Đọc truyện Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn Không Yêu Đương – Chương 10: Chủ Quyền Băng Ghế Nhỏ
Tin “Vô Ý Thành Tiên” khai máy rất nhanh được tung ra, hơn nữa lại tag @ phần lớn các diễn viên.
Nghiêm Cái chia sẻ bài đăng xong thì thoát Weibo, đến tối mới biết chuyện mình lại lên hot search.
Lần này rất nhiều nguyên nhân, có nhiệt độ của nguyên tác “Vô Ý Thành Tiên” và độ hot của lưu lượng trong đoàn phim.
Nghiêm Cái cũng được tiện tay gom vào, cộng thêm chút nhiệt độ tích từ mấy hôm trước, lên hot search không phải chuyện khó.
Lần này Thất Lộ cũng không có động thái gì.
Nghiêm Cái vẫn thấy khó hiểu nhưng không tiếp tục suy nghĩ nhiều.
Phần lớn thời gian anh đều ngây người trên phim trường, nhưng vì chưa có cảnh diễn nên không ngồi quá lâu, nhiều nhất cũng chỉ một, hai tiếng.
Chỉ mấy ngày sau, Nghiêm Cái lơ đãng nghe được một chuyện.
Băng ghế nhỏ trở thành sở hữu độc quyền của Nghiêm Cái.
Nghiêm Cái thường xuyên ngồi chiếc ghế này.
Vừa lùn vừa nhỏ, lại vô cùng thần kỳ chịu được sức nặng của một người trưởng thành.
Nói ra thì, đoàn phim tổng cộng có mấy chiếc ghế như vậy, còn đâu là ghế gấp, ghế dựa, thế nhưng…!hai chiếc ghế nhỏ này lại bị người không biết tên nào đó ngang nhiên chiếm đoạt.
Phía sau một chiếc ghế dán tên Nghiêm Cái, chiếc còn lại dùng đầu gối cũng biết dán tên của ai, Lục Thú.
Chữ in thể Tống to bự chảng.
Ghế thì nhỏ xinh, tờ giấy lại gần như chiếm toàn bộ lưng ghế, như sợ người khác không biết hai chiếc ghế này đã có chủ vậy.
Đạo diễn Triệu nhìn thấy, không dám nói cũng chẳng dám hỏi.
Chỉ có thể mỗi ngày dặn nhân viên công tác đem hai chiếc ghế này đến phim trường, lúc quay xong rời đi cũng phải chú ý cầm theo, không thể để lạc mất.
Đạo diễn đích thân ra chỉ thị, nhân viên công tác không dám thắc mắc nhiều, vì thế mỗi ngày trên xe chuyên chở đạo cụ lại có thêm hai băng ghế nhỏ xinh.
Ghế nhỏ được đặt ở vị trí cao nhất mang đi rêu rao khắp Hoành Điếm, chữ viết trên lưng ghế trông rất ngông cuồng, mang ý tứ uy hiếp.
Thế nhưng lúc nhìn thấy hai chữ “Lục Thú”, ai nấy cũng chỉ có thể quay người rồi nói một hai câu có lệ.
Biết làm sao được, người ta quyền cao thế lớn, không ai dám ngang nhiên nhắc đến, cũng chẳng dám hỏi, hỏi thì trả lời đó là sở thích của Lục thiếu, người ta thích chơi trò gia đình với người trong đoàn làm phim.
Nghiêm Cái biết được chuyện này vào ngày thứ ba gia nhập đoàn phim.
Từ xa anh đã thấy hai tờ giấy đánh dấu dán trên ghế.
Anh liếc mắt nhìn hai chiếc ghế đặt cạnh nhau, yên lặng kéo chiếc ghế mang tên mình sang một bên, ngồi xuống.
Lục Thú với chướng ngại tâm lý bằng 0 cũng ngồi xuống.
Thi thoảng theo thói quen liếc đối phương một hai lần, sau đó lại vùi đầu nghiên cứu kịch bản.
Tình cờ có một lần, Hà Hinh Nhiễm mới diễn xong cảnh đu dây thép, cả người mệt lả, trợ lý lại tạm thời bận việc không có ở đó nên không có ai chuẩn bị ghế dựa, trên phim trường không còn chỗ ngồi nào khác.
Lục Thú vẫn đang quay, Hà Hinh Nhiễm quét mắt toàn hiện trường rồi nhìn chằm chằm vào ghế nhỏ mang tên Lục Thú, hai mắt phát sáng.
Lúc này Nghiêm Cái mới viết ghi chú xong, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp vẻ mặt lén lút kia.
“Này…!” Hà Hinh Nhiễm nặn nụ cười, chỉ vào ghế nhỏ bên cạnh anh, hỏi: “Tôi có thể ngồi đây không?”
Trợ lý Tiểu Ngô nhìn cảnh này, sau đó chạy đi đưa nước cho BOSS nhà mình.
Ấy vậy mà BOSS không hề cảm kích, vừa vén ống tay áo vừa đi thẳng về phía trước, đầu không ngoảnh lại.
Vẻ mặt vô cảm…!không có chút ý cười nào.
Tiểu Ngô cầm bình nước chạy theo sau.
Đầu cậu đầy dấu chấm hỏi, nghĩ cảnh này quay thuận lợi lắm mà, BOSS nhà mình làm sao ế, tự nhiên mặt đen như đít nồi.
Đến lúc nhìn thấy mấy người cách đó không xa mới bừng tỉnh.
Hà Hinh Nhiễm ngồi trên chiếc ghế mà BOSS nhà mình luôn tâm tâm niệm niệm coi là trân bảo, lại còn đang đọc kịch bản.
