Đọc truyện Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn – Chương 67: (18+)
Edit: Rika
“Ngô. . . .Anh nhẹ chút. . . .” Giản Lân Nhi bị anh cắn tới đau, người này là cầm, thuộc tính thú, động một chút là há mồm cắn người.
Rốt cục buông cô ra, vết cắn sưng đỏ, hai người thở phì phò, Dịch Nam Phong đưa lưỡi liềm môi, Lân Nhi ngẩng đầu hít thở, vừa hít đủ thì lại bị Dịch Nam Phong hôn tiếp, dục hỏa trong anh càng tăng. Bàn tay to của anh không an phận, liều mạng xoa nắn ngực cô, Lân Nhi giật mình, chân nâng lên một nửa, chưa kịp làm gì đã bị anh đè xuống.
“Sao, còn muốn đá anh xuống sao?”. Gắt gao đè nặng Lân Nhi, tứ chi dây dưa cùng một chỗ, Dịch Nam Phong dời đầu xuống, cắn lên ngực cô, cắn, mút, hơi thở đều đặn ấm áp phả lên ngực cô
Lân Nhi không nói lời nào, Dịch nam Phong tiếp tục hôn trước ngực mình, vốn vì đau mfa tỉnh giờ tâm trí lại tan đi mất, miệng vô ý thức phát ra âm thành rầm rì, nghe được tiếng rên này Dịch Nam Phong càng phấn chấn.
“Tiểu hỗn đãn, ta sẽ cắn nát”. Một tay nắm ngực cô, miệng hôn lên đó, chỉ thấy miệng anh há to, chỉ hận không thể đem hai khối thịt này nhét vào trong miệng, nhai nát nuốt xuống bụng.
“A. . .Đừng có cắn nữa. . .”. Cô nâng eo lên, phía dưới sớm đã ẩm ướt, Dịch Nam Phong đưa tay sờ vào, cả người cô như nhũn ra, chỉ lát sau phía dưới cô sớm ướt thành một đại dương, Giản Lân Nhi cảm thấy nước trong người mình cứ tuôn ra ào ạt.
Hai người trong chăn, hương vị tình dục tăng lên quá mức, cơ thể cô gái thơm tho, cơ thể người đàn ông mãnh liệt, còn có hương vị ám muội đặc trưng, mùi mồ hôi, mùi ái dục, tất thảy làm cho người ta kích thích.
Bàn tay to di chuyển theo đường cong cơ thể, sờ qua vùng bụng phẳng lì, ngón trỏ khẽ đảo quanh ở rốn vài cái, sau đó tiến tới bụi hoa rậm rạp, động một chút, xuống một chút, ẩm ướt! Nóng! Mềm!
Khẩn cấp hướng vào chỗ sâu, trong đó ẩm ướt thành một đoàn, ngón tay ướt đẫm dịch. Anh rút tay ra, đưa lên trên miệng cô dỗ dành: “Bảo bối, ngoan, nếm thử. . .ngoan….”.
Mặt cô lúc này đỏ rực, mái tóc lộn xộn, trong mắt một tầng sương mù, không chịu nỗi bàn ngón tay trước miệng mình, hé môi, liếm liếm.
Dịch Nam Phong lúc này lại run rẩy
“Ngô..” Kêu một tiếng, Dịch Nam Phong tiến lên, bỏ thêm một ngón tay vào miệng cô, tìm kiếm lưỡi cô, lúc này cả người anh như bị châm lửa.
“Bảo bối, ngoan nào”. Động nửa thân người, miệng nói vài lời.
Không còn nhẫn nhịn được nữa, Dịch Nam Phong cảm thấy chính mình sắp phóng ra, anh vội vàng rút ray ra, dùng tay gạt hai chân cô, nắm huynh đệ chính mình, đi vào.
Tiểu huynh đệ của anh chảy ra dịch ướt sủng, nhắm thẳng khu vườn quen thuộc mà đi vào.
“Ngô. . .” Ngăn chặn Lân Nhi đang muốn động đậy, anh động thân ra vào. Dịch Nam Phong lần này khá kích động, phía dưới trướng to hơn mọi lần, lúc tiến vào trong, Giản Lân Nhi cảm thấy căng phồng, thân mình bắt đầu đau đớn.
“Ngoan, sẽ không đau nữa, nước nhiều như vậy. . . .”
Mở to mắt nhìn anh, miệng còn thở hồng hộc, đưa lưỡi liếm môi: “Ô ô. . .” Cô mắng cũng không nổi, mồ hôi chảy ra như tắm, sắc mặt cô đỏ ửng.
Cảm giác phía dưới thân mình, lúc này căng cứng, nhưng khoái cảm cũng rất nhiều.
“Ngô. . . “ Cắn ngón tay kiềm tiếng la, thở dốc, thắt lưng cong, ngực cao ngất, ngón chân thẳng tắp.
Bạt, tay vươn ra, tiếng Lân Nhi thét chói tai, anh càng ra vào nhanh hơn, đôi môi hôn lên ngực cô.
Quá chướng, nhưng thích, cô đưa ánh mắt kiều mị nhìn anh.
