Bạn đang đọc Dạ Cậu Em Là Mùa! – Chương 24
Sau chuyện của cô Thuỳ, tôi chính là một “anh hùng” trong lòng người làm ở nhà bà chủ.
Mọi người không thích thái độ của cô Thuỳ lâu rồi nhưng ngại là “con dâu tương lai” của bà chủ nên không dám đụng tới.
Chỉ có một mình tôi, một mình tôi là dám bôi phân trét cứ.t lên người cô ta thôi.
Nói thì nói vậy thôi chứ tôi… tôi thích muốn xỉu ngang xỉu dọc, hai mươi mấy cái xuân xanh, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thành tựu tới như vậy đó.
Thấy tôi cứ cười tủm tỉm một mình, cậu Phong vỗ vỗ vào trán tôi, cậu ta hỏi:
– Vui lắm hả mà cười hoài vậy?
Tôi gật gật, cười lớn:
– Vui gần chết, hôm qua ông không thấy bộ dạng của con Thuỳ đâu… ông mà thấy là ông cười ba ngày ba đêm chưa hết cười.
Quý Phong bĩu môi:
– Bà lần này “chơi” hơi bị lớn, mà thiệt là bà Mai không nói gì bà không?
Tôi gật gật:
– Thiệt mà, bà Mai còn xin lỗi giúp cho con Thuỳ nữa… mà tôi nói thiệt nha, tôi cứ thấy sao sao đó.
– Nói chung bà cẩn thận chút, coi chừng mẹ con bả tai to tai nhỏ với bác Hai là mệt cho bà.
– Tôi biết rồi, ông… chờ chút để tôi nghe điện thoại cái đã.
Đang nói chuyện với Quý Phong thì có điện thoại gọi đến, cứ tưởng là cha tôi gọi nhưng người gọi lại là cậu Ba.
Tôi ấn nút nghe rồi đi ra xa một chút để nói chuyện.
– Dạ em nghe cậu.
– Đang làm gì ở nhà vậy?
– Em đang… nói chuyện với cậu Phong.
– Giờ là giờ nào mà em còn rảnh rỗi ngồi nói chuyện?
– Thì em làm xong công chuyện rồi, cậu Phong qua chơi nên em tiếp… mà bà cũng cho em nói chuyện với cậu Phong chứ bộ.
– Thôi được rồi, giờ em vô xin dì Tư cho nghỉ một buổi đi, tôi đưa em đi chơi.
– Dạ?
– Nhanh đi, tôi đang trên đường về.
– Khoan đã cậu… khoan…
Tôi còn chưa kịp hỏi han gì thì cậu Ba đã tắt điện thoại, tôi hết nhìn cái điện thoại trên tay rồi lại nhìn về khoảng không trước mặt… cậu Ba làm vậy là ép người quá đáng rồi, giờ làm sao mà xin nghỉ được đây?
Quý Phong thấy tôi đứng đực mặt ra đó, cậu ấy liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Bà sao vậy?
Nghe cậu ấy hỏi, tôi chậc lưỡi vài cái:
– Ờ thì cũng có chút chuyện, giờ tôi không biết xin nghỉ kiểu gì nữa nè.
– Xin nghỉ hả? Chuyện quan trọng không?
– Thì cũng… quan trọng.
Quý Phong trầm ngâm một lát rồi mới bày cách với tôi:
– Vầy đi, tôi vô xin bác Hai cho bà, nói là đi công chuyện với tôi… được không?
Hai mắt tôi sáng rực, tôi đi nhanh tới hỏi:
– Nhưng mà bà chủ chịu không, hôm qua tôi mới cãi lời bà chủ…
– Chắc là được, tôi xin một tiếng chắc bác Hai không làm khó dễ gì tôi với bà đâu.
Thôi đi vô thay đồ đi, tôi vô kiếm bác Hai.
Cậu Phong đi vô trong xin bà chủ, tôi ngồi ở ngoài hồi hộp chờ đợi tin tức.
Đợi mãi đợi mãi mới thấy cậu ấy ra, trên môi lúc này là nụ cười tươi tắn, cậu ấy nói:
– Được rồi, bà vô thay đồ đi.
Tôi mừng rỡ reo lên:
– Thật không? Tôi vào thay đồ nha?
