Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương

Chương 7: Ai Chẳng Có Lòng Yêu Cái Đẹp


Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 7: Ai Chẳng Có Lòng Yêu Cái Đẹp


Động tác của Nghiêm Cái sững lại.

Anh nghẹn lời.

Lời của Lục Thú như nói cho anh nghe lại vừa như không phải nói cho anh nghe.

Anh chưa từng nghĩ người này sẽ làm vậy ngay trước mặt anh.

Nghiêm Cái cứ cho là…!
Cho là hắn sẽ nể mặt, giữ lễ nghĩa.

Ngón tay trên kịch bản nhanh chóng lật sang trang mới, như thể chưa từng dừng lại.

Nhưng Lục Thú tiếp tục nghiêng đầu, hỏi: “Lần đầu chụp chung, tôi có thể lưu lại không?”
Người ta đã hỏi xin phép như vậy, Nghiêm Cái hiển nhiên không có cách nào từ chối, anh gật đầu, “Tất nhiên.”
Nhưng Nghiêm Cái lại biết rõ.

Một tiếng nói thầm trong lòng anh vang lên: “Không phải lần đầu chụp chung”.

Không phải lần đầu.

Lần đầu tiên là bức ảnh tập thể trong buổi dạ tiệc lễ trao giải Bạch Hoa.

Khi đó anh còn được tính là tiểu lưu lượng, đứng hơi lệch về mé trái nhưng vẫn được vào trung tâm ống kính.

Mà Lục Thú và một diễn viên nổi tiếng khác đứng ở C vị, cười còn rực rỡ hơn cả ánh đèn flash trên sân khấu.

Nhận được sự đồng ý của anh xong, Lục Thú trả điện thoại cho người đại diện: “Lưu lại, xong gửi cho tôi một bản nhé?”
Chị Hoa nhìn dáng vẻ thành thật của hắn, tức thì thấy buồn cười: “Giờ lại nói giọng thỉnh cầu vậy, anh ra lệnh một câu, chúng tôi không phải đều răm rắp nghe theo?”
Nói rồi cúi đầu bấm điện thoại, có vẻ như lập tức gửi ảnh cho hắn.

Lục Thú hơi mỉm cười, ngoài miệng còn nói đến là hợp lý: “Thời đại mới rồi, phải làm trẻ ngoan biết lễ phép.”
“Anh Lục nói sao là vậy.” Trợ lý cất kịch bản đi: “Trợ lý của chị Hinh nói sắp đến nơi rồi, mọi người cũng đã đến đông đủ.

Bên trang điểm đã chuẩn bị xong, khoảng hai phút nữa thì đến phòng hóa trang.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Nghiêm Cái nhận một cuộc điện thoại.

Hiệu suất làm việc của Hướng Phục rất cao, trợ lý tạm thời đã đang trên đường tới, gọi điện liên lạc với anh.

Vì chỉ là tạm thời và đối phương đã có nhiều kinh nghiệm nên không cần phải nhắc lại những việc quan trọng, trao đổi khá thuận lợi.

Nghiêm Cái nhanh chóng tới phòng hóa trang, trước khi đi còn tiện tay cầm theo chai nước vẫn chưa được mở ra kia.


Hà Hinh Nhiễm tắc đường gần một giờ cuối cùng cũng đến nơi.

Cô đi đường vội, mái tóc xoăn nhẹ không vào nếp như ngày thường, vì đang phải uốn lại nên vừa chào hỏi đồng nghiệp vừa để trợ lý bên cạnh giúp chỉnh lại tóc.

“Chào cậu.” Hà Hinh Nhiễm giơ tay chào Nghiêm Cái.

Có vẻ cô và Lục Thú rất quen thuộc, Nghiêm Cái cũng không nghĩ nhiều, lễ phép chào lại.

Trong truyện, ban đầu Lưu Kiểu mặc đồ thuần một màu trắng, sau này nam chính nghịch ngợm vẽ lên mặt sau áo hắn một nhành mai đỏ.

