Đọc truyện Cữu Chưởng Huyền Công – Chương 40: Sóng tình nợ duyên
– Tuyết Hân tỷ tỷ… chúng ta phải ly khai khỏi con người này.
Tuyết Hân nhìn Vị Phong. Nàng khẽ lắc đầu.
– Không thể nào thoát khỏi Chu Thái được đâu. Nếu như có cơ hội thì Vị Phong hãy đi đi.
Vị Phong lắc đầu:
– Vị Phong không thể để Tuyết Hân tỷ tỷ bên cạnh Chu Thái được. Sự ly khai của Vị Phong là bản án tử đối với Tuyết Hân. Y sẵn sàng lấy mạng Tuyết Hân vì sự bội ngôn của Khắc Vị Phong.
Buông tiếng thở dài, Tuyết Hân nói:
– Tuyết Hân không đáng để Khắc Vị Phong phải lo lắng như vậy.
Nàng nhìn vào mắt Khắc Vị Phong:
– Tại sao Khắc Vị Phong lại lo cho Tuyết Hân.
– Vì Di Tuyết Cầm tỷ tỷ.
Nàng chớp mắt, biểu lộ nét ngơ ngác của mình. Tuyết Hân hỏi:
– Vì Tuyết Cầm tỷ tỷ mà Vị Phong phải lấy tính mạng mình để giữ mạng Tuyết Hân.
– Có thể nói như vậy. Với lại Tuyết Hân tỷ tỷ đã có quá nhiều nỗi bất hạnh trong đời chẳng khác gì Khắc Vị Phong. Chúng ta sẽ ly khai khỏi Chu Thái. Vị Phong đã quyết định như thế rồi.
Tuyết Hân buông tiếng thở ra, rồi nói:
– Tuyết Hân biết Chu Thái. Một khi y phát hiện sự đào thoát của Tuyết Hân và Vị Phong, mọi sự không như bây giờ đâu. Tuyết Hân biết con người của Chu Thái.
– Vị Phong cũng biết. Với một người vô tâm như Chu Thái thì không ai có thể gần gũi được. Với sự vô tâm lạnh lùng, Chu Thái chẳng khác nào bóng sắc thần chết rình rập những ai bên cạnh y. Nói một cách nào đó thì Chu Thái chẳng khác nào một xác chết được khiển bởi quốc sư Đại Liêu.
Chàng gượng cười:
– Tuyết Hân yên tâm đi… đừng quên Vị Phong là Đạo vương, tất có thể đào thoát, trốn khỏi Chu Thái mà y không thể nào phát hiện được.
– Còn Long Kiếm… Ngọc Kỳ Lân và Phụng Tiên.
Vị Phong mỉm cười từ tốn nói với nàng:
– Vị Phong không màng đến những thứ đó. Một khi Vị Phong đào thoát rồi cho dù Chu Thái có cống nạp ba thứ báu vật đó cho quốc sư Đại Liêu thì Đại Liêu cũng không thể nào khai thông Tử Thành để rồi mở cuộc chinh phục vào Trung Nguyên.
Chàng ve cằm nhướng mày nhìn Tuyết Hân nói tiếp:
– Bằng như Vị Phong và Tuyết Hân không đào thoát, để giữ uy ngôn, buộc Vị Phong phải dẫn Chu Thái đến Tử Thành hậu quả này không thể nào đoán được. Huống chi Chu Thái khi đã đến được Tử Thành, chắc chắn không để cho Tuyết Hân và Vị Phong sống đâu.
Chàng thở ra rồi nói tiếp với Tuyết Hân:
– Chu Thái là cái xác chết giết người của quốc sư mà.
Tuyết Hân miễn cưỡng gật đầu:
– Tuyết Hân sợ chúng ta sẽ không đào thoát khỏi Chu Thái được.
– Tuyết Hân đừng quên Vị Phong là Đạo vương. Mặc dù bây giờ Vị Phong đã mất hết nội lực không thể thi triển Xúc Hóa Cốt và Vô Ảnh cước lẫn Cửu Chưởng Huyền Công, nhưng vẫn là Đạo vương.
– Vị Phong đi đâu, Tuyết Hân sẽ theo đó.
– Tuyết Hân tỷ đã đồng ý?
