Đọc truyện Dạ Chi Sát – Chương 12
“Oa! Oa! Oa!” Tiếng kêu của Kết cách điểu dưới màn đêm yên tĩnh đặc biệt vang dội.
“Kết cách!” Từ trong giấc ngủ say, Tuyệt Sát bật người ngồi dậy. Y đã ngủ bao lâu rồi?
Yên lặng tuyệt đối giúp Tuyệt Sát nhận ra bây giờ đã là đêm khuya. Trải qua việc điều trị lúc chập tối,thể lực sớm đã tiêu hao từ trước khiến cơ thể y hết sức mệt mỏi, rơi vào mê man, cũng không biết đã qua bao lâu nữa? Y tập trung tinh thần hướng lỗ tai lên nghe, một người, hai người… Có hai người canh giữ ngoài cửa!
“Hừ!” Tuyệt Sát cười lạnh, xốc chăn lên nhảy xuống khỏi giường, “Như vậy là có thể nhốt ta sao?”
Ý? Tuyệt Sát kinh ngạc đưa tay sờ ngực mình, quần áo nguyên vẹn không bị rách chút nào, lại còn làm bằng tơ lụa. Là tơ lụa đó! Vốn dĩ với tình hình của y bây giờ là không đủ điều kiện để mặc loại quần áo quý giá như vậy, chẳng lẽ bị người ta đổi?
Ngay cả thứ này cũng đổi luôn a! Vuốt ve dải lụa trên trán, Tuyệt Sát thầm nghĩ. Bất quá… chắc là không nhìn thấy đâu!
“Oa! Oa!” Ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng chim kêu.
“Kết cách!” Nghe tiếng Kết cách điểu, Tuyệt Sát mới nhớ lại mục đích ban đầu, vội vàng mở cửa sổ ra để nó bay vào đậu lên vai mình.
“Oa! Oa! Oa!”
“Ta không trở về, mẫu thân rất lo lắng.” Tuyệt Sát nói khẽ.
“Oa!”
“Biết rồi, lập tức trở về! Dẫn đường đi!” Tuyệt Sát ra lệnh.
“Oa!” Kết cách điểu đảo quanh trên đầu Tuyệt Sát một vòng, sau đó bay ra ngoài. Tuyệt Sát cũng lập tức thi triển khinh công nhảy xuống từ cửa sổ.
“Ngươi phải đi à?” Vừa mới vững vàng đáp xuống mặt đất, Tuyệt Sát đã nghe thấy thanh âm khiến y hận thấu xương.
Dưới ánh trăng, gương mặt tuyệt mỹ của Lam Đức tựa hồ có nét ưu thương nhàn nhạt xen lẫn sự phẫn nộ, tiếc thay Tuyệt Sát không biết. Mà cho dù biết, y cũng sẽ không quan tâm.
Thế nhưng, bọn Khả Lạp và Lôi Địch Á đứng bên cạnh lại vô cùng khiếp sợ. Tộc trưởng của bọn họ coi trọng một thiếu niên không rõ lai lịch đã khiến bọn họ ngạc nhiên lắm rồi. Hiện tại tộc trưởng lại vì thiếu niên này mà lộ ra biểu tình như vậy, mặc dù chỉ mơ hồ trong thoáng chốc.
“Ngươi muốn, ngăn cản?” Tuyệt Sát đề phòng nhìn Lam Đức.
“Không!” Không biết có phải ảo giác hay không, Tuyệt Sát thế nhưng lại cảm thấy ngữ điệu của Lam Đức có chút bất đắc dĩ cùng mất mác.
“Nói cho ta biết ngươi ở đâu, ta có thể đưa ngươi về.” Một lần nữa mở miệng, Lam Đức đã khôi phục giọng nói bình thường. Thiếu niên trước mắt là người hắn không thể xem như những tiểu hài tử khác, là người hắn không cách nào nắm giữ.
“Rừng rậm.” Tuyệt Sát trả lời. Cho dù y không nói với hắn, chính hắn cũng có thể tự đoán ra.
“Rừng rậm Bầu Trời đúng không?” Lam Đức thầm nghĩ quả nhiên là thế. Hai lần đều gặp nhau nơi đó, hơn nữa Khả Lạp tìm kiếm bên ngoài không có kết quả, đáp án không cần nói rõ, vừa nhìn đã hiểu ngay.
“Tránh đường!” Khẩu khí của Tuyệt Sát đã có chút không kiên nhẫn.
“Ta đưa ngươi về!” Lam Đức nói. Đây là suy nghĩ chân thật của hắn, nhưng mục đích đơn nhiên không đơn giản như vậy. Tuyệt Sát chỉ nói cho hắn biết y sống trong rừng rậm Bầu Trời, nhưng rừng rậm lớn như vậy, y cụ thể là ở nơi nào, muốn tìm kiếm chắc chắn không phải dễ dàng. “Một tiểu hài tử như ngươi sống trong rừng rậm Bầu Trời rất nguy hiểm.”
“Không, cần!” Tuyệt Sát cự tuyệt, y không phải không biết Lam Đức có ý đồ gì. Hơn nữa, nguy hiểm… Hừ! Y đã sống ở nơi đó tám năm rồi!
“Ta, sống trong, rừng rậm, tám năm!” Tuyệt Sát có ý nói cho Lam Đức biết rằng, cho dù có nguy hiểm, tám năm cũng đã tạo thành thói quen.
“Được rồi!” Lam Đức không tiếp tục miễn cưỡng y nữa, hắn biết rõ nếu làm căng quá sẽ trở nên phản tác dụng, “Vậy có thể cho ta biết tên của ngươi không?”
“Tên!?” Tuyệt Sát hỏi lại.