Quý Phong gật đầu:
– Thật mà, thay đồ nhanh đi rồi tôi đưa bà đi nhưng nhớ là về sớm đó.
– Tôi biết rồi… biết rồi mà.
Thay bộ đồ tươm tất, đánh chút son môi, tôi chào dì Tư với chị Hồng rồi theo chân Quý Phong đi ra ngoài.
Vừa đi Quý Phong vừa dặn dò:
– Bà đi tới 6,7 giờ là phải về đó, về trễ hơn là không được đâu.
Lúc về có cần tôi dắt vô cho tròn vai diễn không?
Tôi cười hề hề:
– Thôi khỏi đi, tôi tự về được mà… cảm ơn ông nha.
Quý Phong đưa tôi ra phà, cậu ấy định là đưa tôi qua phà luôn nhưng tôi nói không cần để tôi tự đi là được rồi.
Trên đường đi, Quý Phong có hỏi tôi đi đâu nhưng tôi còn ngại nên không nói thật với cậu ấy.
Cũng không biết sao, tự dưng tôi lại thấy có chút buồn buồn, kiểu giống như là mình vừa lợi dụng lòng tốt của Quý Phong vậy.
Mà giờ nói thật ra thì cũng không được, biết chuyện của tôi với cậu Ba có tới đâu đâu mà nói…
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định nói luôn cho cậu ấy biết, có chút ấp úng nói không trơn tru:
– Quý Phong, thật ra tôi… tôi…
Quý Phong khều lấy vai tôi, cậu ấy nói lớn:
– Được vô rồi kìa, bà mau lên phà đi, mất công nhỡ chuyến, có gì lát về rồi nói cũng được.
Vừa nói cậu ấy vừa đẩy lưng tôi, tôi theo lực đẩy mà đi về phía trước, trong lòng thầm nghĩ, thôi lát về nói cũng được, cũng không phải chuyện gì gấp gáp mà phải nói liền.
– Vậy… tôi đi trước nha, lát tối về tôi mua bánh cho ông.
– Ừ ừ đi đi.
Tôi lên phà, đợi tầm mấy phút là phà di chuyển, Quý Phong lúc này đã quay về nhà, bữa nay cậu ấy muốn luyện phim nên không đi đâu.
Cũng may là có Quý Phong xin giúp, chứ nếu không tôi cũng không biết phải làm sao.
Mà cái thằng cha Quý Lãnh này cũng kỳ, tánh khí gì mà kỳ khôi ghê, làm như tôi là tiểu thư muốn đi đâu thì đi vậy á, đang đi làm công thấy bà luôn à.
Qua đến bên kia, tôi loay hoay một hồi mới nhìn thấy xe của cậu Ba, cậu Ba thấy tôi nên giúp tôi mở cửa xe, cậu ấy cười hỏi:
– Cũng nhanh đó, tôi còn tưởng em không đi được, đang định gọi cho em đây.
Tôi liếc mắt:
– Cậu Phong xin bà chủ cho em á, hôm qua em mới gây với bà chủ xong, dễ gì bà cho em nghỉ.
– Em có nói với Quý Phong là đi với tôi không?
Tôi lắc lắc đầu:
– Không, em chưa kịp nói… mà… bộ không được nói hả cậu?
Cậu Ba thắt dây an toàn giúp tôi, cậu nhàn nhạt lên tiếng:
– Có gì mà không được, em muốn nói thì nói, có gì phải giấu.
Tôi chỉ hơi ngại ông nội nên chưa muốn công khai… đợi một thời gian nữa đi, em không cần phải lén lút như vầy nữa.
Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu, lời nói cũng không giấu được sự phấn khích:
– Cậu nói là… công khai chuyện của em với cậu?
Cậu Ba xoay vô lăng, gật gật:
– Ừ, cũng nên công khai.
Tôi mím môi, khẽ liếc liếc nhìn cậu, tôi hỏi:
– Nhưng… chưa chắc chắn gì mà cậu…
Cậu Ba quay sang nhìn tôi, môi cậu mỉm cười, lời nói kiên định:
– Tôi thấy chắc chắn rồi, không cần phải chắc chắn thêm nữa.
Tim đập thình thịch thình thịch, vừa nghe cậu nói mà vừa nhìn vào ánh mắt sáng rực của cậu, lòng tôi càng lúc càng nhũn xuống.
