Đọc truyện Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu – Chương 17: Huyết huyền hoàng
Kim Bích Huy cưỡi long mã, sắc mặt trắng bệch phi như bay dọc theo Đại Vận Hà.
Nàng rạp mình trên yên ngựa, gió đông lạnh như dao cắt quét từ đầu tới chân. Kim Bích Huy “phì” một tiếng, miệng nhổ ra một sợi tóc, lớn tiếng hét
lên “Nhanh! Nhanh nữa lên!”. Nàng đã không còn lo đến việc thương tiếc
con bảo mã vô song hiếm có trên đời này của Tam ca nữa, hung hăng dùng
mã thích chích vào sau lưng ngựa, tuấn mã bị đau, bốn vó gần như không
chạm đất. Cảnh vật chung quanh lướt qua ràn rạt.
Không biết vì sao tay nàng phát run, bàn tay đang nắm dây cương cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ngày hôm qua, lúc ra khỏi thành, nhớ lại vị Thái tử Thừa Đức mũ cao áo rộng
kia, nhớ tới cái vẻ văn nhã siêu nhiên tột cùng của hắn, trong lòng Kim
Bích Huy có cảm giác ớn lạnh. Tuy nàng không am hiểu mưu lược, nhưng
cũng thuộc dạng băng tuyết thông minh. Hôm nay nghĩ lại, nếu như Thái tử Thừa Đức đã sớm nảy sinh ý niệm trừ khử bào đệ, vậy thì, cái kế hoạch
đó đã được ấp ủ bao lâu rồi.
“Đệ muội, Ti Thiên Giám có bẩm cáo,
“tối nay trên Long Thủ Nguyên có mưa sao băng đấy!” Có một ngày trong
lúc ngồi nói chuyện vãn, y vô ý nói ra như vậy”.
“Một khi thất đệ đã không thể rời đi, để Thẩm phó tướng dẫn dắt tinh binh của hữu quân,
cùng đi áp tải lương thảo thì tốt hơn, như vậy cũng không phải lo lắng
tới sự an toàn của đệ muội”.
Trước tiên là tìm cách khơi mào để
hai vợ chồng nàng xung đột, khi không thành công liền đích thân hạ sát
thủ, mượn cơ hội điều tâm phúc cùng quân đội dưới tay Nhan Bạch ra
ngoài, độc kế như vậy, đương nhiên không phải ngày một ngày hai là nghĩ
ra được. Vị Thái tử Thừa Đức kia đối với bào đệ như thế này, hiển nhiên
là đã mang sát tâm từ rất lâu rồi.
Hôm nay xem ra, chính mình đã từng bước từng bước chui vào tính toán của đối phương, trở thành một quân cờ.
Kim Bích Huy nheo cặp mắt lạnh lùng lại, sáng lên tựa ánh đao, tay cũng không ngừng ra roi thúc tuấn mã chạy mau.
Đừng để đến không kịp. Nhị ca… Cầu cho ngươi đến thật nhanh, ngàn vạn lần đừng đến không kịp.
° ° °
Thừa dịp chủ tướng quân địch chết, trong quân hỗn
loạn, tả hữu hai cánh trong lúc nhất thời khó có khả năng hội hợp, Nhan
Bạch lập tức thúc ngựa quay lại, dọc theo đường đi, đám thiết kỵ vẫn còn đang hăng say chiến đấu bị chàng triệu tập, cùng chạy theo chàng, đội
hình dần dần tập hợp, nhưng vào giây phút hội hợp, lúc ra đi mang theo
ba trăm thiết kỵ, vậy mà đảo mắt còn lại chỉ tối đa được một trăm người.
Đó đều là những sĩ tốt trưởng thành từ khổ chiến, đi theo bên mình tướng lãnh, trong mắt không mảy may sợ hãi.
Đều là quân lính được chọn lựa từ số binh sĩ không ra khỏi thành vận chuyển lương thảo, ai nấy đã kinh qua trăm trận, từ lúc bắt đầu mặc giáp lên
ngựa theo Thất điện hạ ra khỏi thành, đã biết trận này không thể tính
trước được sống chết.
“Mau mở cửa thành” Mạo hiểm vượt qua mưa
tên và đá bay mới dẫn quân sát tới chân thành, Nhan Bạch dừng cương
ngựa, hô to đối với thủ quân trên đầu thành “Thiệu phó tướng, đã chặt
được thủ cấp địch, mau mở cửa thành. Để chúng ta còn vào”.
