Đọc truyện Cữu Chưởng Huyền Công – Chương 39: Vô tâm nhân
Tuyết Hân nhìn Chu Thái:
– Tuyết Hân phải chết theo chỉ lịnh của quốc sư qua tấm kim bài lịnh tử sao?
Chu Thái gật đầu:
– Nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu nàng phải chết mà quốc sư sắp hoàn thành đại nghiệp của Liêu Quốc thì phải chấp nhận thôi. Nếu nàng muốn trách thì hãy trách mình là người Hán. Quốc sư nói với Chu mỗ như vậy.
Tuyết Hân đứng lên, hai cánh môi nàng bặm chặt vào nhau. Lệ trào ra khoé mắt, nàng miễn cưỡng nói:
– Tuyết Hân có ân sâu nặng với quốc sư Đại Liêu, có lẽ đây là cách duy nhất để Di Tuyết Hân trả cái ân đó. Tuyết Hân chỉ tiếc sao không sớm nhìn thấy kết cục này.
Nàng thở dài nhìn Vị Phong:
– Vị Phong… đến bây giờ Tuyết Hân mới nghiệm thấu những lời của Vị Phong là chân giá trị trong cõi trần đầy rẫy những nghiệp chướng này. Tuyết Hân có thành ma không chốn dung thân ở Trung Nguyên hay Liêu Quốc thì cũng luôn nghĩ về Khắc Vị Phong.
Nàng nhìn lại Chu Thái:
– Cho Tuyết Hân gởi lại cáo biệt đến quốc sư, đa tạ quốc sư đã cưu mang Tuyết Hân.
Chu Thái gật đầu:
– Được… Chu mỗ sẽ chuyển lời nói sau cùng này của Tuyết Hân đặc sứ đến tận tay cho quốc sư.
Tuyết Hân ôm quyền:
– Tuyết Hân đa tạ Chu hộ pháp. Tuyết Hân có làm bất kỳ điểu gì vì Đại Liêu thì vẫn không bao giờ là con cháu của Liêu Quốc. Vô hình trung Tuyết Hân trở thành kẻ phản bội giống nòi. Âu chết cũng là cách duy nhất để hóa giải những nghiệp chướng này.
Nàng buông tiếng thở dài rồi trang trọng nói tiếp:
– Tuyết Hân không thể tự kết liễu mình được, nhờ Chu hộ pháp giúp Tuyết Hân ra tay đi.
Chu Thái nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng. Chân diện của gã chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào trước vẻ bi ai của Di Tuyết Hân. Gã nhạt nhẽo nói:
– Được… Chu mỗ sẽ giúp nàng.
Gã nói rồi dựng đứng song chưởng chực vỗ vào đầu Di Tuyết Hân thì Vị Phong thét lên:
– Dừng tay.
Chu Thái từ từ hạ song chưởng xuống. Y nhìn lại Vị Phong. Chàng đứng lên chắp tay sau lưng bước đến bên Tuyết Hân.
Nhìn Chu Thái, Vị Phong nói:
– Quốc sư Đại Liêu lẫn Chu huynh không xem Tuyết Hân tỷ tỷ là người của Liêu Quốc, mặc dù tỷ ấy đã làm tất cả vì Đại Liêu.
– Nếu Tuyết Hân là người Liêu Quốc thì quốc sư đã không truyền đạt lịnh tử bài cho nàng.
Vị Phong gật đầu:
– Vậy Tuyết Hân là người Hán, người của Trung Nguyên rồi.
– Mãi mãi Tuyết Hân là người Hán.
– Nếu tỷ ấy là người Hán thì không còn phải chấp hành lịnh tử của quốc sư nữa. Một quốc sư Đại Liêu thì không thể ban lịnh tử bài cho người Hán.
Chàng nhướng cao đôi chân mày lưỡi kiếm nhìn Chu Thái:
– Tại hạ nói đúng chứ?
Chu Thái cau mày:
– Khắc Vị Phong… ngươi muốn cứu Tuyết Hân khỏi cái chết?
Vị Phong gật đầu:
– Đúng.
Chân diện Chu Thái sa sầm hẳn lại:
– Ngươi không thể kháng lại lịnh của quốc sư được. Nói thẳng ra ngươi không thể cứu được Tuyết Hân khỏi cái chết này.
– Tại sao không chứ? Tại hạ là người Hán tất phải có bổn phận cứu người Hán. Huống chi Tuyết Hân còn là tỷ tỷ của tại hạ.