Nàng gật đầu:
– Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra không đúng như dự định của Vị Phong thì trước hết Vị Phong phải tự cứu mình. Đừng quan tâm đến Tuyết Hân.
Vị Phong gượng cười nhìn nàng rồi gật đầu. Chàng ôn nhu nói:
– Vị Phong nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Chúng ta sẽ ly khai với Chu Thái và đến Hằng Sơn phái.
Vị Phong điểm một nụ cười khích lệ Tuyết Hân rồi bước đến vén rèm khoang xe nói với Chu Thái.
Chu Thái đang cầm dây cương, liền thả lỏng dây cương nhìn lại Vị Phong:
– Ngưoi không nên lộ diện để người ta thấy mặt ngươi.
– Vị Phong biêt điều đó.
Chàng ve cằm từ tốn nói tiếp:
– Nhưng chẳng lẽ cứ ngồi mãi trong khoang xe này sao?
– Ngươi muốn gì?
Rặn nụ cười giả lả, Vị Phong nhìn quanh. Chàng để mắt đến cánh rừng có những táng cây xanh, rồi nói với Chu Thái:
– Chu huynh… nói ra điều này thật bất tiện. Nhưng hẳn Chu Thái huynh phải biết đệ muốn gì.
Chàng chỉ tay về phía cánh rừng.
– Chu huynh cùng đi với đệ chứ?
Chu Thái lưỡng lự rồi nói:
– Ta khuyên ngươi đừng nên giở trò gì với ta.
– Nếu huynh ngại đi cùng với Vị Phong thì cứ ở lại cỗ xe này với Tuyết Hân tỷ tỷ. Đệ đi một mình. Nếu đệ đi một mình lỡ gặp phải thú dữ trong tình cảnh này thì xem như ý trởi.
– Ta sẽ đi cùng với ngươi.
Chu Thái ghìm dây cương cho đôi tuấn mã dừng cước vó, rồi nhảy xuống đất. Chu Thái cùng Vị Phong song hành tiến vào cánh rừng thưa đó.
Vị Phong nhìn sang Chu Thái từ tốn nói:
– Chu huynh biết Vị Phong cùng huynh vào đây để làm gì không?
– Ta biết…
Vị Phong giả lả cười.
– Vậy Chu huynh có giống như Vị Phong không nào?
– Ngươi cứ tự nhiên.
– Có huynh đứng bên cạnh làm sao Vị Phong có thể làm cái chuyện riêng tư của mình được.
Gã quay mặt chỗ khác:
– Ta không nhìn ngươi.
– Như thế cũng được.
Vị Phong lách người qua một tàng cây. Chàng ẩn mình vào gốc cây đại thụ nhìn Chu Thái. Chu Thái khoanh tay trước ngực, đứng dang chân quay lưng lại chàng.
Vị Phong mỉm cười rồi nói:
– Chu huynh canh cho Vị Phong nhé.
– Ta sẽ đứng canh cho ngươi. Cứ làm cái chuyện ngươi đang cần làm.
– Có Chu huynh bên cạnh, Vị Phong cảm thấy yên tâm vô cùng.
Vị Phong nói rồi, điểm một nụ cười đắc ý. Chàng thụp người xuống nhìn lại Chu Thái, một lần nữa mới nhón chân, nhẹ êm như một con mèo rời khỏi chỗ nấp.
Chàng vừa rời khỏi chỗ nấp vừa nghĩ thầm.
– Chu Thái… ngươi đúng là một xác chết không có óc mà.
Vị Phong như một con sóc vội vã quay lại cỗ xe.
Chàng hoàn toàn bất ngờ khi quay lại cỗ xe thì bắt gặp Chu Thái đã ngồi sẵn trên ghế xà ích, tay cầm cương.
Vị Phong ngơ ngần bởi cục trường này.
Chu Thái nhạt nhẽo nói:
– Ngươi đã làm xong chuyện của mình rồi chứ.
– Ơ…
Vị Phong gượng cười:
– Huynh bỏ đi mà không nói với Vị Phong tiếng nào.
– Ta không bỏ đi đâu cả, mà lúc nào cũng ở bên Khắc Vị Phong cho đến khi tới được Tử Thành, lên xe đi.
