Đọc truyện Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp – Chương 39
“Dù sao, thế nào cũng nhất định phải đem ngươi giấu đi, miễn cho có người cùng lão tử tranh đoạt!” Quý Lạc mặt đỏ lên, tàn bạo nói, phần bụng ma sát lên thân nam nhân, “Người kia đến tột cùng là ai! Lão tử muốn biết, lão tử phải được biết!”
Cậu thân là nam nhân của Phỉ, nếu ngay đến cả tình địch là ai cũng không rõ ràng thì thật là quá tầm thường rồi!”
“Là đệ đệ.”
“A, cái gì, đệ đệ ngươi?” Sao từ tình địch thoáng cái đã biến thành cậu em vợ a? !
“Ân. Ba mẹ ta ly hôn, ta theo ba, hắn theo mẹ.”
“Thế nhưng họ của các ngươi . . . . .”
“Ta sửa họ, hiện tại là lấy họ ba. Ba ta họ Phỉ, mẹ ta họ Mặc.” Phỉ Ngâm Mặc diện vô biểu tình giải thích việc này.
“Đệ đệ ngươi hình như rất thích ngươi.”
“Có lẽ là vì áy náy chăng?”
“Áy náy?”
“Ban đầu vốn là hắn ở với ba, nhưng ba ta có điểm . . . . . có điểm biến thái. Cuối cùng ba chọn ta.”
“. . . . . cần lão tử dùng thân thể an ủi ngươi không?” Quý Lạc đột nhiên không biết nói gì, chỉ có thể thốt ra một câu.
“Ha ha.” Phỉ Ngâm Mặc nở nụ cười, xoa xoa đầu thiếu niên, “Trò cũ.”
“Lão tử biết! Nếu không nhìn phải nhìn ngươi, nhìn ngươi . . . . . hừ hừ.”
“Ta hiểu.” Phỉ Ngâm Mặc nhãn tình mang tiếu ý, ngập ngừng một hồi mới nói, “Tính xấu của ta đều là do ba ta sủng ra.”
“Lão tử thích ngươi xấu tính.” Quý Lạc mặt đỏ hồng đáp.
“Kỳ thực, ta vừa được sinh ra đã bị đem đến cô nhi viện. Ngay cả phụ mẫu là ai cũng không biết. Không đọc nhiều sách vở gì. Chỉ có thể làm tiểu ngưu lang nuôi sống bản thân.”
“Ngươi muốn nói, thực ra ta rất may mắn?” Phỉ Ngâm Mặc nhướn mày.
“Ta muốn nói là . . . . . Lão tử cũng không biết, lão tử đến tột cùng ngày nào là đủ mười tám tuổi, chưa đủ mười tám tuổi.”
“Kháo! Ta không quan hệ với người chưa thành niên.”
“Không cần rút lui! ! Hơn nữa, hơn nữa nói không chừng lão tử đã sớm mười tám rồi!” Quý Lạc ôm cổ nam nhân rống lớn, “Được rồi, hiện tại ngươi nói cho ta biết một bí mật, lão tử cũng nói cho ngươi một bí mật, rất công bằng a!”
“Hừ.”
“Hừ cái gì mà hừ! Lão tử cảnh cáo ngươi, phải bảo trì khoảng cách với cái tên đệ đệ kia!” Quý Lạc liếm mép, “Nếu như dám để cho đệ đệ chạm vào một ngón tay, về nhà lão tử kiền ngươi!” Đây là lời Phỉ Ngâm Mặc mỗi ngày xuất môn đều nói với cậu, cậu hiện tại cũng sao chép một phần nói với nam nhân.
“Đó là em trai ta.”
“Lão tử biết! Khiến cho tình hình mờ ám là do ngươi! Xem ánh mắt hắn, hừ hừ, đều cấm kỵ còn sợ loạn luân. Nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ đem ngươi đặt tại trên tường mà làm.”
“Ta bây giờ sẽ đem ngươi áp lên tường làm!”
“. . . . . ngao, đến đây đi!”
Không quá vài ngày, Quý Lạc đã bị thủ hạ của Mặc Gia mời đến một bao phòng. Quý Lạc ở trong lòng so sánh thân thể mình với người ta, lập tức phục tùng mệnh lệnh đối phương.
Quý Lạc tiến vào bao phòng.