Chu Thái hừ nhạt một tiếng rồi nói:
– Ngươi nói nghe cũng có lý đó… Nhưng ngươi làm gì để cứu Tuyết Hân nào?
Vị Phong nhìn Chu Thái bằng ánh mắt dửng dưng đáp lại sự lạnh lùng của gã. Chàng ôn nhu nói:
– Nếu như Khắc Vị Phong không bị Tuyết Hân tỷ tỷ dùng Phụng Tiên phong bế nội lực, thì đã dùng võ công giao thủ với Chu huynh đệ phân định người Hán hay người Liêu là kẻ mạnh người yếu. Nhưng rất tiếc Vị Phong lại không dụng được võ công của mình.
Chu Thái hừ nhạt:
– Ngươi không dụng được võ công, chẳng lẽ van xin Chu mỗ?
Vị Phong lắc đầu:
– Điều đó không thể nào xẩy ra được. Người Hán không biết cúi đầu van xin trước người Liêu.
– Vậy ngươi sẽ làm gì để kháng lại lịnh tử của quốc sư?
Vị Phong nhướng mày nói:
– Cái mạng của Khắc Vị Phong.
– Cái mạng của ngươi à? Nghe hay đấy.
– Cái mạng của tại hạ quý lắm đó. Nó có thể kháng lại lịnh tử của quốc sư giao cho Chu huynh thực hiện.
Chu Thái cau mày.
– Vị Phong, ngươi bỡn cợt với Chu mỗ à?
– Vị Phong không bỡn cợt vỡi Chu huynh đâu mà là sự thật như vậy đó. Nếu như Chu huynh khăng khăng thực hiện lịnh tử của quốc sư Đại Liêu đối với Tuyết Hân tỷ tỷ, buộc Tuyết Hân tỷ tỷ phải chết thì Khắc Vị Phong sẽ chết trước khi Tuyết Hân tỷ tỷ thực hiện lịnh tử đó.
Tuyết Hân sững sờ nhìn Vị Phong:
– Vị Phong.
Chàng nhìn lại Tuyết Hân:
– Vị Phong không để cho Tuyết Hân tỷ đi một mình đâu.
Chàng nhìn lại Chu Thái:
– Chu huynh chắc đã hiểu ý Khắc Vị Phong. Nếu có quốc sư Đại Liêu ở đây chắc chắn quốc sư cũng sẽ rút lại cái lịnh tử chết tiệt này.
Chu Thái sa sầm mặt.
– Khắc Vị Phong… cái mạng của ngươi quý lắm sao?
– Rất quý… Bởi khi Khắc Vị Phong rời bỏ cõi trần này thì mãi mãi quốc sư Đại Liêu không bao giờ đến được Tử Thành. Cho dù có được Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm và cả Phụng Tiên. Tại hạ chính là tấm bản đồ sống để dẫn quốc sư Đại Liêu đến Tử Thành.
Chàng mỉm cười với Chu Thái, ôn nhu nói tiếp:
– Thượng Quan Đại Phu đã chết trong ngọn lửa tại tòa tháp Lục Giác. Này đến lượt Khắc Vị Phong chết nữa thì vĩnh viễn chẳng còn ai đưa được các ngươi đến Tử Thành. Có ba báu vật kia cũng bằng như vô dụng. Mộng độc bá Trung Nguyên của quốc sư cũng không thành. Ngược lại Khắc Vị Phong được toại nguyện đã làm được việc lớn với bá tính Liêu Quốc lẫn Trung Nguyên.
Mặt Chu Thái đanh lại, y gằn giọng nói:
– Khắc Vị Phong… ngươi muốn gì?
– Tại hạ đã nói rồi. Đổi cái mạng của Tuyết Hân tỷ tỷ. Vị Phong sẽ dẫn Chu huynh đến Tử Thành, với điều kiện duy nhất là cái mạng của Tuyết Hân.
Chu Thái cau mày.
Vị Phong cười khẩy nói:
– Hê… Tuyết Hân tỷ tỷ chết, quốc sư Đại Liêu chẳng được gì, không chừng khi Chu huynh quay về Liêu Quốc gặp quốc sư, không chừng người lại miệt thị Chu huynh là kẻ thiển cận hồ đồ, ngu si dốt nát nữa.