Vị Phong miễn cưỡng bước ra chui vào khoang xe.
Tuyết Hân nhìn chàng. Nàng mỉm cười.
Vị Phong ngồi dựa lưng vào thành khoang xe.
Chàng lắc đầu nhìn Tuyết Hân nói:
– Đúng như Tuyết Hân tỷ tỷ nói.
– Chu Thái không phải là người dễ gạt. Y có bản lĩnh của một đại cao thủ. Một đệ nhất nhân, chính vì thế mà quốc sư mới đặt niềm tin vào y.
– Vị Phong sẽ có cách khác đối phó với Chu Thái.
Chu Thái lên tiếng hỏi:
– Vị Phong, còn bao nhiêu lâu nữa thì chúng ta đến vùng thánh địa Tử Thành.
– Chu huynh cứ đi. Khi nào đến Khắc Vị Phong sẽ nói.
– Ta biết trong đầu ngưoi đang nghĩ gì. Ngươi nên nhớ ta là Chu Thái.
– Vị Phong không quên được điều đó đâu.
Chu Thái chợt dừng ngựa, Y vén rèm nhìn vào khoang xe. Nhãn quang của gã thật lạnh lùng và vô cảm.
Chu Thái nói:
– Chúng ta sẽ xuống đây.
Vị Phong cau mày:
– Sao dừng lại ở đây.
– Ta muốn nghỉ ngơi một chút. Ngươi không thấy mỏi mệt à.
Vị Phong vỗ tay:
– Chu huynh nói rất đúng ý Vị Phong.
Chàng vừa nói vừa vén rèm xuống đất. Nhìn về hướng tây. Vị Phong nói:
– Trời cũng đã xế chiều rồi.
Nhìn lại Chu Thái, Vị Phong nói:
– À… mà sao Chu Thái huynh không tìm một khách điếm để qua đêm mà lại dừng ở chốn hoang vắng này.
Chân diện Chu Thái lạnh như băng giá. Y nhạt nhẽo đáp lời chàng:
– Kẻ phiêu bạt giang hồ đâu cần phải đến khách điếm mới có chỗ nghỉ ngơi. Với lại ta không muốn thiên hạ để mắt đến Khắc Vị Phong, ta làm thế để tránh những cuộc giao chiến, giết người.
Y lừ mắt chiếu vào mặt Vị Phong, từ tốn nói tiếp:
– Ta làm vậy là người có nhân tâm chứ?
Mặt Vị Phong nóng bừng khi lời nói của Chu Thái lọt vào thính nhĩ mình.
Chu Thái nói rồi với tay ôm vò rượu.Y quay lại nói với Vị Phong và Tuyết Hân.
– Hai ngươi đi theo Chu mỗ.
Vị Phong và Tuyết Hân miễn cưỡng theo chân Chu Thái. Chàng đi sau lưng gã và nghĩ thầm.
– Gã định đưa mình và Tuyết Hân tỷ tỷ đi đâu đây.
Chu Thái dẫn hai người đến thảo xá xiêu vẹo. Nằm khuất sau những tán cây đại thụ. Y đẩy cửa gian thảo xá cứ như là chủ nhân của nó vậy. Chu Thái đặt vò rượu lên bàn, rồi nói với Vị Phong và Tuyết Hân.
– Đêm nay Chu mỗ và hai người qua đêm ở đây.
Vị Phong tò mỏ hỏi:
– Sao Chu huynh biết ở đây có gian thảo xá này?
– Chu mỗ từng ở đây.
Vị Phong nhướng mày:
– Huynh đã từng ở đây.
– Đúng…
Y đảo mắt nhìn quanh gian thảo xá vừa nói:
– Giờ nó không còn như hôm nào nữa.
– Chu huynh ở đây hồi nào?
– Lâu lắm rồi.
Thốt dứt câu đó, Chu Thái bất giác buông tiếng thở dài như thể đang quay lại những hồi ức dĩ vãng mà y muốn quên nhưng không thể nào quên đi được.
Lần đầu tiên Vị Phong nghe tiếng thở dài thốt ra từ cửa miệng của Chu Thái, buộc chàng phải nghĩ thầm: “Chu Thái cũng có những tâm sự như người khác. Hóa ra y cũng có niềm u uẩn riêng mà không thể nào nói với người khác.”
