Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 8: Đích Thân Ra Mặt (2)
Chương 8 : ĐÍCH THÂN RA MẶT (2)
Tại một bệnh viện nổi tiếng của Tây Đan …
Người con gái có mái tóc đen dài ngang lưng đang đứng trước cửa phòng bệnh viện , vẻ mặt bên ngoài cho thấy cô không có vẻ gì là lo lắng nhưng trong lòng cô , ruột gan cứ sôi ” ùng ục ” cả lên, hai bàn tay khẽ đan vào nhau , đôi mắt đen long lanh không rời khỏi phòng cấp cứu một giây .
TÍNG TÌNG ! – Tiếng cửa phòng bật mở , một ông bác sĩ mặc đồ trắng toát đi ra ngoài , ông gỡ khẩu trang bịt mặt ra , để lộ khuôn mặt đang chau lại , giống như kiểu vừa gặp chuyện gì không vui , giọng ông cất lên một cách nặng nề :
– Ai là người nhà của bệnh nhân ?
Cô vừa nhìn thấy ông bác sĩ , lập tức bước đến chỗ ông , mặt cô không hiểu sao cứ bất an , mí mắt dật dật , đôi môi nhỏ khẽ bật thốt , mặt vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng :
– Là tôi .
Ông bác sĩ khẽ ngạc nhiên vì cách nói chuyện khá đặc biệt của cô , giống như ông đang nói chuyện với một người trong giới ” thượng lưu ” , ông nhìn cô một lượt , đoán biết cô là học sinh vì cô vẫn còn đang mặc đồng phục , giọng thu hồi vẻ ngạc nhiên lại , ông lãnh đạm :
– Cháu có biết tình trạng bệnh tình của mẹ cháu không ?
Câu nói đó như con dao hai lưỡi cắm phập vào người cô , khiến cô run nhẹ , giọng cô trở nên đục khàn :
– Bệnh ?
Cô cũng đã từng nghĩ mẹ cô đang mắc bệnh gì đó , cô đã nói đưa bà đi bệnh viện nhưng bà nhất quyết không chịu nghe , nói là chỉ bị đau nhẹ , đi bệnh viện tốn tiền lắm , trong thời buổi này thì công nhân may mà bị thương tích gì đó , không biết hậu quả sẽ như thế nào ! Bị đuổi việc ? Hay … tiếp tục đi làm trong khi biết mình không thể trụ được bao lâu ?
– Vậy là mẹ cháu không nói với cháu sao ? – Ông bác sĩ nhìn cô đầy nghi vấn , căn bệnh này … chỉ cần có một thứ tác động lên thì hậu quả … không biết sẽ như thế nào ! Có khi … mất mạng như chơi .
– Mẹ tôi bị bệnh gì ? – Cô nhìn ông bác sĩ vẻ ” khẩn thiết ” , đôi mắt đen long lanh khẽ dao động , mặc dù trong lòng cô đang rất muốn khóc , muốn cầm lấy tay ông bác sĩ van xin nhưng sao … chân tay cô , mặt cô … nó không thể cử động được .
Ông bác sĩ lắc đầu , kể lại những gì ông nhìn thấy sau khi chụp X – quang cho mẹ cô :
– Có một khối u trong đầu mẹ cháu , nó có lẽ hình thành khá lâu rồi nhưng không hề có biểu hiện bên ngoài . Tôi đoán trước đây có lẽ cô ấy đã bị sốc do một sự việc nào đó , không thể nào bình tâm lại được nên máu trong người đọng lại ở đầu , lâu dần hình thành khối u – Ông bác sĩ nói một lượt mà không để ý đến sắc mặt cô đang dần đen lại , bắt đầu xuất hiện những vệt xanh trên mặt , đôi mắt đen khẽ híp lại rồi mở ra thật to , ông bác sĩ sau khi phát hiện ra biểu hiện đáng sợ của cô , ông thôi nói , đứng im nhìn cô trong giây lát , không hiểu vì sao khi nói chuyện với cô gái nhỏ này , ông lại cảm thấy sợ hãi .
– Bây giờ phẫu thuật … tỉ lệ thành công là bao nhiêu ? – Cô nhìn ông bác sĩ , vẻ mặt mang đầy suy nghĩ , khuôn mặt vẫn biến mất sự đáng sợ khi nãy .
Ông bác sĩ ấp úng , nhìn cô một hồi lâu mới trả lời . Trên hành lang bệnh viện lúc này , không có lấy một bóng người , dường như tất cả đã bị cô khống chế , sợ hãi đến nỗi không dám bước đến gần .
