Đọc truyện Dạ Chi Sát – Chương 13
Từ khi chạy trốn khỏi Khải Tư Lan gia, Tuyệt Sát liền một khắc cũng không ngừng chạy như bay về phía rừng rậm Bầu Trời, chẳng quan tâm thân thể thương tích yếu ớt của mình, cho đến khi chạy về ngôi nhà cây mới dừng bước chân.
Đứng trước ngôi nhà cây, Tuyệt Sát đem dải lụa bạc một lần nữa quấn lên trán. Tuy ấn ký kia đã biến mất, nhưng y vẫn chán ghét vô cùng. Nó là bằng chứng cho thấy y có quan hệ cốt nhục với nam nhân kia, từ sâu dưới đáy lòng y cảm thấy nó là một ký hiệu đầy sỉ nhục. Nếu có thể, y thật sự muốn róc cả miếng thịt trên trán mang theo ấn ký.
Nếu không phải biết làm như vậy sẽ khiến mẫu thân đau lòng, Tuyệt Sát đã sớm xuống tay. Bởi vì ấn ký y chán ghét cũng đồng thời là minh chứng tình yêu của Bích Ti. Tuy rằng Tuyệt Sát thật không hiểu yêu là cái gì.
“Sa Sa!” Nhào tới ôm chặt Tuyệt Sát, nhìn y bình an vô sự trở về, tâm tình trĩu nặng của Bích Ti cuối cùng nhẹ nhõm. “Con chạy đi đâu vậy, làm mẫu thân lo lắng chết được! May mắn con không có việc gì, may mắn con không có việc gì!”
“Con bình an, trở về, không có việc gì. Lo lắng, dư thừa.” Tuyệt Sát bình thản nói.
“Nói cho mẫu thân con biết con chạy đi đâu đến giờ? Không bị thương chứ?” Bích Ti đem toàn bộ cơ thể Tuyệt Sát kiểm tra cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới, thấy y quần áo lành lạn, không có dấu vết bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, chính là nàng không hề phát hiện, quần áo trên người y bây giờ khác hẳn lúc rời khỏi nhà.
“Phiền toái nhỏ, không có việc gì.” Tuyệt Sát thuận miệng trả lời. Y không dự định đem chuyện gặp gỡ Lam Đức và chuyện đến Khải Tư Lan gia kể cho Bích Ti.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!” Bích Ti không ngừng lặp đi lặp lại câu này.
Không có việc gì sao…? Tuyệt Sát trầm ngâm, y có dự cảm phiền toái chân chính sắp sửa đến rồi.
……
Là cánh đen, ấn ký của gia tộc Khải Tư Lan chúng ta. Ấn ký kia chỉ có trên người con cháu trực hệ Khải Tư Lan gia, và chỉ khi cảm xúc dao động mãnh liệt mới có thể hiện lên.
Tộc trưởng, thiếu niên kia là hậu duệ của Khải Tư Lan gia, hơn nữa rất có thể là con của ngài.
Thiếu niên kia rất có thể là đứa bé năm xưa Bích Ti tiểu thư sinh ra cho ngài.
Trong ấn tượng của Khả Lạp, cũng chỉ có Bích Ti tiểu thư mới sinh cho tộc trưởng một đứa bé song hắc vào tám năm trước!
Lúc… lúc ấy là do tộc trưởng hạ… hạ lệnh đem… đem đứa bé kia… cùng Bích Ti tiểu thư tống vào rừng rậm Bầu Trời, bởi vì trên người đứa bé, ngài… ngài không cảm thấy được dao động của ma lực.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa chiếu rọi khắp gian phòng. Dưới ánh sáng màu bạc, nam nhân tóc vàng mắt xanh ngồi tựa trên chiếc ghế bành thoải mái xa hoa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Từ khi sinh ra đến giờ, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan lần đầu tiên biết được cái gì gọi là mất ngủ, bên tai không ngừng vang lên những lời Lôi Địch Á và Khả Lạp nói tối nay. Ám dạ tinh linh, song hắc thiếu niên thế nhưng lại chính là con mình, đây cơ hồ đã là sự thật không thể nghi ngờ, mà Lam Đức cũng càng không thể không tin sự thật là hắn đã vứt bỏ Tuyệt Sát.
Tận lực hồi tưởng lại, tám năm trước chính mình quả thật đã hạ xuống mệnh lệnh như thế, sai người đem một đứa bé mới sinh không có dao động của ma lực cùng mẫu thân của nó tống vào rừng rậm Bầu Trời; mà ám dạ tinh linh, chính là đứa bé bị hắn vứt bỏ năm xưa.
