Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 358: Tết Âm Lịch
Lời của Tống Mặc, khiến đám người Khuông Trác Nhiên choáng váng.
“Thế tử gia,” Khuông Trác Nhiên ấp úng hỏi, “Ý ngài là phụ thân của ta bị lừa sao?”
Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn cũng có suy nghĩ này, ánh mắt bọn họ sáng quắc, muốn nghe xem Tống Mặc nói thế nào.
Thấy bộ dạng chăm chú này của mọi người, Tống Mặc liền bật cười.
“Không phải vậy.” Hắn nói, “Ta chỉ cảm thấy, mục đích của bọn họ rõ ràng là muốn chiếm lấy sản nghiệp Khuông gia, mà theo những gì ta biết về nhóm nội thị, bọn họ thường không kiên nhẫn với việc buôn bán trên biển, các ngươi hẳn là chỉ mới tra ra quan phụ mẫu Tưởng Tiệp là môn sinh của ai hoặc là huynh đệ của ai đúng không, chỉ có quan hệ như vậy, mới có thể quen biết với nhóm nội thị.
Thay vì đi tìm Phạm Sĩ Trù kia, chi bằng thuyết phục người đứng sau Tưởng Tiệp, dựa vào ảnh hưởng của Đậu gia ở trong quan trường, chuyện lớn hóa nhỏ càng nắm chắc hơn.”
Đám người Khuông Trác Nhiên nghe vậy thì hai mắt sáng lên.
Khuông Trác Nhiên lại càng hướng Đậu Đức Xương vái lễ: “Thập nhị thúc, Bá Ngạn sắp phải tham gia kỳ thi mùa xuân, chuyện này, chỉ sợ còn phải nhờ ngài giúp đỡ.”
Tuy rằng lần đầu gặp Tống Mặc, nhưng sự nhạy bén của Tống Mặc lại khiến hắn cực kỳ bội phục.
Chỉ là giữa hai người quá xa cách về thân phận lẫn giao tình, hắn thật sự không tiện mở miệng.
Lúc bọn họ gặp khó khăn, người đầu tiên Đậu Khải Tuấn nghĩ đến chính là Đậu Đức Xương, mà Đậu Đức Xương cái gì cũng không biết, chỉ vì Đậu Khải Tuấn nhờ vả, hai lời chưa nói đã gật đầu đồng ý, có thể thấy được quan hệ giữa Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương không chỉ tốt bình thường, hơn nữa Đậu Đức Xương là người đáng tin, hắn đành phải xin Đậu Đức Xương giúp đỡ.
Mà Tống Mặc cùng Đậu Chiêu thấy Khuông Trác Nhiên trong hoàn cảnh thâm u linh ngữ vẫn có thể nghĩ đến Đậu Khải Tuấn, thì không khỏi xem trọng Khuông Trác Nhiên vài phần.
Tống Mặc nói với Đậu Khải Tuấn và Đậu Đức Xương: “Ta thấy việc này hai người các ngươi đều không cần nhúng tay, giao cho ta là được.” Lại nói, “Khuông Trác Nhiên, ngươi có chuyện gì, cứ trực tiếp tới tìm ta!”
Khuông Trác Nhiên vui mừng khôn xiết, cảm tạ Tống Mặc rồi cảm tạ Đậu Đức Xương và Đậu Khải Tuấn.
Tống Mặc nhúng tay, chắc chắn tốt hơn bọn họ hiếu thắng xông lên như thiêu thân bay loạn.
Đậu Khải Tuấn cũng nói lời cảm tạ với Tống Mặc, tâm tình khoan khoái đứng dậy cáo từ.
Khuông Trác Nhiên cùng hắn trở về khách điếm, còn Đậu Đức Xương thì ở lại.
Chuyện của Khuông gia tuy rằng liên quan đến đại thái giám như Uông Uyên, nhưng lại làm cho tính tò mò của hắn bừng bừng cháy không tắt.
Hắn nói thầm với Tống Mặc: “Nghe nói Kim Ngô Vệ không được nghỉ, đệ cũng không thể việc gì cũng tự tay làm đi?Nếu không, để ta giúp đệ chạy chân nhé?”
