Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 9: Bị Lừa
CHƯƠNG 9 BỊ LỪA
Lệ Băng nhếch môi, không nghĩ mình sẽ phải trả lời câu hỏi dư thừa này. Cô cố bầy ra vẻ mặt bình thường, tránh cho cái lạnh buốt giá thổi đến mọi người xung quanh, cô cầm chiếc váy lại quầy tính tiền trước con mắt sửng sốt của mọi người xung quanh, ai cũng không nghĩ cô bé giống kiểu mới chỉ học cấp 3 này lại có thể có đủ bản lĩnh để mua một chiếc váy hạng sang như vậy. Mấy chục con mắt đứng nhìn cô không biết cô sẽ trả tiền theo phương thức nào, với số tiền lớn như vậy, chắc hẳn cô không thể nào mang theo bên mình được, huống chi cô còn không mang theo bất cứ thứ gì bên mình, không có túi xách, không có trang sức, hình như cô chỉ mang có mỗi chiếc điện thoại cầm tay bên mình, cả bọn họ thở dài, có khi cô nàng này chỉ đùa cho vui thôi hoặc đang vờ vịt điều gì đó chẳng hạn.
Đứng trước quầy tính tiền, cô đặt chiếc váy lên bàn, giọng rất bình tĩnh :
– Cho cháu tính tiền cái váy này !
Cô bán hàng gật đầu nhìn cô rồi nhìn chiếc váy đen tuyền trên bàn, không khỏi ngỡ ngàng :
– Cháu định mua chiếc váy này à ?
Xung quanh … mọi thứ như ngừng thở, có những tiếng thì thầm lúc to lúc nhỏ của mấy người xung quanh.
Hiện tại, chỗ mà cô đang đứng, đang bị che phủ bởi một lớp người “dày đặc”, chen chúc lúc nhúc nhón người lên muốn xem có gì hot mà mọi người lại bu đông đến vậy.
Lệ Băng đứng nhìn bọn họ, vẻ mặt hiện rõ vẻ bất cần. Cô cầm điện thoại lên, bấm bấm. Những người khách hàng vẫn không ngừng nhìn cô, mong chờ những gì sẽ xảy ra tiếp theo, họ không thể nghe rõ được cô đang nói chuyện với ai, chỉ cảm thấy vẻ mặt của cô rất bình thản, giống như cô đơn thuần chỉ mua một chiếc váy bình thường.
Sau khi nói chuyện xong, cô cúp máy, quay sang người tiếp viên hỏi một cách rất chi là tự nhiên :
– Bác xem giúp cháu, trong tài khoản ngân hàng chuyển vào có thiếu đồng nào không ạ ?
Người đó ngạc nhiên, không khỏi đứng đơ người một lúc, người đó mở máy tính tiền, sau đó nhìn máy tính và mở tầi khoản ngân hàng lên, không lâu sau, mặt người đó lập tức biến sắc, giống như người đột quỵ, run rẩy cả người. Định thần được một lúc, người đó quay sang cô, giọng có chút sợ hãi :
– Cháu … cháu … cháu …có quan hệ … gì với … tập đoàn DIE.
” Ồ, tập đoàn DIE sao, chẳng phải đây là trung tâm của họ! ” – Mọi người bắt đầu bàn tán, nghi hoặc nhìn cô, không thể tin được, người của tập đoàn DIE tuyệt đối không phải tầm thường!
Mặt cô vẫn bình thản, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng đâu đó thoảng qua hơi lạnh, cũng không ít người cảm thấy lạnh sống lưng. Cô bước sát đến gần người đó, cúi người xuống nói nhỏ vào tai :
– Tổng giám đốc DIE… là bạn tôi đấy !
Cô quay người đi, không quên mang theo chiếc váy, mặc kệ cho những lời bàn tán cứ một ngày dần lan rộng hơn, không ai hiểu rõ đầu đuôi ra sao nhưng vẫn truyền tai nhau nghe, thân phận của cô thật khiến nhiều người tò mò.
