Bạn đang đọc Dã Thú Dưới Váy Em – Chương 52: Vinh Quang Của Anh 1
Các đội viên bên cạnh cũng phản ứng giống như Vân Đóa.
Sốt ruột đến mức không thể ngồi yên, bàn luận qua lại.
Huấn luyện viên Phương áp chế các đội viên trẻ tuổi xúc động, “Trước tiên chờ chút đã.”
“Có một luật bất thành văn ngầm là khi người thách đấu và đương kim vô địch (ĐKVĐ) thi đấu thì trọng tài có thể sẽ thiên vị ĐKVĐ hơn.
Hơn nữa đây là sân nhà bọn họ, không loại trừ việc cố ý bắt lỗi sai.”
Huấn luyện viên Phương nhìn chằm chằm vào quyền đài, lông mày nhíu chặt, “Quan sát thêm một chút.”
Vân Đóa nhìn huấn luyện viên, kiên trì ngồi xuống.
Cô cắn môi nhìn người đàn ông mặc quần boxing màu đỏ trên sàn đấu, đôi tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm trên đầu gối.
Trọng tài trong hiệp một cứ như cây gậy quấy phân heo, hiệp hai của trận đấu, Lệ Kiêu rõ ràng không muốn cho trọng tài và đối thủ bất cứ cơ hội nào nên anh đã thay đổi lối đánh.
Khi thể lực của Andrew giảm sút, lối chơi của Lệ Kiêu trở nên thoải mái hơn, kết hợp giữa những cú đấm có sức mạnh và phòng thủ hiệu quả, dần dần kiểm soát nhịp độ.
Càng về cuối hiệp, hai tuyển thủ kéo nhau đến sát dây đài tranh chấp cùng một chỗ.
“Đây mới là ôm kéo thời gian này!” Kỳ Lãng chỉ vào Andrew đang ôm lấy Lệ Kiêu lớn tiếng, “Trọng tài sao thế– “
Lời còn chưa nói hết, một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ sàn đấu quyền anh, âm thanh lớn đến mức khiến người ta giật mình.
Vân Đóa quay đầu nhìn, trong đầu cô vang lên một tiếng ong ong.
Lệ Kiêu, người đang tựa lưng vào dây đài rơi xuống khỏi sàn đấu!
Cô không có chứng kiến làm thế nào anh rơi xuống, nhưng khi tiếp đất đầu Lệ Kiêu hướng xuống, còn va vào thiết bị phát sóng.
Huấn luyện viên Rocky nhanh chóng chạy đến bên người Lệ Kiêu, huấn luyện viên Phương cũng đứng dậy và hét điều gì đó với bọn họ.
Vân Đóa đứng dậy muốn đi tới nhưng Kỳ Lãng đã kéo cánh tay của cô lại.
“Chờ, chờ một chút.” Kỳ Lãng mở miệng nhưng không nói nổi, tay anh nắm lấy tay Vân Đóa vô thức dùng sức.
“Kiêu ca, anh ấy,” Kỳ Lãng nhìn qua quyền đài, kinh ngạc lắc đầu, “Kiêu ca có lẽ sẽ không thể tiếp tục cuộc thi…”
Sắc mặt Kỳ Lãng và Vân Đóa tái nhợt giống nhau.
Rơi xuống khỏi sàn đấu và đập đầu vào thiết bị…!Đây không phải là vấn đề có thể tiếp tục trận đấu hay không.
Đây là vấn đề về việc có thể gượng dậy nổi hay không…
Nhưng anh đã nói sai.
Lệ Kiêu đứng dậy nhanh không ngờ, nhanh đến mức không ai xung quanh kịp phản ứng, nhanh đến mức vẻ tự mãn trên mặt Andrew còn chưa kịp biến mất.
Huấn luyện viên Rocky cũng bị dọa sợ đến ngây người.
Nhưng dường như ông ấy không muốn Lệ Kiêu tiếp tục trận đấu.
“Huấn luyện viên đang bảo vệ Kiêu ca.” Kỳ Lãng thấp giọng giải thích, “Cú ngã vừa rồi rất nghiêm trọng, tuy bây giờ trông có vẻ ổn nhưng không có nghĩa là anh ấy còn có thể đón nhận nhiều cú đấm liên tục không ngừng khác.”
