Dạ Khúc

Chương 43: Biển


Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 43: Biển


Gió tạt tóc Gia Tú tung tóe muôn hướng, lúc ôm khít hai bầu má nàng, lúc bạt cả ra sau, để lộ vầng trán cao bướng bỉnh. Gió quất mạnh, cứ ẩn lưng, ẩn chân nàng tới trước. Một lần, gió tưởng hất nàng chúi ngã, Duy Thức liền nhanh tay níu lại. Rồi hai người tiếp tục lặng yên bước dọc mép biển, giữa muôn trùng lộng gió.
Khi những dấu chân đã kéo thành hai đường dài không thấy điểm bắt đầu, Gia Tú bước gần hơn đến biển, mặc những con sóng liếm láp, vấy bẩn chân váy cưới. Nàng thu gom đại dương đen thẳm mênh mông và bầu trời màu hồng lựng trước cơn bão và đôi mắt mở to. Cảnh đêm đáng run sợ ấy mở bật cái túi lòng nàng, cảm xúc cứ rả rích bắn ra. Tâm can nàng vỗ nhẹ những nhớ thương, tiếc nuối, mơ màng… Nàng chớp mắt, hai hàng mi sụt sùi trong miên man: giờ này Bách đang ở phương nào? Bầu trời trên đầu anh sáng hay tối? Anh có đang vô tình rảo mắt qua trời mây rồi thoáng nhớ đến nàng?
– Bách đang làm gì nhỉ? – Duy Thức chủ động tìm chút âm thanh giữa hai người.
– Đôi khi anh nên tiết chế khả năng bắt thóp người khác. – Gia Tú ném cho Duy Thức ánh nhìn cau có. Nàng nín thinh vài giây, rồi bắt đầu phác họa – Ở nơi anh ấy hiện giờ là buổi chiều. Bách, chắc đang ăn, hay đi siêu thị, hay trốn trong một quán cà phê nào đấy thả thời gian theo những trang sách. Rồi khi đêm xuống, anh ấy sẽ về nhà, ngồi bên cửa sổ cùng cốc cà phê lớn, sáng tạo nên những khúc nhạc mê hồn.

– Chuyện tình của nàng và Bách đã lên xuống nhiều. Bây giờ, nếu nàng chạy đi tìm anh ta, về bên nhau là điều có thể. Một khi Nữ Hoàng đã quyết, tôi dù bày trăm phương ngàn kế cũng không thể thắng.
– Không phải chuyện tình nào qua sóng gió cũng tốt – Giọng Gia Tú bẫng nhẹ như hơi – Một người đã rẽ phải, một người đã rẽ trái, càng đi sẽ càng xa.
Duy Thức chủ ý im lặng nghe Gia Tú trút lòng, cảm nhận nét tương đồng giữa nàng với bầu trời diễm lệ đang bao trùm lấy biển. Trời, lộng lẫy đấy, chẳng mấy chốc sẽ dập nát trong mưa cuồng gió vội. Nàng, vừa phút trước còn hào hứng đòi ngắm biển, giờ đã hóa trầm mặc, đa cảm.
– Ngày xưa, yêu ấm, yêu xinh, yêu ngây thơ. Còn bây giờ, yêu… – Mặc kệ những lời đang buông hoàn toàn không thích hợp để giãi bày cùng Duy Thức, Gia Tú vẫn tiếp tục nói. Tự dưng, nàng muốn nói. Tự dưng, nàng muốn được lắng nghe – Hơi ấm của yêu chẳng đủ sưởi cho ai trong thâm cung giá lạnh. Nhan sắc của yêu hóa bèo bọt trước nhung lụa, ngọc ngà. Khí chất của yêu vô phương đối đầu những toan tính vừa hiểm vừa sâu.
Duy Thức quan sát không sót một biến chuyển nhỏ trên gương mặt Gia Tú. Một tia sắc cạnh lóe lên sau hàng mi hoen nước. Rồi ánh mắt nàng nhanh chóng lắng xuống, mải miết chìm đắm vào biển trời bao la, vừa vờ vĩnh, vừa thật thà.
– Mười, hai mươi năm nữa, chúng ta sẽ thế nào? – Giọng Gia Tú không xúc cảm.
– Thời gian sẽ phủ một lớp nhẹ lên nàng, nhưng nàng vẫn xinh đẹp. Một vị Nữ Hoàng chín chắn và vững vàng. Chúng ta sẽ bớt những câu nói đa nghĩa, bớt những trò vờn bắt. Có thể… – Biết Gia Tú đang nhìn chặt mình, Duy Thức nheo mắt hướng về biển. Ánh mắt anh tỏ ra long lanh xa xăm, như đang chiêm ngưỡng một tưởng tượng lờ mờ – có thể vào giờ này của mười, hai mươi năm nữa, chúng ta đang ở trước biển, nâng ly bên ánh nến mừng kỷ niệm ngay cưới của riêng nàng.
– Năm năm trước, cái viễn cảnh ta cùng anh dạo biển là vô thực nhất. Nên cũng có thể lắm… Mười, hai mươi năm nữa, biết đâu chúng ta lại hòa thuận bên nhau. – Gia Tú thở dài một cái, nhưng không não nề.
– Gia Tĩnh rất thích biển những giờ trước bão. – Duy Thức bỗng bẻ ngoặt câu chuyện.