***
Mạc Đỉnh vừa về đến nhà, trong lòng cảm xúc đan xen lẫn lộn, cô nàng bực tức không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình, vừa bước lên phòng đã đóng sầm cửa lại :
– Á, hôm nay bị làm sao vậy? Sao mình cứ giống như kiểu hết sốt rồi cảm lạnh ? – Mạc Đỉnh vùng vằng tay chân bắt đầu ngứa ngay, cô nhìn xung quanh phòng, xác định được mục tiêu mình cần nhắm, cô hăm he cầm nó, đấm lia lịa vào bụng, vật thế thân không ai khác ngoài con gấu bông đáng yêu màu hồng, đang bị cô nhàu nát một cách hung tợn không thường tiếc. Cô còn đang trong tư tưởng : ” Kiểu này em ra đi rồi gấu bông” thì không biết từ đâu, một cái bóng đèn đột nhiên sáng tưng trong đầu cô : ” À há, sao mình không phá nhà người ta nhở ! “. Cô cười gian rồi chạy đến chỗ cái bàn học cầm lấy cái laptop rồi leo lên giường ngồi.
Sau khi khởi động máy, cô nhập liên tiếp hàng chục cái mật khẩu dữ liệu của máy chỉ trong vòng chưa đầy mấy phút, đắc ý nhìn “đứa con” mà mình vừa thuần phục.
Vào trang wed nghiên cứu đủ thứ, cụ thể hơn là đề tài chính trị, kinh tế của một số tập đoàn, cô khẽ cười nửa miệng, càng ngày, càng có nhiều công ty lập nên thật.
Hai tròng mắt đột nhiên sáng lên, cô dừng lại trước một thông tin của một tập đoàn đang ở trong tình trạng ” mất cân bằng”. Công ty MiCree, trả tiền không đúng hạn cho nhân viên, dẫn đến tình trạng làm việc của nhân viên giảm sút, hiệu quả thấp, năng suất liên tục giảm,…đã thế, còn có một số người vô nhân đạo đến mức đút lót tay trên của mình, nhân lúc sơ hở được thăng cấp một cách không có lí do, trong khi những nhân viênlafm ăn chân chính, chăm chỉ lại bị đuổi việc bởi những lí do hết sức vô lí.
Mạc Đỉnh vào trang wed của MiCree, phát hiện được một tin khá thú vị : ” Giá cổ phiếu vẫn tăng vọt theo từng giờ ! ” .
” Thú vị thật! ” – Khuôn mặt Mạc Đỉnh đột nhiên thay đổi, vừa lúc nãy cô còn đùa được nhưng bây giờ vẻ mặt đó đã hoàn toàn biến mất và thay vào đó là một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, những ngón tay bắt đầu chuyển động trên bàn phím không ngừng.
” Mã hoá .” – Trên màn hình laptop không ngừng hiện ra những ô vuông đan xen nhau, xếp thành từng tầng dày cộm, giống như một hàng rào bảo vệ khỏi những thứ xung quanh, cô cố lục lọi mọi thứ, phá từ từ, một cách chăm chú, mồ hôi trên trán cô lúc nào đã ứa ra, cô đưa tay lau chúng, tiếp tục bấm bấm.
” Mã hoá dữ liệu thành công ! “.
Cô trở nên vui vẻ như thường ngày, thở một hơi thật nhẹ nhõm, cô cầm điện thoại lên và điện vào một dãy số, cô hớn hở :
– Băng Băng, có công ty kia làm ăn kinh lắm, tui vừa đọc xong, tức thay cho nhân viên ở công ty đó. Nghĩ sao mấy tháng trời rồi mà vẫn chưa cấp lương cho nhân viên, người có tiền thì thăng quan tiến chức, người có tài thì lại ” cáo lão ” đi đâu hết, đúng thật là … !
– Là công ty nào ? – Một giọng nói trong trẻo vang lên, có mấy phần thân thiết, phần còn lại đã bị khí lạnh bao phủ, có hơi chút tò mò về điều này.
– MiCree. – Mạc Đỉnh vui vẻ, cô biết chắc Lệ Băng sẽ rất vui nếu như cô làm đúng, cũng bởi vì Lệ Băng rất hiểu hoàn cảnh của những người nhân viên đó, cô rất ghét việc phát lương không đúng thời hạn, giả sử không có lương thì những người ngheo khó sẽ sống qua tháng bằng cách nào ?
