Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 76


Đọc truyện Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên – Chương 76


“Tên Cố Vọng đó lại tới nữa, nay đã gần nửa năm rồi.”
“Ngươi nói nhỏ chút, bị hắn nghe được là xong đời đấy.”
“Rốt cuộc hắn tới đây làm gì vậy?”
“Ngươi mới tu hành không lâu nên không biết đúng không? Nghe nói ngày đó ở trước khe nứt kỳ dị Hải Lâm Uyên, Quỷ chủ là vì hắn nên mới rơi vào trong khe nứt kỳ dị, thi cốt không tồn.

Cố Vọng cũng bị một kiếm của Lâm Ngân Chi đâm rơi vào trong khe nứt kỳ dị, không ngờ sau này hắn lại từ trong khe nứt kỳ dị đó đi ra!”
“Cái gì? Thế không phải hắn đã là Ma chủ mới rồi sao?”
“Không phải, hắn không có tiếp quản Ma Giới, chỉ là từ ngày đó trở đi, mỗi ngày hắn đều tới Vô Trần Sơn này cầu Phật.”
“Một tên Ma Tộc, lại còn tới Vô Trần Sơn cầu Phật làm cái gì?”
“Trước đây hắn cũng là đệ tử của Vô Trần Sơn chúng ta mà, có nhìn thấy thứ trong tay hắn không? Sau khi Quỷ Chủ rơi vào khe nứt kỳ dị thì không để lại gì cả, chỉ để lại thẻ xăm này, là cái lúc trước cầu được ở Vô Trần Sơn.”
“Thứ hắn cầm chính là thứ duy nhất có khắc tên của Quỷ Chủ, lại còn là đồ vật do đi Vô Trần Sơn của chúng ta làm ra.

Thẻ xăm của Vô Trần Sơn đều đã khai quang có linh hồn, nghe các đệ tử trưởng lão trong Điện Bảo Hoa nói, Cố Vọng muốn dùng sợi thần hồn đó cầu cho Quỷ Chủ trở về.”
“Đã rơi vào khe nứt kỳ dị rồi, làm gì còn thần hồn nữa, không phải đã sớm bị Ma vật nuốt chửng rồi sao?”
“Ngã Phật từ bi, tâm thành thì linh.” Người nọ nói xong lại dừng một chút: “Nhưng trước đây Cố Vọng chưa từng đặt chân vào Điện Bảo Hoa, cũng không biết ngã Phật có thể phù hộ hắn không.

Ngươi xem đã gần nửa năm rồi, hắn cũng chưa thể thành công lên núi…”
Giọng nói của người này đột nhiên im bặt.
Hắn ta giống như bị ai đó bóp cổ, ú ú ớ ớ, mà ở trước mắt hắn ta, người bị bọn họ bàn luận đã sớm ngước mắt lên.
Một cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp sống lưng, người nọ ngay cả động cũng không dám động.
Nhưng Cố Vọng cũng chỉ nhìn hắn ta một chút rồi dời mắt đi, hắn đang vuốt ve cổ tay của mình.
Hai người nọ khó khăn lắm mới hít thở thông khí, vừa nhìn thấy một màn này thì lập tức co giò bỏ chạy.

Tuy nói nơi này là địa bàn của bọn họ, nhưng bọn họ lại vô cùng tin tưởng Cố Vọng sẽ không vì điều này mà lựa chọn nương tay với bọn họ.
Cố Vọng của quá khứ xác thực sẽ không, thậm chí còn có thể cắt đi đầu lưỡi nói huyên thuyên của bọn họ.
Nhưng hắn lại nén xuống.
Cố Vọng của lúc này đã bị huyết mạch ăn mòn triệt để, cảm xúc rất bất ổn, lại thêm nơi này là Vô Trần Sơn, Phật quang lúc trước che chở cho hắn lúc này lại như con dao nhỏ cắt vào người hắn, càng lên cao thì cảm giác đau đớn này lại càng mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân nửa năm qua Cố Vọng vẫn chưa thể thành công đi lên Điện Bảo Hoa.

