Đọc truyện Dã Miêu Tuần Dưỡng Pháp – Chương 38
“Ngô . . . . .” Quý Lạc phát ra loại thanh âm khó có thể nhẫn nại, vùng lông mày giữa trán nhíu lại thống khổ, nhưng tiếng rên thì mang chút gợi cảm câu dẫn.
“Sâu thêm chút, sâu chút nữa a. . . . .” Vừa mới thích ứng, Quý Lạc đã lớn tiếng kêu rên.
Nếu như lúc này có người tiến đến, nhất định sẽ thấy hình ảnh thế này.
Một thiếu niên đầu đội tai mèo xinh xắn, nhũ tiêm có móc đôi chuông bạc nhỏ xíu, cả người gần như xích lõa, khuôn mặt ưu mỹ đang nằm úp trên thân thể nam nhân, thuần thục không ngừng xoay vặn vòng eo tinh tế, tìm kiếm điểm kích thích hơn.
Mà nam nhân kia cũng đẹp đến kinh người, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, cầm trong tay là cái xoa bóp giống đuôi mèo không ngừng hướng bên trong thân thể thiếu niên chuyển động.
“A, hảo sướng!” Quý Lạc dứt khoát ngồi dậy, ôm lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc, đầu gối gắng sức quỳ trên sô pha, tự mình giãy dụa, tiểu chuông trước ngực phát sinh thanh âm đinh linh linh, “Cảnh quan, mau đến chơi lão tử a! Ngươi đã đáp ứng ta rồi!”
“Đuôi mèo khó chịu sao?” Lúc này Phỉ Ngâm Mặc cũng cảm nhận được lửa nóng ở dưới bụng đang lan tỏa.
“Rất sướng, nhưng lão tử càng muốn ngươi! Mau vào, ta dám chắc nam nhân so với đuôi mèo càng tốt hơn!”
Mắt mèo mở to khiêu khích nhìn nam nhân.
Đồ gia khỏa này! Phỉ Ngâm Mặc hôn môi cậu, đầu lưỡi trong khoang miệng nóng bỏng của đối phương mạnh mẽ công kích. Tay thì nhanh chóng đem quần cậu lột bỏ rồi mới nắm lấy đầu vai Quý Lạc dùng sức ấn một cái.
“A—–” Quý Lạc thét chói tai, thân thể nặng nề rơi xuống thứ cứng rắn cực đại của nam nhân. Dũng đạo chật hẹp đột nhiên bị vật lớn như thế đột ngột xỏ xuyên qua, Quý Lạc đau đến thở gấp, “Con mẹ nó, đau quá!”
Song song truyền đến, cậu dần dần cảm nhận được một trận khoái cảm tê dại từ trong thành nội bích dâng lên.
Còn chưa cảm thụ hết loại xúc cảm kích thích này, Phỉ Ngâm Mặc đã kìm chặt thắt lưng cậu, rất nhanh liền trừu sáp, hoàn toàn hung bạo, dũng mãnh, thẳng tắp tiến nhập rồi rút ra toàn bộ, mỗi một lần đều vào sâu đến cực điểm . . . . .
Quý Lạc chưa từng nhận lực trừu sáp mạnh như vậy, từng lần đều mang đến một loại hưng phấn trải rộng toàn thân, cậu thấy chính mình dường như đang được tung lên không trung, tự do bay lượn, khoái cảm tùy ý điên cuồng.
Quý Lạc cũng tự giác xoay vặn thắt lưng, thập phần phối hợp, nội bích khi thì hút chặt toàn bộ, khi thì hung hăng kẹp lấy, khiến cho Phỉ Ngâm Mặc cũng cảm thụ một loại an ủi cuồng dã hoàn toàn khác biệt.
“A . . . . . Nhanh lên chút nữa . . . . . Dùng sức a . . . . .”
“Cảnh quan, ngươi quá tuyệt vời . . . . . Thực sự là con mẹ nó bổng quá . . . . .” Tiếng kêu liêu nhân như đốm lửa, thiêu đốt dục vọng hai người càng thêm cường liệt.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ của Quý Lạc cùng thanh âm thở dốc đầy cơ khát sắc tình của hai con người.
