Đọc truyện Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên – Chương 77
Khanh Linh nhìn người trước mặt mình, hai mắt hắn đỏ bừng quỳ trên mặt đất, trên đầu gối toàn là vết máu, có chút chật vật.
Ánh mắt chăm chú khóa chặt gương mặt cô, thân thể không hề động đậy.
Lúc này lẽ ra cô nên đỡ hắn dậy, nhưng Khanh Linh nhất thời không dám hành động, đành phải im lặng đối diện với Cố Vọng như vậy.
Sau một hồi, Khanh Linh nghe được Cố Vọng nói: “Gọi lại một tiếng nữa đi.”
Giọng của hắn rất khàn, giống như rất lâu rồi chưa nói chuyện.
Tuy đang nói nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích.
Khanh Linh đành phải gọi tiếp một tiếng: “Cố Vọng.”
Một tiếng này đã đánh thức Cố Vọng, cũng đánh thức chính cô, cô tiến lên một bước, muốn đỡ hắn dậy.
Lúc này Cố Vọng tựa như một khúc gỗ.
Khanh Linh có lay hắn thế nào hắn cũng không hề nhúc nhích, hắn chẳng những bất động mà còn nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Khanh Linh bị hắn nhìn làm động tác trở nên cứng nhắc, cô nhếch miệng thở dài: “Đứng lên đi, ngươi nặng quá ta đỡ không nổi.”
Lời vừa dứt, Cố Vọng lập tức tự mình đứng lên, tay hắn khoác lên cổ tay cô, không hề dùng lực.
Vừa rồi rõ ràng liên tục vừa đi vừa té, bây giờ cũng không biết lấy ở đâu ra sức lực, vậy mà lại miễn cưỡng chống đỡ được.
Dựa vào tình huống bây giờ của Cố Vọng, lúc này hắn nhất quyết không thể ở lại Vô Trần Sơn lâu được.
Nãy giờ hắn không nói gì khiến Khanh Linh cũng không biết nên nói gì mới phải, một lát sau cô mới nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”
Cuối cùng Cố Vọng cũng có phản ứng: “Ừm.”
Cố Vọng của lúc này đương nhiên không thể tiếp tục nán lại Vô Trần Sơn được, Khanh Linh suy đoán: “Ngươi đang ở Ma Giới đúng không?”
“Không phải.”
“Vậy thì ở đâu?”
Cố Vọng hỏi lại: “Nàng ở đâu?”
Khanh Linh bị câu hỏi này chẹn họng, cô còn có thể đi đâu được, đương nhiên là phải trở về Cấm Nhai rồi, chẳng qua lần này cô trở về…
Cô còn chưa kịp trả lời, Cố Vọng đã nói tiếp: “Ta đi theo nàng.”
Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trên đầu gối còn đang bị thương, Khanh Linh có làm sao cũng không nói nổi lời từ chối, thế là cô im lặng dìu hắn xuống núi.
Sau khi xuống núi Cố Vọng rõ ràng đã khá lên rất nhiều, nhưng vẫn không nói gì, thậm chí còn không động tay động chân giống như trước kia, bây giờ hắn ngồi rất quy củ.
Ánh mắt sâu thẳm, cơ bản không nhìn ra lúc này hắn đang mừng hay đang giận.
Lúc này Khanh Linh cũng không biết nên nói gì cho phải, hai người một đường im lặng đi tới Cấm Nhai.
Điều khiến Khanh Linh bất ngờ chính là, vậy mà Cấm Nhai lại không hề thay đổi, thậm chí những hoa cỏ trước đó cô trồng cũng được chăm sóc rất tốt, tốt ngang thời điểm mà cô còn ở.
Đây là ai làm, thật ra đáy lòng Khanh Linh đã lập tức có được đáp án, nhưng cô lại cảm thấy hơi khó tin.
Cô thu tầm mắt lại: “Đi vào trước đi.”
Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Ta thấy ngươi bị thương rồi.”
Lời vừa dứt, một cái bóng màu xanh đột nhiên từ trong động bay ra: “Ai…”
Tiểu Kim Uyên vẫn luôn hấp tấp, nó bay nhanh ra, lúc nhìn thấy Khanh Linh bỗng cất cao giọng, thắng gấp suýt chút nữa đã đụng vào băng ghế đá bên cạnh.
“Khanh Linh?”
Giọng nói trong trẻo, mang theo vẻ khó tin, trực tiếp đâm thủng bầu không khí vốn đang yên tĩnh đến mức quỷ dị giữa hai người.