Nhiều võ sĩ gặp tai nạn không phải trên sân đấu mà là sau trận đấu.
Tổn hại thân thể đôi khi không biểu hiện ra bên ngoài nhanh chóng như vậy.
Nhưng rõ ràng là Lệ Kiêu muốn tiếp tục đánh.
Anh đang tranh chấp rất kịch liệt với huấn luyện viên, Vân Đóa chưa bao giờ thấy anh kích động hô hét lớn tiếng với ai như vậy.
Huấn luyện viên Rocky ra hiệu cho huấn luyện viên Phương ở ghế trước và làm một cử chỉ rất kiên quyết đích thủ thế.
Lệ Kiêu cũng nhìn qua, ánh mắt của anh theo đến bên cạnh huấn luyện viên Phương và rơi xuống trên người Vân Đóa.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Vân Đóa như bị hung hăng xé nát.
Không chỉ vì nhìn thấy đôi mắt đầy vết thương của người đàn ông và những giọt mồ hôi sáng lóng lánh trên mái tóc, mà là ánh mắt của anh.
Trong mắt anh có lửa.
Nóng nảy, kiềm chế, phẫn uất, khát vọng.
Ánh mắt của anh nóng rực.
Vân Đóa chưa bao giờ nhìn thấy Lệ Kiêu như vậy– giống như một con thú vừa bị mắc kẹt, móng vuốt và răng bị nhổ ra, tiếng gầm gừ trầm thấp không cam lòng trong cổ họng, khăng khăng cố chấp.
Vân Đóa mím môi quay sang huấn luyện viên Phương, “Huấn luyện viên, để cho anh ấy tiếp tục đánh đi.”
Huấn luyện viên Phương lắc đầu, “Vừa rồi cậu ấy bị đập đầu, tiếp tục trận đấu có thể rất nguy hiểm.”
“Thế nhưng Lệ Kiêu muốn tiếp tục đánh.” Vân Đóa kiên trì nói.
Khuôn mặt cô gái lộ ra vẻ bướng bỉnh không hợp với tính tình thường ngày, cô bình tĩnh nhìn huấn luyện viên Phương, “Chú biết Lệ Kiêu không phải là người xúc động mà, anh ấy sẽ không phải là người không để ý tình trạng thân thể của mình đâu.
Muốn tiếp tục đánh thì có nghĩa anh ấy đã nắm chắc, có thể đánh được.”
“Việc dừng thi đấu lúc này có thể bảo vệ thân thể, nhưng nó sẽ làm mất đi khát vọng và chí khí của anh ấy.”
Vân Đóa quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông đứng bên sàn đấu, “Đối với Lệ Kiêu mà nói, đây mới là việc anh ấy không thể chịu đựng được.”
Cô không hiểu quyền anh.
Nhưng cô hiểu quyền anh có ý nghĩa như thế nào đối với anh.
Đối mặt với đối thủ mạnh, anh sẽ không rút lui mà luôn chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng.
Cho dù chiến đấu đến sức cùng lực kiệt thì cũng sẽ không vì trốn tránh mà ảo não, không hối hận vì đã dốc hết toàn lực.
Quyền đài là chiến trường.
Hoặc là chiến thắng đối thủ.
Hoặc là ngã xuống như anh hùng.
**Đọc tại Wattpad riri_1127 hoặc “nhacuariri1127” nhé~
Lệ Kiêu kiên trì không bỏ cuộc, trận đấu tiếp tục.
Khi ngã xuống, giống như rút ra tất cả tiềm năng và sức mạnh.
Thể lực dồi dào không thể tưởng tượng nổi, ý chí chiến đấu tăng vọt.
Dù đã trúng bao nhiêu quyền thì cũng không hề lùi bước, những đòn phản kích tàn nhẫn vô cùng, ra quyền vừa nhanh chóng vừa hung ác.
Andrew bị đánh hao tổn sức lực, đã ăn hết vài quyền nặng nề.
Anh ta dựa vào chiến thuật quần nhau với Lệ Kiêu đến cuối cùng, hai người đánh 12 hiệp.
Bầu không khí trong sân vận động đã cao trào đỉnh điểm, Vân Đóa, đội viên và huấn luyện viên bên này, mặt mày ai nấy đều đỏ gay, cổ họng hô đến khàn khàn.