– Tốt lắm. Cậu hay giúp tôi liên lạc với bên đó, nếu đồng ý, thì xác nhập vào công ty chúng ta, chỉnh sửa lại bộ máy chính trị bên đó rồi báo lại cho tôi. Còn nếu họ không hợp tác… thì phá nó đi ! – Cậu nói cuối cùng, giọng nói đó trở nên thật lạnh lẽo.
Cô đặt laptop qua một bên, gọi vào một số máy mà cô thu thập được trong quá trình mã hoá dữ liệu của công ty đó, sau một hồi, đầu dây bên kia nghe máy :
– Ô, đây có phải là chủ tịch Mạnh của tập đoàn MiCree không ?
Giọng nói trầm ẩm cũng pha chút ma mãnh được cất lên, điệu bọ khinh thường thể hiện rõ qua giọng nói đó :
– Đúng là tôi. Ai vậy ?
– À, tôi là Hacker 1987DIER, chắc ông cũng nghe qua danh tiếng của tôi rồi chứ ? – Miệng Mạc Đỉnh khẽ nhếch lên.
– 1987DIER ? Là cô sao ? – Giọng người đàn ông có vẻ ngạc nhiên, sau đó là sự sợ hãi đang bao trùm lấy.
– Đúng ! Là tôi. – Cô gật đầu, tưởng tượng đến vẻ mặt của ông chủ tịch khi nhắc đến tên mình.
– Cô … cô … cô muốn gì ? – Giọng ông ta run run, mặc dù ông nghe giọng nói đó nghe giống như của một đứa con gái mới 16,17 tuổi nhưng không tránh khỏi nỗi sợ hãi.
Mạc Đỉnh hài lòng, nghe ông nói nói vậy cũng có thể xem như ông ta còn là người biết sợ hãi đó. Cô bắt đầu bài thuyết trình của mình :
– Tôi vừa xem qua tình hình của công ty ông hiện nay, có vẻ không ổn đấy. Nhân viên thì không có lương mà ăn, mà sống, quyền thì cứ bị kẻ giàu có chiếm đoạt, ngày đêm tranh giành chức quyền, người tài thì lại bị những kẻ giàu có mà phải tự kết liễu mình, …- Cô nói một lèo từ A đến Z , bên đó, ông ta đang sốc toàn tập.
Sau khi trình bày xong bài diễn thuyết, cô chốt lại vấn đề chính, tay dang di chuyển trên bàn phím, một ô vuông hiện ra : bạn có chắc chắn muốn xoá ? Ngón tay di chuyển trên chuột, cô nghịch ngợm xoay xoay nó vài vòng :
– Ông biết tập đoàn DIE chứ ? Tôi dám chắc ông đã nghe qua rồi đúng không ? Phải, nó rất nổi tiếng ! Và bây giờ, thứ tôi muốn ở ông là ông hãy xác nhập MiCree vào DIE, tôi đảm bảo ông sẽ không thiệt thòi gì nhiều đâu. Bên tôi hàng tháng sẽ trả tiền cho nhân viên của công ty ông, đổi lại ông phải cho chúng tôi 50% lợi nhuận, không phải sẽ rất có lợi cho ông sao ? Hơn nữa, chúng tôi sẽ đầu tư cho công ty của ông một số tiền không nhỏ nên cá chắc lợi nhuận so với lúc ban đầu sẽ không nhỏ đâu ! Ông thấy sao ?