Nhưng
đáp lại những lời này của chàng, Thiệu Quân trên đầu thành chỉ cười to,
hắn đi ra từ sau ụ gác, trường tiên trong tay điểm điểm, cười lạnh nói
“Thất điện hạ, Thái tử có lệnh, nếu người lấy được thủ cấp của chủ tướng địch Vĩnh Lân Vương, mới được mở cửa thành”.
“Cái gì?” Cánh tay
đang nắm cương ngựa của Hoàng tử Tuyết Nhai chấn động, cánh tay trái
đang bịt chặt lấy vết thương trúng tên bên hông, tuy nhiên máu đào vẫn
rỉ ra hoen đỏ cả khải giáp, trúng một tên như vậy của Tôn Thiết Tiễn,
nội phủ đã bị chấn thương.
“Thiệu Quân! Ngươi muốn làm phản hả. Giả truyền thánh lệnh có tội gì? Mau mời hoàng huynh ra nói chuyện cùng ta”
Chàng giơ kiếm chỉ lên kẻ thủ thành, mày cau lại giận dữ. Nhưng chỉ trong
phút chốc, ánh mắt chàng đông cứng lại – phía trên cao kia, đang đứng
bên cạnh Thiệu Quân là một người vận hoàng bào, khoanh tay nhìn xuống
dưới chân thành, đương nhiên đó chính là bào huynh của chàng.
Trong khoảng khắc, Nhan Bạch cảm giác như bị một thanh lợi kiếm đâm mạnh vào
tim, toàn thân lảo đảo, tay không còn nắm nổi cương, tựa hồ sắp rớt khỏi lưng ngựa. Các tướng sĩ chung quanh này đã từng theo chàng anh dũng
chém giết giữa vạn quân, gặp tình huống trước mắt, đều thay đổi sắc mặt, bọn họ không sợ địch nhân đao binh như rừng, nhưng không ngờ vừa quay
đầu lại, đã phải đối mặt với loạn đao từ phía người nhà.
“Đại
ca! Mau kêu mở cửa thành. Vì cái gì mà huynh không ra lệnh mở cửa
thành?” Nghe được phía sau rất nhiều tiếng vó ngựa đang tiến tới gần,
Nhan Bạch nhịn không nổi, cuối cùng phải lớn tiếng chất vấn, gân xanh
đột ngột nổi đầy trên tay, trong lòng có gì đó đang vỡ vụn.
“Mở
thành! Mở thành” Tướng sĩ chung quanh quay đầu lại, thấy địch quân đã ổn định lại thế trận, móng gõ rầm rập tiến lại, ai nấy đều dâng trào máu
nóng, thanh âm trở nên phẫn nộ hét lớn đầy phẫn nộ “Các huynh đệ trên
thành, mau mau mở cửa thành”.
Tuy nhiên, vị hoàng bào Thái tử
trên đầu thành kia chẳng nói câu nào, chỉ quét mắt nhìn xuống chân
thành. Sau lưng hắn, võ quan áo dài lượt thượt Từ thái phó giống như một cái bóng màu xám đứng sát bên cạnh.
Ngày hôm nay, đám người này quyết làm cho hắn phải đổ máu dưới chân thành.
“Tuyết Nhai, có ba trăm tráng sĩ chôn cùng ngươi, xuống âm phủ ngươi cũng sẽ không cô đơn”
“Mở cửa thành”
Dưới chân thành, cả trăm người vừa trong huyết chiến trở lại nhất tề hô
vang, thanh âm vì huyết chiến mà khàn đục. Cùng với tiếng vó ngựa dồn
dập của địch quân, tất cả dội đều lên tận trên thành, mỗi quân binh trên thành nghe được lòng đều chấn động.
Cho dù là những sĩ tốt không nằm dưới quyền chỉ huy của Thất hoàng tử, nhưng trên đầu thành lúc này, sắc mặt đám binh sĩ đều dao động. Dù sao Thất hoàng tử cũng là một
chiến sĩ, từng theo Thái tử đánh chiến phân nửa Ly quốc, vất vả lắm mới
chống đỡ được tới tận bây giờ, đều là nhờ huynh đệ đồng sinh cộng tử.