Phỉ Ngâm Mặc chưa từng ở trong một người cảm thụ qua cảm xúc kích tình dữ dội như vậy, dục hỏa dưới bụng một trận rồi một trận cháy rực, giống như muốn đem tiểu mèo hoang hoàn toàn dung nhập vào trong thân thể hắn. Hắn mạnh mẽ va chạm, hận không thể đụng đến nơi sâu nhất bên trong thân thể đối phương . . . . .
“A—–” Tại thời điểm cao trào, Phỉ Ngâm Mặc cùng Quý Lạc không khống chế được, song song bắn ra bạch trọc cấm kỵ nóng rực . . . . .
“Chúng ta vừa làm sao?” Cái đầu nhỏ của Quý Lạc lười biếng tựa ở trong ngực Phỉ Ngâm Mặc, ngây ngốc hỏi. Cậu toàn tâm toàn ý muốn câu dẫn cái tên cảnh sát nữ vương yêu nghiệt này. Hiện tại thực sự làm rồi, cậu trái lại có loại cảm giác không thật . . . . .
“Ân.” Phỉ Ngâm Mặc tùy tiện xoa xoa tóc đối phương.
“Ngươi . . . . . Ngươi thấy sao a . . . . .” Quý Lạc nuốt nuốt nước bọt, có chút khẩn trương hỏi. Tuy rằng cậu biểu hiện rất bình tĩnh cho rằng kĩ thuật của mình chẳng ai sánh kịp, trên thực tế, vẫn có chút lo sợ bất an. Không biết vì cái gì, cậu luôn quan tâm đến phản ứng của nam nhân.
“Just so so.”
Quý Lạc sửng sốt, sau đó . . . . . răng nanh hung hăng cắn vào cổ nam nhân.
“Phỉ.Ngâm.Mặc, lão tử phải kiền chết ngươi!”
“Hừ, ta hiện tại mới là kiền chết ngươi.”
Quý Lạc khó chịu.
Nguyên bản cậu cùng Phỉ Ngâm Mặc sau khi xảy ra cái loại quan hệ này, tưởng là có thể chiếm lấy nam nhân yêu nghiệt kia, mỗi ngày ở trên giường lăn qua lăn lại, lăn đến chết già mới thôi. Kết quả, Phỉ Ngâm Mặc lại nói, hắn còn muốn làm ngưu lang tại Noble.
Tuy rằng cậu vẫn đang là ngưu lang nhân khí No.1, cũng rất yêu tiền.
Thế nhưng so với Phỉ Ngâm Mặc, khoảng thời gian này quả thực chính là mờ nhạt, một điểm cũng không kích thích.
Nếu không phải mỗi lần trước khi đến Noble, nam nhân đều phải đem cậu hôn đến hít thở không thông, đồng thời lộ ra dáng vẻ tươi cười tàn bạo, “Nếu như dám để cho đám xú nam đó chạm vào một đầu ngón tay, ta trở về sẽ kiền chết ngươi!”
Cậu thật đúng là cho rằng nam nhân căn bản không để ý đến mình.
Cái loại chính là lời nói uy hiếp cùng kích thích này, bình thường khiến cho cậu trong nháy mắt liền “cứng” luôn, hận không thể tại chỗ đối nam nhân nói, “Ngươi bây giờ mau kiền lão tử a! Ngao ngao.”
. . . . . Cậu lúc này nghe theo lời Phỉ Ngâm Mặc bảo trì khoảng cách với những “sửu nam” , thế nhưng Phỉ Ngâm Mặc đâu rồi?
Hừ, hừ, hừ, lại cùng cái tên đẹp trai kia thân thân mật mật.
“A, Mặc, ngươi sao còn ở chỗ này?” Mặc Gia đè thấp thanh âm, vầng trán đặc biệt tuấn lãng. Hai nam nhân tuấn mỹ tới cực điểm vô cùng thân thiết nói chuyện với nhau quả là hình ảnh tuyệt mỹ, khiến rất nhiều khách nhân đều động tâm không ngớt.