Chủ tịch Mạnh nghe cô lý thuyết, thật sự cảm thấy rất phấn khích, ông không nghĩ mình sẽ tìm được một vụ làm ăn lớn như vậy. Không phải do ông không muốn trả lương cho nhân viên, mà là do làm ăn thua lỗ, không đủ vốn đầu tư, cộng với việc nợ cứ càng ngày càg tăng cao, ông biij áp lực đến nỗi vô viện mấy lần. Với lại, do ông không để ý đến việc quản lí và tuyển dụng nhân viên nên nhiều người đã để lộ sơ hở và nhờ tiền bạc mà trèo lên cao, ông từng có lúc ngăn chặn nhưng vô ích. Đã có lần ông định sẽ nhờ sự giúp đỡ của DIE để trụ lại, do có lần ông đã nghe qua danh tiếng của DIE nổi tiếng về mọi thứ : Hàng mới, chất lượng tốt, giá cả phù hợp, các nhân viên cũng rất nhiệt tình giúp đỡ khách hàng cũng như khách hàng rất hài lòng về họ, quy mô của DIE lại càng không nhỏ, phủ kín trên điện lưới toàn nước, đâu đâu cũng có mặt hàng của DIE, nhưng ông không biết và không thể nhờ cậy vì chủ tịch của DIE ông vốn không biết là ai, thân thế như thế nào để nhờ cậy, với lại, ông không nghĩ, với tình hình hiện giờ của công ty ông thì sẽ có người đầu tư.
Không chần chừ thêm một phút nào nữa, ông lập tức lên tiếng :
– Tôi đồng ý !
Một đường cong được vẽ lên, con chuột di chuyển nhẹ trên màn hình : ” Huỷ! “.
***
Lệ Băng từ trong nhà vệ sinh công cộng bước ra, đôi môi thoáng nở nụ cười khẽ. Cô xoay người nhìn mình ở trong gương, hài lòng gật đầu nhìn mình trong chiếc váy đen ôm sát người tôn lên vẻ đẹp đầy quyến rũ của cô, mái tóc đen dài được thả ra và bỏ gọn sang một bên nhìn thật dịu dàng. Cô đi ra ngoài đường và ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi người xung quanh, ai cũng nhìn cô với vẻ khen ngợi cùng trầm trồ. Cô bước đi trên đôi cao gót cao năm phân, ví màu đen được đính những hạt kim cương nhỏ sáng lóng lánh được cô cầm trên tay.
Làn da trắng như tuyết, chiếc váy đen, dày đen, ví đen đã làm cô thật nổi bật và trở nên thật tuyệt vời.
Một chiếc ô tô đen đậu sẵn bên đường từ lúc nào, bên ngoài còn có hai người mặc đồ đen đang đứng như thể chờ ai đó. Cô bước đến, hai người kia cúi đầu chào cô và mở cửa xe cho cô.
Đập vào mắt là một chàng trai đang mặc bộ vest đen, đeo mắt kính quay qua nhìn cô mỉm cười :
– Em thật đẹp !
Cô gật đầu và ngay lập tức ngồi vào trong ô tô, cô nhìn anh, giọng lạnh tanh :
– Đợi lâu chưa ?
Hắc Long nhìn cô, vẫn còn choáng ngợp bởi vẻ đẹp lạnh lùng của cô, anh gỡ mắt kính ra, nở một nụ cười nhẹ :
– 5 phút thôi !
Chiếc ô tô lăn bánh trên con đường rộng lớn trước con mắt sửng cồ của người đi đường …
***
Tại nhà hàng Trung Hoa :
Tại một góc của nhà hàng, cạnh chỗ cửa sổ, đập vào mắt là vẻ đẹp lãng tử hiếm có của một chàng trai hoà cùng với cảnh thiên nhiên vô cùng thơ mộng bên ngoài cửa sổ. Chàng trai đang nhắm mắt lại, chống cằm lên tay hít thở không khí trong lành bên ngoài, nở một nụ cười thật đẹp.
Mọi người trong nhà hàng, nhất là khách hàng và nhân viên nữ, kể từ khi anh bước vào, họ đã rơi vào trạng thái hờ hững như vậy rồi, xem ra, sức cuốn hút của chàng trai này không hề nhẹ.
Nãy giờ anh, cũng chỉ uống đúng một ngụm cà phê đợi người mình hẹn gặp mà thôi. Không hiểu lí do gì, anh lại đến sớm vậy, chắc sự tò mò về chủ tịch của tập đoàn DIE đã gây ấn tượng cho anh, nhắc đến người đó, không hiểu vì sao anh lại nhớ đến cô bạn ngồi cùng bàn ở trên lớp, thật kì lạ. Chắc do anh đã nghĩ về cô gái đó nhiều rồi !
