Dã Thú Dưới Váy Em

Chương 51: Cưng Chiều Tối Thượng 11-em Không Đi Đâu Cả


Bạn đang đọc Dã Thú Dưới Váy Em – Chương 51: Cưng Chiều Tối Thượng 11-em Không Đi Đâu Cả


Vân Đóa kinh ngạc giây lát, khóe miệng giật giật nhàn nhạt nở nụ cười, “Ai nói em muốn ra nước ngoài chứ?”
Trần Hi Hi mím môi, “Chị nghe ý của dì cả là em cũng sắp tốt nghiệp rồi, muốn cho em du học lấy bằng MBA, để bằng cấp đẹp một chút…”
*Thạc sĩ quản trị kinh doanh (tiếng Anh: Master of Business Administration – MBA)
Cô cười khan một tiếng, “Em học phiên dịch thì tại sao phải học MBA?”
Vân Đóa châm chọc, “Nhưng chắc bố mẹ em cũng không rõ em học cái gì đâu.”
Trần Hi Hi: “…”
“Em biết vì sao bà ấy muốn cho em đi du học lấy bằng MBA, bằng cấp gì đó đều là lấy cớ, bà ấy không phải vì em.” Vân Đóa cúi đầu gảy móng tay, ngữ khí lãnh đạm, “Là vì công ty của bà ấy, vì chính bà ấy.”
Vẻ mặt Trần Hi Hi hơi phức tạp, “Thật ra dì cả làm như vậy là vì suy tính cho tương lai của em.”
“Dì ấy chỉ có một mình em là con gái, tương lai nhất định sẽ muốn để lại cho em mọi thứ.

Những năm này dì cả phấn đấu lên được thế này cũng không dễ dàng, dì ấy muốn đem những cái công ty gì đó giao cho em hết, cũng là cân nhắc vì tương lai của em…”
“Nhưng mà chị ơi, chị cảm thấy em sẽ thành doanh nhân được sao?” Vân Đóa nâng cằm hỏi lại, “Chị thấy người như em kinh doanh, quản lý nhân viên trong công ty được sao?”
Trần Hi Hi nghẹn lời: “Cái này…”
“Chị xem, chị cũng biết đây là điều không thể thực hiện được.

Mẹ của em vậy mà lại không biết sao.” giọng Vân Đóa thấp đi, hàng mi dài rủ xuống, “Bà ấy luôn nói muốn cân nhắc để tốt cho em, nhưng thật ra căn bản là không quan tâm đến ý nghĩ của em.

Bà ấy cũng không quan tâm đến cùng thì em thích gì, muốn gì…”
Vân Đóa nhẹ nhàng khịt mũi, thanh âm đắng chát: “Cho tới bây giờ bọn họ cũng chẳng để ý đến em.”
Trần Hi Hi than nhẹ, đưa tay chạm lên khuôn mặt mất mát của em họ.
Cô thật sự thương cô em họ nhỏ này.

Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ Vân Đóa khi còn bé đã nói với cô một câu.
Cô gái nhỏ giơ quyển sách lên và hỏi: “Chị ơi, trong sách này có câu nói Có ba mẹ sinh không có ba mẹ dưỡng ” có phải là đang nói em không ạ?”
Trần Hi nhìn vào đôi mắt màu hổ phách to tròn sáng ngời của em họ nhỏ, trong lòng cô co rút lại đau đớn.
Hai người các cô cùng nhau lớn lên.

Vân Đóa luôn đáng yêu và dễ thương, nhưng mỗi lần gặp chuyện liên quan đến bố mẹ, con bé lại biến thành một chú nhím nhỏ, vô cùng để tâm vào chuyện vụn vặt…
Trần Hi Hi lắc đầu, dứt khoát nói sang chuyện khác: “Vậy em nói cho chị nghe một chút đi, em muốn làm cái gì, sau khi tốt nghiệp đã có dự định gì chưa?”
Tình yêu của em gái nhỏ mọi người đều biết, thường xuyên cho nhân dân cả nước ăn cẩu lương.


Cặp đôi có tình cảm ổn định, gia cảnh Lệ Kiêu tốt, bản thân còn là một chiếc máy in tiền.