“Nhiệm vụ chưa hoàn thành.” Phỉ Ngâm Mặc có chút không kiên nhẫn.
Từ lúc Mặc Gia biết hắn ở đây, mỗi đêm đều gọi loại rượu quý nhất tâng bốc hắn, còn tiếp tục như vậy, tiểu mèo hoang nhà hắn đã muốn tạc mao (xù lông) rồi.
Phỉ Ngâm Mặc hướng Kino nhìn lại, đôi mắt màu hổ phách của đối phương quả nhiên tàn bạo chằm chằm nhìn hắn, nhe răng trợn mắt.
Hắn dẫn ra khóe môi nhìn thiếu niên khẽ cười.
Thiếu niên đỏ mặt, mắt mèo mở to lóe lên một chút, sau mới giả vờ tạo dáng dấp hung ác độc địa, hướng hắn giơ ngón giữa muốn nói kiền,chết,ngươi.
Hừ, tiểu tao hóa! Về nhà để xem hắn không kiền chết ngươi mới là lạ!
“Ngươi thích cậu ta?” Số lần đến nhiều hơn, Mặc Gia cũng phát hiện giữa hai người có gì đó không tầm thường, nhãn thần có chút khinh miệt, “Cậu ta chỉ là một tiểu ngưu lang.”
“Chuyện của ta còn không tới phiên ngươi quản!” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng, con mắt hẹp dài khẽ nheo. Tiểu mèo hoang là hắn nhìn trúng, dám phê bình tiểu mèo hoang, chính là phê bình mắt nhìn của hắn không tốt.
“Ta nghĩ ngươi có thể tìm được tình nhân xứng đôi hơn!” Mặc Gia cố chấp nói, ngón tay có điểm cứng ngắc cầm chặt chén rượu. Y không tin, Phỉ Ngâm Mặc luôn luôn hoàn mỹ ở trong lòng y vậy mà lại lựa chọn loại tiểu ngưu lang này!
“Ngươi thực con mẹ nó phiền!” Phỉ Ngâm Mặc thấp giọng chửi bới, phủi quần, không chút lưu tình rời đi.
“A, Mặc!” Mặc Gia nhìn bóng lưng nam nhân thở khẽ.
Phía sau vài tên vệ sĩ có chút mục trừng khẩu ngốc ( trợn mắt há mồm), lão đại bọn họ bị mắng, bị người mắng “Thực con mẹ nó phiền”, mà gần đây lão đại rất hay cáu kỉnh cư nhiên có thể dễ dàng tha thứ cho đối phương làm càn thế ư? !
“Ba!” Chiếc cốc thân dài trong suốt bị Mặc Gia bóp nát, “Điều tra lai lịch của tên ngưu lang kia cho ta! Sự tình tại Noble cũng mau làm rõ!” Ngữ khí đầy nghiêm túc và gay gắt.
“Vâng!”
“Nam nhân kia rốt cuộc là ai?” Kino hai chân quấn trên thắt lưng Phỉ Ngâm Mặc, căm giận hỏi, “Sẽ không phải là bạn trai trước của ngươi chứ, các ngươi dư tình chưa hết sao?”
“Đúng thì sao, ngươi muốn làm gì?” Phỉ Ngâm Mặc biếng nhác dựa vào tường. Nơi này là phòng nghỉ của riêng Kino, bất quá hiện tại trở thành chỗ để hai người bọn họ yêu đương vụng trộm.
“Giết hắn!” Răng nanh hiện ra vẻ hung ác độc địa, “Sau đó sẽ đem ngươi trói chặt cả đời, mỗi ngày gian *** rồi lại gian ***, gian xong gian tiếp!”
“Mỗi ngày bị gian rồi lại gian, gian xong gian tiếp chính là người a.” Phỉ Ngâm Mặc cúi đầu nở nụ cười.