Công khai sao? Thật sự là cậu muốn công khai chuyện của tôi với cậu sao? Tôi nghe không có nhầm chứ hả?
– Có… có phải hơi vội quá không cậu… cha em còn chưa biết gì?
Cậu Ba chau mày nhìn tôi, phải vài giây sau cậu mới gật gù mà nói:
– À còn chưa xin phép cha em… để xong chuyện ở nhà tôi, tôi đưa em về nhà em rồi xin phép cha em đàng hoàng… như vậy em thấy được không?
Lại cười tủm tỉm, tôi gật đầu, giọng lí nhí:
– Thì cậu tính vậy… em thấy cũng được.
– Ừ, tạm thời là như vậy đi, đợi tôi xong hợp đồng lớn này, tôi tính đến chuyện của em.
Giờ em muốn đi đâu? Đi ăn trước hay là đi chơi trước?
Tôi khẽ reo:
– Đi ăn đi cậu, em chưa…
Chưa nói hết câu, điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này là cha tôi gọi, tôi xin phép cậu Ba rồi nghe máy của ông.
– Dạ con nghe cha… bây giờ luôn hả cha? À dạ được… được mà… cha đợi con chút… con về liền.
Bữa nay là giỗ của ông nội, cha tôi không định là gọi cho tôi nhưng ngẫm nghĩ chắc buồn nên ông gọi kêu tôi về ăn bữa cơm.
Tội nghiệp cha, giỗ ông nội mà cũng không dám nói cho tôi biết, tôi thì có nhớ gì đâu…
Tôi ôm chặt điện thoại trong tay, quay sang nhìn cậu Ba, tôi có chút ngập ngừng, nói:
– Cậu… em có chuyện này… muốn nói…
Cậu Ba vừa tập trung về phía trước vừa nói:
– Ừ em nói đi, tôi nghe.
– Chuyện là… bữa nay đám giỗ ông nội em nên em muốn về nhà… ăn bữa cơm với cha em…
Cậu Ba quay phắt sang nhìn tôi:
– Bây giờ luôn à?
Tôi có hơi thấp thỏm:
– Dạ, bây giờ luôn…
– Vậy cũng được, ghé chợ mua trái cây đi, tôi đưa em về ăn giỗ.
– Nhưng… chỉ có mình em thôi… không tính luôn cậu đâu…
Cậu Ba chau mày, giọng có chút kinh ngạc:
– Ý em là… bỏ rơi tôi một mình?
Tôi dở khóc dở cười với câu hỏi này của cậu, chật vật không biết trả lời làm sao:
– Không phải là bỏ rơi… em chỉ là… chưa muốn cậu ra mắt lúc này thôi.
Cậu hiểu không… cha em… em chưa từng nói là em có bạn trai… em sợ là cha em bị… sốc khi nhìn thấy cậu.
– Nhưng trước sau gì em cũng phải nói cho cha em biết chuyện của em với tôi thì sẵn dịp này nói luôn đi, có phải tiện không?
Tôi lớn tiếng can ngăn:
– Không được… không làm vậy được đâu… cậu để em nói sơ qua với cha em trước rồi cậu hãy tới.
Đối với cha em thì em vẫn còn bé bỏng lắm, với lại… với lại…
– Với lại gì? Em nói đi.
Tôi rũ mắt:
– Với lại… nhà cậu giàu… chưa chắc là cha em đồng ý cho em quen đâu.
Cậu Ba dừng hẳn xe bên vệ đường, cậu quay sang nhìn tôi rồi nghiêm túc hỏi:
– Em nói rõ hơn đi, tại sao cha em không cho em quen với tôi?
Tôi thở dài, giải thích:
– Không phải là cha em không cho quen với cậu… cha em còn chưa biết cậu là ai mà.
Ý em là… cha em ngại cho em quen với người giàu có… cha sợ em khổ… sợ là em và cậu… gia đình không có môn đăng hộ đối.
Cậu cũng thấy tình hình trước mắt rồi đó… ông nội còn chưa có đồng ý cho cậu và em quen nhau, nên em… nên…
Không đợi tôi nói hết câu, cậu Ba đã nắm chặt lấy tay tôi, biểu cảm trên gương mặt giãn nở trở nên ôn hoà.
Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt chân thật nhất, giọng cũng dịu xuống:
– Tôi hiểu rồi, tôi hiểu ý của em… không sao… tôi đợi được.