“Cmn ai có thể tin! Ai có thể tin ah!” Kỳ Lãng kích động đến mức giọng nói phát run, “Chị dâu nhỏ thấy không? Dưới tình huống như vậy mà Kiêu ca đã kéo thế cục thành hòa nhau rồi!”
Vân Đóa gật đầu thật mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì phấn khích.
Cô là một người thường không hiểu trận đấu, nhưng vừa rồi cũng nhìn ra ưu thế rõ ràng của Lệ Kiêu, nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.
Trận đấu chấm dứt, ba trọng tài công bố điểm số:
118-110; 118-110; 117-111
Ba trọng tài, tất cả đều phán quyết Lệ Kiêu thua không khách khí chút nào.
Hiện trường lập tức hỗn loạn.
Kỳ Lãng, Từ Bân Bân và một vài thành viên khác trong đội lao xuống trước.
Cuối cùng huấn luyện viên Phương không còn cách nào giữ tỉnh táo được nữa, cũng đi xuống theo.
Huấn luyện viên Rocky lớn giọng hô đến mức cách nửa sàn đấu còn nghe thấy được, ông cuồng nộ vỗ lên sàn đấu và chất vấn lớn tiếng bằng tiếng Tây Ban Nha mà trọng tài không thể hiểu được.
Thấy mình sắp lâm vào một trận hỗn chiến, khi mọi phát pháo đều nhằm vào trọng tài, Andrew đã rời đi dưới sự che chắn của nhân viên công tác.
Lệ Kiêu không động đậy, một mình một cõi đứng trên sàn đấu trống rỗng.
Anh hành động bình tĩnh hơn bất kỳ ai khác, không gào thét không hô to, cũng không xông lên đập bàn chất vấn trọng tài.
Yên tĩnh đứng ở nơi đó nhưng toàn thân đều tràn đầy lệ khí.
Không giống như sự tàn nhẫn trong trận đấu vừa nãy, quanh thân người đàn ông tản ra một loại cảm giác mất mát.
Phẫn nộ đến mất mát vô cùng.
Anh nhìn trọng tài nhưng không ai dám đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm và sắc bén của anh.
Qua hồi lâu Lệ Kiêu nâng một cánh tay, chậm rãi giơ ngón tay cái lên rồi lại xoay ngón tay cái xuống.
Sau đó anh nhếch khóe môi vẫn còn rướm máu và nở nụ cười.
Cười đầy vẻ châm chọc.
Nhân viên công tác dưới đài ngày càng nhiều, bọn họ cật lực khống chế sự tức giận của huấn luyện viên và đội viên.
Huấn luyện viên Rocky và Kỳ Lãng là ồn ào nhất, cần nhiều nhân viên công tác mới miễn cưỡng giữ chặt được bọn họ.
Ngay lúc các đội viên đang bị kiềm chế và đoàn trọng tài vội vã ra khỏi cửa thì có một người lao nhanh ra như tia chớp.
Không ai phản ứng, thậm chí không ai nhìn rõ điều đó, người tới nhấc bổng trọng tài lên rồi đập xuống đất, nện nắm đấm xuống không ngừng.
Huấn luyện viên Rocky ngừng mắng, Kỳ Lãng cũng ngừng xông lên, mọi người ngơ ngác nhìn người đang đấm trọng tài mà choáng váng.
Trọng tài đã trúng vài đấm đang rên rỉ.
Vài bảo an người da đen cao lớn đi tới mạnh mẽ kéo người đang đè trọng tài ra.
Ngụy Tấn bị lôi kéo ra ngoài, anh ta vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, ánh mắt âm u dọa người.
Nhìn hai giây rồi anh ta giơ tay lên, đưa ngón giữa về phía trọng tài.
**
“Sau khi trở về Kiêu ca vẫn cứ ở bên trong.” Kỳ Lãng nói nhỏ với Vân Đóa.
Vân Đóa nhìn thoáng qua cánh cửa phòng tắm đóng chặt, nghe được bên trong có tiếng nước tí tách.
“Anh ấy tắm rất lâu rồi, chúng tôi gõ cửa mà cũng không thèm để ý tới.” Kỳ Lãng lên tiếng thở dài, “Chị dâu nhỏ, em mau đi xem một chút đi.