Từ vai đến eo đều là những đóa mai đỏ nở rộ và chi chít những nụ hoa, trông như một bức tranh hoa mai đỏ nở giữa trời tuyết.

Nghiêm Cái đội tóc giả, trang điểm xong thì thay đồ diễn.

Anh đã từng diễn phim cổ trang, dù lâu chưa đóng phim, có chút lạ lẫm nhưng vẫn nhớ cách mặc đồ, nhanh chóng thay quần áo rồi trình diện trước mặt cố vấn tạo hình.

Cố vấn tạo hình là nữ tầm ba mươi tuổi, gật đầu nhìn anh rồi lại quét mắt từ trên xuống dưới một lần nữa…!
Cửa phòng hóa trang bên cạnh mở ra.

Lục Thú mặc bộ đồ cổ trang màu đen, tóc dài buộc một nửa, hơi ngẩng đầu, là hình tượng thiếu niên khí phách nhiệt huyết.

Trong sách nói tông môn của nam chính giàu có quyền thế, tiền tiêu như nước, thế nên viền áo còn thêu thêm chỉ vàng.

Không rõ có phải đã ngầm thỏa thuận trước hay không mà chỉ khẽ ngẩng đầu là tầm mắt hai người lại tự động giao nhau.

Hai người cứ thế tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, nhất thời không ai dời mắt khỏi người còn lại.

Một lúc sau, Lục Thú mới quay đầu rời đi trước.

Nghiêm Cái nghe tiếng hắn cười khẽ, giọng vô cùng êm tai: “Đen vàng với trắng đỏ, thật xứng đôi.”
Nghiêm Cái tất nhiên không nói gì, chuyên viên trang điểm bên cạnh lại cười: “Cũng không chắc, bên chị Hà đều là đồ màu xanh đó.”
Lục Thú không đáp lại, chỉ nghiêng đầu im lặng nhìn anh, như chờ anh trả lời.

Không khí có hơi mất tự nhiên, Nghiêm Cái đành phải liếc qua, nói một câu: “Vàng và đỏ không hợp nhau.”
Cứ từ chối cho qua như vậy.

Lục Thú trái lại chẳng thấy ngại, dời ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: “Thật ra hợp hay không không phải nói miệng là biết được.

Phải thử thì trong lòng mới rõ.”
Bên Hà Hinh Nhiễm nhiều chi tiết nên tốn thời gian hơn.

Nghiêm Cái và Lục Thú đã hóa trang xong nên tiến hành chụp ảnh trước.

Đạo diễn Triệu rất vừa lòng với tạo hình của hai người, khen không dứt miệng, sau đó bảo nhiếp ảnh gia chuẩn bị làm việc.


Lục Thú là nam chính tất nhiên sẽ chụp trước.

Đạo diễn vừa đứng dưới quan sát vừa bàn chuyện với Nghiêm Cái về concept chụp của anh.

“Cậu cảm thấy nên chụp nhân vật Lưu Kiểu này như thế nào?” Đạo diễn hỏi anh, lấy từ trong túi bản vẽ sơ bộ cho poster tuyên truyền phim: “Tôi nghĩ với tính cách của Lưu Kiểu thì nên chụp lấy bóng lưng là được.

Có điều, nếu vậy khả năng sẽ không lộ mặt nên lúc chụp cậu khẽ nghiêng đầu qua nhé?”
Bức vẽ một người đàn ông áo trắng đứng ngược gió ở phía bên trái mặt trăng, chỉ thấy được bóng lưng.

Nửa người hắn được ánh trăng chiếu sáng, chiếu tỏ nhành mai đỏ trên vai.

Hắn hơi quay đầu, lộ ra nửa bên mặt.

Nghiêm Cái gật đầu: “Tôi thấy không thành vấn đề.” Anh vừa nói vừa chỉ tay vào bản vẽ nhân vật: “Có điều có thể thử để nhân vật đứng ở giữa, ngay dưới trăng không?”
Nghiêm Cái nói chuyện rất uyển chuyển, lúc đưa ra đề nghị cũng chỉ dùng từ “thử”.