“Khanh Linh! Ngươi là người hay quỷ?” Tiểu Kim Uyên chạy nhanh tới trước mặt Khanh Linh, ngửa đầu nhìn cô: “Ngươi trở về bằng cách nào vậy?”
Nói xong nó lập tức đi tới đưa tay sờ thử xem Khanh Linh bây giờ là thật hay giả.
Chỉ là cái tay kia còn chưa kịp chạm vào Khanh Linh đã bị người ta hất ra.
“Bốp” một tiếng, Cố Vọng thật sự không chút lưu tình, trực tiếp đánh tay người ta sưng lên.
Tiểu Kim Uyên nhe răng trợn mắt thu tay lại, bất mãn kháng nghị: “Tên câm điếc thối tha, ngươi đánh ta làm gì.”
Khanh Linh: “?”
Sao lại thế này? Sao bây giờ lá gan của Tiểu Kim Uyên lại lớn như vậy? Vậy mà lại dám khiêu khích Cố Vọng nữa chứ, thật là khó tin.
Trên mặt Cố Vọng rốt cuộc cũng có biểu cảm, con ngươi hắn run rẩy, như thể mấy câu la hét đột ngột này của Tiểu Kim Uyên đã làm cho hắn hoàn hồn được một chút.
Hắn thu tay lại nhìn Khanh Linh: “Xem vết thương đi.”
À đúng rồi, đúng là cần phải xem vết thương cho Cố Vọng.
Khanh Linh vội xoa đầu Tiểu Kim Uyên, vừa vặn nó đang ở đây, cũng thuận tiện nhiều hơn.
“Chúng ta đi vào trước.”
Trong động vẫn bày biện như ban đầu, vô cùng đơn giản, mấy đám lửa ma trơi trốn ở trong góc, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Như là phát giác được chủ nhân đã trở về, lửa ma trơi bắt đầu điên cuồng di động.
Khanh Linh chưa rảnh đi bận tâm những thứ này, cô tìm một cái băng ghế lại đây, ra hiệu cho Cố Vọng ngồi xuống, người nọ nghe lời làm theo.
Cô kéo Tiểu Kim Uyên qua: “Ngươi xem thử đầu gối của hắn thế nào rồi?”
“Còn có thể thế nào nữa?” Tiểu Kim Uyên coi như đã thành thói quen, giơ tay lập tức muốn giở đầu gối của hắn lên.
Nhưng lúc này, một bàn tay vươn ra chặn nó lại, Khanh Linh và Tiểu Kim Uyên đồng loạt ngẩng đầu.
Tay Cố Vọng vẫn chưa thu về, tầm mắt hắn vẫn đang dừng trên mặt Khanh Linh.
Trong chớp mắt này, Khanh Linh cảm thấy mình giống như đọc hiểu được ý của hắn, cô chỉ chỉ vào mình: “Muốn ta xem đúng không?”
Lúc này Cố Vọng mới thu tay lại, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thế nhưng… cô cũng không am hiểu y thuật, chỉ biết xử lý đơn giản thôi.
Cố Vọng vẫn đang nhìn cô, Khanh Linh không hiểu sao lại cảm thấy tuy trên cổ hắn đầy rẫy Ma văn, ánh mắt cũng đỏ đến đáng sợ, vốn nên khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng Khanh Linh lại cảm thấy dường như hắn đang có chút bất an.
Một lát sau, cô im lặng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xắn ống quần Cố Vọng lên.
Trên đầu gối của hắn cũng không phải chỉ có vết thương mới hôm nay, mà còn rất nhiều vết thương cũ có vẻ đã lưu lại rất lâu rồi.
Cũ mới đan xen, nhìn càng chướng mắt.
Tay Khanh Linh run rẩy không dám đụng, cái này cần phải thời gian bao lâu mới có thể gây ra nhiều vết thương tới vậy.
“Được rồi.” Lúc này, Cố Vọng lại đột nhiên kéo cô dậy, hắn nhìn về phía Tiểu Kim Uyên: “Ngươi ra ngoài đi.”
Ánh mắt hai người nhìn qua lại vài lần, Tiểu Kim Uyên bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không cho ngươi được toại nguyện đâu.”
Nhưng nói xong vẫn chậm rãi đi ra ngoài.
Sao lại kêu cô đứng dậy? Khanh Linh: “Còn chưa xem xong vết thương mà.”
“Không xem nữa.” Cố Vọng nhẹ giọng đáp.
Hắn nhanh chóng thả lỏng cái tay đang vịn bả vai Khanh Linh ra, ngước mắt ngẩng đầu nhìn cô.