Hôn lên đôi mắt của cô, vuốt ve vỗ về cô, động tác vẫn cứ tiếp tục. Dường như bao nhiêu kiềm nén anh muốn thiêu đốt hết trong lần này.
“A. . .Anh chậm một chút….Chậm một chút…a..a” Cô lo lắng vết thương sau lưng anh nứt ra.
“Thoải mái không? Lân Nhi…Ngô…chậm một chút nha, nói cho anh biết, có phải hay không….tiểu hỗn đãn….đừng khít chặt quá…” Nhắm mắt lại không dám nhìn chính mình, lấy góc độ của Lân Nhi, Dịch Nam Phong chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy được chỗ tiếp xúc của hai người, ẩm ướt, dinh dính, cự vật ra vào gian nan. Có thể thấy được phần thịt đỏ hồng kia.
“Lân Nhi, nhìn này…. Mở mắt ra nhìn nào…” Lỗ tai truyền đến tiếng nói của anh, ngày thường anh không phải là người nói nhiều, nhưng lúc này sao lại nói nhiều đến thế?
Cô nào đâu biết rằng, mặc kệ là người đàn ông như thế nào, đứng đắn như thế nào, tốt như thế nào, nhưng khi ở trên giường với người mình yêu thì trái tim cũng tan chảy. Lúc này, chẳng có thể nghĩ được, Dịch Nam Phong dù ngày thường có đứng đắn cỡ nào, lúc này anh cũng chỉ muốn trầm luân mãi trong người cô mà thôi.
Cả người sớm đã đỏ hồng, Giản Lân Nhi có thể cảm nhận được da thịt của anh, gân xanh nổi lên, hừ hừ vài tiếng, lại dũng mãnh ra vào nơi tư mật của cô.
Ánh mắt đỏ hồng, cắn răng, cả người cô trừ bả vai còn trên giường, chân đã bị anh đặt lên bả vai. Thỉnh thoảng anh lại cúi xuống cắn lên chân cô, động tác hận không thể ăn luôn cô vào bụng vậy.
“Không cần cắn. . .” cô đáng thương nói, nước mắt chảy ra, cô chớp chớp mắt, nhìn Dịch Nam Phong, cô cắn chặt ngón tay cái. Cả người cô chịu không nổi mà hô lên, run rẩy.
Rốt cục, cả người căng lên lần nữa, Dịch Nam Phong cấp tốc ra vào thật nhanh, sau đó gầm nhẹ một tiếng phóng ra.
Thở phì phò từng hơi, Giản Lân Nhi cảm giác cả người như gãy đôi, cô hận chính thân thể mình, bị anh mãnh liệt một hồi như thế, sao còn không ngất đi cơ chứ. Haiz, nói cũng phải nghĩ lại, ở bộ đội huấn luyện lâu như thế, thể chất của cô không còn như lúc trước nữa rồi, nếu mà bị ngất hẳn là phải xem lại chế độ huấn luyện của quân đội đi!
Cả người mềm nhũn, giang tay chân hình chữ đại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, từng nhịp từng nhịp thở, thấy rõ biểu tình trên mặt anh, mồ hôi trên dáng người hoàn mỹ thật cuốn hút.
Dũng khí trong lòng dâng lên, vươn tay ra, cầm lên cự vật còn dính dịch thể ẩm ướt của anh.
Dịch Nam Phong hít một hơi,một phen ngăn chặn bàn tay đang làm loạn của cô: “Hầu hạ không thoải mái sao?”. Anh không đứng đắn hỏi một câu, sau đó liền lật người đè cô xuống.
Người cô không còn chút khí lực mà ngăn cản anh, chỉ đành mở miệng mắng: “Đi ra, đầu anh lúc nào cũng toàn nghĩ tới giở trò xấu xa”. Liếc mắt, tức giận đến không nhịn được, người đàn ông tên Dịch Nam Phong này, luôn dùng những chiêu trò xấu xa để ăn cô. Lân Nhi giận, thật sự nhìn thấy anh làm chuyện này giống như lang hổ.
Kích tình vừa qua, tiếng nói khàn khàn, quả nhiên là câu dẫn người ta.
Dịch Nam Phong giật giật mình, nói với cô: “Sao thế, không thích nữa sao?”
“Thích trở mặt à?” Một hơi thở phả lên mặt cô, phát hiện cái gì đó phía dưới căng cứng lên, Giản Lân Nhi lật đật đứng dậy.
“Đi đâu?!”
“Đi tiểu!!”
Cả người xích lõa trốn vào nhà vệ sinh, Dịch Nam Phong hỗn đản, thắt lưng cô như muốn gãy ra đây, vậy mà anh ta còn muốn nữa, tinh lực thật tốt. Nhìn trên đùi có chất lỏng chảy ra, lại nhìn thân ảnh cao lớn trước cửa, Giản Lân Nhi phát sầu, sói đói làm sao con cừu nhỏ có thể chống đỡ được đây?
(Phần H ngày hôm nay, ta đã cắt đi một số tình tiết, các nàng thông cảm cho người edit. Hic hic. Rika)