– Ngươi…
Thốt ra câu nói đó, Chu Thái trợn chừng hai mắt to hết cỡ. Thấy chân diện thay đổi của gã, Vị Phong bật cười thành tiếng. Chàng vừa cười vừa nói:
– Hây… Chu huynh đừng sửng sốt như vậy, mà hãy tự đặt mình vào chỗ quốc sư sẽ nghiệm ra tất cả thôi. Miếng ăn đã đến miệng, bất ngờ bị hất đi chỉ vì muốn lấy mạng một nhi nữ chân yếu tay mềm và đã từng giúp mình ư?
Chàng nhún vai:
– Chu huynh không chìu theo yêu cầu của Khắc Vị Phong không chừng khó gánh vác nổi sự hồ đồ của huynh. Đến lúc đó thì chính Chu huynh sẽ nhận tấm lịnh bài tử kia từ tay quốc sư.
Mặt Chu Thái dịu lại, y buông tiếng thở dài rồi nói:
– Ngưoi dẫn ta đến Tử Thành.
Vị Phong gật đầu:
– Đúng… Nhưng Chu huynh phải rút lại án tử đối với Di Tuyết Hân tỷ tỷ.
Chu Thái nhìn Vị Phong. Y từ từ thở ra rồi nói:
– Đây là lần đầu tiên Chu mỗ kháng lại ý lịnh của quốc sư.
Gã quay sang Tuyết Hân.
– Di Tuyết Hân… Nàng xem như Chu mỗ chưa phán án tử đối với nàng.
Nói rồi Chu Thái cho tấm lịnh bài án tử vào ngực áo mình.
Chờ cho gã cất tấm lịnh bài án tử, Vị Phong mới nói:
– Bây giờ Chu huynh đâu còn dùng tấm lịnh bài án tử kia để lịnh cho Tuyết Hân được nữa.
Chu Thái nheo mày:
– Tại sao không?
– Chu huynh còn phải hỏi Vị Phong ư? Giờ thì Tuyết Hân đã là người Hán rồi. Đâu còn là người Liêu. Đâu còn chịu sự sai khiến của quốc sư Đại Liêu, bởi chúng ta đã trao đổi với nhau.
Vị Phong mỉm cười, nói tiếp:
– Nói một cách nào đó, Tuyết Hân tỷ tỷ là người của Khắc Vị Phong. Đúng thế phải không nào. Chỉ có Khắc Vị Phong mới có quyền lịnh cho Tuyết Hân tỷ tỷ mà thôi.
Chân diện Chu Thái đanh hẳn lại.
Không màng đến chân diện của họ Chu, Vị Phong quay sang Tuyết Hân:
– Tuyết Hân tỷ có thể rời mộ địa này được rồi.
Nhưng tưởng đâu Di Tuyết Hân sẽ gật đầu rồi rời khỏi ngay mộ địa Dương Châu. Nhưng ngược lại nàng đã không dời bước đi mà còn lắc đầu:
– Tuyết Hân sẽ không đi đâu cả…
Vị Phong tròn mắt nhìn nàng. Chàng thật sự ngạc nhiên.
Tuyết Hân nghiêm giọng nói:
– Tuyết Hân sẽ đi cùng với Khắc Vị Phong. Cho dù Vị Phong có đến Quỷ Môn Quan hay chín tầng địa ngục thì Tuyết Hân cũng theo Khắc Vị Phong.
Vị Phong bối rồi:
– Tỷ tỷ…
Tuyết Hân nghiêm giọng nói:
– Vị Phong đừng quên, bây giờ Tuyết Hân là người của Vị Phong. Vị Phong phán Tuyết Hân chết, thì Tuyết Hân sẽ chết. Còn không bao giờ Tuyết Hân rời bước khỏi Vị Phong.
Vị Phong nhìn qua Chu Thái.
Đôi chân mày của họ Chu thoạt nhíu lại khi tiếp nhận ánh mắt của chàng.
Vị Phong giả lả nói:
– Chu huynh đã thấy tấm lòng trung trinh của Tuyết Hân tỷ tỷ rồi đó. Vậy cả ba chúng ta sẽ cùng đến Tử Thành.
Vị Phong gượng cười hỏi Chu Thái:
– Chu huynh đồng ý chứ?
– Tuyết Hân đã muốn đi. Chu mỗ không cản.
– Chu huynh muốn chúng ta khởi hành trong đêm hay khi nào?
– Ngay đêm nay.
– Vậy Chu huynh đã chuẩn bị chưa?
– Tất cả rồi.
Vị Phong giả lả nói:
– Huynh đúng là chu đáo, nhưng có một điều Chu huynh chưa lường hết được.
Chu Thái gằn giọng nói:
– Điều gì?
