Đọc truyện Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn – Chương 68: (18+)
Edit: Rika
“Tiểu xong rồi sao?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Dịch Nam Phong.
Nhẫn nại nhắm mắt lại: “Em bị tiêu chảy rồi, anh đi ngủ trước đi”
Nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài không còn âm thanh gì nữa: “Anh đã đi ngủ chưa?” . Không tiếng động, vừa muốn mở cửa, thấy bóng đen in lên mặt kích, Giản Lân Nhi dừng lại.
Cách một cái cửa, hai người đều không lên tiếng.
Dịch Nam Phong dựa người vào tường, nếu Lân Nhi không ra, anh thật sự chờ không được.
“Mau ra đi, không thì anh vào đấy!” Thấp giọng cảnh cáo cô. Ném khăn tay xuống, nhìn trên mặt còn dính chút gì đó, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận không muốn ra ngoài.
Cúi đầu nhìn phía dưới của mình, một mảnh bầm tím, dùng giấy vệ sinh lau nhẹ một chút cũng sinh đau, cô chán nản dựa vào tường, bức tường lạnh lẽo, vừa ngồi ngay ngắn, bống ‘oành’ một tiếng, Giản Lân Nhi kinh hãi.
“Dịch Nam Phong, anh điên rồi”
“Ra ngoài”
“Điên rồi”. nói tới nói lui, rốt cục cô cũng đứng dậy, không phải là cô muốn giảng hòa cùng anh, nhưng cô sợ người này nóng tình lên làm bậy, cô thì không sao, nhưng thân thể anh còn có vết thương.
Cửa thủy tinh mở ra, bên ngoài sáng đèn, chỉ thấy người bên ngoài vẫn trần truồng, đứng đấy, mặt đen hơn than. Không đợi cô nói một câu, anh liền đem cô kéo vào trong lòng, điên cuồng hôn, cắn.
Mang theo tức giận, lực đạo cũng tăng lên, không chút lưu tình mà cắn môi cô đến chảy máu: “Lần sau còn như thế anh liền xử em”, tiến lên nói nhỏ vào tai cô một câu ngắn ngủi như thế, sau đó cắn lên vành tai cô.
Bị anh hôn, lưng dán lên vách tường, một tay anh nâng một chân cô lên, sau đó nhắm ngay huyệt động của cô, cầm tiểu huynh đệ tiến vào.
Giản Lân Nhi cảm giác cả người mình giống như bị chạm tới chỗ sâu nhất, cổ họng phát ra tiếng. Cái miệng nhỏ nhắn không thể nói nên lời, chỉ biết cà lăm mà “Anh. . . .anh. .. anh”, làm cho Dịch Nam Phong và tiểu huynh đệ phía dưới càng hăng lên.
Hạ quyết tâm hôm nay muốn ăn cô thật no nê, cho nên anh không cho phép cô cự tuyệt, một lòng một dạ gặm nhấm cô. Phía dưới co thắt, ướt đẫm, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Dịch Nam Phong càng đánh càng mạnh mẽ, tấn công càng nhanh.
Cử chỉ điên rồ của anh, các loại tư thế của anh, lời nói thô tục cũng phát ra, đợi cho lúc Giản Lân Nhi nhìn thấy ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cô mới được anh ôm đến bên giường.
Chìm vào giấc ngủ, Giản Lân Nhi để mặc anh thu dọn mọi thứ.
Vận động cả một đêm, rốt cục thỏa mãn, Dịch Nam Phong ôm bảo bối vào trong lòng, cảm giác mệt mỏi trong người xông đến cũng bị cảm giác thỏa mãn này xua tan. Trong đầu hồi tưởng lại cảnh điên cuồng tối qua, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có một ít bông tuyết bay bay, cũng không biết giờ là mấy giờ. Kéo rèm cửa, che lại ánh sáng để cho Lân Nhi an nhiên ngủ.
Anh cẩn thận cầm điện thoại trên đầu giường, thế nhưng đã qua mười một giờ, anh nằm xuống nhưng không ngủ, cũng không dám quấy nhiễu cô, đưa tay cầm bàn tay đang ôm cô của anh ra, chậm rãi bước xuống giường. Bỗng nhiên, tư thế dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên anh không nhìn lầm, hạ thân của mình, có một ít tơ máu, quá sợ hãi, anh vội vàng mở chăn ra.
