Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 11: Cuộc Gọi Bất Ngờ
Nghiêm Cái đã lâu không gọi điện nói chuyện với Hướng Phục.
Cả xuân này, hôm nay là mới lần đầu tiên hẹn gặp.
Hướng Phục ngồi trước mặt anh trông rất mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, râu cũng đã lâu chưa cạo, thoạt nhìn bỗng như già đi mười tuổi.
Nhớ đến chuyện anh ta kể, Nghiêm Cái cảm thấy giữa hai người họ, trông Hướng Phục còn có vẻ bết bát hơn.
Đối phương chỉ gọi một ly cà phê, nửa ngụm cũng chưa uống đã hỏi thẳng anh: “Tính gia nhập công ty nào?”
Anh ta hỏi câu này tất nhiên là có lý do.
Nghiêm Cái mới ra mắt được bao lâu? Anh vẫn chưa có năng lực mở phòng làm việc riêng, trước mắt chỉ có thể dựa vào công ty quản lý từ từ phát triển.
Tìm một công ty quản lý tốt và phù hợp với bản thân là một bước vô cùng mấu chốt.
Thất Lộ không tồi, đứng đầu trong giới, nhưng vẫn có mặt trái.
Ví dụ như quan tâm quá nhiều chuyện của nghệ sĩ, quản lý quá chặt, hành xử không niệm tình, khiến rất nhiều nghệ sĩ khi kết thúc hợp đồng với Thất Lộ đều ồn ào, không thoải mái.
Không phải Thất Lộ không có đối thủ, điển hình là có Trung Ngu.
Cạnh tranh với Thất Lộ nhiều năm bất phân thắng bại, tới giờ vẫn áp chế lẫn nhau, không bên nào nhường bên nào.
Có điều quan hệ gần đây lại hòa hoãn không ít, Hướng Phục nghĩ rồi bất giác nhìn người trước mặt.
Có ai ngờ được, quan hệ giữa Thất Lộ và Trung Ngu đột nhiên hòa hoãn lại là vì người bị đóng băng nửa năm, hiện tại còn không tính là tiểu lưu lượng này?
Nhưng sự thật chính là như vậy, Hướng Phục lấy lại tinh thần, ngăn bản thân không nghĩ tiếp những chuyện này nữa.
“Mấy ngày trước tôi có tới Bắc Mạch.”
Lời Nghiêm Cái hoàn toàn kéo Hướng Phục trở lại.
Lúc đầu Hướng Phục còn có chút hi vọng, ngay sau đó đã bị anh dập tắt.
“Bị từ chối.”
Tuy là chuyện trong dự kiến, cũng chẳng liên quan đến mình nhưng trong lòng Hướng Phục vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nghiêm Cái là một hạt giống tốt lại bị Thất Lộ trù dập ở thời kỳ nảy mầm, nhìn mà khiến người ta phải đau xót, thở dài than phí phạm của trời.
“Không sao.” Hướng Phục thử an ủi anh: “Có thể tới chỗ khác xem sao.
Cửa lớn đóng lại nhưng chắc chắn có cửa nhỏ mở ra.”
“Chỉ mong thế.”
Tuy nói vậy nhưng giọng anh không có chút mong đợi nào, hiển nhiên là đã quen với chuyện này, còn có chút thản nhiên.
“Có điều Đoạn Bắc có đưa danh thiếp cho tôi.”
Nghiêm Cái lại nói tiếp.
Hướng Phục suýt bị một ngụm cà phê sặc chết, tay đang cầm cốc cũng rung lên, vội vàng lấy khăn giấy lau miệng, nhìn anh với vẻ kinh hoàng: “Thằng nhóc này, muốn hù chết tôi à? Nói chuyện cứ nhả tí một, không nói một mạch cho xong được hả?”
Nghiêm Cái:…!
Thật tình không phải anh không muốn nói một mạch mà là Hướng Phục nói xen vào quá nhanh, căn bản chưa để anh nói hết.
“Dấu hiệu tốt đấy.” Cuối cùng Hướng Phục cũng lộ ra chút vui mừng: “Bắc Mạch không tệ.
Trước giờ tôi chưa từng nghe nói Đoạn Bắc để lại danh thiếp cho nghệ sĩ hắn đã từ chối.
Coi như đây là một cơ hội.”
Bắc Mạch cũng có thể coi là một công ty vững vàng, tuy thành lập chưa lâu, nhân mạch không nhiều nhưng thực lực không thể phủ nhận.
Hướng Phục chậm rãi uống ngụm cà phê, trong miệng lập tức tràn đầy vị đắng ngắt.
“Gần đây Bắc Mạch chú trọng nâng đỡ Bành Lợi.” Hướng Phục nói không chút cố kỵ.
“Bành Lợi được Bắc Mạch bồi dưỡng nhiều năm, vừa ra mắt đã diễn nam chính phim nghệ thuật.