Từ Phủ Ngôn đứng ở bên cạnh Thái tử Thừa Đức nhìn xuống chân thành, chỉ
thấy quân đội binh mã của Vĩnh Lân Vương khôi giáp trùng trùng điệp
điệp, tựa như thủy triều, ào ạt tràn tới. Thanh thế cực kỳ kinh người,
nghĩ đến là đã thấy hoảng sợ, không khỏi liếc mắt hướng sang Thiệu Quân
bên cạnh nhủ thầm, ánh mắt hai người vừa giao nhau, đã lập tức rời đi,
không ai bảo ai đều thoáng nở nụ cười.
Trăm kỵ mã so với đại quân trước mặt, chẳng khác nào một hạt cát giữa sa mạc. 1
“Mở cửa thành, mở cửa thành”.
Dưới thành, thanh âm của đám quân đều khàn đục vì phẫn nộ, tuy nhiên, Thái
tử Thừa Đức chỉ quay sang nhìn Thái phó, Thái phó gật gật đầu, quay đầu
ra lệnh “Thái tử đã có lệnh, nếu Thất điện hạ mang đầu Vĩnh Lân Vương
đến mới mở cửa thành. Nếu như cố tình kháng lệnh, xử phạt theo quân
pháp!”
Thiệu Quân bắt gặp ánh mắt của Thái phó, liền vung tay lên, hạ lệnh cho sĩ tốt trên đầu thành “Bắn tên!”
Tướng sĩ dưới chân thành không kịp phòng bị, loạn tiễn nhất thời bắn ngã mấy
kỵ sĩ mang đầy thương tích. Thoáng rùng mình, Nhan Bạch vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ lui lại phía sau, đồng thời khua tay lên, bắt lấy vài mũi
tên đang bắn tới.
Phía sau, tiếng vó ngựa của đại quân Vĩnh Lân vương như bài sơn đảo hải đang tiến lại, mặt đất rùng rùng chấn động.
“Đại ca” Nhìn thấy bóng người vận hoàng bào trên cao kia thanh sắc bất động
đứng ở trên thành quan sát, nhất thời chàng khó có thể tin được rằng, đó chính là người anh em cùng một mẹ, vị huynh trưởng mà chàng đã tận tâm
tận lực phụ tá bao nhiêu năm.
Ngón tay Nhan Bạch tóm chặt lấy thân tên “Cạch” một tiếng, mũi tên trong tay gẫy tan.
Giữa đám loạn tiễn, chàng thúc ngựa lui về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn đăm
đắm nhìn về phía trên thành, tràn đầy phẫn nộ. Máu đỏ đang chảy xuôi
xuống ngón tay chàng, vết thương trúng tên bên hông đã nhiễm đỏ cả áo
bào trắng, gió đông lạnh lẽo trên Long Thủ Nguyên thổi tung mớ tóc dài
dưới mũ giáp, ánh mắt chàng rực lên lạnh lẽo vô cùng, đôi môi mím chặt,
ngón tay gầy mảnh nắm chặt đoạn tên gãy.
Đối mặt với tuyệt cảnh, chẳng lẽ chàng đã suy sụp đến mức phải buông xuôi?
Nhan Bạch kéo ngựa quay đầu, nhưng phía sau lại vang lên những âm thanh kinh thiên động địa, đang tiến gần tới.
Người chưa từng vào sinh ra tử nơi chiến trường, không thể hiểu được tình
cảnh cả vạn binh mã áp sát trước mặt, cùng áp lực vô hình do đại quân
của Vĩnh Lân Vương lặng lẽ tạo ra. Chàng đứng im sừng sững trên Long Thủ Nguyên, thế vững như núi.
Khoảng cách chỉ còn 30 trượng.
Một bên là ba vạn đại quân. Bên kia chỉ còn hơn trăm kỵ binh đầy thương tích.
Vĩnh Lân Vương ngự trên chiến xa giữa trung tâm quân đội trùng trùng điệp
điệp, tuy nhiên, những lời của hắn, lại được thông qua truyền lệnh quan
một cách rõ ràng tới tai hơn một trăm thương binh đang xúm xít ở dưới
chân Diệp thành “Tình hình hôm nay như trứng chọi với đá, cô vương chỉ
cần nhấc một ngón tay cũng có thể biến bọn ngươi tan thành tro bụi.
Nhưng thấy các ngươi huyết chiến dũng mãnh kinh người như vậy, nếu như
đầu nhập quân ta, cô vương nhất định không phụ tấm lòng đầy nhiệt huyết
của các ngươi”.