Anh đã nói vậy, đạo diễn Triệu không lẽ nào lại từ chối, hơn nữa hắn cũng không phải người bảo thủ, liền gật đầu đáp ứng.

Phần chụp ảnh cho nam chính vì diễn viên rất phối hợp lại phù hợp với hình tượng nhân vật nên không tốn mấy thời gian.

Chỉ một lát sau Lục Thú đã đi xuống.

Lúc Nghiêm Cái đi lên mục, nhiếp ảnh gia đã nghiên cứu kĩ bản vẽ concept, vừa nói chuyện với anh vừa điều chỉnh vị trí.

Lục Thú chụp xong không quay lại phòng hóa trang nghỉ ngơi vì lát còn phần chụp poster tuyên truyền chung của cả ba diễn viên chính.

Hắn ngồi phía dưới chờ với đạo diễn Triệu.

Nghiêm Nắp nhanh chóng đứng vào chỗ, khẽ quay người lộ một bên mặt, đường cong sắc bén trên khuôn mặt hiện lên trên ống kính.

Có điều…!cứ có cảm giác thiếu gì đó.

Lục Thú vén ống tay áo rộng thùng thình, khoanh tay nhìn lên mục.

Nghiêm Cái quả thật rất đẹp.

Anh hơi nghiêng đầu, thần sắc lạnh nhạt như sương tuyết.

Những đóa mai đỏ rực trên lưng không hề mang lại cảm giác chói mắt, tựa như nó vốn dĩ là của anh, là một thể với anh trong khung cảnh vô thường này.


Rất đẹp, chỉ là không phải Lưu Kiểu.

Lục Thú trân trân nhìn anh, Nghiêm Cái thay đổi cách đứng, lơ đãng chạm phải ánh mắt của hắn.

Hai người đột nhiên đối diện nhau, đúng lúc nhiếp ảnh gia cho tạm ngừng.

Nghiêm Cái không do dự, cứ thản nhiên nhìn hắn.

Trong lòng dù có cảm xúc khó hiểu thế nào thì cũng không thể biểu hiện ra ngoài.

Lục Thú cong khóe miệng, đột nhiên đi lên.

Nghiêm Cái vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tầm mắt giữa hai người càng ngày càng rút ngắn.

Đạo diễn Triệu sợ vị đại gia này lại làm ra chuyện trái với thuần phong mỹ tục giữa thanh thiên bạch nhật, vội vàng đi theo, sẵn sàng nhân danh chính nghĩa xông lên ngăn cản bất cứ lúc nào.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Lúc Lục Thú đến trước mặt Nghiêm Cái, ánh mắt anh vẫn một mực nhìn hắn, chưa từng rời đi.

Nhưng Lục Thú thì đã hơi cụp mắt nhìn về hướng khác.

Anh cho là đối phương sẽ nói gì đó, nhưng —
Lục Thú đưa tay chạm vào tóc anh.

Hiện tại là cuối xuân, trời đã bắt đầu nóng.

Mọi người đều mặc quần áo ngắn tay dưới lớp đồ cổ trang.

Trước đó, Lục Thú đã vén tay áo lên.

Hắn vừa đưa tay lên đầu Nghiêm Cái, ánh mắt anh vô tình dừng lại trên cánh tay hắn.

Không gầy nhưng trắng như tuyết, dường như có thể thấy được mạch máu ẩn dưới da.

Cộng thêm tay áo đen viền vàng được vén lên ở hai bên sườn, trông càng đẹp mắt.

Lục Thú dùng tay gỡ một ít tóc mái của Nghiêm Cái xuống.

Tóc mái bị gỡ xuống rủ lên trán và nửa bên mặt anh.

Nghiêm Cái thấy hơi ngứa, theo bản năng lập tức lùi về phía sau.

Phản ứng vô cùng mãnh mẽ.