Lắc nhẹ đầu, day day trán, tránh hình ảnh của cô cứ bám dai dẳng vào mình, anh nhấp ngụm cà phê lên, thưởng thức từ từ. Không biết từ đâu, trong nhà hàng đã gây nên nhiều tiếng xì xào bàn tán, mà đề tài hình như không phải thuộc về anh.
Mãi đến khi tiếng ồn lắng xuống, anh mới để ý, có tiếng bước chân về phía mình, không phải một người, mà là hai ! Tiếng đế giày cứ va vào nhau, tạo thàng từng âm vang nghe rợn người.
Anh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một trai một gái đang khoác tay nhau đi tới trước mặt anh, anh đột nhiên cảm thấy có chút nhói, sau đó mất hẳn, nhếch một nụ cười nhẹ.
Cặp nam nữ đó không ai khác chính là Lệ Băng và Hắc Long, bọn họ đang tổ chức một buổi hợp tác làm ăn với công ty của anh, cụ thể hơn là tập đoàn White. Anh nhìn Lệ Băng, suýt bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của cô, cố mặc một chiếc váy đen làm nổi bật làn da trắng, đôi dày đen, ví đen, nhìn cô giống công chúa bóng đêm vậy. Anh lại nhìn người con trai, anh ta mặc một bộ vest đen, đeo mắt kính, trong anh ta cũng không thua anh là bao. Khác hẳn với hai người, anh hôm nay mặc một bộ vest trắng, mái tóc đen được xịt keo dựng đứng lên trông thật nam tính, quả thật anh là mẫu đàn ông tuyệt vời của nhiều người con gái.
” Cô gái nhỏ này, không phải là cô bạn ngồi cạnh mình sao ? ” – Anh cảm thấy thật thú vị, gia cảnh cũng bình thường vậy mà hôm nay lại xuất hiện trong buổi hợp tác làm ăn sao ? Thật nực cười.
” Đừng nói … cô ta là Cửu Băng Hà ? ” . – Đôi mắt lưu ly khẽ nhíp lại, suy nghõ của anh sẽ đúng chứ !
Lệ Băng nhìn anh, trong đầu đang không ngừng suy nghĩ khi nhìn thấy biểu hiện của anh khi thấy mình, thật sự cô rất thích cảm giác này !
” Chắc anh ta không ngờ đâu ! ” . – Cô khẽ nhếch môi.
Hắc Long thấy hai người nhìn nhau, anh cũng đoán chắc họ quen nhau ở đâu đó, anh mỉm cười giơ tay chào :
– Chào Tổng Giám Đốc Triệu, tôi tên là Đường Hắc Long, Tổng Giám Đốc của tập đoàn DIE, rất vui được hợp tác với anh. Còn đây là …
– Tôi là em của chủ tịch tập đoàn DIE, rất vui được hợp tác với anh. – Hắc Long chưa kịp nói thì Lệ Băng đã lên tiếng.
” Cô ta không đến ? “- Mặt Thanh Mẫn đen lại, anh cũng không trông mong gì vào vụ hợp tác này, bởi vì anh đã ra điều kiện có lợi cho tập đoàn DIE chỉ để gặp chủ tịch, bây giờ cô ta không đến, chẳng lẽ anh không thực hiện, thật đúng là không thể tin tưởng được con người.
Hắc Long nhìn Lệ Băng, nhíu mày : ” Cô nàng đang giở trò gì đây ! “.
Lệ Băng mở lời xua đan sự im lặng trong nhà hàng, bởi lúc này, mọi người đều đổ dồn về phía bọn họ :
– Tổng Giám Đốc Triệu, thật xin lỗi ! Chị tôi có việc bận đột xuất nên không thể đến được, mong anh bỏ qua cho !
– Không sao – Thanh Mẫn cười trừ, cả ba cùng ngồi xuống nói chuyện.
Sau một hỏi thăm đối phương, Hắc Long giơ ra bản hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn, đưa cho Thanh Mẫn :
– Tổng Giám Đốc Triệu, anh hãy xem qua bảnh hợp đồng này, nếu không có điều gì thắc mắc, chúng ta kí kết hợp đồng luôn !