“Ha!” Lam Đức miễn cưỡng cười nhạo bản thân. Nhớ lại nụ cười châm chọc của Tuyệt Sát trước khi rời đi, chẳng trách sao y cứ một lần lại một lần cường điệu tên mình. Cho dù hắn thật lòng muốn biết tên y, nhưng y căn bản không hề muốn mang cái họ Khải Tư Lan này!
Tựa vào ghế bành, Lam Đức khó tránh được có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại.
Bất quá… Lam Đức mạnh mẽ mở bừng mắt, ánh mắt thâm thúy mà kiên định. Họ của ám dạ tinh linh ngươi là Khải Tư Lan – đây là sự thật không thể thay đổi. Ngươi là con của Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ta, trên người ngươi chảy dòng máu của ta, đây cũng là sự thật không thể thay đổi.
Tuyệt Sát – La Lam – Khải Tư Lan đúng không? Nếu ngươi đã là con của Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ta, vậy đương nhiên phải ở bên cạnh ta. Tuyệt Sát, con ta! Ba ba rất nhanh sẽ đi đón ngươi, chờ ta!
——
Mấy ngày sau…
Thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời đặc biệt chói mắt. Theo từng tia nắng rót xuống, ngay cả rừng rậm Bầu Trời vốn âm u cũng tăng thêm một tia sức sống.
Sau khi đi săn ở nơi rất sâu trong rừng rậm, Tuyệt Sát kéo theo một con lợn rừng to gấp đôi y quay về ngôi nhà cây. Từ sau chuyện đêm đó, cuộc sống bình thản hàng ngày cũng không thể khiến Tuyệt Sát thả lỏng tâm tình, ngược lại càng thêm căng thẳng, bởi vì trước cơn bão lớn, bầu trời thông thường đều sóng yên biển lặng.
“Tiểu Sát!” Giọng nữ nhân thanh thúy từ phía sau Tuyệt Sát vang lên.
“Nại Nại!” Tuyệt Sát dừng bước, chờ Nại Nại đi tới gần.
“Đã lâu không gặp, Tuyệt Sát! Lần trước dì đến chẳng nhìn thấy con đâu!” Nại Nại mỉm cười oán trách.
“Xảy ra, chuyện gì?” Tuyệt Sát hỏi.
“Bị phát hiện rồi! Trực giác của Tiểu Sát thật sự rất nhạy bén nha!” Nụ cười của Nại Nại thoáng hiện lên chút phiền não.
“Chuyện gì, nói mau.”
“Tiểu Sát, con đã gặp tộc trưởng đúng không?” Nại Nại hỏi, ngữ khí chính là hy vọng Tuyệt Sát nói thật, “Hơn nữa còn để cho tộc trưởng biết được thân phận của con?”
“Phải.” Tuyệt Sát thành thật đáp, không cần thiết cũng không nghĩ tới sẽ nói dối. Đệ nhất sát thủ của Sát Thủ Môn – Tuyệt Sát, chưa bao giờ cũng không bao giờ nói dối.
“Tộc trưởng đang tìm con, Tiểu Sát!” Nại Nại lo lắng nói, “Dì không biết giữa con và tộc trưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng tộc trưởng cơ hồ đã phái tất cả hộ vệ đến rừng rậm Bầu Trời tìm kiếm tung tích của con.”
“Đừng nói cho, mẫu thân, biết. Con, không muốn bà, lo lắng.”
“Bích Ti có thể có một đứa con như con, thật đúng là tốt số nha!” Nại Nại chân thành nói, “Yên tâm đi, dì sẽ không nói với Bích Ti.”
“Dì tạm thời, không cần, tìm chúng ta.” Tuyệt Sát đột nhiên nói.
“Tiểu Sát quả nhiên là một đứa bé rất thông minh!” Nại Nại khen ngợi. Dưới tình hình này, nếu nàng cứ thường xuyên ra vào rừng rậm Bầu Trời, tất sẽ khiến cho tộc trưởng chú ý, đến lúc đó mọi người đều sẽ gặp phiền phức. “Vậy, Tiểu Sát, dì trở về trước đây.”
“Dì, không gặp, mẫu thân?” Tuyệt Sát hỏi.
“Không cần, hôm khác dì sẽ đến. Dì vẫn là trở về sớm một chút tốt hơn, miễn cho bị kẻ khác nghi ngờ.” Nại Nại vừa đi vừa nói chuyện, thân ảnh nàng dưới ánh mặt trời dần dần biến mất.
Đứng dưới ánh nắng chói chang, Tuyệt Sát siết chặt nắm tay, vẻ mặt phẫn hận mà kiên định: “Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện đâu!”