Nếu em gái thật sự gả cho quyền vương làm vợ thì đời này cũng không lo cơm áo gạo tiền, mặc sức đeo vàng bạc…
“Thực ra em vẫn rất muốn học lên cao học, muốn thi MTI*.” Vân Đóa hơi ngừng rồi lại vội vàng bổ sung, “Nhưng em không muốn ra nước ngoài.

Mảng phiên dịch trường em rất mạnh, em có thể tham dự kỳ thi.”
*Thạc sĩ dịch thuật và giảng dạy (MTI)
Trần Hi Hi “Ah” một tiếng, thầm nghĩ thì ra quả nhiên học bá vẫn có đam mê.
“Lệ Kiêu nói như thế nào?”
“Anh ấy?” Vân Đóa lắc lắc đầu, “Chắc chắn anh ấy sẽ theo ý em, anh ấy hiểu em.”
Khóe miệng của cô gái nhỏ cong lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ tự hào ngọt ngào, “Anh ấy biết em muốn làm gì, cũng biết em thích gì.

Chỉ cần là thứ em thích thì anh ấy sẽ ủng hộ.”
Kỳ thi vào chuyên ngành sau đại học này cũng là Lệ Kiêu đề nghị trước.

Anh nói mẹ mình là giáo viên hướng dẫn MTI, nếu như Vân Đóa muốn phát triển hơn ở mảng phiên dịch thì có thể cân nhắc học hỏi từ Tiêu lão sư.
Anh còn nói muốn dạy cô học, nếu học tốt thì anh sẽ trao học bổng cho cô, hihi…
Lúc ấy Vân Đóa pha trò không đáp lại nghiêm túc.

Nhưng hiện tại nhớ tới trong lòng không hiểu vì sao lại an ổn nhẹ nhõm rất nhiều.
Những điều chưa biết luôn đáng sợ.

Nhưng có anh bên cạnh thì tương lai dường như không hề đáng sợ chút nào.
*tự nhiên nghĩ đến câu “muốn biết người đàn ông có yêu bạn không thì hãy xem cách anh ấy bao dung và đầu tư cho bạn~~~”
Ánh mắt của Vân Đóa rơi xuống đầu giường.
Cô vừa nhìn thấy ở đó có đặt hai chai sữa dâu.

Còn có bộ váy ngày hôm qua Lệ Kiêu mua cho cô ở cửa hàng—— được treo chỉnh tề tại đó.
Cô nhìn thấy, khóe môi lại nhếch lên.
“Em không cần ra nước ngoài đâu.


Vân Đóa nói khẽ, “Em không đi đâu cả.

Bọn em đã nói rồi.”
Bọn em đã nói rồi, muốn ở bên nhau mãi mãi.
**Đọc tại Wattpad riri_112 hoặc “nhacuariri1127” ủng họ editor nhaaa
Hai ngày sau, giải vô địch đai vàng thế giới WBC được khai mạc tại Las Vegas.
Trạng thái của Lệ Kiêu rất tốt, vẫn thảo luận về chiến thuật với huấn luyện viên cho đến trước trận đấu.

Chiến tích của anh có thể nói là hoàn mỹ: 18 trận 18 thắng, 12 lần KO.
Nhưng Andrew cũng là một đối thủ khó chơi.

Anh ta là đương kim vô địch, lớn hơn Lệ Kiêu vài tuổi, với thành tích trải qua ba hạng cân hạng nặng, đồng thời giành được đai vàng châu lục và thế giới ở cả hai cấp bậc.
“Andrew vô cùng hung mãnh.” Kỳ Lãng cố ý nhếch miệng, còn khẽ chậc một tiếng, “Anh ta ra đòn rất dã man, thường xuyên làm đầu đối thủ nở hoa!”
Kỳ Lãng hạ giọng: “Thậm chí còn đánh đến chết!”
Vân Đóa trừng to mắt, sắc mặt thay đổi, “Cái gì!”
Trần Hi Hi đánh một cái vào vai Kỳ Lãng, “Anh điên à! Hù dọa em ấy làm gì vậy!”
Kỳ Lãng cười hề hề, vội vàng khoát khoát tay với Vân Đóa, “Chị dâu nhỏ đừng sợ, tôi chỉ nói vậy thôi.”
Vân Đóa nhìn Lệ Kiêu ở phía bên sân.