Em đợi tôi được thì tôi đợi em được… đến khi nào em thấy cần thiết, em báo với tôi một tiếng, tôi sẽ đến chào hỏi cha em… xin phép cho em được qua lại với tôi.
Em đồng ý không?
Tôi mỉm cười, trong lòng thập phần là hạnh phúc.
Từ trước tới giờ, tôi chỉ thấy mặt ngang ngược của cậu chứ ít khi nào thấy cậu chịu xuống nước nhún nhường vì ai.
Trong chuyện tình cảm này của tôi với cậu, tôi giống như là người lệ thuộc nghe theo lời của cậu, đây là lần đầu tiên… cậu nghe theo lời của tôi.
Bàn tay đang được cậu nắm chặt cũng bắt đầu cục cịa mà tìm tay cậu nắm lại.
Hai bàn tay một nhỏ một to, một nam một nữ lồng vào nhau rồi lại đan xen những ngón tay thon dài nhỏ nhắn hòa chặt vào với nhau.
Cảm giác tiếp xúc da thịt như thế này… thật sự đem tới một cảm giác rất là ấm áp… rất là dễ chịu…
Cậu Ba nhìn tôi, lời dịu dàng ôn nhu:
– Tôi cũng không hiểu… vì sao tôi lại để ý tới em, tôi ban đầu cứ tưởng chỉ là để ý bình thường nhưng không ngờ… hình ảnh của em lại hay lởn vởn trong đầu tôi.
Qua một thời gian dài, ngày nào không nhìn thấy em… tôi lại thấy bản thân mình khó chịu… nhìn thấy em rồi, tâm tình tôi mới yên ổn mà làm việc.
Cũng không biết là bệnh gì… em có biết đây là bệnh gì không?
Tim tôi đập loạn nhịp vì câu nói của cậu, mắt không dám nhìn thẳng vào cậu, tôi lúng liếng trả lời:
– Thì là bệnh… bệnh tương tư chứ còn gì nữa cậu.
Cậu Ba cười khẽ:
– Tương tư? Cũng phải… tôi vậy mà đi tương tư em… thật lạ!
Mà lạ thật, tôi cũng không nghĩ là một người cao quý lãnh đạm soái ca ngời ngời như cậu Ba lại để ý đến một đứa nhà quê nghèo sơ nghèo xác như là tôi đâu.
Đến cả cô Phi Uyển băng thanh ngọc khiết mà cậu còn không cần… tôi đây là cái vẹo gì mà được vinh dự quá vậy nhỉ?
Thấy tôi cứ cúi đầu im lặng, cậu Ba khẽ xoa xoa tóc tôi, cậu dịu giọng nói:
– Ngoan… đừng suy nghĩ nhiều, tình cảm là những thứ không cưỡng cầu được.
Tôi thích em, em thích tôi… tôi và em có tình cảm với nhau là được rồi.
Mọi chuyện sau này cứ để tôi sắp xếp, chỉ cần tôi và em đủ duyên đủ nợ… tôi nhất định không bỏ lỡ một cô gái như em… tôi chắc.
Hôm nay được nghe quá nhiều câu bày tỏ từ cậu rồi, nhất thời tôi có chút không tiếp thu nổi nữa.
Đầu gật gật, tôi coi như là đồng ý với những gì cậu vừa nói.
Tôi cũng không có quyền năng gì lớn lao để có thể giúp cậu, tôi chỉ biết nấp sau lưng cậu để cậu dọn đường cho tôi bước về phía trước… bước về tương lai của tôi và cậu sau này.
Bởi vì tôi, một đứa con gái như tôi, dù có muốn lăn lộn làm cái gì đó giúp cho cậu… cũng chẳng đủ khả năng.
Sau khi nói chuyện rõ ràng, cậu Ba cho xe chạy ra chợ, tôi xuống mua trái cây rồi cậu lại chở tôi về nhà.
Vì chưa muốn nói cho cha tôi biết nên tôi biểu cậu để tôi ở phía xa, tôi đi bộ về nhà là được.
Giúp tôi tháo dây an toàn, mặt mày cậu có hơi nhăn nheo, cậu hỏi lại:
– Có thật là không cần tôi tới chào hỏi cha em không… tôi ghé ngang chào hỏi thôi cũng đuợc mà.