Những lời như vậy, đã khơi dậy sự bất an trong
lòng đám kỵ binh còn lại, tả quân thiết kỵ quay mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người vị chủ tướng. Tuy nhiên, gương mặt anh tuấn gầy gò của Nhan Bạch không để lộ điều gì, chỉ mím chặt môi.
“Các ngươi xem! Đây là cách mà Thái tử Thừa Đức đối đãi với dũng tướng sao?” Vĩnh Lân Vương đứng lên trên chiến xa, roi ngựa trong tay chỉ thẳng vào cửa Diệp thành đang đóng chặt, lớn tiếng cười lạnh “Chúa thượng như
thế, các ngươi tử chiến vì cái gì???”
Nhóm kỵ binh đều không che
giấu được vẻ phẫn nộ trong mắt, vài người thầm gật đầu, nhưng phần lớn
chiến sĩ đều chờ quyết định của Hoàng tử Tuyết Nhai, đều là chiến sĩ
cùng vào sinh ra tử cả trăm trận, dù sa vào tình cảnh như ngày hôm nay,
họ cũng không muốn trở giáo quy hàng.
“Hắn nói là, chúa thượng
như thế, tử chiến là vì cái gì” Rốt cuộc, từ miệng Nhan Bạch cũng thốt
ra một câu, chàng ngẩng đầu lên, nhìn bộ hạ chung quanh, trường kiếm
trong tay ném mạnh xuống đất, chậm rãi nói “Tất cả mọi người quy hàng”.
Đám kỵ binh thuộc hạ mỗi người vừa mệt vừa bị thương, cũng bởi sự tuyệt
tình của Thái tử Thừa Đức, quyết tâm huyết chiến trong tim đều đã nhạt
nhòa. Nghe được chủ tướng ra lệnh như thế, thì đều không phản bác, vũ
khí cầm trong tay đều ném xuống, thúc ngựa chậm rãi đi sang trận doanh
đối phương quy hàng.
Quân tiên phong của Vĩnh Lân Vương có kẻ bước ra khỏi hàng, tiếp nhận đám thương binh đầu hàng.
Nhan Bạch chậm rãi thúc ngựa, quay đầu nhìn sững lại Diệp thành đang đóng
chặt cửa, nhìn rồi lại nhìn, tựa hồ thoáng si ngốc. Hồi lâu mới trấn
tĩnh lại, ra lệnh cho hữu quân thiết kỵ quy hàng đối phương, xuống ngựa
giải giáp.
Trên môi chàng bỗng nhiên hiện ra nụ cười bi thảm.
° ° °
“Điện hạ, người nói… Thất hoàng tử có thể hàng Vĩnh Lân Vương hay không?”. Phía trên Diệp thành, trong đám người đang theo
dõi cuộc chiến, Thiệu Quân nhịn không được phải mở miệng hỏi, khi nhìn
thấy kỵ mã vận áo bào trắng chậm rãi đi hướng sang phía mấy vạn đại
quân.
Từ Phủ Ngôn không lên tiếng, nhưng trong đáy mắt đã có nét vui mừng.
Thừa Đức thái tử thần sắc bất động, thản nhiên nói “Thất đệ là kẻ có thể
chết chứ quyết không bị nhục” Hắn nhìn sang đại kỳ ở bên doanh địch, ánh mắt lạnh lẽo “Huống chi, tên Vĩnh Lân Vương này đúng là kẻ súc sinh.
Khi Ly quốc bắt đầu nội loạn, Hinh Ninh mẫu hậu đã chết trong tay hắn”.
Nói đến cái chết của mẫu thân, kẻ thanh sắc bất động như Thừa Đức thái tử cũng không khỏi nghiến răng.
Hồi đó Tứ hoàng thúc phát động biến loạn trong nội cung… chỉ có Tuyết
Nhai cùng hắn trốn thoát, các Hoàng tử ở hậu cung đều bị giết sạch,
đương nhiên mẫu hậu của họ cũng bị giết trong đám loạn binh.
“Kìa, hắn đang làm gì thì phải, có phải muốn giải giáp đầu hàng?” Thiệu Quân
thấy chiến trường bên kia có một kỵ binh đơn độc quay lại nhìn lên đầu
thành, không tự chủ nổi phải cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt sắc
bén của Tuyết Nhai.
Thái tử Thừa Đức cũng thấy bào đệ quay ngựa nhìn lại, nhưng hắn không thèm quay đi để tránh ánh mắt của Nhan Bạch.