Không phải hắn không nhịn được đau, nhưng mỗi lần vừa đến cuối cùng đều thể chất mà ngất xỉu.
Cố Vọng lúc này tràn đầy tính ngang ngược, cộng thêm đau đớn, hít thở có chút rối loạn.
Nhưng hắn không thể ra tay được.
Hắn nhắm mắt lại, thứ hiện lên trước mắt đều là dáng vẻ Khanh Linh hai lần biến mất trước mặt hắn, còn có giọng nói êm ái kia: “Ta đến cứu ngươi, đã đến từ rất lâu rất lâu rồi.”
Cố Vọng khẽ nhếch môi: “Quá tam ba bận.”
“A Linh, không có lần thứ ba đâu.”
Hắn ngước mắt lên nhìn Phật quang ở đỉnh núi, đó là thứ mà hắn đã từng không tin tưởng.
Vô Trần Sơn này quá sạch sẽ, chính là hóa thân của hết thảy lý tưởng thế gian, rất hoàn mỹ.
Người ta thường nói Phật độ hết thảy khổ đau, nhưng hắn sát nghiệt sâu nặng, Phật không độ được hắn.
Vậy nên phải là kiểu người đẹp đẽ như Khanh Linh mới có thể tiếp xúc mấy thứ đó, vừa sạch sẽ lại đơn thuần.
Chứ không phải kiểu từ đầu đến cuối luôn đều ở trong vũng bùn nhão như hắn.
Cả đời này hắn chỉ biết toan tính, tính kế kẻ khác và tính kế luôn cả mình, thậm chí còn tính kế A Linh, muốn lợi dụng chút tấm lòng son này của cô, dùng bản thân mình để uy hiếp cô, bắt cô ở lại bên cạnh mình.
Vị Chủ Thần kia nói rất đúng, hắn chưa từng nghĩ tới A Linh muốn cái gì.
Cố Vọng im lặng mỉm cười, nắm chặt thẻ xăm rồi bước từng bước tới đỉnh núi Vô Trần Sơn.

Hắn sẽ không lựa chọn nhớ nhung Khanh Linh ngàn năm vạn năm.

Nếu không có cô ở đây, mấy thứ này đều là hư ảo, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Hắn cũng không cần.
Ảo cảnh trước đó biến mất, Cố Vọng nhìn thấy vị Chủ Thần kia.
Ông ta chỉ là một hư ảnh, cười nói: “Về sau ngươi đã được tự do, là nàng đã đổi lấy cho ngươi.”
“Nhưng chung quy nàng vẫn không phải người của thế giới các ngươi, Cố Vọng, có muốn đánh cược với ta không?”
“Xem thử nàng có nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi không.”
Cố Vọng chưa từng có lúc không tự tin như vậy, hắn không dám đánh cược.
Bởi vì hắn biết, Khanh Linh không yêu hắn.
Chủ Thần đã nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi không có lựa chọn khác đâu, ngươi có biết nếu như nàng không muốn thì cho dù ngươi có trăm ngàn phương pháp cũng không thể giữ nàng ở lại được không?”
Ý cười của ông ta hơi nhạt: “Với lại, nàng đã vì ngươi làm nhiều như vậy, Cố Vọng, ngươi cũng nên cho nàng một lời giải thích đi.”
Giải thích.

Từ trước tới nay Cố Vọng làm việc chỉ vì cho mình một lời giải thích, thế nhưng hắn lại chọc cho cô khóc.
Một người máu lạnh như vậy, vậy mà lại khóc vì hắn.
Cố Vọng không biết mình có nên cười hay không, ít ra cô sẽ không tiếp tục thờ ơ, dù rằng đó là bị hắn ép.
Có đôi khi hắn cảm thấy mình rất đáng sợ, bởi vì cho dù là như vậy hắn vẫn cảm thấy vui vẻ.
Hắn đã đồng ý đánh cược với Chủ Thần.
Lại chưa nói, đây là cho Khanh Linh, cũng là cho mình một cơ hội cuối cùng.
Nếu như thất bại thì hắn cũng nên mai táng bản thân ở dưới rừng đào của Vô Trần Sơn, để chuộc tội với Khanh Linh.
Nếu như thành công…
Hắn sẽ thành công sao?
Ngay cả bản thân Cố Vọng cũng không tin tưởng.
Nhưng hắn đã không còn cách nào khác, nhiều lần lặp đi lặp lại.
Cố Vọng phát hiện mình thật sự không có cách nào giam giữ được Khanh Linh.
Càng đi lên trên núi, áp chế của Phật quang đối với huyết mạch trên người hắn lại càng nặng.