Khanh Linh vô thức muốn tránh đi, nhưng muốn tránh cũng không tránh được, cô cảm thấy thật kỳ quái.
“Nàng…”
“Có thật không?”
Khanh Linh ngẩn ra, đối diện với ánh mắt của hắn.
Cố Vọng vẫn đang nhìn cô, nhìn không ra được tâm trạng gì, hắn lại hỏi: “Nàng là thật sao?”
Giờ khắc này, Khanh Linh dường như đột nhiên hiểu ra vì sao dọc đường đi Cố Vọng lại nói ít như vậy, thậm chí cho dù nhìn thấy cô thì cảm xúc cũng không giống như trước, ngược lại còn rất quy củ.
Hắn cho rằng cô không phải là thật.
Khanh Linh cảm thấy cổ họng mình như khàn đặc.
Cô khẽ cụp mắt: “Thật đấy.”
“Ta là thật.”
Lời này vừa dứt, Cố Vọng im lặng thật lâu rồi lại dời tầm mắt đi.
Khanh Linh muốn xem tiếp vết thương của hắn, lúc này lại nghe hắn mở miệng: “Vì nhiệm vụ đúng không?”
Lửa ma trơi vụt sáng nhấp nháy, ánh sáng màu xanh âm u chiếu vào mặt hắn, nhưng lại không thấy chút giá lạnh nào, giống như không có cảm xúc gì.
Khanh Linh nhẹ giọng đáp: “Không phải.”
Cố Vọng quay đầu qua, im lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Khanh Linh nhớ tới lúc ở tổng cục, Chủ Thần đã hỏi cô có muốn tiếp nhận nhiệm vụ này hay không.
Cô nói “không”.
Cô không tiếp nhận nhiệm vụ này, cô không phải vì yêu cầu phải đạt được tình yêu của Cố Vọng mà đến, mà thực tế cô thậm chí còn không biết mình đến đây là vì cái gì, chỉ là trong khoảnh khắc đó cô đột nhiên rất muốn gặp hắn.
Cho dù đã biết tâm tư của Cố Vọng thì cô cũng muốn đi gặp hắn.
Hoặc là nói trong mấy ngày cô yên tĩnh suy nghĩ, những suy nghĩ đó cứ liên tục thúc giục cô.
Cho tới nay Khanh Linh chưa từng có mục tiêu truy cầu gì, nhưng bây giờ đây lại là chuyện cô muốn làm.
Cũng không biết có phải vì đã chết qua mấy lần hay không, Khanh Linh đã sớm coi nhẹ sinh tử, nhưng lại là lần đầu tiên có chuyện muốn làm, cho nên cô mới tới đây.
Không phải là vì nhiệm vụ, chỉ bởi vì khi đó cô muốn gặp Cố Vọng mà thôi.
Cô biết đây là thứ mà mình mong đợi.
Cũng chính lúc đó cô mới chịu thừa nhận rằng, cô để lại thẻ xăm kia là bởi vì muốn Cố Vọng nhớ về mình.
Cô cũng ích kỷ.
Tuy Cố Vọng không đợi được câu trả lời nhưng lại hết sức kiên nhẫn, chậm rãi hỏi: “Vậy thì vì cái gì?”
Khanh Linh thành thật trả lời: “Ta không biết.”
Nói xong, Cố Vọng ngược lại cúi đầu cười, cười không dừng lại được, ý cười mỹ lệ nhiễm đầy đuôi mắt hắn.
Khanh Linh nghe hắn cười mà chẳng hiểu ra sao: “Ngươi cười cái gì?”
Cố Vọng không trả lời.
Hắn nghĩ thầm: Cười chính mình cho dù nghe được đáp án này thì cũng cảm thấy đủ, bởi vì đã sớm biết cô không yêu hắn, cho nên cũng không ôm ấp hy vọng, đây đối với hắn mà nói đã là ban ơn lớn rồi.
Nhưng nếu đã ban ơn, vậy thì những chuyện tiếp theo đều là do con người làm ra.
“A Linh.”
Từ Vô Trần Sơn đến Cấm Nhai ở Quỷ Giới, đây là lần đầu tiên Khanh Linh nghe hắn gọi mình.
Cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Cố Vọng cười nói: “Đau.”
“…” Khanh Linh cúi người nhìn đầu gối hắn, không nóng không lạnh nói: “Vậy sao vừa rồi ngươi còn muốn cản ta lại.”
Trong giọng nói còn có chút oán giận.
Cố Vọng giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào tóc cô: “Bởi vì muốn xác nhận đây có phải là thật hay không.”
