìn sang muội phu: “Chúng ta toàn lực trợ
giúp ngươi, ngươi lại làm cái gì? Ngươi cho dù đem điều kiện làm rể Kim
gia ra trao đổi, vậy mà ngay cả cái khế ước cơ bản đó cũng không tuân
thủ nổi! Cha cũng nhìn lầm ngươi rồi… Các ngươi chẳng ai thật lòng đối xử tốt với tiểu muội”
Rốt cuộc hắn chẳng quan tâm tới Nhan Bạch
nữa, phẫn nộ quay đầu lại. Giữa sa trường hỗn loạn, Trào Phong xoay
người nhảy lên lưng ngựa, gió thổi tung những sợi tóc mềm mại của hắn,
nhưng ánh mắt của vị Bắc Hải Vương lại lạnh lùng như băng tuyết, chỉ
thẳng vào đối phương “Ngươi đi mà chết đi. Ta mặc kệ ngươi!”
Trào Phong thúc ngựa rời khỏi, chiến trận hỗn loạn phía sau trong giây lát
lại bùng phát mãnh liệt, lan tràn cả Long Thủ Nguyên, trong khoảnh khoắc bóng áo trắng nhiễm đầy huyết bất động kia đã chìm lấp giữa đám đao
binh.
“Nhị… Nhị ca… chờ một chút” Vừa chạy được vài bước,
bên tai đã nghe thấy được tiếng hô hoán quen thuộc, thanh âm hơi đứt
quãng vì thở dốc.
Trào Phong quay đầu lại, qua khóe mắt đã thấy
bóng hồng y chớp động, một bóng người phi ngựa từ chân trời tới. Ngựa
kia chạy chồm như bay, bốn vó như lăng không, nhanh như tia chớp, không
nghĩ đến là nha đầu kia ngang nhiên đoạt long mã của tứ đệ. Ồ.
Hắn thấy tiểu muội từ bên kia chạy tới, cũng nhằm thẳng hướng Hoàng tử
Tuyết Nhai đang ở dưới chân thành, chưa tới nơi thân mình đã vội vàng
nhảy xuống đất, trường tiên trong tay nhanh chóng vung lên quét thẳng
tới phía bên người Nhan Bạch, lập tức đẩy lùi mấy tên sĩ tốt.
Trào Phong thở dài một tiếng, không còn cách nào khác, đành phải thúc ngựa quay lại.
Kim Bích Huy vừa nhảy xuống đất đã thấy thi thể của Trưởng Tôn Vô Trần,
bỗng nhiên có cảm giác bị người ta tống mạnh một quyền, lảo đảo thối lui mấy bước, chân nhũn ra… Chậm… đã chậm mất rồi.
“Trước tiên
chúng ta hãy đi về đã, được không?” Nàng cố kìm lại những xúc giác trào
dâng trong lòng, lần đầu tiên dùng ngữ khí thương lượng nhẹ nhàng nói
với phu quân. Tuy nhiên, Nhan Bạch chỉ liếc mắt nhìn nàng, không nói gì. Rồi bỗng nhiên cúi đầu, giật lấy một cái vật nhỏ trên người Thái tử
phi, ném cho nàng.
Kim Bích Huy vung tay bắt lấy, chăm chú nhìn
kỹ, thì phát hiện ra đó là một cái túi nhỏ bằng tơ, bên trong là viên
Tích Trần châu
“Trả cho ngươi đó” Nhan Bạch cúi đầu nói một câu,
bỗng nhiên phá lên cười một cách khó hiểu “Các ngươi cứ đến đây đi. Đến
mà chỉ trích ta đi. Ta đã yêu Vô Trần đấy. Ta đã yêu chính vợ huynh
trưởng mình đấy, sao nào?”
Tay Kim Bích Huy run lên, tựa hồ không nắm nổi, nàng hơi lảo đảo một chút, thật may mắn đã có người đứng sau
đỡ lấy nàng – là nhị ca Trảo Phong.
“Ngươi còn muốn hắn sao”
Trào Phong nắm chặt bả vai của muội muội, một tay chỉ vào Nhan Bạch, vẻ
phẫn nộ trong mắt ánh lên cơ hồ cháy bùng lên “Kẻ như vậy mà ngươi còn
muốn bảo vệ sao? Ngươi có còn là con gái của Kim gia không? Ngươi có
phải là tiểu muội của ta hay không?”
“Ta vẫn muốn hắn” Kim Bích
Huy bỗng nhiên cắn chặt răng, đứng thẳng lên, quay đầu lại trừng mắt
nhìn huynh trưởng “Nếu hôm nay huynh không giúp ta mang hắn chạy thoát
khỏi chỗ này, ta cũng sẽ không còn là tiểu muội của huynh nữa”
“Ngũ nha đầu ngươi” Trào Phong cũng ngẩn ra, quát lớn một câu “Không có cốt khí”.
Nhưng bắt gặp ánh mắt sắc bén của muội tử, Bắc Hải Vương cũng không dám nề hà nhảy xuống đất, lướt tới bên cạnh vị muội phu không còn hồn vía kia,
rồi đột nhiên xuất chỉ, điểm vào hôn huyệt bên hông của chàng. Sau đó
nhìn xem thương thế, nhíu nhíu mày, vận chỉ như gió điểm thẳng vào các
đại huyệt, ngăn không cho huyết tiếp tục chảy xuống.
“Tiểu tử này mạnh mẽ lắm…” Tuy có phản cảm với chàng, nhưng thấy thương thế như
thế, Trào Phong vẫn không thể không gật đầu. Sau đó nâng Nhan Bạch dậy,
đưa chàng lên lưng ngựa, vừa quay đầu lại đã sửng sốt, hắn thấy tiểu
muội đang ôm lấy thi thể của Trưởng Tôn Vô Trần ở dưới đất, xốc thẳng
lên lưng ngựa của mình.
Kim Bích Huy gặp ánh mắt của ca ca, bỗng nhiên cười cười: “Mắng đi. Huynh cứ mắng ta không có cốt khí đi”.
Nàng tắt ngay nụ cười, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, đánh mạnh một roi. Long mã tung bốn vó, như lăng không mà phóng đi.
Trào Phong đứng im nhìn theo bóng dáng của tiểu muội, thở dài nặng nề, nhịn
không được vỗ vỗ vào vị bạch y nhân đang nằm hôn mê, thì thào mắng: “Ngu ngốc. Nam nhân các ngươi chẳng lẽ mù mắt hết rồi hay sao chứ?”