Tiểu Ngô cảm giác nhiệt độ quanh mình đột nhiên hạ xuống, bước chân của BOSS cũng càng ngày càng nhanh.
“Đi lấy cho Hà tiểu thư chiếc ghế dựa.”
Lục Thú quay đầu lại nói, vẻ mặt lạnh nhạt.
BOSS nhà mình luôn hào phóng khoan dung, kết giao rộng rãi, quan hệ với Hà Hinh Nhiễm trong giới cũng không tệ nên chắc không phải chuyện to tát gì.
Mới đầu Tiểu Ngô chỉ cho là đóng phim mệt mỏi, lại thêm chuyện này nên vừa rồi BOSS mới có vẻ mặt không biểu cảm như vậy.
Giờ thì xem ra không phải, 100% không phải.
Vài giây sau vẫn không cười, còn bonus cách xưng hô Hà tiểu thư này nọ.
Ây da, lần này tức giận thật rồi.
Tiểu Ngô âm thầm nghĩ vậy, lại không dám ra trước họng súng nhảy disco, vội vàng cấp tốc chạy đi tìm ghế dựa cho Hà Hinh Nhiễm.
Nghiêm Cái đang đọc kịch bản thì phát hiện trên giấy đột nhiên phủ thêm một chiếc bóng.
Quả nhiên, anh vừa ngẩng đầu thì thấy mặt Lục Thú.
Có điều lần này đối phương không nhìn anh, hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào Hà Hinh Nhiễm, khóe miệng nở nụ cười như có như không, không đẹp mắt như ngày thường.
“Hà tiểu thư thấy ghế của tôi ngồi có thoải mái không?”
Lục Thú cười vô cùng nhạt nhẽo, vẫn còn đang xắn tay áo.
Hà Hinh Nhiễm vội ngẩng đầu, cười mỉa hắn hai tiếng, đang tính mở miệng phản bác thì thấy có vẻ sai sai, rõ ràng tên này đang bày ra dáng vẻ công khai biểu thị chủ quyền đây mà, vì thế lại đứng dậy: “Tôi chỉ giúp Lục thiếu giữ chỗ thôi, đóng phim vất vả quá.”
“Tôi bảo Tiểu Ngô lấy ghế dựa cho chị.”
Lục Thú hờ hững bỏ qua chuyện này, đưa tay đè vai Hà Hinh Nhiệm xuống: “Chờ cậu ta mang ghế đến chị hẵng đứng dậy.”
Hà Hinh Nhiễm nhếch môi, ngồi xuống theo lời hắn, không khách khí nói: “Xem ra Lục thiếu của chúng ta vẫn là người tốt.”
Lục Thú cười nhạt, không để ý đến Hà Hinh Nhiễm nữa.
Cảm giác được ánh mắt hắn vô tình lướt qua mình, Nghiêm Cái gập kịch bản lại.
Anh đứng dậy: “Cậu cứ ngồi chỗ của tôi trước.”
Lục Thú bất ngờ, có vẻ hơi giật mình, nhìn anh chằm chằm không có phản ứng gì.
Thấy vậy, Nghiêm Cái nhân tiện nói thêm: “Tôi sắp đi rồi.”
Ý trên mặt chữ là, không phải tôi thấy cậu đứng nên nhường cậu ngồi, tôi là vì sắp rời đi nên mới nhường cậu ngồi.
Lục Thú:…!
Hiển nhiên Nghiêm Cái phản ứng nhanh hơn, trong vài giây hắn còn đang ngơ ra đã chào tạm biệt mọi người, quay người rời đi.
Lúc Tiểu Ngô mang ghế dựa đến đã không thấy Nghiêm Cái đâu, chỉ thấy BOSS nhà mình đang ngồi trên ghế nhỏ nói chuyện với Hà Hinh Nhiễm.
“Lúc đấy, tôi hỏi cậu ấy có thể ngồi ở đây không.
Cậu ấy trả lời thẳng: Của Lục Thú.
Tôi nhớ lúc trước cậu ấy xây dựng thiết lập cao lãnh, đúng là vô cùng lạnh lùng…”
Lục Thú nghe kể, khóe miệng cười càng đậm: “Thế à?”
Hỏi xong lại tự mình phủ nhận: “Vẫn tốt mà.
Vẫn có thể nói chuyện, ít nhất không phải không thèm trả lời.”
Tiểu Ngô không dám cắt ngang, chỉ nhân cơ hội đem ghế dựa đặt bên cạnh, nói với Hà Hinh Nhiễm: “Chị Hà, ghế dựa này.”
Cậu không xen ngang nhưng chuyện này cũng theo đó kết thúc.
Hà Hinh Nhiễm cười cảm ơn, sau đó đứng dậy ngồi lên chiếc ghế kia, lại nói với Lục Thú: “Lục thiếu, nhiệm vụ bảo vệ ghế nhỏ của tôi đã hoàn thành rồi.
Cậu ngồi trở về đi.”
“Không cần.” Kịch bản bị Lục Thú lật qua lật lại chỉ còn một trang, sau đó cộp một tiếng, đọc xong.
“Sao?” Hà Hinh Nhiễm và Tiểu Ngô đồng thanh.
Lục Thú khẽ lắc đầu, vô cùng vui vẻ dựa lưng lên ghế nhỏ dán tên Nghiêm Cái, ngón tay gõ gõ trên kịch bản một cách tùy ý, giọng lười nhác: “Cứ ngồi đây, chỗ tốt mà.”
Hết chương 9.
Lời tác giả:
Thú Thú: Đột nhiên nở nụ cười thung thướng.jpg.