Nhiệt độ cơ thể của hắn rất lạnh, một bàn tay đang cầm thẻ xăm, còn cái tay đang chạm vào cô…
Khanh Linh ngước mắt, nhìn về phía cổ tay hắn.
Cố Vọng chú ý tới ánh mắt của cô, động tác hơi ngừng lại, phát hiện tay áo của mình vẫn ngay ngắn chỉnh tề, lúc này mới hỏi tiếp: “Sao vậy?”
Khanh Linh muốn hỏi dải lụa đỏ cầu nhân duyên kia hắn cầm đi từ khi nào, nhưng lại sợ hỏi ra thì mình sẽ không biết ứng đối ra sao, đành phải thu lại tâm tư.
“Vẫn nên gọi Tiểu Kim Uyên đến đi.” Cô nhíu mày nhìn miệng vết thương trên đầu gối Cố Vọng: “Ta không xử lý được.”
Lần này người nọ ngược lại rất thành thật: “Được.”
Lúc Tiểu Kim Uyên đi vào trong miệng còn bất mãn lẩm bẩm: “Các ngươi thật sự không có tính người mà.”
Chỉ có lúc này mới nhớ tới nó.
Cố Vọng hơi nhấc mí mắt lên, Tiểu Kim Uyên kiên cường nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không có ta thì liệu ngươi có thể an ổn quỳ nửa năm ở chỗ đó được không, có cầu Khanh Linh trở về được không?”
Nói chuyện rất ngay thẳng.
Khanh Linh khẽ sờ chóp mũi.
Cố Vọng lại không có biểu cảm gì khác, thậm chí tâm trạng còn rất tốt.
Tiểu Kim Uyên vẫn luôn cho rằng sự thành tâm của Cố Vọng đã khiến cho Bồ Tát cảm động.
Thật ra nửa năm nay, mỗi ngày nó đều phải xem miệng vết thương cho Cố Vọng, ngày tiếp theo Cố Vọng lại đi tiếp.
Nói chuyện cũng ít đi, hệt như một kẻ câm điếc.
Nhưng có lẽ bởi vì nán lại là vì A Linh, Cố Vọng đối xử với nó cũng không còn ác liệt như trong quá khứ nữa, cho nên Tiểu Kim Uyên mới ỷ vào việc mình chữa thương cho hắn, lá gan mới lớn hơn không ít, mà Cố Vọng cũng không phản ứng gì.
Nói là không có phản ứng, thật ra là không thèm đếm xỉa tới nó, cho dù là chữa thương thì Cố Vọng cũng không nói câu nào.
Nó tò mò hỏi: “Khanh Linh, hôm đó sao ngươi lại té xuống vậy?”
Té xuống?
Khanh Linh không biết nên giải thích chuyện này thế nào.
Ngược lại là Cố Vọng tiếp lời: “Bởi vì ta.”
Tiểu Kim Uyên trừng mắt lườm hắn: “Ta bảo ngươi nói à?”
Lá gan thật là lớn, Khanh Linh rất vui vẻ, cô cong mắt đáp: “Không phải.”
“Ta đi tới một nơi khác.”
Lời này có vẻ úp úp mở mở, Tiểu Kim Uyên còn định hỏi tiếp, nhưng Cố Vọng lại hơi mất kiên nhẫn: “Ồn ào.”
Tiểu Kim Uyên: “…”
Dáng vẻ quen thuộc này, đây là bởi vì có Khanh Linh làm chỗ dựa đúng không?
Nó nghẹn một hơi: “Ngươi vong ân phụ nghĩa.”
Cố Vọng: “Ừ, lần đầu tiên ngươi biết à?”
Tiểu Kim Uyên: “…”
Khanh Linh biết đây là Cố Vọng đang tìm cớ né tránh vấn đề cho mình, vừa vặn cô cũng đang không biết phải nói làm sao.
Trước khi đi không nghĩ tới trở về, lúc trở về lại chưa chuẩn bị sẵn câu trả lời cho mấy vấn đề này.
Cô không thể làm gì khác hơn là nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiểu Kim Uyên ấm ức, nó túm lấy y phục của cô: “Tối nay ngươi ngủ cùng ta đi.”
Nhưng Cố Vọng không biết lấy ở đâu ra một cái chậu hoa, cắm thẳng nó vào đó.
Khanh Linh: “…”
Tiểu Kim Uyên: “…”
Khanh Linh sờ sờ lá cây của Tiểu Kim Uyên: “Nơi này vẫn tốt hơn, dù sao cũng không cứng bằng ngủ với ta ở trên quỷ khí.”
