Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 317: Dung Nhập
Chuyện của Đàm gia đương nhiên Đậu Chiêu không biết, Trần Khúc Thủy trở lại Chân Định, nàng đã dặn dò ông phải gặp mặt Tam bá phụ Đậu Thế Bảng, báo rằng muốn danh sách sản nghiệp trên danh nghĩa của nàng, xem Đông Đậu bên kia sẽ có phản ứng gì.
“Tôi đã theo ý của người, gặp mặt tam lão gia.” Trần Khúc Thủy thần sắc ngưng trọng, hiển nhiên chạm mặt kết quả sẽ làm người khác cũng không vừa lòng, “Tam lão gia phập phần sảng khoái, nói phu nhân phái người tới tiếp nhận lúc nào cũng được, tam gia làm người ngay thẳng, sổ sách ghi chép từ trước đến nay đều rành mạch, còn những chuyện khác không tự để cập đến.
Tôi cũng chuẩn bị theo phân phó của người, mang Triệu Lương Bích cùng tới kinh đô, nhưng nhìn bộ dạng của tam gia, tôi liền quyết định để Triệu Lương Bích lưu lại Chân Định, có biến hóa gì, chúng ta cũng không đến mức giống người mù sờ voi, tìm không thấy phương hướng.”
Đậu Chiêu hơi hơi gật đầu, trầm ngâm nói: “Hôn sự của ta định xuống quá gấp, chỉ sợ Tam bá phụ không nghĩ rằng ta sẽ cho người tới tìm hắn sớm như vậy, tám chín phần mười là phải đợi ngõ Hòe Thụ bên kia nói thế nào, hắn mới có thể quyết định.
Tạm thời để chuyện này sang một bên, ta đoán, muộn nhất cuối tháng, tam bá phụ sẽ phái người đến tìm chúng ta.” Lại nói, “Còn phải nhờ tiên sinh chú ý đến.”
“Phu nhân đã biết, lòng tôi cũng hiểu rõ.” Trần Khúc Thủy nói, lộ ra vài phần chần chờ, hỏi, “Để Triệu Lương Bích tiếp nhận, tôi sợ đến lúc đó nhóm đại trưởng quầy sẽ không phục……”
“Bên ngoài không phải đều truyền tai nhau Triệu Lương Bích là thân thích của ta sao?” Đậu Chiêu không cho là đúng, cười nói, “Ta đề bạt thân thích của mình cũng không quá mức đi?”
“Đúng là như vậy.” Trần Khúc Thủy cười nói, “Tôi thấy Triệu Lương Bích mấy năm nay cũng rất tiến bộ.
Chỉ xem hắn có thể chịu đựng được cái phúc khí lớn như vậy hay không?”
Đậu Chiêu khẽ cười.
Nàng rất tin tưởng Triệu Lương Bích.
Mà cho dù không đủ người, chẳng phải còn có Tống Mặc hay sao?
Trần Khúc Thủy thấy Đậu Chiêu trấn định thong dong, biết nàng chắc chắn còn có hậu kế.
Thần sắc lơi lỏng xuống, tâm tình cũng thả lỏng theo, cười nói: “Còn có những cây hoa của người, tôi sợ trên đường có gì sơ xuất, nên để bọn họ chậm rãi đi phía sau, qua hai, ba ngày nữa là có thể tới.”
Đậu Chiêu có chút bất ngờ.
Nàng cũng không dặn dò Trần Khúc Thủy mang những cây hoa đó đến.
Chân Định, là gốc rễ của nàng.
Những cây hoa đó cùng nàng vượt qua năm tháng tươi đẹp, cũng giống như những năm tháng tươi đẹp đó, nàng lưu ở Chân Định, để mỗi lần nhớ đến, trong lòng lại tràn ngập ấm áp.
Nàng không muốn phá hư loại cảm giác này,
Trần Khúc Thủy cười giải thích: “Là ý của Thôi bà.
Lão nhân gia nói, để người chăm sóc hoa cỏ, hoa cỏ này dù ở kinh đô vẫn có thể cắm rễ nảy mầm, nở hoa kết trái.”
Đây là tổ mẫu mong đợi mình?
Đậu Chiêu đôi mắt có chút ướt át, càng hạ quyết tâm phải tìm một cơ hội về Chân Định thăm Tổ mẫu.
Nàng nói đến việc của Di Chí Đường, “Lấy chồng theo chồng, lấy cẩu theo cẩu.
Chúng ta nếu đã vào Di Chí Đường, có một số việc không thể phân rõ ràng.
Hộ vệ của Di Chí Đường, ngoại trừ những người đi theo Thế tử và ta, còn có tuần phòng, trực đêm.
Người của chúng ta tính qua cũng đã hơn ba mươi, vừa rồi ở buổi tiệc, có Thế tử ở đó, mọi người cũng không thể tận hứng.
Đợi lát nữa Nghiêm tiên sinh chắc chắn sẽ tự mình đến mời, vừa lúc cùng Nghiêm tiên sinh bàn bạc, xem ông ta có an bài gì —— lưu lại Đoạn sư phó, Trần Hiểu Phong theo ta.
Những cái khác, đều tùy Di Chí Đường sắp xếp.”
Trần Khúc Thủy cũng nghĩ như vậy.
Hai người bàn bạc xem những ai sẽ ở bên cạnh Đậu Chiêu.
Gã sai vặt của Nghiêm Triều Khanh đã sớm đứng ngoài đợi,