– Nếu Chu huynh muốn đến Tử Thành, làm chủ Tử Thành thì các anh hùng hảo hán trong trung nguyên cũng muốn làm chủ Tử Thành. Mặc dù võ công của Chu huynh cực kỳ cao thâm nhưng một mình huynh e khó đối vó với bao nhiêu kỳ thủ của Trung Nguyên.
Chàng vuốt mũi, mỉm cười nói:
– Cổ nhân có câu mãnh hổ nan địch quần hồ. Nếu như Vị Phong có lại được công lực, có thể giúp Chu huynh đó.
Chu Thái cười khẩy rồi nói:
– Chu mỗ hiểu ý Vị Phong mà.
Y nhìn lại Tuyết Hân:
– Nàng có thể nói cho Vị Phong tình trạng của y như thế nào.
Sắc diện của Tuyết Hân đỏ bừng thẹn thùng. Nàng miễn cưỡng nói:
– Vị Phong… một khi Vị Phong đã trúng Tiêu Hồn hương tẩm trong Phụng Tiên rồi thì không có cách gì phục hồi công lực cho Vị Phong đâu. Kể từ bây giờ Vị Phong đã là người tầm thường, không có võ công.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại:
– Không có cách hóa giải à?
Tuyết Hân cúi mặt nhìn xuống.
– Không có cách gì phục hồi nguyên ngươn chân khí cho Khắc Vị Phong đâu.
Vị Phong buột miệng hỏi:
– Nếu như Khắc Vị Phong gặp cường địch muốn tranh đoạt?
Chu Thái nhạt nhẽo đáp lời chàng:
– Khắc Vị Phong không cần phải lo điều đó. Đã có Chu Thái bên cạnh ngươi.
Vị Phong nhăn mặt nói:
– Chu huynh nói hay quá. Thế nhưng lần trước khi Thiên Ma đao đến chực lấy mạng Tuyết Hân thì huynh bặt vô âm tín. Lúc đó Vị Phong còn có thể dụng được bộ pháp Vô Ảnh cước cứu Tuyết Hân tỷ tỷ. Nếu như lần này Thiên Ma đao lại xuất hiện, chẳng biết Vị Phong làm gì để cúu mạng mình chứ đừng nói là cứu mạng Tuyết Hân.
Chu Thái cau mày nhạt nhẽo nói:
– Lần trước Chu mỗ bị trúng kế điệu hổ ly sơn. Nhưng lần này ta sẽ không rời mắt khỏi Vị Phong và Tuyết Hân đâu.
Vị Phong thở ra, lắc đầu nói:
– Cho dù Chu huynh không rời mắt khỏi Khắc Vị Phong, nhưng chưa chắc đã sánh ngang với Thiên Ma đao. Huống chi còn nhiều cao thủ nữa.
– Chu mỗ là thiên hạ đệ nhất nhân của Đại Liêu, được quốc sư trọng dụng phái vào Trung Nguyên thực thi chức nghiệp độc chiếm Tử Thành. Ta không tin, cao thủ trung nguyên có thể sánh bằng ta. Chu mỗ còn có cơ hội thẩm chứng võ học của cao thủ trung nguyên.
Vị Phong nhún vai:
– Chu huynh tự cao tự đại quá. Nhưng người càng tự cao, tự đại bao nhiêu càng dễ chuốc lấy nhục nhã bấy nhiêu đó.
Chu Thái hừ nhạt rồi nói:
– Rồi ngươi sẽ thấy lời nói của Chu mỗ này là tự cao tự đại hay là chân ngôn.
Vị Phong thấy vẻ bất nhẫn của gã hiện ra mặt liền giả lả cười:
– Vậy thì Vị Phong tin vào Chu huynh rồi. Chúng ta có thể lên đường.
Chu Thái nhìn Vị Phong nghiêm giọng nói:
– Trước khi rời khỏi đây, Chu mỗ nói trước với ngươi. Bất cứ một sự gian trá hay thủ đoạn nào của ngươi cũng phải chịu hậu quả khôn lường từ sự trừng phạt của Chu mỗ.
Vị Phong giả lả cười ôn nhu đáp lời gã:
– Hây …Vị Phong và Chu huynh đã trao đổi với nhau rồi mà còn hoài nghi làm gì nữa?
Chu Thái lườm Vị Phong.
Y hừ nhạt một tiếng biểu lộ sự khe khắt của mình rồi quay lại Tuyết Hân.
– Nàng đã biết Chu mỗ là người như thế nào?
* * *
Bưng chén rượu, Vị Phong mới Chu Thái:
– Đệ mời Chu huynh.