Chu Thái đẩy cửa bước ra ngoài sau hè. Y chấp tay sau lưng đứng tần ngần trước một táng cây hồng trông thật sơ xác trong ánh nắng chiều.
Vị Phong lại nghe Chu Thái buông một tiếng thở dài. Y nhìn táng hoa hồng đó mà ngỡ như đang thả tâm tưởng vào một cõi hư ảo, không thật nào đó.
Y nhẩm nói:
– Nó xơ xác quá. Thời gian đã hủy hoại nó xơ xác như thế này.
Có lẽ nhìn táng hoa hồng, khiến cho Chu Thái phải hồi ức lại những dĩ vãng mà hắn không muốn nhớ nhưng lại không thể quên, nên chợt bật ra tiếng oán than.
Gã đi quanh táng hoa hồng như tìm kiếm cái gì đó rồi quay lại trở vào gian thảo xá.
Vị Phong bước đến bên Chu Thái từ tốn hỏi.
– Chu huynh có tâm sự.
Đôi chân mày Chu Thái cau lại. Gã nhạt nhẽo đáp lời chàng:
– Không liên quan gì đến ngươi. Đừng hỏi.
Y nhóm bếp hâm vò rượu cho nóng, rồi bày ra bàn. Y ngồi độc ẩm mà chẳng màng gì đến Khắc Vị Phong lẫn Tuyết Hân. Nhìn Chu Thái cứ như đang y đang dùng rượu để thả tâm thức vào những gì mà y đã từng trải qua trong gian thảo xá này.
Vị Phong bước đến bàn ngồi xuống, đối diện với Chu Thái:
– Chu huynh cho Vị Phong đối ẩm với huynh chứ?
Y nhìn chàng rồi chẳng nói tiếng nào, ôm lấy vò rượu đứng lên đi thẳng ra sau gian thảo xá.
Vị Phong nhìn sau lưng Chu Thái nghĩ thầm.
– Y đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Chu Thái đi rồi Vị Phong mới quay lại bên Tuyết Hân, chàng bâng quơ nói:
– Chu Thái thật khó hiểu.
– Chu Thái là con người như vậy đó.
– Chu huynh hẳn có uẩn khúc gì đó nên mới biến thành một kẻ vô tâm lạnh lùng.
– Vị Phong quan tâm đến đỉều đó làm gì.
Vị Phong nheo mày, suy nghĩ rồi nhìn Tuyết Hân:
– Đã là con người thì ai cũng có cái tâm cả, nhưng Chu Thái như thể bị người nào đó tước đi cái tâm của mình. Để rồi trở thành một kẻ vô tâm lạnh lùng. Nếu Vị Phong không muốn nói y là kẻ đã chết chỉ còn lại cái xác biết thở mà thôi.
Vị Phong nhíu mày. Chàng chấp tay sau lưng bước ra vỉa hè sau gian thảo xá và Vị Phong nhận ra Chu Thái đang dõi mắt nhìn vầng nhật quang đang chìm xuống như một nấm mộ đỏ ửng cuối trời tây. Gã như thể đã hóa thành một pho tượng bất động dõi hồn dĩ vãng xa xăm qua rang chiều rực rõ.
Vị Phong buông tiếng thở dài rồi quay lại với Tuyết Hân.
– Tuyết Hân đây có thể là cơ hội để Vị Phong và Tuyết Hân đào thoát khỏi Chu Thái.
– Sao Vị Phong lại nghĩ như vậy?
– Phàm khi người ta phân tâm, sống lại với hoài ức thì không màng đến hiện tại. Đó chẳng phải là cơ hội để Vị Phong và Tuyết Hân đào tẩu sao.
Vị Phong đảo mắt nhìn quanh. Chàng suy nghĩ một lúc rồi quay lại nói với Tuyết Hân:
– Phải đánh lừa Chu Thái.
Vị Phong nheo mày suy nghĩ rồi nhìn Tuyết Hân.
– Đệ có cách rồi.
Chàng nắm tay Tuyết Hân. Hai người cùng rời gian thảo xá. Đưa Tuyết Hân đến sau một táng cây đại thụ. Vị Phong nói:
– Tuyết Hân ở đây… Vị Phong sẽ quay lại ngay.