– Khoảng 70 % . Cũng may là khối u chưa đến giai đoạn cuối , bác nghĩ … mẹ cháu bị sốc về vấn đề gì đó khiến cho máu trong đầu không được lưu thông , dẫn đến thiếu máu não , cộng thêm khối u trên đầu nên mẹ cháu ngất đi cũng phải , cũng may là phát hiện kịp thời .
– Tôi biết . – Cô khẽ gật đầu , chưa để ông bác sĩ nói thêm cô đã ra quyết định :
– Vì vậy , tôi cần làm phẫu thuật sớm , giờ bác hãy đi làm thủ tục , chi phí tôi sẽ trả sau . – Cô đi về phía cửa phòng bệnh nơi mẹ cô đang nằm , mở cửa ra và đóng vào .
Mặc dù ông bác sĩ còn nghi ngờ khi cô nói sẽ trả chi phí nhưng ông không dám chắc cô sẽ trả , cũng có lẽ do giọng nói mang đầy sự đáng sợ đó khiến ông không thể kháng cự lại . Ông chuẩn bị quay đầu đi thì bỗng từ xa có ba người con trai không biết từ đâu , chạy lại , vẻ mặt ” hấp hối ” , giống như sắp từ giã cõi đời , ông nhìn bọn họ , còn chưa hết ngạc nhiên thì một trong ba chàng trai níu lấy vai ông , thở hổn hển , giọng đứt quãng :
– Bác … bác … sĩ … bệnh nhân … bệnh nhân … ở …. ở … phòng này … sao rồi ạ ! – Cái giọng mang đầy vị ” giấm ” này không ai khác đó chính là Hạo Kiệt , đã đi chậm còn ” sồn sồn ” cứ khiến người người khác phải bực mình !
– Đúng vậy bác sĩ … bệnh nhân đó sao rồi ạ ?- Chất giọng mang đầy lịch sự này không ai khác là Đường Hy , anh cũng mệt chả kém cơ mà ít ra anh vẫn nói ra được hết câu , không giống anh chàng ” cà lăm ” kia , cứ ” bập bà bập bẹ ” .
Người còn lại là Phi Hùng , anh còn đang mải ” giải quyết ” công việc , nghe tin ” mẹ ” có chuyện , lập tức đến ” cứu giá ” , mỗi tội ” chậm trễ ” .
Ông bác sĩ nhìn thấy cách ăn mặc của ba người , lại nghĩ ba người này có thân phận ” không nhỏ ” , ông đưa tay lau lau mồ hôi trên trán , thuật lại sự việc theo lời của ” nhân vật tôi ” , giọng kể còn mang chút sợ hãi khi nhắc đến khuôn mặt Lệ Băng lúc ” tra khẩm ” .
Sau khi nghe lại toàn bộ sự việc , Hạo Kiệt cười nhếch môi nhìn Đường Hy và Phi Hùng , giọng tỉnh bơ :
– Hai người liên lạc cho công ty tôi giùm , bảo chuyển tiền vào bệnh viện này . Tôi đi vội quá … không mang tiền .
– Chẳng lẽ điện thoại cậu cũng không mang sao ? – Đường Hy nhìn Hạo Kiệt từ trên xuống dưới , bật cười khi thấy anh mặc một cái áo cộc , quần short với một đôi dép ” đóoc – tờ ” , Phi Hùng nhìn anh , đôi môi cũng nhếch lên . Thực sự mà nói , bây giờ trông Hạo Kiệt giống một tên ” bụi ” ở đầu đường xó chợ .
Hạo Kiệt nhăn mặt gật đầu :
– Ừ, đi vội quá chưa kịp mang.
Phi Hùng và Đường Hy nhìn nhau chặc lưỡi, Đường Hy lên tiếng :
– Tôi có mang thẻ rồi đây, nên không cần phiền phức như cậu nói đâu !
Không khí xung quanh đột nhiên chìm trong im lặng, ai cũng ra vẻ trầm tư suy nghĩ, thật không thể chờ đợi thêm nữa! Đồng loạt một lúc, ba anh chàng chạy như bay ra ngoài, bóng dáng ba người biến mất trên hành lang nhưng vẫn còn thoảng lại dư vị của những chàng trai đầy ngạo mạn kia.
Bên trong phòng bệnh …
Lệ Băng bước vào căn phòng sặc mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt cô lúc này là một người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh trắng toát, sắc xanh hiện rõ trên mặt. Cô tiến lại gần hơn, ngồi xuống chiếc ghế trống gần đó, nắm lấy bàn tay người phụ nữ này vào má mình âu yếm :
– Mẹ !