Năm nay cũng nhận được đề cử vài giải thưởng quan trọng, hiện tại giành được ảnh đế hay đề cử ảnh đế không phải chuyện khó.”
“Nếu thật sự giành được danh hiệu ảnh đế, chắc năm sau đến cửa Bắc Mạch tôi cũng không vào nổi…”
“Ừ.” Nghiêm Cái nghiêm túc lắng nghe, không nói thêm gì, chỉ đáp lại một cách nhàn nhạt tỏ vẻ mình đã biết.
Hướng Phục thấy anh như vậy thì thầm thở dài trong lòng, bất giác hỏi: “Vậy tiếp theo cậu…”
“Trước hết quay xong Vô Ý Thành Tiên đã, công ty quản lý cứ từ từ tính.
”
Câu trả lời của Nghiêm Cái cũng là cách tốt nhất lúc này.
Thất Lộ đang chèn ép anh, cường thế đến độ không có công ty nào muốn hợp tác với anh.
Nghe nói người kia còn phán một câu độc địa, rằng người nào ký hợp đồng với Nghiêm Cái chính là muốn đối địch với Thất Lộ.
Nghiêm Cái nhớ tới chuyện này, khóe miệng bỗng nhếch lên.
Được, không ngờ anh lại có mặt mũi như vậy, đáng để Thất Lộ phải dồn hết tâm sức.
Với lại nói thật, tuy hiện tại anh nhìn qua có vẻ rất bết bát nhưng bên trả giá nhiều hơn lại là Thất Lộ.
Hai người chỉ gặp nhau trong chốc lát.
Vì Hướng Phục có vẻ rất mệt mỏi, Nghiêm Cái để anh ta về trước nghỉ ngơi.
Hiện tại anh ta phải quản lý mấy nghệ sĩ một lúc, mệt gần chết.
Hướng Phục nói với Nghiêm Cái, sau này có cơ hội nhất định phải xin nghỉ việc, nếu không cứ để Thất Lộ bóc lột như vậy khắc có ngày đột tử.
Nghiêm Cái tỏ vẻ tán đồng, bảo đối phương tiết kiệm nhiều tiền một chút.
Trên đường về nhà, anh nhận được thông báo, bắt đầu từ chiều mai sẽ có cảnh diễn của anh.
Nghiêm Cái hồi âm cho đạo diện Triệu, sau đó liên lạc với trợ lý tạm thời.
Trước lạ sau quen, lần trước chỉ gọi anh ta đến để giới thiệu vài người, sau đó ngồi một lát rồi lại rời đi ngay, cũng khá đột ngột.
Cơ hội thử vai trong “Vô Ý Thành Tiên” là nhờ thầy hướng dẫn giúp, Nghiêm Cái chuẩn bị tới chỗ thầy nói lời cảm ơn thì lại biết tin thầy ra nước ngoài, anh muốn gặp cũng không được.
Gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe thầy xong, Nghiêm Cái về nhà.
Nhà anh mua từ hai năm trước, nằm trên con đường hoàng kim, không quá lớn nhưng được cái một người ở rất thoải mái, phong cách trang trí cũng phù hợp với sở thích của anh.
Nghiêm Cái tìm Hướng Phục xin tài liệu của vài công ty giải trí mang về nghiên cứu.
Tuy tình hình hiện tại của Nghiêm Cái là đang chờ thu hút nhiệt độ nhưng nếu “Vô Ý Thành Tiên” quay xong mà anh vẫn không có công ty chống lưng, cũng đồng nghĩa với việc không có người tuyên truyền thì sau đó sẽ không theo kịp nhịp độ phát triển.
Điều kiện của bản thân Nghiêm Cái không kém, tiềm năng phát triển cũng không thấp, nhưng rốt cuộc thì Thất Lộ sờ sờ ra đó, công ty nào sẵn lòng thu nhận anh?
Nghiêm Cái đọc đến lúc mệt mỏi, ngủ gục trước bàn máy tính.
Anh hơi mơ màng, chưa nhìn màn hình điện thoại đã theo thói quen lập tức nghe máy.
Sau đó vội vàng ngồi dậy, cố làm mình tỉnh táo lại.
“Nghiêm Cái…!Có phải anh không?”
Đầu dây bên kia là âm thanh trong trẻo của một cô gái trẻ, giọng có vẻ không chắc chắn nhưng rất nhẹ nhàng.
Nghiêm Cái nghe xong thì thấy hơi nao nao.
Cả người bỗng ngẩn ra, mắt nhìn cũng tỉnh táo hơn.
Anh không trả lời ngay, im lặng một lát.
Cô gái kia cũng kiên nhẫn chờ đợi.
“Là tôi.” Hồi lâu sau, Nghiêm Cái mới xác nhận.
Hết chương 10..