Anh ấy còn phải đi kiểm tra tổn thương.”
Vân Đóa đóa rủ mi, chậm rãi gật đầu và đi đến cửa phòng tắm.
“Em đây.” Cô gõ cửa hai lần, nhỏ giọng nói: “Anh mở cửa được không?
Khóa cửa mở ra.
Vân Đóa nghiêng người đi vào, rồi lập tức trở tay đóng cửa lại.
Lệ Kiêu đứng dưới vòi hoa sen.
Hoàn toàn không tắm, anh vẫn đang mặc chiếc quần đùi quyền anh khi thi đấu lúc nãy.
Nước chảy ào ạt dội xuống tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, trượt dọc xuống theo cơ thể như điêu khắc, nhưng anh giống như không hề hay biết, vẫn đứng đó không hề động đậy.
Vân Đóa nhìn bạn trai, trong lòng giống như có một chén trà nóng bị quật đổ, cảm giác bỏng rát đến tận đáy lòng, cả trái tim cũng nóng như lửa đốt.
Cô nhịn chua xót trong cổ họng xuống, dùng sức chớp mắt hai cái.
Vân Đóa đi qua đứng trước mặt người đàn ông, cô không nói gì mà chỉ yên lặng tắt nước lạnh đi rồi lại lấy một cái khăn tắm khô.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên người anh.
Khăn tắm màu trắng lau qua làn da săn chắc màu lúa mì, cô nhìn thấy trên người anh có đầy vết thương, bầm tím sưng tấy, tất cả đều là dấu vết của trận chiến.
Lau trên người xong, Vân Đóa lại lấy hai cây tăm bông cẩn thận từng li từng tí lau sạch vết máu ở khóe miệng anh.
Sau khi làm xong, cô kiễng chân dùng hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua người bạn trai và ôm anh thật chặt.
Cô gái nhỏ không nói lời nào, trong phòng tắm an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng giọt nước nện xuống gạch men sứ trên mặt đất.
Tiếng hít thở của anh rất nhẹ, nhưng lồng ngực phập phồng lại ngày càng rõ ràng.
Vân Đóa đưa tay ôm Lệ Kiêu, cái đầu nhỏ dụi vào lồng ngực sạch sẽ rắn chắc, mặt bên áp vào làn da ấm áp của anh, bất động.
Một lát sau, cô cảm thấy cơ thể bị siết chặt, sau lưng có người ôm lấy.
“Vân Đóa.” Lệ Kiêu trầm giọng gọi cô, âm thanh khàn khàn như xoa cát.
Anh lại trầm mặc sau khi gọi tên cô.
Vân Đóa cũng không lên tiếng, chỉ vòng tay ôm chặt lấy lưng anh hơn.
“Rất xin lỗi.”
Âm thanh của anh rất thấp, nhưng Vân Đóa lại chấn động.
Cảm giác như có gì đó trong lòng sụp đổ, nứt ra.
“Rất xin lỗi.” Lệ Kiêu lại nói một lần nữa.
Anh rủ mi nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm chứa chan cảm xúc mãnh liệt, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống.
“Em…!thất vọng lắm phải không?”
Vân Đóa lắc đầu, cắn chặt môi dưới.
Cô rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc.
Không khóc, bởi vì Lệ Kiêu không thua thì việc gì phải khóc.
Thế nhưng làm sao bây giờ? Cô vẫn rất đau lòng, rất thương anh…
“Không có.” Vân Đóa khẽ khịt mũi, cố nén vẻ chua xót trong mắt, “Em không hề thất vọng.”
Cô thả tay ra và ngẩng mặt lên nhìn anh, thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Quần áo của cô gái nhỏ đã trở nên ẩm ướt, những giọt nước làm ướt tóc và nhuộm cả đôi mắt màu hổ phách.
“Lệ Kiêu, anh không thua.” Vân Đóa nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu như mực của bạn trai, mỗi chữ mỗi câu đều rất kiên định, “Anh đánh rất tuyệt.”
Cô kiễng chân, khẽ hôn lên vết máu nhạt trên môi anh.
“Trong lòng em anh chính là nhà vô địch.”.