Trong đất còn có chất dinh dưỡng.
Tiểu Kim Uyên tức đến không thèm nói, tên cẩu nam nhân này, chưa được bao lâu đã lộ nguyên hình ra rồi.
Khanh Linh nhìn xung quanh một vòng, trước đây Cố Vọng đều ngủ trong quan tài, cô ngủ trên quỷ khí.
Nhưng lúc ấy hai người còn thẳng thắn vô tư, ít nhất cô đúng là như vậy.
Bây giờ vừa nghĩ đến, có thế nào cũng thấy chút mùi vị ngượng ngùng.
Hay là đục một cái động ở bên cạnh nhỉ, làm cho Cố Vọng một phòng ngủ gì đó.
Nhìn thấy Tiểu Kim Uyên ở đây, lại nhìn lại hai người họ, Khanh Linh đại khái đã biết hai người này dường như vẫn luôn ở đây.
Cố Vọng vẫn luôn ở Cấm Nhai của cô.
Cô quay đầu nhìn Cố Vọng.
Cố Vọng đang chống cằm nhìn cô: “Không phải muốn nghỉ ngơi sao?”
Khanh Linh nhìn cái quan tài bằng đá kia, cực kỳ tự giác trải một đám quỷ khí làm giường cho mình, nhỏ giọng nói: “Ngày mai ta đục một cái động ở bên cạnh cho ngươi.”
Con ngươi của Cố Vọng lấp lóe, chậm rãi đứng lên đi đến bên cạnh cô: “Không đuổi ta đi sao?”
Khanh Linh sửng sốt, giống như lựa chọn này không hề xuất hiện trong suy nghĩ của cô.
Cô chớp mắt mấy cái: “Vậy ngươi muốn rời đi sao?”
Cố Vọng cười, đầu ngón tay xẹt qua đám quỷ khí đen nhánh: “Không đi.”
Khanh Linh hơi sợ hắn sẽ đột nhiên hỏi: Vì sao nàng không đuổi ta đi?
Cô không biết phải trả lời ra sao.
Cũng may Cố Vọng không truy hỏi tiếp.
Khanh Linh tự mình trải giường xong, tranh thủ leo lên: “Ngủ ngon.”
Lửa ma trơi xung quanh nghe được tiếng này lập tức tự động tắt.
Cố Vọng ở trong bóng tối quan sát cô, sau một hồi cũng nói tiếng ngủ ngon.
Khanh Linh nghe tiếng động hắn chui vào quan tài bằng đá, lúc này mới nhắm mắt lại thấp thỏm không yên.
Cô đã lâu chưa từng được ngủ ngon giấc, vốn tưởng rằng ngày đầu mình trở về cũng sẽ ngủ không ngon, dù sao cô vẫn còn rất nhiều suy nghĩ chưa sắp xếp rõ ràng, nhưng không biết vì sao, vừa mới nằm xuống không bao lâu, cơn buồn ngủ bỗng dưng kéo tới khiến cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Không biết đã qua bao lâu, người vốn nằm trong quan tài bằng đá bỗng đứng bên cạnh cô.
Cố Vọng cúi người, lần này hắn không tận lực duy trì khoảng cách giống như trước đó nữa.
Hắn gần như tham lam chôn mặt mình vào cổ Khanh Linh, hít một hơi thật sâu, cũng không sợ cô tỉnh dậy.
Hắn rất muốn hỏi vì sao Khanh Linh không đuổi mình đi, nhưng lại không dám, bởi vì người này không hề yêu hắn.
Hắn không thể nghe, sợ nghe xong sẽ điên mất.
Không phải là mơ, cũng không phải ảo giác, cô thật sự đã đến đây.
Cố Vọng vốn tưởng mình chỉ cần cô xuất hiện, chỉ cần cô xuất hiện là được, nhưng lúc nhìn thấy cô hắn mới hiểu ra, thì ra mình vẫn có lòng tham.
Hắn sợ lại ép người này rời đi, nhưng lại không khống chế nổi chút lòng tham chiếm hữu lẫn ngang ngược ở đáy lòng.
Hắn là ma quỷ, ma quỷ tùy tâm sở dục, khắc chế với hắn mà nói chính là chê cười.
Cố Vọng vùi đầu vào vai cô nặng nề gọi một tiếng, dán sát vào cần cổ trắng trẻo mảnh khảnh của cô: “A Linh…”
“Đây là nàng chọn đấy nhé.”
—Hết chương 77—.