Tuyết Hân hỏi:
– Vị Phong đi đâu?
– Vị Phong sẽ quay lại ngay. Tuyết Hân đừng đi đâu cả nhé.
Tuyết Hân gật đầu.
Vị Phong rời táng cây đại thụ. Tuyết Hân lo lắng nhìn theo chàng nghĩ thầm: “Vị Phong định làm gì để đánh lừa Chu Thái?”
Vị Phong đi một lúc thì Tuyết Hân nghe tiếng ngựa hí vang phá tan sự tĩnh mịch của khoảng không gian tĩnh lặng này.
Tuyết Hân lo lắng toan bước ra khỏi tán cây thì Vị Phong xuất hiện.
Nàng mừng rỡ hỏi:
– Vị Phong đã làm gì?
– Thả hai con tuấn mã cho nó chạy đi. Nhất định Chu Thái sẽ ngỡ Vị Phong và Tuyết Hân đã đào thoát khỏi đây. Hắn sẽ đi tìm đôi tuấn mã đó mà không ngờ Vị Phong và Tuyết Hân tỷ vẫn lưu lại chốn này.
Tuyết Hân nhìn chàng mỉm cười.
– Chu Thái lại rơi vào kế điệu hổ ly sơn.
– Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây. Đêm nay chúng ta sẽ lưu lại nơi đây.
Hai người ngồi đưới gốc cây đại thụ. Vị Phong dựa lưng vào táng cây nhìn lên bầu trời đang xẫm dần.
Tuyết Hân nói:
– Sau khi ly khai khỏi Chu Thái. Vị Phong sẽ làm gì?
– Vị Phong sẽ dẫn nàng đến Hằng Sơn phái.
Nàng nhìn sang chàng:
– Đến Hằng Sơn phái à?
Vị Phong gật đầu.
Tuyết Hân nhỏ nhẹ nói:
– Tuyết Hân nghe nói phái Hằng Sơn là nơi tịnh tu của những ni cô. Mà những vị ni cô đó đều là những trang giai nhân tuyệt sắc nổi tiếng của Trung Nguyên. Vị Phong đến Hằng Sơn phái tìm ai?
Vị Phong nhìn nàng mỉm cười, nói:
– Tuyết Hân tỷ tỷ nói đúng lắm. Hằng Sơn phái là nơi tịnh tu của những ni cô tuyệt sắc giai nhân, nhưng vị Vị Phong tìm lại không phải là những giai nhân xuất gia đầu phật mà ngược lại là Vị Phong chẳng bao giờ muốn gặp.
– Ai…
– Diệu Tịnh Sư Thái.
Tuyết Hân bật cười.
– Diệu Tịnh Sư Thái. Tại sao Vị Phong không tìm ni cô mà lại tìm mụ lão ni khe khắt đó.
– Vị Phong muốn hỏi Diệu Tịnh sư thái về một bí mật trưởng bối. Chỉ có thế thôi.
– Vị Phong có đến Tử Thành không?
Chàng lắc đầu:
– Không. Vị Phong sẽ ghé qua Di Hoa cung, đón Cốc thúc thúc. Rồi tất cả sẽ quy ẩn giang hồ. Chẳng bao giờ còn thấy Khắc Vị Phong Đạo vương.
Chàng nói rồi mỉm cười.
Như sực nhớ ra điều gì, Vị Phong nói:
– Tuyết Hân tỷ tỷ đi cùng với Vị Phong chứ. Chúng ta sẽ rời bỏ giang hồ võ lâm. Vị Phong ẩn tích mai danh thì cho dù Sư Thái có được Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm và cả Phụng Tiên cũng chẳng còn làm gì được. Tử Thành Hàn Tuân không được khai thông thì mãi mãi nó vẫn còn là bí mật của Tử Thành.
Tuyết Hân gật đầu.
– Vị Phong đi đâu. Tuyết Hân đi đó.
Một làn gió thổi qua làm cho lá trên táng cây đại thụ đổ xuống rào rào tạo nên tấm thảm lá trên hai người.
Những vì sao đên xuất hiện trên bầu trời đen thẳm. Chúng như những hạt dạ minh châu nhấp nháy thật kỳ ảo.
