Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 8: Trợ Giúp Từ Người Chơi Nhân Dân Tệ
Hà Hinh Nhiễm lên chụp ảnh vừa lúc thấy Nghiêm Cái đi xuống.
Chỗ ngồi nhiều nên anh quyết định ngồi xa một chút.
Chỉ là lúc đi ngang qua Lục Thú có dừng lại một giây, lên tiếng nói: “Cảm ơn.”
Lục Thú hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh cười: “Khách khí rồi.”
Ba người chụp riêng xong xuôi mới chụp chung một tấm poster tuyên truyền.
Tất cả đều đã xem qua concept.
Trên đường phố Trường An, nam chính Diệp Bình cười nói với nữ chính Lăng Tư.
Nụ cười của Lăng Tư lại có vẻ kín đáo, lãnh đạm.
Giữa hai người có khoảng cách, từ đó thấp thoáng bóng một người đang đứng từ xa nhìn về phía họ.
Chụp xong, đạo diễn Triệu và nhà sản xuất phim cũng thả người.
Đoàn phim tuân theo tiến trình thông thường, khai máy xong mới công bố tạo hình nhân vật.
Định xong tạo hình của ba nhân vật chính, buổi chiều tiếp đến nữ phụ, nam ba và mấy vai phụ không nhiều suất diễn khác.
Đạo diễn Triệu đã add WeChat của Nghiêm Cái từ trước, cách lễ khai máy một ngày có gửi ảnh đến.
Là poster tuyên truyền nhân vật của anh.
Có hai tấm, một tấm ở mé bên trăng, một tấm ở ngay dưới trăng.
Hiệu ứng không khác biệt lắm, có điều trong tấm ngay dưới trăng, một người một trăng như đã hòa vào làm một.
Kẻ hèn này họ Triệu: Tôi và nhà sản xuất phim với bên truyền thông thấy tấm dưới trăng này khá đẹp, chọn tấm này nhé?
Nghiêm Cái: Nhiếp ảnh gia và hậu kỳ đều làm rất tốt, chọn tấm nào cũng được.
Gửi tin chưa được bao lâu thì Nghiêm Cái bỗng nhận được thông báo WeChat.
Đạo diễn Triệu mời anh vào nhóm chat đoàn phim Vô Ý Thành Tiên.
Nghiêm Cái click vào, thấy số người trong nhóm cũng không nhiều lắm, trên WeChat đều dùng tên thật.
Có nhà sản xuất phim, nữ phụ, nam ba, còn có người lấy ảnh chính mình làm ảnh đại diện như Hà Hinh Nhiễm.
Còn lại một người…!
Khỏi đoán cũng biết là ai.
Tên WeChat: Người chơi Nhân Dân Tệ.
Còn ảnh đại diện…!
Nghiêm Cái dừng một lúc mới chắc chắn mình không nhìn lầm.
Là một chiếc ô màu cầu vồng.
Màu sắc lộn xộn nhưng rất sắc sỡ, kích thích thị giác, trông giống như chiếc kẹo cầu vồng chua chua ngọt ngọt.
Chiếc ô chiếm phân nửa tấm ảnh nhưng có thể thấy loáng thoáng bên dưới có một người đang cầm ô.
Trong nhóm thi thoảng có một, hai tin nhắn.
Đại loại là nữ phụ tán gẫu với nhà sản xuất phim.
Nghiêm Cái không nói gì, một lúc sau tắt máy.
Anh ăn cơm trưa xong thì thấy thông báo trên điện thoại.
Người chơi Nhân Dân Tệ muốn thêm bạn làm bạn tốt.
Nghiêm Cái click đồng ý, sau đó thoát khỏi WeChat.
Ngày khai máy diễn ra đúng lịch, là một ngày tốt, trời cao mây trắng.
Anh gọi trợ lý tạm thời đến.
Đối phương rất chuyên nghiệp, thu phí lại không cao, quả là làm ăn có lời.
Đạo diễn và nhà sản xuất phim thắp hương trước, ngay sau đó là Lục Thú.
Nghiêm Cái và Hà Hinh Nhiễm đứng cách hắn một đoạn.
Dâng hương, treo biểu ngữ, chụp ảnh tập thể, vậy là xong nghi thức khai máy.
Vì đạo diễn dự định sau đó mới công bố tạo hình nhân vật nên lần khai máy này cũng là lần đầu tiên đoàn phim “Vô Ý Thành Tiên” hoạt động công khai.
Lại có lưu lượng đứng đầu như Lục Thú và Hà Hinh Nhiễm, hầu như ai cũng muốn vây quanh họ.
Lúc chụp ảnh tập thể, Lục Thú vẫn đứng ở vị trí trung tâm.
Vốn dĩ Nghiêm Cái đứng bên cạnh hắn như sắp xếp trước đó nhưng lúc sau bỗng nhiên có người chen vào.