Chu Thái nhạt nhẽo hỏi chàng:
– Sao ngươi mời ta uống rượu?
Vị Phong mỉm cười.
– Bởi vì Vị Phong và Chu huynh đang cùng đi trên một con đường. Mà cái đích đến là Tử Thành.
– Phải chăng đó là lý do duy nhất khiến Khắc Vị Phong mời Chu mỗ?
Vị Phong cầm lấy vò rượu chuốc ra chén. Chàng nhìn Chu Thái nói:
– Chu huynh e dè trong rượu có độc. Nếu như Chu huynh sợ thì trả lại chén rượu cho Vị Phong.
Đôi chân mày Chu Thái hơi nhíu lại. Y giả lả nói:
– Chu mỗ không nghĩ rượu có độc.
– Vậy sao huynh e dè, ngần ngại?
– Chu mỗ sợ chén rượu này vì một lý do khác.
Đôi chân mày của Khắc Vị Phong nhướng lên.
– Một chén rượu nhạt uống lại sợ có lý do nào đó ư? Ngoài lý do trong rượu có độc còn có lý do nào nữa?
– Chu mỗ sợ chén rượu này là điểm khởi đầu phải xem ngươi là bằng hữu.
– Chu huynh sợ trở thành bằng hữu với Khắc Vị Phong à?
– Ta sẽ khó xử.
Vị Phong cười khẩy rồi nói:
– Nếu Chu huynh ngại thì cứ xem như Vị Phong là chủ còn huynh là khách có sao đâu.
– Sao ngươi là chủ mà ta lại là khách?
– Đây là đất của người Hán.
– Huynh là người Liêu đang ở trên đất của người Hán. Vậy Vị Phong là chủ còn huynh là khách. Chủ khách mời nhau một chén rượu đâu có gì là lạ đúng không nào. Còn để có tình bằng hữu là do tâm của mình. E rằng Vị Phong và Chu huynh không có cái tâm đồng cảm để trở thành bằng hữu đâu.
– Vậy ta sẽ uống.
Vị Phong mỉm cười.
– Mời Chu huynh.
Hai người cùng uống cạn chén rượu nhìn Chu Thái từ tốn nói:
– Nếu như Đại Liêu thâu tóm được Trung Nguyên, Chu huynh được gì?
Chu Thái lắc đầu:
– Ta không biết.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại.
– Mục đích huynh đang đi tìm mà không biết ư?
– Ngươi không cần phải hỏi ta những câu hỏi như vậy. Chu mỗ biết mình phải làm gì.
– Huynh vì Đại Liêu?
– Ngươi vì Trung Nguyên?
Vị Phong lắc đầu.
– Không.
– Thế ngươi vì cái gì?
– Vì cuộc sống hôm nay vốn đã có quá nhiều sóng gió to lớn. Và không muốn những con sóng dữ nhấn chìm cuộc sống này xuống vực thẳm.
Chu Thái hừ nhạt một tiếng rồi nói:
– Đó chỉ là lời nói thôi. Còn bất cứ ai làm người trước tiên đều vì bản thân mình.
– Vị Phong không phủ nhận điều đó. Điều đó hẳn cũng là mục đích của Chu huynh khi thực hiện chức nghiệp mà quốc sư Liêu Quốc giao cho huynh.
Chàng bưng vò rượu chuốc ra hai chén. Vừa chuốc rượu, Vị Phong vừa nói:
– Vị Phong muốn hỏi Chu huynh một câu này nhé. Rất mong Chu huynh thành thật trả lời Khắc Vị Phong.
– Tuỳ theo câu hỏi của ngươi.
– Chu huynh quá lo xa và e dè Khắc Vị Phong đó. Bây giờ Khắc Vị Phong như một kẻ tầm thường, vô dụng, sao huynh lo lắng như vậy?
Nhìn thẳng vào mắt chàng, Chu Thái nói:
– Ngươi đã làm được những chuyện mà cao nhân võ lâm không làm được. Một Thượng Quan Đại Phu cực kỳ gian trá và luôn phủ quanh mình vầng hào quang thánh nhân, thế mà Khắc Vị Phong vẫn có thể bức nhục đến nỗi tự tìm cái chết.
Y nhếch hai cánh môi nói tiếp:
– Ngươi không tầm thường.
Vị Phong ôm quyền nói:
– Đa tạ huynh đã khen nhưng thật ra Vị Phong chẳng bức nhục gì Thượng Quan tiên sinh cả. Bất cứ vẻ bề ngoài gian trá nào cũng có cái nhược của nó. Nó càng gian trá và được che đậy bao nhiêu khi phơi bày ra càng nhận hậu quả lớn bấy nhiêu.