Mấy người bảo tiêu lập tức cung kính canh giữ ngoài cửa, đem không gian bên trong hoàn toàn nhường cho cậu cùng đệ đệ của Phỉ Ngâm Mặc, Mặc Gia.
Quý Lạc mắt mèo mở to đảo quanh, biểu hiện ra vẫn là dáng dấp một bộ túm túm như trước. Nhưng trong ngực kêu thảm thiết: còn nói đệ đệ ngươi đối với ngươi không có suy nghĩ không an phận! Xem đi, hiện tại muốn chỉnh lão tử a!
Nam nhân mặc trên người kiện tây phục màu đen cao cấp được may thủ công, lười biếng tựa ở sô pha bằng da thật, vóc người tỉ lệ hoàn mỹ như người mẫu đẳng cấp. Cũng không nói gì, chỉ cầm lấy ly rượu đỏ khinh thường quan sát Quý Lạc.
Gien của phụ mẫu Phỉ Ngâm Mặc thật sự là tốt quá!
Cho dù cậu với đối phương không có tí hảo cảm nào, Quý Lạc không thừa nhận cũng không được, đối phương xác thực là một tuấn mỹ nam tử.
“Hừ, xem ra tư liệu nói không sai! Chỉ cần là nam nhân là có thể thỏa mãn ngươi đi!” Mặc Gia lạnh lùng mở miệng, bị ánh mắt Quý Lạc đánh giá đến không kiên nhẫn.
“Sai! . . . . . ít nhất . . . . . phải phù hợp một cái điều kiện giữa hai người!” Quý Lạc nhướn mi, “Thứ nhất, phải đủ anh tuấn; thứ hai, cũng phải đủ tiền.” Nghe quen ngữ khí lạnh như băng của Phỉ Ngâm Mặc, đối phương loại trình độ này, căn bản không dọa nổi cậu.
“Vậy thôi à?” Sự khinh thường trong mắt Mặc Gia càng rõ, “Ngươi muốn bao nhiêu tiền! Ta cho ngươi, ngươi lập tức ly khai A Mặc.”
“Không được.”
“Vì cái gì? !”
“Bởi vì . . . . .” Sắc hổ phách nơi mắt mèo khẽ động, cố ý nói chậm, “Nếu như Phỉ Ngâm Mặc biết, hắn sẽ kiền chết lão tử!”
“Ngươi sao có thể không biết xấu hổ!” Mặc Gia tức giận đến xanh mặt, “Đừng cho là ca ta thích ngươi!”
“Ngươi cũng biết hắn là nhân viên cảnh cục quốc gia! Hắn hiện tại chỉ vì để hoàn thành nhiệm vụ, mới cải trang thành ngưu lang. Cám dỗ thượng ngươi cũng hoàn toàn là trong kế hoạch. Nếu không phải vì nhiệm vụ, ca ta sẽ không để ý đến đồ đê tiện như ngươi! Ngươi không xứng với ca ta.”
Nếu như bất luận cái gì,một người bị người ta nói cho biết . . . . .
Tình nhân tiếp cận mình chỉ là vì lợi dụng mình để hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ nhận hung hăng đả kích.
Đáng tiếc . . . . . Quý Lạc là ngoại lệ.
Cậu luôn luôn thà rằng người khác chịu tổn thất chứ chính mình không thể tổn thất. Cho dù đau đến thế nào . . . . . ít nhất . . . . . cũng muốn người khác cùng mình đau như vậy.
“A, ha ha, ta muốn nói cho ngươi —– lão tử chính là nam nhân của hắn! Hắn rất thích lão tử!” Quý Lạc vờ làm vẻ kiên cường, tựa hồ hoàn toàn không bị những lời này của đối phương ảnh hưởng, khẽ nheo mắt, chậm rãi kéo mở y phục, lộ ra thân thể trơn truột trắng noãn.
“Sao vậy, ngươi muốn câu dẫn ta?” Mặc Gia xem thường hừ nói.
“Phỉ Ngâm Mặc sao có đệ đệ ngu ngốc như ngươi chứ!” Quý Lạc lộ ra tiểu răng nanh, nhọn hoắt mang theo quang mang nguy hiểm, ngón tay dài nhỏ cố ý tại ngực mình từ tốn xẹt qua, “Thấy không! Đây chính là nhẫn bạch kim ca ngươi tặng cho lão tử.”