Tống Mặc biết nhạc phụ định nhận Đậu Đức Xương làm con thừa tự.
Mặc dù về sau chuyện này không thể che dấu, nhưng cho tới hôm nay nhạc phụ vẫn chưa muốn nạp thiếp, lại càng quyết tâm muốn hưu Vương thị, mà Vương gia tuy rằng đã đón Vương thị về nhà, nhưng mỗi khi nhạc phụ tới cửa bàn chuyện, Vương gia đều sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, có lẽ chuyện này còn phải kéo dài thêm mấy năm nữa.
Nhạc phụ đã hơn bốn mươi tuổi, mấy năm sau, cho dù muốn sinh con cũng đã tận lực, cuối cùng vẫn phải nhận con thừa tự.
Luận gần luận thân, Đậu Đức Xương chính là người thích hợp nhất, huống chi Đậu Chiêu lớn lên dưới gối Kỷ thị.
Hắn rất vui khi được thân thiết với Đậu Đức Xương: “Nếu không ảnh hưởng đến bài vở của huynh, vậy huynh giúp ta một tay đi!”
Hiện tại thủ hạ dưới trướng Tống Mặc có thiếu loại người nào, đâu cần đến Đậu Đức Xương ra tay.
Nhưng mà, nếu Đậu Đức Xương tò mò, vậy hắn sẽ kiếm cho Đậu Đức Xương vài việc để làm, cũng coi như dẫn Đậu Đức Xương đi chơi
Đậu Đức Xương nghe xong thì tươi cười rạng rỡ, vội nói: “Trường học đã đóng cửa, phải qua tết Nguyên Tiêu mới mở lại.
Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng.”
“Vậy thì tốt rồi!” Tống Mặc hẹn hắn buổi sáng mai gặp trước cửa cung.
Đậu Đức Xương vô cùng vui vẻ ra về.
Đậu Chiêu hỏi Tống Mặc: “Chàng thực sự cảm thấy chuyện này có người mượn da hổ Phạm Sĩ Trù múa cờ ư?”
“Hiện tại vẫn chưa biết.” Tống Mặc bình tĩnh đáp, “Phải tra đã rồi mới xác định được được.”
Đậu Chiêu không khỏi bĩu môi.
Tống Mặc cười véo má Đậu Chiêu, rồi đi tịnh phòng.
Đậu Chiêu lập tức từ Uông Cách nghĩ tới Uông Uyên.
Nói kiếp trước Uông Uyên không tham gia cung biến, cho dù thế nào nàng cũng không tin.
Nhưng Uông Uyên dựa vào điều gì mà tin tưởng Liêu Vương nhất định sẽ thành công?
Hắn đầu quân cho Liêu Vương khi nào?
Liêu Vương đã dùng điều kiện gì đả động Uông Uyên?
Đậu Chiêu nhớ tới mấy thứ Cố Ngọc mang từ chỗ Liêu Vương về, lại nhớ tới ngày khai trương cửa hàng bạc Trương Chi Kỳ……
Mưu nghịch, rất cần tiền.
Hơn nữa là cần rất nhiều tiền.
Cho đến khi thành công, tựa như cái động không đáy.
Bao nhiêu bạc cũng không đủ.
Mà Khuông gia mỗi năm thu khoảng ba vạn lượng bạc tiền lời, hơn nữa đã sớm ổn định, chỉ kiếm thêm chứ không lỗ, đúng là thứ Liêu Vương đang cần.
Đậu Chiêu luôn muốn báo cho Tống Mặc biết dã tâm của Liêu Vương, nhưng vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp.
Nàng cảm thấy, nếu chuyện này thật sự có liên quan tới Uông Uyên, có lẽ đối với nàng và Tống Mặc cũng là một cơ hội.
Trong khi chú ý theo dõi động tĩnh của Khuông gia bên kia, Đậu Chiêu cũng bắt đầu chuẩn bị ngày tết cho phủ Anh Quốc Công.
Đêm 30, ngoại trừ cơm tất niên ở hậu cung, mùng một có đại triều hội, mùng hai mùng ba phải đi thăm họ hàng, mùng bốn mùng năm tổ chức gia yến, mùng sáu tết Nguyên Tiêu.