Anh đột nhiên lùi lại những ba bước, Lục Thú còn chưa kịp phản ứng, ngay cả tay vẫn đang dừng ở vị trí cũ.

Nghiêm Cái đưa mắt bình tĩnh nhìn hắn: “Ngại quá.”
Lục Thú không nói gì, vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ bỏ tay xuống rồi quay đầu cười với đạo diễn Triệu: “Giờ thấy thế nào?”
Chứng kiến một màn này, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng sững lại.


Đạo diễn Triệu ngẩn người trong chốc lát.

Hắn vốn tưởng là vị đại gia này muốn nhân cơ hội xoa đầu người ta, còn đang vắt óc suy nghĩ nên ngăn cản như thế nào —
Hắn bất giác nhìn Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái đứng cách họ khá xa, đạo diễn Triệu còn tưởng anh bị Lục Thú dọa sợ, tuy nhiên nhìn vẻ mặt thì có vẻ không phải.

Có điều, Nghiêm Cái bây giờ…!Vài lọn tóc đen thả xuống hai bên mặt, một bên dài hơn thả đến trước ngực, một bên ngắn hơn buông đến vị trí xương quai xanh.

Vẻ ngoài Nghiêm Cái trước đó rất hợp với nhân vật Lưu Kiểu, mũi cao môi mỏng, đường nét sắc bén, đôi mắt lại uyển chuyển như nước, nốt ruồi trên chóp mũi mang vẻ dịu dàng.

Nhưng nhìn một bên mặt lại thấy quá sáng, ai nhìn cặp mắt anh cũng thấy khác với bản vẽ concept, cảm giác không giống với Lưu Kiểu.

Nghiêm Cái cũng hiểu được lý do Lục Thú làm vậy.

Chờ mọi người xuống xong, đạo diễn Triệu kêu nhiếp ảnh gia bắt đầu chụp tiếp.

Lúc Lục Thú sửa tóc cho Nghiêm Cái, Hà Hinh Nhiễm cũng tình cờ bước ra từ phòng hóa trang, chứng kiến trọn vẹn một màn này.

Nghiêm Cái chụp ảnh ở trên mục, cô tìm ghế dựa, ngồi cùng với Lục Thú ở bên dưới.

“Lục thiếu, thú vị nha.”
Hà Hinh Nhiễm ghẹo hắn: “Lần đầu tiên tôi thấy cậu sửa tóc cho người trong đoàn phim đấy.”
Nói ra thì, hai người họ đã cùng tham gia rất nhiều show tống nghệ.

Trước đó còn diễn chung một bộ phim, từng liên hệ vài lần nên cũng coi như quen biết.

Hà Hinh Nhiễm nói những lời này cũng không phải là giả.

Với diễn viên thân thiết cùng đoàn thì chỉnh tóc cho nhau là chuyện bình thường.

Với người được cả đoàn phim tranh nhau lấy lòng như Lục Thú thì chuyện này lại giống như hạ thấp địa vị của hắn.

Thế nhưng vẻ mặt người phía trên vẫn nhàn nhạt như vương đầy băng tuyết chưa tan, ngoại trừ tránh né ra dường như không còn phản ứng nào khác.

Lục Thú cúi đầu xem kịch bản, không dám ngẩng đầu liếc lên trên một lần nào nữa, sợ nhìn thấy người kia lại không thể dời mắt nổi.

Hắn lắc đầu: “Ai chẳng có lòng yêu cái đẹp, tôi lại là người háo sắc.

Người ta đẹp như vậy, không nhịn được muốn lại gần.”
Nói xong còn cố tình kéo ghế cách xa Hà Hinh Nhiễm một đoạn.

Hà Hinh Nhiễm:…!
Cậu có ý gì, chị đây đường đường nằm trong top 100 khuôn mặt đẹp nhất Châu Á đấy nhá.
Hết chương 6.

Lời tác giả:
Hà Hinh Nhiễm: Tâm tình phức tạp.jpg
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.