Bà Diệp nhìn cô từ khi bước vào căn phòng, bà im lặng không nói một lời, dường như hơi thở bà còn yếu, không đủ sức để cười nổi với đứa con bé bỏng của mình, bà chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô.
– Sao mẹ lại dấu con vậy hả ? Chuyện gì chúng ta cũng có thể giải quyết mà ! – Cô đau lòng nhìn bà, trong đầu dần hình thành những mảnh quá khứ của bà đã chịu đựng đau đớn suốt thời gian qua, trái tim cô chợt rỉ máu, đau đớn.
Bà vẫn mỉm cười nhìn cô, cố lấy hơi bật ra từng từ, mặt cố hiện ra một nét cười tự nhiên nhất để cô thấy bớt lo về bệnh tình của mình :
– Mẹ không muốn con vì mẹ mà phải lo lắng, mẹ cũng không muốn con vì mẹ mà hi sinh bất kì một thứ gì. Con là sinh mạng của mẹ, mẹ không muốn con vì mẹ mà chịu khổ đâu, như vậy mẹ sẽ đau lòng lắm !
Cô cười, một nụ cười ấm áp, cúi đầu xuống áp mình vào người bà, hai tay vẫn nắp chặt, một luồng nhiệt ấm áp đang dần sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo.
“Con nhất định sẽ không để mẹ phải chịu khổ nữa đâu !Con thề đấy.” – Cô tự nhủ thầm.
Hai người cứ thế mà ôm nhau, tâm trạng mỗi người mỗi khác, bà Diệp mơ hồ nhớ lại cuộc nói chuyện kìa lạ cùng giọng nói đầy lạnh lẽo của Lệ Băng, trong lòng phút chốc thoáng sợ hãi, không hiểu từ lúc nào giọng nói của cô lúc đó lại khiến bà nhớ lại nỗi ám ảnh ngày nào…
Giọng nói đó thật đáng sợ…
” Diệp Hà, anh xin lỗi, hãy đến bệnh đi ! ” .
***
Lệ Băng bước ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt trong chớp nhoáng thay đổi hẳn, cô vừa đi vừa dự đoán có điều không ổn đang xảy ra trước mắt …
Ba người con trai đang hì hục cúi đầu nhìn nhìn lên trần nhà rồi cặm cụi ghi ghi chép chép thứ gì đó, vẻ mặt mỗi người mỗi khác. Cô đi đến chỗ bọn họ, nhòm vào tờ giấy mà họ đang ghi, mặt lạnh tanh :
– Làm gì đó !
Cả ba người kia đang say sưa viết bất chợt nghe giọng nói đó thì đột nhiên rùng mình, tay dừng viết, quay qua nhìn người phát ra giọng nói đầy oanh vàng kia, cả ba cười hì hì để cùng nhau che dấu nỗi sợ hãi :
– Không có gì đâu tỷ à … chỉ là bọn đệ … muốn trả viện phí giúp mẹ một ít thôi !
Cô bật cười trong lòng, ngoài mặt vẫn lạnh như thế, cô đẩy ba người kia qua một bên, nhìn cô y tá nãy giờ vẫn còn ngắm trai đẹp, nhưng trong phút chốc đã trở nên tỉnh táo khi cô cất giọng nói, mặt như tượng đá :
– Đưa tôi tờ giấy.
Cô y tá run sợ trước vẻ mặt của cô, liền cầm lấy tờ giấy mà nãy giờ mấy tên này ghi, đọc xong cô không khỏi tức giận nhìn ba người kia đang mặt xanh như tàu lá chuối. Cô vò nát tờ giấy đó, lấy bút được ” chu cấp ” từ cô y tá và lấy tờ giấy khác ra viết.
Tờ giấy mà ba cậu bạn sáng tạo ra :
– Bệnh nhân : Trần Diệp Hà.
Sinh nhày: 3/12/1983.
Mắc chắng bệnh : U não cấp tính.
Lệ phí phẫu thuật : …
Gia đình : 5 người.
Con ruột : Châu Lệ Băng.
Con nuôi : Gia Hạo Kiệt, Hạo Đường Hy, Đường Phi Hùng.
Người thanh toán : …
Sau khi cô vò nát tờ giấy, ba người đen mặt, bắt đầu gây lộn :
– Tôi đã bảo để tôi kí rồi mà cậu đâu có nghe !
– Người kí phải là tôi mới đúng chứ !
– Hai người im đi, tôi mới là người nên kí nè !