“Hắn ta mang tâm tử chiến, nhưng không muốn trăm thiết kỵ đi theo chôn cùng
thôi” Thái tử bật lên một tiếng thở dài, lông mày cau lại nghiêm nghị,
thấy ánh mắt khó hiểu của Thiệu Quân, đột nhiên cười “Không thể lý giải
Tuyết Nhai giống như người khác. Hắn quá mạnh mẽ. Từ thuở nhỏ, hắn đã
quá mạnh mẽ…”
° ° °
“Này! Ngươi, đừng có sững ra như thế, mau xuống ngựa, đem vũ khí khôi giáp bỏ xuống” Tên giáo úy vừa điến tiếp nhận nhằm
chàng hét lớn.
Lời nói đột nhiên bị ngắt quãng giữa chừng.
Cánh tay Nhan Bạch đã nắm chặt lấy bả vai của hắn từ lúc nào “Rắc” một
tiếng, rõ ràng đã vặn gãy cổ hắn, thuận tay đoạt luôn cây trường mâu
trong tay viên giáo úy, lật tay tiện giết chết một tiền phong kỵ binh
của Vĩnh Lân Vương.
“Vĩnh Lân Vương, muốn ta hàng ngươi chăng? Cứ mơ đi” Vị tướng lãnh trẻ tuổi vận áo bào trắng bỗng ngửa mặt lên trời
cười to, hướng thẳng vào vị trí thống soái trên chiến xe giữa đoàn quân. Chàng vừa động, đám binh sĩ chung quanh lập tức khép lại vây kín như
rừng, không đếm xuể có bao nhiêu trường thương đoản tiễn đang chĩa thẳng tới.
Nhan Bạch thúc ngựa vừa lao đi vừa chiến đấu, liên tục
giết chết hơn mười binh địch, nhưng tại đây có tận mấy vạn quân, thương
vong trong giây lát đã được bổ sung, chàng chỉ thấy binh khí đao kiếm
trước mắt vô cùng vô tận, chém chết vô số vẫn không xuể…
Cao giọng gào thét tấn công, bộ binh lập tức hòa cùng kỵ binh.
Áo bào trắng của chàng phủ đầy máu tươi, nhìn vào ghê người.
Tuy nhiên, chàng vẫn nghiến chặt răng, liên tục giết người đoạt mã, lướt
qua đao tiễn nhắm thẳng tới trung quân – Vĩnh Lân Vương. Cho dù máu
văng ba thước, cuối cùng chàng cũng phải cắm phập được trường kiếm vào
tim cừu nhân.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh tà dương đỏ như máu xuyên thấu qua bầu trời mù mịt khói bụi, khung cảnh thảm liệt khôn tả.
Đại quân trùng trùng kéo tới, trận thế mãi không thay đổi, Nhan Bạch cảm
giác thể lực đang dần suy kiệt. Mồ hôi với máu tươi cùng hòa quyện nhau
chảy dài xuống trán, chàng cảm giác binh khí trong tay càng ngày càng
nặng, địch nhân trước mắt cũng càng ngày càng nhiều.
Thế nhưng, như có chiến thần phù hộ, vị tướng quân đơn thương độc mã đang mở một đường máu lao đi.
“Làm sao mà hắn có thể cầm cự lâu đến như vậy?” Từ Phủ Ngôn nhíu mày vuốt
râu, nhìn xuống tình thế phía dưới chân thành, tỏ ra lo lắng.
“Võ công của Thất đệ kinh người, trong trăm vạn quân có thể lấy thủ cấp
địch dễ như phẩy tay, muốn giết hắn, nói thì dễ mà làm thì khó?” Thái tử Thừa Đức nhìn vào huynh đệ của mình, ánh mắt vừa có phần khâm phục, vừa chán ghét “Chẳng qua khổ chiến lâu như vậy, hắn có cầm cự thì cũng
chẳng được lâu”
“Nhưng ngày hôm nay muốn hắn phải chết” Từ thái
phó nhìn lên mặt trời, tính toán thời gian. “Chỉ sợ trời tối, quân địch
thu binh, Hoàng tử Tuyết Nhai nhân cơ hội đó thoát thân, như vậy đại sự
hỏng cả”
Thái tử Thừa Đức rùng mình, ánh mắt đột nhiên trở nhiên
gấp gáp “Đúng! Nếu quân của Vĩnh Lân Vương không giết được hắn, thì như
thế nào?”
Từ thái phó gật gật đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng “Có lẽ… chúng ta có thể giúp Vĩnh Lân Vương một tay”.