“Đúng, tên của ngươi!” Lam Đức lặp lại.
“Tên… của ta!?” Tuyệt Sát xác nhận lần nữa.
“Đúng vậy, xin hãy nói cho ta biết tên của ngươi.” Lam Đức không hiểu vì sao Tuyệt Sát cố tình cường điệu tên của mình, chẳng lẽ tên của y rất đặc biệt?
“Tên, của ta…” Tuyệt Sát vừa nói vừa bước về phía cửa lớn, khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc dành riêng cho Lam Đức, “Tuyệt Sát – La Lam…”
*chữ ‘La’ nghĩa là giăng lưới (để bắt chim), còn chữ ‘Lam’ thì giống với chữ ‘Lam’ trong ‘Lam Đức’, nghĩa là màu xanh.
“Tuyệt Sát – La Lam…” Cùng thời điểm Lam Đức lẩm nhẩm tên của Tuyệt Sát, hắn rốt cuộc hiểu được ý nghĩa nụ cười châm chọc mơ hồ kia.
“Tuyệt Sát – La Lam…” Nói tới đây, Tuyệt Sát cũng đã bước ra bên ngoài cánh cửa, nụ cười châm chọc càng thêm chói mắt, “Khải Tư Lan!”
Đúng lúc đó, y tháo xuống dải lụa tơ tằm trên trán. Ngay vị trí ấn đường ở giữa cái trán bằng phẳng, đột nhiên hiện ra một ấn ký hình đôi cánh chim màu đen, sau đó trong nháy mắt lại biến mất không còn tung tích.
“Khải Tư Lan!” Ba người đồng thời kêu lên.
Lam Đức kinh ngạc, Khả Lạp và Lôi Địch Á cũng ngây ngẩn cả người. Ở lục địa Naga này, ngoại trừ những người thuộc gia tộc Khải Tư Lan thì không ai dám dùng cái họ đó.
Tuyệt Sát chờ đợi chính là thời khắc này! Trong khi ba người bọn họ còn đang thất thần kinh ngạc, y liền hòa mình vào bóng tối, biến mất trong màn đêm. Chờ khi bọn họ lấy lại tinh thần, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tuyệt Sát.
“Khải Tư Lan?” Ngoài dự kiến, Lam Đức cũng không đuổi theo Tuyệt Sát, “Các ngươi có nhìn thấy không? Trên trán y…”
“Là cánh đen, ký hiệu của gia tộc Khải Tư Lan chúng ta.” Lôi Địch Á nói, “Ký hiệu kia chỉ có trên người con cháu trực hệ Khải Tư Lan gia, và chỉ khi cảm xúc dao động mãnh liệt mới có thể hiện lên. Tộc trưởng, thiếu niên kia là hậu duệ của Khải Tư Lan gia, hơn nữa rất có thể là con của ngài.”
“Y… chính là con của ta sao?” Lam Đức cúi đầu trầm tư, trong mắt hiện lên một tia sâu không thấy đáy.
“Tám năm, song hắc, rừng rậm Bầu Trời… A! Chẳng lẽ y là…” Khả Lạp đột nhiên nghĩ ra điều gì, kinh hoàng nói.
“Khả Lạp, cô biết thiếu niên kia là ai?” Nhìn phản ứng của Khả Lạp, Lôi Địch Á vội hỏi.
“Khả Lạp?” Lam Đức cũng hỏi, thanh âm trầm thấp.
“Tộc trưởng, nếu Khả Lạp đoán không sai, thiếu niên kia rất có thể là đứa bé năm xưa Bích Ti tiểu thư sinh ra cho ngài.” Khả Lạp hồi tưởng lại, nói.
“Bích Ti?” Lam Đức nghi hoặc, trong trí nhớ của hắn tựa hồ không có người này.
“Đúng vậy! Trong ấn tượng của Khả Lạp, cũng chỉ có Bích Ti tiểu thư mới sinh cho tộc trưởng một đứa bé song hắc vào tám năm trước!”
“Nếu là con của ta, tại sao ta chưa từng gặp mặt? Và tại sao lại sống trong rừng rậm Bầu Trời?” Lam Đức nghi ngờ tính chân thực trong câu trả lời của Khả Lạp.
“Hồi… hồi tộc trưởng…” Khả Lạp run sợ không biết có nên nói thật hay không, khiến cho thanh âm trở nên đứt quãng. Nàng cúi đầu, không dám nhìn Lam Đức, “Lúc… lúc ấy là do tộc trưởng hạ… hạ lệnh đem… đem đứa bé kia… cùng Bích Ti tiểu thư tống vào rừng rậm Bầu Trời, bởi vì trên người đứa bé, ngài… ngài không cảm thấy được dao động của ma lực.”
“Cái gì!?” Nghe Khả Lạp nói xong, Lôi Địch Á sợ hãi kêu to. Bởi vì dựa theo thái độ hiện tại của Lam Đức đối với Tuyệt Sát, ai cũng không tin Lam Đức sẽ hạ xuống loại mệnh lệnh này.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại, liền cảm thấy tuyệt đối có khả năng! Bởi vì Lam Đức chính là loại người như vậy, vật phẩm không có giá trị lợi dụng chính là rác rưởi. Đối với đứa bé sơ sinh không có dao động của ma lực, chuyện Lam Đức dám hạ xuống loại mệnh lệnh như vậy là có thể tưởng tượng được.
Trong lúc nhất thời, đại não Lam Đức trở nên trống rỗng… Hắn không muốn tin lời Khả Lạp nói, thế nhưng một nơi sâu thẳm trong kí ức lại đang nhắc nhở hắn, chính mình quả thật đem ám dạ tinh linh vứt bỏ, là mệnh lệnh phát ra từ chính miệng mình.