– Nhưng để làm được điều đó, Khắc Vị Phong không tầm thường.
– Nếu Vị Phong là thánh nhân, hay một kẻ không tầm thường thì Thượng Quan tiên sinh chẳng nhận một kết cục như vậy đâu. Có lẽ bây giờ Thượng Quan tiên sinh đã đến Tử Thành rồi.
Chu Thái im lặng không đáp lời chàng.
Vị Phong bưng chén rượu, bất giác Chu Thái bưng chén theo chàng. Y từ tốn nói:
– Ngươi muốn hỏi gì?
Nụ cười mỉm hiện lên môi chàng. Vị Phong ôn nhu hỏi:
– Theo Chu huynh thì Di Tuyết Hân có phải là trang mỹ nữ tuyệt sắc không?
Đôi chân mày Chu Thái nheo lại. Gã miễn cưỡng hỏi ngược lại chàng.
– Sao ngươi hỏi Chu mỗ điều đó?
– Tất nhiên có lý do Vị Phong mới hỏi huynh.
– Nếu ta nói đẹp thì sao, còn không đẹp thì sao?
Vị Phong nhún vai, giả lả nói:
– Đó không phải là câu trả lời của Chu huynh. Vị Phong lại không thích nghe một câu trả lời như vậy. Đẹp thì đẹp, còn không đẹp thì là xấu. Huynh phải nhận ra được chứ. Chẳng lẽ Chu huynh không biết được một nữ nhân đẹp như thế nào ư? Hay Chu huynh không phân biết được ai là mỹĩ nữ và ai là xú nữ.
Chu Thái sượng mặt.
Vị Phong dốc chén rượu uống cạn.
Chàng đặt chén xuống sàn gạch cổ miếu nhìn Chu Thái.
– Chu huynh không trả lời câu hỏi rất đơn giản đó của Vị Phong được à?
Chu Thái lưỡng lự một lúc rồi nói:
– Chu mỗ thừa nhận Di Tuyết Hân đúng là một trang mỹ nữ hiếm có trong cõi đời này.
– Vị Phong tưởng đâu Chu huynh không nhận ra được điều đó chứ. Bất cứ ai cũng có thể phân biệt được đâu là đóa hoa đẹp và đâu là đóa hoa xấu. Huống chi phân biệt nhan sắc của một nữ nhân.
– Vậy Vị Phong hỏi ta điều đó để làm gì?
Vị Phong chuốc rượu ra chén của mình.
– Để khơi dậy cái tâm trong huynh.
Chu Thái cau mày. Gã buột miệng lặp lại câu nói của chàng:
– Khơi dậy cái tâm trong ta?
Gã suy nghĩ một lúc rồi phá lên cười, nhìn Vị Phong nói:
– Vị Phong… Ngưoi khơi dậy cái tâm gì trong Chu mỗ này?
– Nhân tâm. Hay nói cách khác đó là tâm người của Chu huynh.
– Nhân tâm… Ngươi có thể cho ta biết xem nhân tâm đó là gì nào?
– Sinh ra là một con người thì phải có nhân tâm. Có nhân tâm mới là con người.
Chàng điểm nụ cười mỉm, nhướng mày nói:
– Phàm là một con người có nhân tâm, khi bẻ một cánh hoa cũng phải suy nghĩ. Bởi cánh hoa cũng là một sinh linh trong cõi phù vân này. Nhưng với huynh, trước một Di Tuyết Hân, huynh cũng nhận ra nàng là một trang mỹ nữ bậy mà vẫn dửng dưng phán lịnh tử, buộc nàng phải chết.
Đôi chân mày Chu Thái nheo lại:
– Lịnh là lịnh. Trong mắt ngươi ta không phải là người à?
Vị Phong lắc đầu.
– Không… Chu huynh là người nhưng không có nhân tâm.
– Cái nhân tâm không giúp ích gì cho ta cả. Phải chăng ngươi nói những lời nhảm nhí vừa rồi cốt để gợi ý cho Chu mỗ dừng lại những gì đang làm được ư?
Vị Phong lắc đầu.
– Vị Phong không có ý đó đâu. Mà Vị Phong sợ một điều khác.
– Ngươi sợ điều gì?
– Nếu Chu huynh không có Đặng Nhân Tâm không chừng sẽ biến thành cái xác biết thở. Một cái xác chỉ biết phục tùng mà không có sự suy nghĩ.