Trên mặt Cố Vọng không có bất kỳ cảm xúc, vẫn bước từng bước một về phía trước.
Nửa năm.
Có đôi khi hắn nghĩ, có lẽ như vậy cũng là tốt cho Khanh Linh đúng không, cách để không cho hắn chết.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị bác bỏ, Tiểu Bồ Tát này, chỉ sợ là hắn đã chạm vào đâu đó, chứ sao có thể nhẫn tâm bỏ hắn ở nơi này giãy dụa được.
Nghĩ như vậy, Cố Vọng lại cảm thấy có lẽ Khanh Linh cũng sẽ thương tiếc hắn, cô sẽ đến, chỉ cần hắn lên tới đỉnh núi, cầm thẻ xăm này tới trước Phật.
“Bịch” một tiếng, hai đầu gối Cố Vọng quỳ xuống, trong dự liệu của hắn, lại tới nữa rồi.
Ma tính của hắn quá nặng, áp chế của Phật quang này đương nhiên cũng nặng, dù sao hắn cũng từ trong khe nứt kỳ dị đi ra, sau khi chém giết nuốt chửng không ít Ma vật mới thoát ra được.
Hắn ngẩng đầu, vẫn còn cách đỉnh núi một đoạn đường thật dài.
Thế là Cố Vọng lại vuốt ve cái thẻ xăm kia, cứng rắn đứng lên, đi về phía trước hai bước rồi lại quỳ xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại, trên đầu gối máu me đầm đìa, màu máu đầy cả một đường.
——
Lúc này ở trong tổng cục, Khanh Linh giống như không nhìn được nữa, cô dời tầm mắt đi, hỏi: “Nhiệm vụ là gì?”
Chủ Thần cười nói: “Nhiệm vụ đương nhiên là thỏa mãn nguyện vọng của hắn rồi.


Thiên Đạo luôn rất khoan dung với người thành tâm, nguyện cầu này đã kinh động đến Thiên Đạo, vậy thì cũng nên thỏa mãn bên kia một chút.”
“Nhiệm vụ này hình như cũng chỉ có cô mới có thể làm được.”
Chỉ có mình mới có thể làm, cho nên Cố Vọng đã cầu cái gì, cô rất rõ ràng.
Khanh Linh im lặng một lát rồi hỏi: “Nếu như tôi không làm thì sao?”
Chủ Thần thở dài một tiếng, đã tìm xong cái cớ: “Thì tâm nguyện của hắn không thành thôi, không phải nguyện vọng nào Thiên Đạo cũng có thể thỏa mãn.”
“Yên tâm đi Tiểu Khanh Linh, chúng ta sẽ không miễn cưỡng yêu cầu cô phải đáp ứng.”
Khanh Linh lần nữa quay đầu, nhìn Cố Vọng đang quỳ trên mặt đất ở trong màn sáng.

Sau lưng hắn là màu máu lan khắp một đường.

Hắn vẫn đứng lên, trong tay nắm thật chặt thẻ xăm cô từng đưa cho.
Thẻ xăm nhiễm máu.
Hắn cũng không còn tùy tiện như lúc vừa mới xuất hiện, cho dù Cố Vọng trước nay vẫn luôn là người tùy tiện.
Khanh Linh khẽ chớp mắt, lần này cô thấy ống tay áo Cố Vọng lộ ra một đoạn.
Phía trên thắt một tấm vải đỏ rất quen mắt, chữ viết thấp thoáng lộ ra trông cũng cực kỳ quen mắt.
Cô ngẩn người, cuối cùng lục được một đoạn ký ức từ trong trí nhớ.
Cô và Tống Đoan đi tới rừng đào treo nhân duyên, bị Cố Vọng bắt quả tang.