Tuyết Hân nhìn sang Vị Phong từ tốn nói:
– Vị Phong có tin giới võ lâm sẽ để yên cho Vị Phong quy ẩn võ lâm giang hồ không, khi biết Vị Phong giữ bí mật của Tử Thành.
– Cho dù lòng tham của con người lớn thế nào tất cũng phải nghĩ đến cái mạng của mình. Sau cuộc hội kiến với Vạn Xuân trang chủ tại mộ điạ Dương Châu, võ lâm hẳn đã biết Khắc Vị Phong không còn là một người chỉ biết chạy trốn. Do đó họ sẽ không làm phiền đến Vị Phong, huống chi Vị Phong mai danh ẩn tích. Chỉ có điều…
Chàng lưỡng lự rồi nói:
– Vị Phong chỉ ngại một người thôi. Đó là Chu Thái. Chỉ có Chu Thái là người đáng ngại không để Vị Phong quy ẩn thôi. Bởi vì y đã biết quá nhiều về Khắc Vị Phong.
Tuyết Hân buông tiếng thở dài:
– Tuyết Hân cũng nghĩ như vậy.
Ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy những vì sao lấp lánh, Vị Phong nói.
– Tuyết Hân tỷ tỷ… trong muôn vàn vì sao đêm kia thì đâu thể tìm được vì sao bổn mạng của mình chứ?
– Chúng ta có thể chọn cho mình một vì sao bổn mạng mà.
– Vậy vì sao bổn mạng của tỷ là vì sao nào?
– Tuyết Hân để Khắc Vị Phong chọn trước đó.
Nhìn sang nàng, Vị Phong mỉm cười. Tiếp nhận nụ cười của Vị Phong, bất giác đôi lưỡng quyền của nàng ửng hồng e thẹn.
Cùng với vẻ thẹn thùng, Tuyết Hân cũng mỉm cười. Nụ cười của nàng đẹp và quyến rũ chẳng khác gì Di Tuyết Cầm.
Nhìn Tuyết Hân, bất giác Vị Phong nhớ Di Tuyết Cầm. Chàng nhớ lại khoảng thời gian ở Đào Hoa Viên của lão Hựu. Cùng với sự hồi tưởng đó. Vị Phong cũng nao nao trong lòng khi nhớ nụ hôn hôm nào mà Tuyết Cầm đã ban cho chàng.
Chàng gượng nói:
– Nhìn Tuyết Hân mà Vị Phong nhớ tới Tuyết Cầm. Hai người đẹp quá.
– Biết đến bao giờ mới gặp được tỷ ấy.
Tuyết Hân buông tiếng thở dài.
Vị Phong nói:
– Tuyết Cầm tỷ tỷ đang ở trên bầu trời cao nhìn Vị Phong và Tuyết Hân.
Vị Phong chỉ tay lên trời.
– Tuyết Hân thấy vì sao sáng ngay trước mặt mình không.
Tuyết Hân gật đầu.
– Ngôi sao bổn mạng của Vị Phong đó à?
Chàng gật đầu:
– Nếu chọn thì Vị Phong sẽ chọn vì sao đó. Bởi Vị Phong nghĩ nó cũng là ánh mắt của Tuyết Cầm đang nhìn xuống đây.
Nàng gượng cười nhìn sang chàng:
– Đến lượt Tuyết Hân chọn nhé.
Chàng gật đầu.
Tuyết Hân chỉ vì sao nằm sát bên cạnh vì sao mà Vị Phong vừa chọn.
Nàng nhỏ nhẻ nói:
– Tuyết Hân chọn vì sao nằm sát vì sao mạng của Vị Phong.
Nàng nhìn sang chàng. Hai người đối mặt nhìn nhau.
Vị Phong ngập ngừng hỏi:
– Sao Tuyết Hân tỷ lại chọn vì sao đó?
– Bởi vì Tuyết Hân và Tuyết Cầm tỷ tỷ là tỷ muội song sinh. Với lại Tuyết Hân đã là người của Khắc Vị Phong thiếu gia rồi. Không ở bên cạnh Vị Phong thì ở đâu chứ.
Nàng thẹn thùng khi đối nhãn với Vị Phong. Nàng nhỏ nhẻ nói:
– Vị Phong không phản đối chứ?