Chu Thái sa sầm mặt.
Gã nhìn Vị Phong nhạt nhẽo nói:
– Chu mỗ không thích câu nói này của ngươi.
Chu Thái nói rồi toan đứng lên thì từ bên ngoài cổ miếu năm đại hán bước vào. Trong năm người đó, một người là bang chủ Vạn Mã Bang Dư Chí Lộc.
Dư Chí Lộc nhận ra ngay Khắc Vị Phong.
Y nhìn Vị Phong buột miệng nói:
– Ý… Ngươi chính là Khắc Vị Phong, Đạo vương Dương Châu.
Vị Phong ôm quyền nhìn họ Dư:
– Chính tại hạ là Khắc Vị Phong.
Chí Lộc cười đanh một tiếng rồi nói:
– Ma đưa lối, quỷ đưa đường cho ta vào cổ miếu này để gặp được Khắc Đạo vương.
Y bước đến hai bộ, gắt giọng nói:
– Khắc tiểu tử… Dư mỗ lấy mạng ngươi tế cho linh hồn của Thượng Quan tiên sinh.
Vị Phong cau mày nhìn sang Chu Thái.
Chàng buông tiếng thở dài, rồi nhìn lại Dư Chí Lộc.
– Tôn giá nên rời khỏi đây thì tốt hơn. Tại hạ khuyên tôn giá đó. Tôn giá vào cổ miếu này không nhằm mục đích lấy mạng Khắc Vị Phong tế linh hồn cho Thượng Quan tiên sinh, mà là ma đưa lối, quỷ đưa đường. Phàm những ai bị ma đưa lối, quỷ đưa đường thì thường xuống Quỷ môn quan đó.
Vị Phong xua tay.
– Tôn giá mau đi đi… Lời khuyên thành thật của Khắc Vị Phong đó.
Dư Chí Lộc gằn giọng nói:
– Khắc tiểu tử bảo ta đi à? Dư mỗ chỉ đi khi có thủ cấp của ngươi thôi. Bằng như không có thủ cấp của ngươi thì Dư mỗ phải lấy cho bằng được mới đi. Làm sao Dư mỗ có thể bỏ qua cơ hội này được.
Vị Phong buông tiếp một tiếng thở dài nữa. Chàng vừa thở ra vừa lắc đầu.
– Tôn giá hẳn là người tâm phúc của Thượng Quan tiên sinh.
– Dư mỗ ngưỡng mộ Thượng Quan tiên sinh.
Mắt Vị Phong mở to hết cỡ:
– Chỉ ngưỡng mộ thôi ư? Thượng Quan tiên sinh không đáng để cho Dư tôn giá đến độ đem mạng mình ra để biểu thị sự ngưỡng mộ đó. Sự ngưỡng mộ của tôn giá không có ý nghĩa gì đâu. Đừng phí mạng vô ích.
Dư Chí Lộc đanh giọng nói:
– Khắc tiểu tử… Ngươi đừng nhiều lời nữa. Mau nạp mạng cho Dư bang chủ.
Gã vừa nói dứt câu thì Chu Thái đã đứng phắt lên. Y rọi uy nhãn vào Dư Chí Lộc.
– Hắn là bằng hữu của ta đó.
Chí Lộc trừng mắt nhìn Chu Thái:
– Bằng hữu của ngươi thì họ Dư này không lấy mạng được sao?
– Ngươi muốn giết gã để tế linh hồn của lão Thượng Quan Đại Phu kia à?
– Đúng.
– Ngươi đúng là người biết ngưỡng mộ Thượng Quan Đại Phu đó. Nếu như ngươi ngưỡng mộ và sung bái lão như vậy, sau khi lão chết sao không theo chân lão xuống cõi a tỳ để hầu hạ.
Câu nói này của Chu Thái khiến chân diện họ Dư đỏ bừng thẹn thùng.
Gã rít giọng the thé nói:
– Ngươi dám bỡn cợt với Vạn Mã Bang Chủ Dư Chí Lộc ư?
– Vạn Mã Bang chủ, Chu mỗ sẽ cho ngươi cái danh Khuyển Mã Bang chủ. Như vậy mới đúng với sự sùng bái của ngươi đối với Thượng Quan Đại Phu.
– Ngươi…
Vạn Mã Bang chủ Dư Chí Lộc thốt ra câu nói đó lòn tay ra sau lưng rút ngay ngọn khoái đao. Y vừa rút khoái đao vừa nói:
– Dư mỗ sẽ cho hai người xuống Quỷ môn quan, bái kiến Diêm Vương lão gia.