Tôi lắc đầu không đồng ý:
– Chưa được đâu, để hôm nay em lựa lời nói với cha em trước đã… lần sau cậu hãy ghé.
Cậu Ba có chút buồn buồn:
– Vậy… khi nào em về em gọi trước cho tôi, tôi tới đón em.
– Dạ, em xuống trước, cậu tìm gì ăn đi nha, lát nữa em lấy bánh cho cậu ăn, nghen cậu.
– Được rồi… em đi đi.
Tôi chào tạm biệt cậu Ba rồi bước xuống xe, trong lòng có chút phấn khởi kèm theo cảm giác thoải mái thật sự.
Đó giờ cũng ít khi có tình cảm với ai, lại chưa từng nghe ai hứa hẹn tỏ tình nên cảm giác này phải nói là hiếm gặp.
Vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía xe cậu, thấy xe cậu vẫn chưa đi, tôi liền lấy tay vẫy vẫy chào tạm biệt vài cái nữa rồi mới đi về nhà.
Vừa đi vừa cười tủm tỉm, cậu Ba thấy vậy chứ cũng sến súa dễ thương ghê á chứ.
…………………………..
Ăn giỗ xong, cha tôi soạn cho tôi một túi trái cây bánh quải để tôi đem về nhà chủ chia cho mọi người cùng ăn.
Ban nãy tôi có gọi cho cậu Ba, xe cậu đã tới chờ sẵn, tôi mới nói tạm biệt với cha:
– Cha, con đi trước nha, vài bữa nữa con xin bà chủ về thăm cha.
Cha tôi gật đầu, ông cười vui vẻ:
– Ờ, xin về được thì về, mà không xin được cũng đừng có cố… để cha vô thăm mày cũng được mà.
– Dạ, con về tới nhà con gọi cho cha… con đi nghen cha.
– Ừ đi đi.
Phía sau lưng cha tôi, anh Lý đưa cho tôi một túi bánh ít mà dì Sáu vừa gói còn nóng hổi, anh nói:
– Má anh dặn cho em nè Mùa, đem về nhà chủ mà ăn nghen.
Tôi gật gù, vỗ vai cảm ơn anh Lý:
– Gửi lời cảm ơn dì Sáu dùm em nghen anh Lý, bữa nào em xin nghỉ nguyên ngày… em ghé thăm dì nghen.
– Ờ, thôi đi đi, coi chừng về trễ chủ la.
– Dạ thôi em đi, con đi nha cha, lát về con gọi.
Chào tạm biệt cha với anh Lý, tôi đi bộ một đoạn rồi canh canh không có ai nhìn, tôi chạy hì hục tới xe cậu Ba rồi mở cửa leo vô trong.
Thấy tôi, cậu Ba cười hỏi:
– Gì mà thở phì phò như trâu nước vậy?
Tôi nói không ra hơi:
– Trốn cha em… chạy mệt quá.
Lại thấy mấy túi bánh trái trên tay tôi, cậu khẽ hỏi:
– Chà, cha cho em nhiều bánh quá ta, sợ mẹ tôi bỏ đói em hả?
Tôi cười hì hì, chỉ chỉ:
– Cái này là cha cho em, còn cái này là của anh Lý cho.
Nghe tôi nhắc tên lạ, cậu Ba liền hỏi:
– Anh Lý… là ai vậy?
– Anh Lý á hả? Là anh em chơi chung trong xóm… cũng giống như cậu với cô Phi Uyển vậy đó.
Dì Sáu thương em lắm, gói bánh để bán mà cho em quá trời… dì khoái em… cứ kêu em về làm dâu nhà dì hoài mà cha em đâu có chịu.
– Giống tôi với Phi Uyển?
– Dạ, chơi chung từ thời còn cởi truồng tắm mưa á cậu.
– Cởi truồng tắm mưa?
Thấy cậu ngạc nhiên, tôi lại cười thích thú:
– Có gì mà cậu ngạc nhiên dữ vậy, bình thường mà cậu, con nít ở quê đứa nào không vậy.
Cậu Ba nhìn tôi, chân mày khẽ nheo lại:
– Vậy cái anh Lý gì đó… lấy vợ chưa?
Tôi lắc lắc đầu:
– Chưa, còn ở vậy đi làm nuôi dì Sáu, chưa nghe có vợ.