– Sự lựa chọn của Tuyết Hân, Vị Phong sao lại phản đối.
Tuyết Hân chợt nắm tay chàng, nhỏ nhẻ nói:
– Vậy là mãi mãi Tuyết Hân sẽ ở bên cạnh Khắc Vị Phong.
Nàng vừa nói dứt câu thì nghe tiếng bước chân của Chu Thái. Y vừa bước về phía hai người vừa nói:
– Hai người ở đây à?
Vừa nghe tiếng Chu Thái, Vị Phong ôm chầm lấy Tuyết Hân. Nàng hơi giật mình nhưng không kịp có phản ứng gì thì môi Vị Phong áp chặt vào đôi cánh môi của nàng.
Môi chàng dán chặt vào môi của Tuyết Hân, trong khi hai tay vòng qua vai nàng. Trông hai người như một cặp tình nhân với những xúc cảm dạt dào, thả mình trôi vào dòng khoái cảm của tình yêu mà quên thực tại.
Lúc đầu Tuyết Hân còn ngỡ ngàng nhưng sau đó xúc cảm tràn về, lôi cuốn nàng phải thả mình vào nụ hôn của Vị Phong mà quên đi sự xuất hiện của Chu Thái. Vị Phong buông Tuyết Hân, nhìn lại Chu Thái. Chàng nhận ra chân diện khe khắt và bất nhẫn của gã, cùng với hai luồng sát nhãn hừng hực.
Vị Phong đứng lên rồi nói:
– Chu huynh xuất hiện không đúng lúc chút nào.
Chu Thái hừ nhạt:
– Vị Phong ngươi nói thế có ý gì?
Vị Phong giả lả cười.
– Huynh đã thấy rồi đó. Chẳng lẽ người đang tỏ tình với nhau mà huynh cũng không biết ư? Phàm những lúc như thế này thì huynh nên tránh mặt mới phải. Cái sống và cái chết bây giờ đối với Vị Phong và Tuyết Hân chẳng khác nào một sợi tóc. Chẳng lẽ huynh không muốn hai chúng tôi yêu nhau sao?
Đôi chân mày Chu Thái cau lại:
– Hai người tránh mặt Chu mỗ để ra đây tỏ tình ư?
– Đúng như vậy… chẳng lẽ lại tỏ tình trước mặt huynh… ngại ngùng lắm.
– Thế là hai người phóng thích hai con bạch mã.
Hừ nhạt một tiếng rồi nói:
– Không phải hai người phóng thích hai con bạch mã đó à?
Đôi chân mày Vị Phong nhướng cao biểu lộ sự ngơ ngác của mình.
– Chu huynh nói nghe thật lạ. Vị Phong và Tuyết Hân ở đây tâm sự thì sao có thể thả được hai con ngựa đó. Với lại Chu huynh canh chừng chúng mà.
– Chu mỗ không phải là nô phu.
Y hừ nhạt một tiếng rồi gằn giọng nói:
– Ngươi nói thật nhé, ta tạm tin. Nhưng ta phải thẩm chứng lời nói của ngươi có thật hay không?
Gã nhìn lại Tuyết Hân:
– Di Tuyết Hân cô nương…
Tuyết Hân miễn cưỡng nhìn Chu Thái:
– Chu hộ pháp muốn hỏi gì?
– Khắc Vị Phong nói có đúng không hay chỉ là những lời ngoa ngôn, gian trá?
Tuyết Hân miễn cưỡng hỏi lại Chu Thái:
– Tuyết Hân không hiểu Chu hộ pháp nói gì?
– Hừ… nàng biết Chu mỗ là người như thế nào rồi.
Y rít giọng nói:
– Không một người nào trên thế gian này có thể lừa Chu mỗ được. Nàng hãy nói cho ta biết… nàng và Vị Phong có tình không?
Vị Phong cướp lời Chu Thái:
– Chu huynh hỏi một câu thật ngớ ngẩn. Nếu không có tình thì Vị Phong và Tuyết Hân sao rời gian thảo xá ra ngoài này.
Nhìn Vị Phong, Chu Thái gằn giọng nói:
– Ta không hỏi ngươi.
Vị Phong gượng cười nhìn sang Tuyết Hân từ tốn nói:
– Tuyết Hân nói cho Chu huynh biết tất cả đi.