Anh đang nói cái gì đó với huấn luyện viên Rocky, hình dáng khuôn mặt rõ ràng nghiêm túc và chuyên chú.
Vân Đóa đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi Kỳ Lãng, “Đúng rồi, trước đây tại sao huấn luyện viên Rocky không đồng ý để Lệ Kiêu đánh trận này?”
“Cái này sao…” Kỳ Lãng sờ ót, thoáng cái không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Huấn luyện viên Rocky đã suy nghĩ rất nhiều.

Kiêu ca rất có thực lực, nhưng huấn luyện viên cho rằng lối chơi của anh ấy có thể gặp bất lợi trước Andrew.

Kiêu ca am hiểu việc đánh cận thân, sử dụng nhiều cú đấm thẳng, anh ấy cũng rất mạnh trong việc tấn công bằng những trọng quyền, KO nhiều.


Nhưng quyền phản kích của anh ấy đôi khi sẽ không theo kịp, có thể sẽ không có ưu thế trong việc tính điểm…”
Kỳ Lãng bắt gặp ánh mắt ngây thơ của Vân Đóa, hơi xấu hổ mà tạm ngừng câu chuyện.
“Trong khoảng thời gian này bọn họ cũng đã nghiên cứu rất nhiều, Kiêu ca đã thấu hiểu cách Andrew ra quyền, tốc độ, bước chân, nhược điểm…” Anh hếch cằm về phía Vân Đóa và bảo cô cứ yên tâm, “Kiêu ca có kỹ thuật, đánh quyền rất thông minh.”
Thoạt nhìn Vân Đóa vẫn không yên tâm cho lắm, cô quay đầu lại đưa mắt nhìn bạn trai bên cạnh quyền đài.
“Vậy anh mới vừa nói, Andrew thường xuyên đánh đầu người ta nở hoa kia mà…”
Kỳ Lãng “ừm” một tiếng, do dự tiếp tục nói: “Lúc trận đấu diễn ra có bị thương hay phát sinh vấn đề gì thì cũng là bình thường đấy.

Nhưng, nói như thế nào nhỉ…”
Anh liếc nhìn sắc mặt Vân Đóa, “Mục đích thi đấu của một võ sĩ quyền anh là giành chiến thắng chứ không phải là làm bị thương và tiêu diệt đối thủ.

Nhưng Andrew này hình như…!rất thích công kích đối thủ.

Mà có một số đòn công kích không cần thiết, thậm chí là phạm quy.”
Vân Đóa nheo mắt, trong lòng trầm xuống, “Anh nói là…”
“Đây cũng là một trong những nguyên nhân huấn luyện viên Rocky không muốn Kiêu ca thi đấu với anh ta.

Em cũng biết đấy, từ trước đến nay Kiêu ca đánh quyền luôn sạch sẽ, anh ấy rất tuân thủ quy tắc, lại càng không chơi những con đường kia.

Huấn luyện viên Rocky cảm thấy Kiêu ca đụng phải Andrew như vậy thì phải chịu thiệt thòi…”
Kỳ Lãng nhìn Vân Đóa cau mày với vẻ mặt lo lắng thì cũng không nhẫn tâm nói tiếp nữa —— võ sĩ Andrew này thật sự đã đánh đến chết người.
Hai năm trước anh ta quyết đấu với một võ sĩ Brazil, chỉ hai hiệp anh ta đã hạ gục đối phương.

Võ sĩ Brazil nằm không dậy nổi, xuất huyết nội sọ nghiêm trọng, đã tử vong sau khi đưa đến bệnh viện.
Trên sàn đấu thỉnh thoảng xảy ra tử vong chủ yếu là do trượt tay hoặc tai nạn.

Võ sĩ quyền anh đánh chết người không phải chuyện hay để khoe khoang, vì sẽ bị dư luận chỉ trích và bị các quan chức cấp cao trừng phạt, phải chịu áp lực lớn không nói, còn bị ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân.
Sau sự việc tuyển thủ Brazil bỏ mạng Andrew không hề tỏ ra ăn năn hối hận, mắt điếc tai ngơ trước những lời chỉ trích từ bên ngoài.