Thanh Mẫn nhận hợp đồng, trong đầu anh bây giờ chỉ hiện lên ba chữ : ” Nhanh, gọn, lẹ! Quả thật cô ta rất lợi hại, chắc chắn đã có sự chuẩn bị kĩ càng! ” .
Xem qua bảnh hợp đồng một lượt, mày của Thanh Mẫn khẽ híp lại, không phải tại yêu câu của bản hợp đồng này quá khó, mà là điều kiện đưa ra, rất có lợi cho phía bên công ty anh, anh nhìn đi nhìn lại bản hợp đồng, rõ ràng là vậy.
Gấp bản hợp đồng lại, anh chép miệng, duy chỉ tiếc một điều : ” Chưa thể gặp cô ta ! Cửu Băng Hà ! ” .
– Anh thấy có được không ? Chúng tôi đẫ xem xét và quyết định, bên anh chỉ cần đầu tư đất, chúng tôi sẽ bỏ tiền vốn ra xây dựng, lợi nhuận chúng ta sẽ chia đều ! Khi đã củng cố được tình hình bên đó chúng ta sẽ mở rộng lãnh thổ sang các cùng khác.- Hắc Long trình bày mọi thứ một cách rạch ròi, một cách đầy sức thuyết phục, Lệ Băng chỉ mỉm cười ngồi bên cạnh lắng nghe, tay cầm ly cà phê nhấp từng ngụm, giống như kiểu cô là người đã đứng sau vụ này vậy.
Thanh Mẫn gật đầu, anh không nghxi vụ làm ăn béo bở này lại không nhận, trong khi vốn đầu tư không đáng là bao mà lợi nhuận lại thu về một nửa, rất có lợi cho anh, giờ thì anh biêt lí do mà khi nhắc đến DIE, ai cũng vảm thấy thật hài lòng rồi, bởi vì … bọn họ rất biết cách thu hút khách hàng và làm hài lòng bọn họ.
Anh đứng dậy bắt tay với Hắc Long và Lệ Băng :
– Rất mong sự hợp tác này sẽ đạt được kết quả cao ! Cảm ơn hai người.
Hai người lúc này cũng không khách sáo, đứng dậy bắt tay, Lệ Băng bỗng nở một nụ cười tựa thiên thần làm Thanh Mẫn đơ người mất mấy giây, sau đó mới rời bàn tay cô.
” Thật không ngờ buổi hợp tác này lại diễn ra nhanh chóng như vậy, chỉ trong 5 phút ngắn ngủi ! ” . – Thanh Mẫn ngạc nhiên nhìn đồng hồ mới phát hiện ra bây giờ đang còn rất sớm trong khi các cuộc làm ăn khác, ít nhất cũng phải mất đến ba bốn ngày để quyết định.
– À, anh cũng đừng ngạc nhiên vì cách làm việc của chúng tôi, bởi tiêu chuẩn đặt ra của chủ tịch là như vậy. – Hắc Long nhận thấy biểu hiện trên mặt Thanh Mẫn cũng hiểu anh đang ngạc nhiên nên lên tiếng giải thích, không hiểu sao anh tự nhiên quay sang nhìn Lệ Băng, được cô tặng cho ánh mắt hình viên đạn.
” Cô ta quả thật lợi hại. Khâm phục. ” . – Thanh Mẫn gật đầu, từ trước đến nay, anh chưa gặp phải đối thủ nào lại lợi hại như vậy, lại hoạt động trong bóng tối nữa chứ.
Để tránh tình trạng bị cho là mất lịch sự, cái tối thiểu của nhà kinh doanh, Thanh Mẫn mở lời mời :
– Thật xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta có thể đi nâng ly vì sự hợp tác lần này được chứ ?
– Tất nhiên rồi. Tôi cũng định sẽ mời anh dùng trưa. – Hắc Long cười, Lệ Băng im lặng không nói gì.
– Vậy mời hai vị lên tầng trên, sẽ dễ chịu hơn nhiều. – Thanh Mẫn biết ở đây không tiện nên mời hai người đi trước khi cái nhà hàng này sẽ nổ bởi nhiều con mắt cùng tập trung lại một chỗ.