Hai chân khép chặt, nhìn dáng ngủ của cô, nhìn mặt cô, Dịch Nam Phong khẽ tách hai chân cô ra, phía dưới cô có một ít máu chưa khô hẳn. Hai ngón tay chạm vào, nhìn kỹ nửa ngày cũng không phát hiện ra dị thường, làn da chính là do bị cọ xát mà bị xước, lặng lẽ thở ra, đứng dậy ra ngoài lấy thuốc sức cho cô, âm thầm mắng chính mình, hôm qua quả thật anh đã ép cô quá mức, xem ra sau này anh cần phải chú ý.
Cầm thuốc mỡ đi vào, thấy cô đang ôm chăn ngủ, nhớ tới lúc tối cô khóc, cả người nóng lên, chung quy vẫn không nhịn được, cuối xuống hôn chân cô, thấy ngón chân động động, không nhịn được mà mở miệng cắn. Cũng chớ trách Dịch Nam Phong như vậy, làn da trắng noãn của cô, dưới ánh mặt trời càng trở nên kiều mị, nhìn thật xinh đẹp.
Kéo rèm cửa, sau đó anh vọt vào phòng tắm tắm nước ấm, còn phải tránh cho vết thương đụng nước, tắm rửa xong, lấy băng gạc băng bó vết thương lại, lặng lẽ đi vào bếp. Dịch Nam Phong hai ngày trước mới cắt tóc, chỉ là kiểu tóc bình thường, nhưng xuất phát từ tay danh gia, hai bên cắt ngắn hơn tý, rất hợp với ngũ quan khắc sâu của anh, thân thể của anh cường tránh, khí thế cao ngạo, thế nhưng lúc này anh lại ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Mau chóng làm một vài món, đa số là những món cô thích, thịt bò, cơm chiên với thịt và đậu cô – ve, chỉ là một vài món đơn giản mà thôi, sau đó anh ăn trước, còn lại để cô ngủ dậy rồi ăn sau.
Trên đời này, hiếm có cô gái nào có thể gặp được một người đàn ông như thế này cả.
Ăn cơm xong, rốt cục nhớ đến thời điểm muốn làm chính sự, anh đem chén đũa rửa sạch, sau đó đi tới thư phòng.
“Lão Tam, khách mời đã xong chưa?”. Tạm thời còn chưa lộ diện ở công ty, mọi việc lớn nhỏ đều là do Lục Chấn Đông và Hình Huy làm, cho nên Dịch Nam Phong mới có nhiều thời gian giải quyết chuyện của Lân Nhi. Tận đáy lòng Dịch nam Phong cảm ơn hai người bạn này, hơn nữa bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, họ hàng thân thích hay tình huống gì trong nhà bọn họ đều biết, cho nên để cho Lục Chấn Đông quyết định khách mời anh rất yên tâm.
Bên kia đầu dây Lục Chấn Đông không ngừng gật đầu, hai người nói rất nhiều, sau đó mới kết thúc. Tựa vào ghế suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến ngày Lân Nhi mang họ của mình phía trước, trong lòng Dịch Nam Phong trở nên vui sướng. Mau, mau chóng lấy cô về nhà, mở tiệc đãi khách, phải là bữa tiệc độc nhất, tốt nhất anh mời toàn bộ người trong quân đến, mời toàn bộ người của anh, để sau này ai dám bảo cô đi chấp hèn nhiệm vụ rèn luyện. Dịch Nam Phong thật sự sợ cô rời khỏi chính mình, thừa dịp quân đội chưa có quyết định, mau chóng đám cưới, chiêu cáo thiên hạ, đây làn bảo bối của Giản gia, cũng là con dâu của Dịch gia.
Ý nghĩ chợt lóe trong đầu, trước khi tổ chức, phải có giấy kết hôn đã, nghĩ tới là lập tức làm ngay. Kết quả là, vài cuộc điện thoại, ngay cả báo cáo kết hôn Giản Lân Nhi cũng chưa làm, tài liệu gì cũng đã có người chuẩn bị tất cả, Dịch Nam Phong gọi tới cho Giản Khiêm Hải, nói chuyện một hồi, còn nói có thể đi ngay tới cục dân chính.
Lúc mở sổ hộ khẩu ra, Dịch Nam Phong há hốc mồm, anh cùng với Giản Lân Nhi dùng một sổ hộ khẩu, trên dòng quan hệ viết rõ ràng Dịch Nam Phong là người giám hộ của Giản Lân Nhi. Nay người giám hộ đổi thành chồng, không biết nhân viên công tác trong cục dân chính sẽ nhìn bọn họ như thế nào? Dịch Nam Phong muốn mang Lân Nhi về nhà, cần phải thương lượng cho tốt với Giản Chính, mặc dù có hộ khẩu ở đây, nhưng cái quan hệ này thật sự là quỷ dị. Mặc kệ, ai nghĩ gì cũng kệ, hai người không có quan hệ huyết thống, cho nên có thể cưới nhau được.