“Ngại quá, tôi vừa đi vệ sinh —”
Người nói là diễn viên đóng vai nam ba, là người mới xuất đạo tên Trương Tuế, con đường phát triển có vẻ không tệ.
Hắn vừa nói vừa chen vào giữa Nghiêm Cái và Lục Thú.
Sự việc đột nhiên phát sinh, hắn dùng lực không nhỏ, động tác chụp của nhiếp ảnh gia lại rất nhanh, Nghiêm Cái không kịp phản ứng.
Lúc đứng vững lại thì bên cạnh anh đã là Trương Tuế và nam bốn vô danh nào đó.
Trương Tuế thành công đứng cạnh C vị, đẩy Nghiêm Cái qua một bên.
Tiếng máy ảnh chụp liên tiếp.
Nghiêm Cái không chủ động lên tiếng.
Chỉ là một lần tuyên truyền mà thôi, về sau còn phải tiếp xúc dài.
Chưa kể sau đó bộ phận PR sẽ bắt đầu làm việc, chẳng qua là lần này muốn mượn các đơn vị truyền thông đến tuyên truyền nghi lễ khai máy.
Chuyện cũng không đến mức.
Đạo diễn và nhà sản xuất phim đứng ở xa nên không thấy rõ.
Nhiếp ảnh gia còn đang chuẩn bị chụp thêm vài tấm, thay đổi mấy góc độ chụp.
Nghiêm Cái cũng xác định tiếp tục đứng ở vị trí này rồi, không ngờ lại có giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
“Đợi đã.”
Lục Thú lên tiếng, thản nhiên liếc mắt sang bên cạnh hỏi: “Nghiêm Cái đâu?”
Không biết vì sao, hắn vừa mở miệng thì mọi người trong đoàn phim đều đồng thời im bặt.
Nhiếp ảnh gia cũng cứng đờ, dừng lại nhìn nhóm người trước mặt.
Nghiêm Cái không nghĩ hắn sẽ đột nhiên hỏi vậy, cũng không biết hắn định làm gì, chỉ theo thói quen nghiêng đầu nhìn hắn.
Cách một Trương Tuế, ánh mắt hai người cứ thế giao nhau.
“Sao anh lại chạy đến chỗ đó?” Lục Thú nhìn anh, sắc mặt đang trầm xuống bỗng chốc sáng lên.
Hắn cười nói: “Cách tôi xa thế, người không biết lại tưởng anh là nam ba đấy.
Để người ta nhận nhầm, đến lúc phim chiếu lại bị dọa chết.
Lưu Kiểu sao lại là người này?”.
Truyện Hài Hước
Hay, nửa câu sau là cà khịa trực tiếp luôn.
Nghiêm Cái không hiểu hắn có ý gì, chỉ thấy vẻ mặt Trương Tuế thay đổi, cuối cùng hắn xấu hổ cười cười đi ra sau, miệng giải thích: “Ngại quá, vừa nãy tôi đi WC…!Vội chen vào, lỡ đẩy anh Cái ra.”
Câu Lục Thú nói đúng là xát muối vào lòng hắn.
Lúc đó Trương Tuế cũng đi thử vai Lưu Kiểu, đương nhiên có nhìn thấy Nghiêm Cái.
Người trong giới có chút tin tức đều biết Thất Lộ muốn chèn ép Nghiêm Cái.
Hơn nữa, Nghiêm Cái hiện tại một là không có tài nguyên, hai là không phải lưu lượng, nếu có quan hệ đã sớm vùng lên, sao lại bị đẩy tới tình trạng như bây giờ.
Hắn cho là đoàn phim sẽ không dám nhận Nghiêm Cái nên chẳng thèm coi anh là đối thủ, cứ nghĩ vai nam phụ chắc mẩm sẽ về tay mình.
Ai biết, lúc có kết quả…!Vai hắn nhận được lại là nam ba.
“Không có gì.” Nghiêm Cái chỉ tiến thêm một bước, trở lại vị trí bên cạnh Lục Thú.
Đạo diễn nhìn từ xa lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hù chết bé bi rồi.
Hắn còn tưởng vị đại gia này lại muốn gây sóng gió.
May là Nghiêm Cái cũng là người dễ nói chuyện, nếu không thì…!
Nghi lễ khai máy kết thúc, bộ phận tuyên truyền đi đăng Weibo, Nghiêm Cái và trợ lý tạm thời cùng đến phim trường, tuy nhiên vì hôm nay không có cảnh diễn nên anh để đối phương rời đi trước.
Cũng vì tài chính dồi dào, hành trình không gấp, lại có vài phần quay ngoại cảnh nên đạo diễn quyết định quay phim dựa trên tiến độ kịch bản, cũng tiện cho dàn diễn viên chính dễ nhập vai.