Tất cả mọi thứ từ danh sách khách mời đến chén trà uống nước đều phải tùy cơ ứng biến.
Thế gia giống như phủ Anh Quốc Công vừa tham dự yến tiệc của hoàng gia, lại vừa phải chiêu đãi nhà đồng liêu huân quý, nhiều việc vô cùng, so với một châu một phủ chuẩn bị đón tết bận rộn không thua kém, càng đừng nói so với nhà quan lại bình thường.
Cũng may Đậu Chiêu rất quen thuộc những việc này, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể làm khó nàng.
Các quản sự ma ma đầu tiên chứng kiến sự lợi hại của Đậu Chiêu, sau biết được năng lực quản gia của nàng, người người khuất phục, không dám coi khinh.
Đậu Chiêu lại thả tiếng gió, nói mình không định làm gì, chỉ cần có thể đảm nhiệm, sẽ được tiếp tục ở lại, còn nếu không thể đảm nhiệm, cho dù ngươi là ai, bị đuổi đi cũng không sai.
Các quản sự ma ma ai cũng không muốn mình trở thành đối tượng để người ta gϊếŧ gà dọa khỉ, mọi người đều cố gắng hết sức giữ bát cơm ăn.
Nhất thời, lời Đậu Chiêu còn linh hơn thánh chỉ, nàng chỉ mất hai ngày, đã an bài mọi thứ ổn thỏa.
Đậu Chiêu dùng bạc của mình, thưởng mỗi quản sự ma ma mười lượng bạc nếu làm việc tận tâm, thưởng mỗi người hai lượng bạc nếu không phạm lỗi.
Kết quả, từ trên xuống dưới phủ Anh Quốc Công đều coi Đậu Chiêu như Bồ Tát sống.
Ngược lại, Tống Nghi Xuân giống như bị tát vào mặt.
Hắn dễ dàng giao quyền chủ trì nội trợ phủ Anh Quốc Công cho Đậu Chiêu như vậy, ngoại trừ tình thế ép buộc bên ngoài, còn có lý do quan trọng hơn đó là muốn nhìn Đậu Chiêu sứt đầu mẻ trán, tốn công vô ích vì chưa từng có kinh nghiệm quản lý phủ Anh Quốc Công.
Nhưng không ngờ, hắn đã thành toàn giúp Đậu Chiêu.
Tống Nghi Xuân vừa tức vừa bực, trên đường đến Bảo Hòa điện ăn cơm cơm tất niên, vẫn luôn xụ mặt, khóe mắt đuôi mày không liếc Đậu Chiêu một lần nào.
Tống Mặc coi không có thấy, Đậu Chiêu càng không để trong lòng.
Hắn giống như lính của bại tướng, đã hoàn toàn không có sức chống cự, còn cần quan tâm làm gì!
Hoàng Thượng, văn võ đại thần được coi trọng và hoàng thân quốc thích ngồi ở chính điện của Bảo Hòa điện.
Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương cùng các mệnh phụ ngồi ở hậu điện.
Đậu Chiêu vô tình cùng Thái Hậu, Hoàng Hậu và Thái Tử Phi có chút quan hệ.
Nàng thành thành thật thật ngồi một chỗ, thi thoảng lại quay sang nói nhỏ với Thế tử phu nhân Trường Hưng hầu và Hưng Quốc Công phu nhân hai câu, biểu hiện trung quy trung củ, hoàn toàn không có gì nổi bật.
Nhưng có một số chuyện, muốn tránh cũng không được.
Một cung nữ theo lệnh Thái Tử Phi tặng Đậu Chiêu gối dựa, nhẹ giọng nói: “Thái Tử Phi nói, để người dùng tránh đau eo.”
Đậu Chiêu nói nhỏ cảm ơn, ngẩng đầu lại phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
Nàng vội cúi đầu.
Nhưng Thái Hậu nương nương vẫn chỉ vào nàng hỏi: “Đây là vợ của Thiên Tứ à?”
Hoàng Hậu nương nương cười đáp: “Đôi mắt ngài vẫn sáng như vậy —— nàng đúng là Thế tử phu nhân phủ Anh Quốc Công đại Đậu thị.”