Vào phòng ngủ,cũng không đánh thức Lân Nhi, tìm quân áo ôm cô vào trong lòng rồi mặc cho cô, Lân Nhi la lên, cả người đau nhức, ngủ không đủ giấc, tức giận không được, thiếu chút nữa là khóc.
“Ngoan, vươn tay ra, để anh mặc quần áo vào nào”
Gắt gao chôn đầu vào trong lòng Dịch Nam Phong, không mở mắt, tay vẫn ôm chặt lưng anh.
“Vươn tay nào. . .” Thanh âm dụ dỗ.
Tình cảnh này, thật giống với mấy năm trước anh gọi cô dậy đi học, đã qua bao nhiêu năm rồi, tình cảnh này lại hiện ra.
Cuối cung vẫn là Dịch Nam Phong nói trên lưng có vết thương, không thể tùy tiện hành động, lúc này cô mới miệng cưỡng mặc quần áo vào,nghiến răng nghiến lợi mắng Dịch Nam Phong, sau đó dậy chải đầu, rửa mặt, lúc này cô không cam nguyện bị anh dắt ra khỏi cửa.
Dưới lầu, lái xe đã đợi khá lâu, hai người vừa tiến tới lái xe liền mở cửa ra, Giản Lân Nhi vừa lên xe là tiếp tục lăn ra ngủ, căn bản không biết mình bị anh kéo ra cửa để làm gì.
Lúc này, nhân viên cục dân chính đang nghênh đón hai người tới, nghe cấp trên phân phó đây là nhân vật tầm cỡ, có một vài người hay xem bản tin kinh tế liền nhận ra Dịch Nam Phong, nhưng nhìn lại trong lòng anh đang bế một cô gái, mắt cũng không mở, người bị ôm trong lòng tựa như đang ngủ say, nhìn cai cảnh này thật không giống vợ chồng đi vào đăng ký kết hôn.
“Dịch tiên sinh, ngài xác định là ngài tới kết hôn?” Bác gái đóng dấu cẩn thận hỏi, Dịch Nam Phong gật đầu.
Lúc này, chủ nhiệm vội vàng chạy tới hung hăng trừng mắt liếc bác gái kia một cái, vội vàng dẫn Dịch Nam Phong đi qua chụp ảnh, đây thật là câu hỏi vô nghĩa, không lẽ người ta tới cục dân chính đi dạo?
“Lân Nhi, mở mắt ra nào”, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngáp một cái, đang buồn ngủ, chợt giật mình nhìn thấy hình ảnh đầu tóc cô rối xù, bác gái đóng dấu nhìn thấy nội dung trong sổ hộ khẩu liền kinh ngạc một phen, nhìn chủ nhiệm đang liếc mình, không dám hé răng. “Ba ba” hai tiếng, tờ giấy kết hôn đỏ thẩm được đóng dấu, Giản Lân Nhi nghe tiếng đóng dấu chợt mở to mắt ra, nhìn lại thì thấy “Giấy kết hôn” to đùng trước mắt, cơn buồn ngủ liền bay mất.
Bác gái đóng dấu vặn vẹo tươi cười nhìn chủ nhiệm cúi đầu khom lưng đưa tiễn hai người. Cầm trong tay tờ giấy kết hôn, Giản Lân Nhi bị đẩy ra ngoài.
“Dịch Nam Phong!!” Liếc mắt nhìn tờ giấy đỏ, liếc mắt nhìn Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi hiện tại không biết nên làm gì bây giờ, không biết vì sao cô lại đứng đây cầm giấy kết hôn?!!!! Thật là, Trung Quốc tốc độ thật nhanh!
Dịch Nam Phong lúc nay cười thật cao hứng, nhìn tờ giấy kết hôn, sau đó cầm cả tờ giấy của cô cất vào trong túi áo: “Bảo bối, chúng ta kêt hôn rồi, bây giờ em có thể tiếp tục ngủ”
Giản Lân Nhi tức giận tới phát điên, quay lại hai tay bóp lấy cổ anh, Dịch Nam Phong gỡ tay cô ra nói: “Ngày kia sẽ tổ chức”. Nói xong liền ôm cô, kéo cô đi.
Đáng tiếc, tiệc rượu này của Dịch Nam Phong chung quy không thành .