Mở đầu phim chưa có phần diễn của Nghiêm Cái, anh đến phim trường cốt để dần quen lại với nhịp độ đóng phim sau khi vắng bóng nửa năm.
Nghiêm Cái bị phong sát quá đột ngột.
Nửa năm trước, anh vừa mới gia nhập một đoàn làm phim, ký được một đại ngôn khá tốt, cũng đang chuẩn bị hợp tác với một tạp chí có tiếng trong nước thì đột nhiên xảy ra chuyện.
Chỉ trong một đêm, vật đổi sao dời.
Ngày hôm sau, anh nhận được thông báo rằng Thất Lộ đã thay anh giải ước với đoàn phim, đại ngôn cũng bị hủy bỏ, tạp chí thì đổi thành một tiểu thịt tươi mới ra mắt trong công ty.
Hồi lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần.
Vì đã ấn định tạo hình nên tốc độ trang điểm nhanh hơn trước rất nhiều.
Lục Thú nhanh chóng hóa trang xong, cầm kịch bản ngồi bên cạnh anh.
Trong địa điểm quay, ngay sát Nghiêm Cái là cột nhà.
Anh cũng không thể cố ý kéo dài khoảng cách với hắn, chỉ có thể cúi đầu đọc kịch bản, viết ghi chú.
Lục Thú đang chờ các diễn viên khác chuẩn bị nên không có việc gì làm, cũng nghiêm túc đọc kịch bản.
Lúc nghiêng đầu, Nghiêm Cái rất tự nhiên nhìn sang quyển kịch bản của đối phương.
Nhìn thấy điều anh không ngờ tới.
Nghiêm Cái chưa từng xem Lục Thú diễn, hơn nữa, tin tức trong giới giải trí phần lớn là nói bóng nói gió, chẳng có mấy phần thật giả.
Vì thế, ngoài một vài chuyện ra anh không hiểu biết mấy về đối phương.
Chủ yếu là do hình tượng hắn hay trưng ra trước mặt anh.
Nghiêm Cái thừa nhận mình đã sai.
Lục Thú đọc kịch bản rất nghiêm túc, chỗ cần ghi chú thì ghi chú, khắp trang giấy dày đặc toàn chữ.
Chữ viết không xấu, có điều hơi rời rạc.
Rất nhiều diễn viên khi ghi chú sẽ dùng bút nhiều màu để đánh dấu.
Hắn lại chỉ dùng một màu đen viết chi chít, nhìn có hơi đau đầu.
Anh thấy Lục Thú đã viết gần kín chỗ, khi nãy cũng là vừa đọc vừa lấy bút kẹp trên sách ghi ghi chép chép.
Anh nhớ đến buổi thử tạo hình khi trước, đối phương ngoại trừ nói vài câu ra thì phần lớn thời gian đều chăm chú đọc kịch bản.
Nghiêm Cái chợt cảm thấy, mấy lời bên ngoài nói hắn thiếu chuyên nghiệp, diễn xuất qua loa đều là tin đồn nhảm.
Người trong giới giải trí thật kì lạ.
Không những ăn bừa mà còn hay đổi trắng thay đen.
Ngay cả học sinh tiểu học cũng biết, đồ không thể ăn bậy bạ, lời cũng không thể tùy tiện nói.
Không bao lâu sau thì chuẩn bị xong xuôi, trợ lý của Lục Thú đến gọi hắn đi đóng phim.
“Được.” Lục Thú đồng ý, thuận tay để kịch bản lên chiếc ghế bên cạnh Nghiêm Cái.
Phim trường có khá nhiều ghế dựa những ghế dài thì chỉ có tầm ba, bốn chiếc.
Có thể lát nữa Lục Thú sẽ đổi địa điểm quay, không hiểu vì sao hắn không đưa kịch bản cho trợ lý mà lại đặt lên ghế.
Kỳ thật Nghiêm Cái cảm thấy hành động này khá quen thuộc.
Giống như trẻ con đặt gạch giữ chỗ vậy.
Thả kịch bản xuống xong, Lục Thú duỗi tay, rũ ống tay áo to rộng.
Hắn đứng dậy.
Rõ ràng là bị nhìn từ trên xuống nhưng Nghiêm Cái lại không có cảm giác áp bách.
Hẳn là vì…!Đối phương cười quá đẹp đi.
“Tôi có gửi tin nhắn WeChat cho anh.”
Hắn nói như thể hai người không phải mới quen nhau mà đã làm bạn bè nhiều năm, quan hệ rất tốt vậy.
Lục Thú khẽ nghiêng đầu, ánh sáng lóe lên qua khóe môi hắn, trông có nét dịu dàng.
“Lát rảnh nói chuyện tiếp, anh mau lên đọc đi.”
Hết chương 7..