Hôm đó hắn vô tư giật lấy dải lụa đỏ trong tay cô, thay cô cột vào cây đào: “Cầu nhân duyên ở Vô Trần Sơn rất linh.”
Mà lúc này, dải lụa đỏ đó lại quấn trên cổ tay hắn.
Trái tim Khanh Linh như bị thứ gì đó đè lên, cô bỗng nhiên thở không nổi, đành phải giơ tay nhẹ nhàng đỡ lấy lồng ngực.
Chủ Thần hơi nhíu mày: “Cô bị làm sao vậy?”
Khanh Linh nhẹ giọng đáp: “Tôi không biết.”
Giống như mấy ngày nay cô vẫn nghĩ không thông, thật ra nếu cô thật sự muốn khiến Cố Vọng quên cô, vậy lẽ ra không nên lưu lại bất cứ thứ gì.
Nhưng cô vẫn để lại thẻ xăm của mình vào tay hắn, phía trên còn đóng dấu sở hữu của riêng mình cô, rõ ràng như vậy là không nên.
Chủ Thần ý vị sâu xa ồ một tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Thế nào, có muốn nhận nhiệm vụ này không?”
Trong hình ảnh, Cố Vọng lại lần nữa quỳ xuống.
Khanh Linh nhìn đến thẫn thờ, mũi đột nhiên có chút chua xót.
Cô rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chủ Thần đại nhân, tôi chưa từng được người khác yêu một cách cuồng nhiệt và điên cuồng như vậy.”
Chủ Thần ngây người.
Cho tới bây giờ Tiểu Khanh Linh luôn là người bình tĩnh và lý trí.
Cũng giống như khi cô giao ký ức của mình ra vậy, rất kiên quyết.


Ông ta chưa bao giờ nghĩ qua một người như Tiểu Khanh Linh sẽ có cảm nhận ra sao về tình cảm.
Chủ Thần sinh ra đã ở ngay tổng cục, thứ gọi là tình yêu gì đó ông ta chỉ có thể biết qua những người làm nhiệm vụ, hoặc là đọc trong những cuốn kịch bản.

Cho nên dù đã đánh cuộc với Cố Vọng, ông ta chủ yếu vẫn phải chờ xem kịch, với lại vẫn còn một Thư Nhất nữa mà.
Cố Vọng hợp khẩu vị của ông ta, ông ta sẽ giúp Cố Vọng nhiều hơn một chút.
Nhưng lúc này nhìn biểu cảm của Khanh Linh, Chủ Thần đột nhiên cảm thấy hình như mình đã xem nhẹ chuyện này rồi.
Yêu vừa cuồng nhiệt lại điên cuồng.
Chủ Thần có chút đăm chiêu.
——
Ở chân núi Vô Trần Sơn, đau đớn quanh người gần như đã sắp áp đảo lý trí và ý thức của Cố Vọng, hắn giống như muốn bất chấp tất cả mà san bằng đỉnh núi này.
Cố Vọng lại lần nữa chỉ vào cái gọi là thế giới mà Khanh Linh luôn tâm tâm niệm niệm, hỏi cô: “Rốt cuộc nàng có xuất hiện hay không.”
Chắc cô sẽ tức giận lắm nhỉ.
Nhưng bây giờ ngay cả nhìn cô tức giận hắn cũng không nhìn thấy được, sinh mệnh vô tận, hắn còn phải chờ đợi bao nhiêu năm nữa đây?
Nếu hắn thật sự muốn đánh cược lần này, đánh cược ngàn năm vạn năm quỳ gối bên dưới chân núi Vô Trần Sơn này, vĩnh viễn không thể lên núi, như vậy liệu có thể có thêm chút hy vọng nào không? Nếu như hắn thật sự lên tới, vậy có lẽ cô sẽ thật sự đến đúng không?
Cho nên cô chưa đến chỉ là bởi vì mình vẫn chưa đi lên mà thôi.
Cố Vọng cụp mắt, cúi đầu cười khẽ, lẩm bẩm: “A Linh, gọi ta một tiếng đi.”
“Cố Vọng.”
Mi mắt Cố Vọng run lên, nhất thời không ngẩng đầu.
Hắn tự giễu cười một tiếng, hắn đã mất đi lý trí đến nỗi xuất hiện ảo giác rồi sao?
Cũng tốt, nghe nhiều một chút cũng tốt, cho dù nhìn không thấy người.
Giọng nói kia lại lần nữa vang lên: “Cố Vọng.”
Rất nhẹ, giống như có chút run rẩy.
Lần này Cố Vọng đã hoàn toàn ngẩn người, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bên trong Phật quang chói mắt khắp núi, có một người đang đứng ở trước mặt hắn.
Người nọ lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, váy trắng ánh vàng.

Cô đi tới trước vài bước rồi dừng lại, vẻ mặt hơi lúng túng, đồng tử trong suốt xinh đẹp hơi đỏ lên, nhưng không hề trống rỗng.
Cô đang nhìn hắn.
Thần minh mà hắn tin tưởng đã nghe thấy tiếng của hắn, xuất hiện rồi.
—Hết chương 76—.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.