Cậu Ba lại chỉ trỏ:
– Có phải là cái anh cao cao đứng ở nhà em hồi nãy…?
Tôi nhăn mày suy nghĩ vài giây rồi gật đầu tắp lự:
– Đúng rồi đó cậu, anh Lý… bự con ghê hen.
Cậu Ba lại hỏi:
– Ba em… hình như rất thân với anh Lý Lý gì đó?
Tôi lại gật đầu:
– Thân mà, ruộng nhà em là một tay anh Lý phụ cha em làm á chứ.
Hồi mẹ em còn sống, mẹ em cũng thương anh Lý lắm… còn muốn gả em cho ảnh nữa…
– Thắt dây an toàn vô đi!
Cậu Ba nói có chút lớn tiếng, mặt mày có hơi cau có không vui.
Tự dưng đang nói chuyện vui vẻ cái đâm ra quạu… người gì kỳ.
Thắt dây an toàn, cậu Ba nổ máy cho xe chạy đi, suốt dọc đường, cậu cũng ít khi nói cái gì với tôi.
Mặt mũi cứ quạu quọ hầm hầm không vui, tôi cũng không hiểu vì nguyên nhân gì.
Chả nhẽ là vì tôi nói mẹ tôi muốn gả tôi cho anh Lý mà cậu giận á?
Xe chạy đến phà, cậu Ba dịu giọng nói:
– Em tự về được không… tôi tới công ty một chuyến, có chuyện quan trọng cần giải quyết.
Tôi gật gật:
– Được, em tự về được mà… cậu không cần lo cho em đâu.
Cậu Ba xoa xoa đầu tôi:
– Ừ, về tới nhà gọi cho tôi, tối tôi về mua bắp nướng cho em, được không?
Tôi gật đầu cười tươi rói:
– Xin nhiều mỡ hành nghen cậu, ít quá không ngon đâu.
– Ừ, tôi biết rồi, em về đi.
Cậu vừa dứt lời, tôi liền choàng tới hôn lên má cậu một phát rõ mạnh, lại xấu hổ nên lật đật mở cửa xe chui ra ngoài.
Tôi đứng bên ngoài, nhìn cậu Ba đưa tay sờ sờ bên má mà tôi vừa hôn, hai mắt kinh ngạc nhìn về tôi mà tôi buồn cười.
Vẫy vẫy tay chào tạm biệt cậu, tôi cười nói:
– Em đi trước nghen cậu… tối nhớ mua bắp nướng cho em nghen.
Nói rồi tôi đóng cửa xe lại, mặc kệ cậu có nghe hay không, trong lòng suиɠ sướиɠ bước chân tung tăng mua vé qua phà.
Eo ôi, được hôn trai đẹp cứ phải nói là… khoái muốn xỉu hà!
…………………..
Qua phà về lại bên cồn, tôi xách túi to túi nhỏ đi về nhà, vừa bước vào cổng, tôi liền đụng mặt mẹ con bà Mai cô Thuỳ.
Thấy tôi, cô Thuỳ cười đểu, giọng khinh khỉnh:
– À mày về rồi đó hả? Dì chờ mày từ nãy tới giờ kìa… về nhanh mà chịu đòn.
Tôi đưa mắt nhìn về phía cô ta, chưa kịp hỏi gì thì bà Mai đã khều tay con gái, bà ta quay sang cười hiền lành nói với tôi:
– Con đừng nghe con Thuỳ nói bậy, bà chủ tìm con kìa… vào trong đi con.
Một mẹ một con thái độ kỳ lạ, tôi chỉ gật đầu xem như là lời chào hỏi chứ không có trả lời lại mẹ con bà ta.
Tôi bước vào trong, mẹ con bà Mai cũng bước ra ngoài để đi về.
Tôi có quay lại nhìn hai mẹ con bọn họ… trong lòng có chút cảm giác lo lắng cùng bất an…
Bước vào bên trong, còn chưa kịp bước tới cửa nhà đã nghe giọng bà chủ quát ầm lên:
– Con Mùa… mày vô đây cho tao… bữa nay mày gan dữ… dám nói dối tao… mày vô đây, mày vô liền đây!
Chân cẳng tôi có chút run run, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi kỳ lạ… chết rồi… bà chủ biết tôi nói dối rồi… tiêu đời tôi rồi… tiêu thiệt rồi!.