Thái Hậu nương nương cảm thấy hứng thú hỏi: “Vậy tiểu Đậu thị là ai?”
“Là Phu nhân phủ Tề Ninh hầu ạ.” Hoàng Hậu nương nương cười nói, “Là muội muội cùng cha khác mẹ với Thế tử phu nhân phủ Anh Quốc Công.
Thế tử phu nhân phủ Anh Quốc Công là trưởng nữ của Đậu Vạn Nguyên – Đậu đại nhân ở Hàn Lâm viện, phu nhân phủ Tề Ninh hầu là thứ nữ.”
Ngụy gia không có tư cách tham dự tiệc mừng như vậy, cho nên Đậu Minh cũng không ở trong điện.
“Còn có chuyện này sao?” Thái Hậu nương nương càng cảm thấy hứng thú, “Đại Đậu thị là ai làm mối? Tiểu Đậu thị là ai làm mối?”
“Tiểu Đậu thị từ nhỏ có đính ước.
Đại Đậu thị là được Anh Quốc công nhìn trúng.” Hoàng Hậu nương nương liếc mắt nhìn Đậu Chiêu một cái, cười đáp.
Thái Hậu nương nương cẩn thận đánh giá Đậu Chiêu vài lần, mở miệng khen ngợi: “Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp.
Lần sau đại triều hội, ngươi đưa tiểu Đậu thị theo để ta nhìn xem.”
Hoàng Hậu nương nương cười nói: “Còn có một chuyện vui, lão tổ tông ngài chắc chắn không biết —— đại Đậu thị có thai, cùng sản kỳ với Thái Tử Phi, chỉ cách nhau mấy ngày thôi.”
“Đúng là chuyện vui!” Thái Hậu nương nương ở tuổi này thích nhất là có thêm người, ban thưởng cho Đậu Chiêu một chuỗi Phật gỗ đàn hương, một đôi khóa bình an, mấy sấp lục trắng may áo, một sấp vải đỏ rực thêu hình trăm trẻ vui xuân dùng để làm khăn bọc cho tiểu hài tử.
Đậu Chiêu tiến lên tạ ơn.
Thái Hậu nương nương cười phất tay ý bảo nàng lui xuống, rồi quay đầu nói chuyện với Hoàng Hậu nương nương.
Mà vừa rồi chỉ lo nói giỡn cùng Thái Hậu nương nương và Hoàng Hậu nương nương, Trường Hưng hầu phu nhân bình thường không để mắt đến ai, nay lại tỏ ra thân thiết gần gũi với Đậu Chiêu, ngay cả Hưng Quốc Công phu nhân chất phác, cũng phải nhìn nàng thêm vài lần.
Đậu Chiêu thiện ý gật đầu với Hưng Quốc Công phu nhân.
Kiếp trước, cho dù phủ Tề Ninh hầu dưới tay nàng tái khởi, nhưng vẫn còn kém xa nhà huân quý như phủ Hưng Quốc Công.
Nàng và Hưng Quốc Công phu nhân căn bản không có giao tình gì, nhưng nàng biết, sau khi Anh Quốc Công bị đoạt tước vị, Hưng Quốc Công lấy tư thái ẩn nhẫn, đợi phủ Trường Hưng hầu suy tàn trở thành huân quý cấp trung ở kinh đô.
Bởi vì được Thái Hậu ban thưởng, sau khi kết thúc đại triều hội, Đậu Chiêu trước tạ ơn Thái Hậu nương nương, sau đó đi Từ Ninh Cung, lúc ra khỏi nội cung, đã là giờ mùi (13h-15h).
Đỗ Duy lo âu chờ Tống Mặc ở tiểu thư phòng.
Thấy Đậu Chiêu và Tống Mặc cùng nhau tới, hắn kính cẩn hành lễ, rồi bẩm báo: “Thế tử gia, phu nhân, tôi tra ra Tưởng Tiệp kia là cháu trai của biểu muội của phu nhân các lão Đới Kiến, môn sinh của Công Bộ thị lang kiêm đại học sĩ Trung Cực điện – Mộc Xuyên.”.