Người ta nói rằng thậm chí anh ta còn dùng nó để khoe khoang với người khác ở nơi riêng tư, nhân phẩm của anh ta thế nào thì cũng có thể thấy được rõ ràng…
Vân Đóa đang cụp mắt lo lắng cho bạn trai thì chợt nghe thấy Lệ Kiêu gọi mình.
Người đàn ông đứng bên dây đài mỉm cười với cô, khẽ nâng băng quấn trên tay lên.
Vân Đóa lon ton chạy tới, quấn băng tự nhiên và thuần thục hai ba vòng đã quấn chắc rồi.
“Vân Đóa Đóa, em thật sự là càng ngày càng lão luyện.” Lệ Kiêu nở nụ cười, di chuyển ngón tay thỏa mãn gật đầu, “Căng chùng cũng vừa phải.”
Vân Đóa cười không nổi.

Cô lo lắng cho anh nhưng lại không muốn anh thìn thấy vẻ bất an của bản thân.

Cô gái nhỏ nắm lấy tay bạn trai, lòng bàn tay mềm mại lướt trên dải băng trắng và dừng lại trên đầu ngón tay thon dài.

Cô ngửa mặt nhìn anh vài giây thật sâu.
“Phải cẩn thận nha.” Cô nhẹ giọng dặn dò, “Đừng để bị thương.”
Lệ Kiêu cong cong khóe môi, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

Anh hơi siết chặt tay, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn và mềm mại, “Đừng lo lắng.”
Tay của người đàn ông cực nóng và mạnh mẽ, chỉ động nhẹ mà cũng đã rất có lực, như âm thầm truyền đạt ý muốn làm cô an tâm.
Vân Đóa ngước mắt, cẩn thận dò xét thân hình cao lớn cường tráng của anh.
Trạng thái của anh rất tuyệt.

Cơ bắp rắn chắc, dáng người tinh tráng như điêu khắc, tràn đầy hào quang sẵn sàng phát động.
“Vân Đóa Đóa.” Đôi mắt đen của người đàn ông sáng ngời và sắc bén, lúc nhìn cô đầy tự tin, kiên định.
“Xem nhé, anh sẽ mang đai vàng về cho em.”
**
Trận đấu đã bắt đầu.
Bầu không khí ở Las Vegas rất náo nhiệt, mỗi khán giả trên khán đài đều phấn khích không ngừng.
Andrew có ưu thế sân nhà, gặt hái được những âm thanh ủng hộ đinh tai nhức óc.
Anh ta là một võ sĩ tóc đen, mắt đen với những hình xăm sặc sỡ trên khắp cánh tay và hơn phân nửa lưng.
Trên người Lệ Kiêu sạch sẽ, làn da màu lúa mì cùng cơ bắp căng cứng, đã tiến vào trạng thái chiến đấu.
Ở hiệp đầu tiên, cả hai đã bước vào trận giáp lá cà.

Cây kim và cọng râu quyết đấu, Andrew dẫn trước nhờ khả năng ra đòn và kiểm soát sàn đấu, nhưng Lệ Kiêu cũng rất mạnh, liên tiếp thành công với những trọng quyền.
Hai người đánh hơi khó phân thắng bại, không nói được là ai có ưu thế rõ ràng hơn.
Ở hiệp thứ hai, trọng tài đã trừ Lệ Kiêu hai điểm, nguyên nhân là vì anh ôm đối thủ không ngừng nghỉ.
Kỳ Lãng và mấy thành viên trong đội bên cạnh đồng thời chửi “ĐM”.
“Cái này mà mẹ nó cũng tính à!” Kỳ Lãng không cam lòng hô lớn về phía quyền đài, “Vừa rồi anh ta còn đánh vào lưng Kiêu ca —— “
Lời còn chưa nói hết, Vân Đóa cũng đứng phắt dậy.

Vừa rồi cô thấy rõ ràng Andrew đã tấn công vào ót của Lệ Kiêu.
Nhưng trọng tài không phán phạm quy —— thậm chí cảnh cáo cũng không có.
“Có vấn đề!” Vân Đóa chỉ tay về phía sàn đấu, giọng nói bình thường nhẹ nhàng giờ đây đã cao hơn gấp bội, “Trọng tài có vấn đề!”
“Ông ta thổi còi đen*!”
*Tức là trong trận đấu, trọng tài vi phạm nội quy trọng tài và tiến hành xử lý tình huống thiên vị cho một bên nào đó, bất công với bên còn lại..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.