Miệng thì nói, tay Dư Chí Lộc đã phát động ngay chiêu công. Y cắt ra một đường đao, từ trên bổ thẳng xuống đầu Chu Thái.
Không một chút do dự hay kiêng dè. Chu Thái dấn đến nửa bộ, hữu thủ lẫn tả thủ đồng loạt vươn ra, rồi chập lại như hai chiếc chập chõa, kẹp lấy ngọn khoái đao của họ Dư.
Sau âm thanh khô khốc, thì lưỡi khoái đao của Vạn Mã bang chủ đã nằm cứng giữa hai bàn tay của Chu Thái. Y nhìn Vạn Mã bang chủ nhạt nhẽo nói:
– Võ công như thế mà cũng đòi lấy mạng đệ nhất nhân Liêu Quốc.
Nói dứt câu, Chu Thái chỉ hơi lắc cổ tay.
Ngọn khoái đao tuột ngay khỏi tay Dư Chí Lộc.
Bằng một thủ pháp cực kỳ quái dị, chẳng biết làm cách nào mà ngọn khoái đao lại bật tung lên cao. Khi ngọn khoái đao rơi xuống thì Chu Thái thộp lấy nó.
Y vừa thộp tay vào đốc ngọn khoái đao vừa nói:
Khắc Vị Phong nói đúng. Ma đưa lối, quỷ đưa đường cho ngươi đến đây đặng xuống hầu hạ lão Thượng Quan Đại Phu.
Lời còn đọng trên miệng của họ Chu thì một chớp đao sáng ngời cắt ra một đường vòng cung, chẻ đôi thủ cấp của Dư Chí Lộc. Mọi sự biến chỉ điễn ra trong không đầy một cái chớp mắt, cực nhanh, mà những người có mặt tại cổ miếu không một ai chứng nghiệm được thủ pháp của Chu Thái như thế nào.
Gã phủi tay như thể sợ bụi dính trên hai bàn tay mình, trong khi họ Dư vẫn còn chớp mắt ngơ ngẩn mặc dù thủ cấp của gã đã bị chẻ đôi và ngọn khoái đao vẫn còn dính trên người gã.
Chu Thái bước qua thân ảnh của Dư Chí Lộc nhìn bốn người kia:
– Các ngươi có muốn theo hầu bang chủ của mình không?
Lời nói của họ Chu nghe thật nhạt nhẽo và lạnh lùng. Cả bốn gã thuộc hạ của họ Dư chẳng ai bảo ai, cũng chẳng người nào thốt ra câu nói gì mà chỉ biết lùi bước.
Họ lùi đến cửa cổ miếu rồi mới vụt bỏ chạy ra ngoài.
Bốn gã kia bỏ chạy rồi, Chu Thái mới quay lại. Y búng tay vào thân ảnh của họ Dư. Đến lúc đó Dư Chí Lộc mới đổ sầm ra sau, nện ót xuống sàn gạch ngôi cổ miếu.
Chu Thái nhìn lại Vị Phong, thản nhiên nói:
– Chu mỗ là người có nhân tâm chứ.
Câu hỏi ấy của họ Chu khiến cho Khắc Vị Phong ngây mặt chỉ còn biết lấy mắt nhìn gã mà tuyệt nhiên không tìm được câu trả lời.
Thấy chàng im lặng, Chu Thái nhướng mày nói tiếp:
– Ngươi không thể trả lời Chu mỗ à? Nếu như Chu mỗ không có nhân tâm thì để mặc ngươi cho gã họ Dư này hành xử ra sao thì ra.
Vị Phong phá lên cười.
Chu Thái cau mày.
– Ngươi cười cái gì?
– Chu huynh đúng là người không có “nhân tâm.”
– Ngươi nói lại một lần nữa xem.
– Chu huynh không phải là người có nhân tâm. Huynh chỉ là một cái xác chết giết người không gớm tay. Nếu như Vị Phong không là tấm bản đồ sống của Tử Thành thì huynh có ra tay để giữ mạng cho Vị Phong không?
Mặt Chu Thái đanh lại:
– Đó là một lý do.
– Đó cũng là câu trả lời của Vị Phong về con người huynh.
Chu Thái hừ nhạt rồi nói:
– Ta không phải là kẻ yếu đuối như bọn nữ nhân quần hồng.
Y nói rồi phủi tay như phủi cái gì đó vừa bám vào tay mình.