Tuyết Hân nhìn Chu Thái từ tốn nói:
– Tuyết Hân yêu Vị Phong.
Chu Thái cười khảy, rồi gằn giọng nói:
– Được… hai người theo ta.
Vị Phong nhìn qua Tuyết Hân.
Chàng nhìn lại Chu Thái nghĩ thầm: “Hắn định giở trò gì đây?”
Chàng buột miệng hỏi:
– Chu huynh định làm gì Khắc Vị Phong và Tuyết Hân tỷ tỷ chứ?
– Hai người sẽ phải chứng minh tình yêu đó với ta. Bằng không, Chu Thái sẽ cắt lưỡi ngươi, nếu không thì cũng hủy dung mạo của Tuyết Hân.
Gã hừ nhạt một tiếng, rồi quay bước.
Đưa Vị Phong và Tuyết Hân quay lại gian thảo xá, Chu Thái bước ra sau hè, bới dưới tán hoa đào, rồi lấy lên một chiếc tráp bằng tre. Y mở tráp, nhón tay rút từ trong tráp ra một chiếc khăn ố vàng.
Quay lại trong gian thảo xá, y đặt chiếc khăn ố vàng đó lên bàn nhìn Vị Phong và Tuyết Hân nhạt nhẽo nói:
– Đây là chứng tích của một tình yêu… Chu mỗ muốn hai người giao một chứng tích như thế này.
Y nói rồi đi thẳng ra cửa đóng sầm lại. Vị Phong ngơ ngác với hành vi của Chu Thái. Chàng nhìn lại chiếc khăn ố vàng để trên bàn.
Vị Phong lắc đầu nhìn lại Tuyết Hân:
– Tuyết Hân tỷ… Hắn muốn gì?
Chân diện Tuyết Hân đỏ bừng.
Nàng nhìn Vị Phong ngập ngừng nói:
– Chu Thái…Chu Thái buộc Tuyết Hân phải trao thân cho Vị Phong.
Vị Phong mở to mắt hết cỡ.
– Hắn làm vậy để bức nhục Vị Phong và Tuyết Hân ư?
Vị Phong nói dứt câu toan mở cửa thì Tuyết Hân cản lại.
– Vị Phong… đừng…
Vị Phong dừng bước.
– Tỷ… Chu Thái quá đáng.
Tuyết Hân lắc đầu, ôn nhu nói:
– Y không quá đáng đâu mà chỉ không muốn người ta lừa dối mình. Chính sự lừa dối nhất là lừa tình đã khiến cho Chu Thái mất đi trái tim của mình. Hắn hận tình mà biến thành kẻ vô tâm, vô nhân. Bây giờ Chu Thái có thể làm tất cả mọi thủ đoạn để thỏa mãn cơn phẫn uất hận tình trong nội thức y.
Vị Phong bối rối:
– Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Nàng thẹn thùng, ngập ngừng nói:
– Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác phải chứng minh cho Chu Thái biết tình yêu của mình nếu như không muốn trở thành phế nhân.
– Tuyết Hân tỷ tỷ…
Nàng nắm lấy tay chàng:
– Vị Phong đã hy sinh cho Tuyết Hân rồi… Tuyết Hân không một chút hối tiếc nếu có cơ hội bồi đáp ân tình cho Vị Phong.
– Nhưng…
Nàng lắc đầu.
– Vị Phong. Hãy xem như đây là số phận.
Nàng nói rồi tự trút bỏ y phục mình. Vừa trút bỏ y phục, Tuyết Hân vừa nhìn…
[thiếu 2 trang 155, 156]
… nguồn sống âm ỉ lan tỏa xuyên qua trang phục chàng và thấm sâu vào da thịt.
Vị Phong vồn vã nói:
– Di Tuyết Hân.
Lần đầu tiên trôi vào vùng khoái lạc, Vị Phong như tan vỡ ra từng mảnh để thấm sâu vào da thịt nàng. Trong cảm xúc xuân tình dạt dào, Vị Phong và Tuyết Hân quấn chặt lấy nhau. Ý thức mà chàng nhận được ở Tuyết Hân là nàng đang rã ra vì chịu đựng cái đau đầu đời của người trinh nữ.