– Những giờ trước bão, biển tĩnh tại đến lạ. Rồi bỗng chốc bức màn thanh bình bị xé toạc trong gầm thét hung hăng. Cú lộn nhào của thiên nhiên luôn gợi những cảm hứng đặc biệt, khiến lòng người ngập tràn một nỗi trầm trồ. – Gia Tú mạch lạc, như bắt phải chủ đề nàng đã chuẩn bị kỹ mà chưa được dịp gợi lên. Lông mày nàng nhíu nhẹ, tập trung cao độ để không sai những từ Gia Tĩnh từng dùng miêu tả biển trước bão – Anh trai ta luôn có những sở thích quái lạ. Một vị vua… Đáng ra không nên thế! – Nàng kết thúc bằng một nụ cười nhạt và có nét ác.
Lần đầu tiên, Duy Thức phân vân trước Gia Tú. Anh biết có cái kỳ dị trong những lời nàng vừa nói. Anh biết có chuyện đang xảy ra, nhưng không chắc việc xác định rõ ràng trắng đen là hay hay dở.
– Cái đêm Gia Tĩnh chết, hai người đã nói gì trong phòng làm việc? – Gia Tú không để Duy Thức chờ lâu, đòi hỏi điều nàng đang lấn cấn.
– Nhã Lan. Anh trai nàng không muốn cưới Nhã Lan, còn tôi muốn điều ngược lại.
– Xưa và nay vẫn như nhau. Vì quyền lực, anh sẵn sàng dâng người yêu cho kẻ khác.
– Tôi chưa từng yêu Nhã Lan.

– Anh chưa từng yêu Nhã Lan? Vậy Gia Tĩnh… – Gia Tú bỏ lửng câu nói, nhướn mày nhìn Duy Thức ngờ vực. Tâm can nàng bỗng rối bù. Đầu óc nàng bỗng mụ mị. Nàng cố nghĩ, nhưng không mạch máu nào trong não được khai thông. Cuối cùng, nàng thở hắt một cái – Hôm nay là đám cưới riêng của ta, đừng nhắc quá nhiều về một người đã chết.
Gia Tú tiếp tục thẩn thơ bên mép biển, giữa muôn vàn ngọn gió dọc ngang, trước vũ điệu sóng ầm ĩ. Đi sau vài bước, Duy Thức ngắm thân hình nàng mảnh dẻ mà bướng bỉnh trước đất trời. Mỗi lần chứng kiến nàng bị bủa vây trong hằng hà điều khó nghĩ, anh luôn được thú vị. Nhưng hôm nay, tâm tư anh lại không thẳng thớm. Anh vừa đi vừa suy tính…
Bão khẽ khàng từng bước đến bên, hòng lật tung cái mặt nạ ngoan hiền biển đeo trên mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.