…
Bộp !- Tiếng bút va đập xuống bàn, cũng đúng thôi, Lệ Băng bực mình vì ba tên yêu này lúc nào cũng không chịu buông tha cho cô, lập tức trút giận lên cậy bút sau khi đã viết xong tờ đơn thanh toán. Ba người kia nhìn thấy thái độ của cô như vậy không khỏi rùng mình, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không ngờ cô nói một câu khiến ba người suýt té ngửa :
– Tôi kí ai thanh toán ?
Đùa à ? Hôm nay tỷ tỷ làm sao thế nhỉ ? Thôi kệ, được giúp tỷ tỷ là một điều hết sức quý báu với mình ! – Cả ba anh chàng nhanh nhảu chạy lại chỗ cô y tá đi thanh toán mà không để ý cô đã đi về từ lúc nào, trước khi đi còn khẽ nhếch môi nhìn ba chàng ta.
Cô y tá sau khi nhìn ba người bằng ánh mắt hình trái tim ” sừng sững ” thì ” ngây thơ ” nhìn, cất giọng ” thật ” nhẹ nhàng :
– Cô ấy khi nãy thanh toán hết rồi ạ !
BÙM ! – Cả ba nổ đom đóm mắt, không nghĩ Lệ Băng lại chơi họ một vố đau như vậy, quê chết đi được !
***
Tại một trung tâm mua sắm lớn của Tây Đan …
Người đến đây mua sắm thật nhiều, có lẽ không ai có thể ngờ một khu mua sắm rộng lớn như thế này lại có thể bị Tập đoàn DIE thâu tóm nhanh gọn chỉ trong mấy ngày, đúng ! Người làm được như vậy quả hay chỉ có thần mới làm được. Vì chủ sở hữu của công ty này trước đây là một nhà kinh doanh rất lớn, đã dùng cả đời của mình để xây dựng, nhưng cách đây vàu năm không hiểu sao công ty này lại trở nên rất tệ hại, làm ăn chả vào đâu, hàng rất kém chất lượng và mẫu mã không đẹp, không hiện đại nên không thể đáp ứng được nhu cầu của người dùng. Đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, trung tâm đang đi trên bờ vực phá sản thì có một vốn đầu tư không biết từ đâu mà có nên trung tâm mới trụ được, sau này nhiều người mới biết đó là của tập đoàn DIE đã giúp đỡ và đầu tư. Và bây giờ, trung tâm mua sắm này đã trở thành một trong những trung tâm mua sắm đứng đầu Trung Quốc về giá cả và thị trường.
Lệ Băng đi xung quanh trung tâm mua sắm từ nãy đến giờ, đúng hơn là cô đi khảo sát tình hình buôn bán của các cửa hàng nhỏ ở trung tâm, nhưng mọi người xung quanh lại nghĩ khác, đơn giản họ nghĩ cô đang đi lượn xung quanh đây để chỉ ngắm những bộ đầm đắt tiền ở đây thôi, với khả năng của cô thì sao có thể được, nhìn cái mặt non choẹt thế kia, đoán chắc chỉ là học sinh cấp 3.
” Quả thật không tồi ! ” . – Cô gật đầu hài lòng, đúng là công cô đầu tư vào đây qủa thật không lãng phí chút nào.
Ngắm nhìn những bộ đầm sang trọng, những đôi giày cao gót cách điệu, những bộ trang sức đầy tinh tế và cuốn hút, … nhìn những thứ này, một người phụ nữ có thể nhịn ăn suốt cả cuộc đời chỉ để được mặc và đeo chúng một lần.
Cộp ! – Đế giày cô chợt dừng lại, cho thấy cô đang đứng im không chuyển động.
Cô đang đứng nhìn một chiếc váy đen tuyền rất đẹp, ngắn tới ngang đùi, ôm lấy phần eo bằng một dải lụa màu trắng được cột thành hình nơ. Cô mỉm cười, đi đến chỗ bà chủ cửa hàng đang bận túi bụi tư vấn cho khách hàng cách mặc cho phù hợp.
– Bác ơi !
Chủ cửa hàng sau khi nghe thấy ai đang gọi mình, quay sang nhìn cô và bị hớp hồn bởi sự xinh đẹp hiếm có của cô. Đứng nhìn ngây người một lúc lâu, bà mới định hình lại :
– Gì vậy bé ! Cháu mua gì à ?
Cô gật đầu, đưa tay chỉ về chiếc váy đen được treo trên hàng cao nhất, bà củ cửa hàng khẽ gật đầu lấy móc lấy xuống một chiếc váy rất bình thường, không có gì đặc biệt.
– Của bé này !
Cô chau mày, cô đã chỉ rõ ràng rồi cơ mà, sao bác này lại nhầm lẫn tai hại như vậy !
– Ồ không, cháu lấy chiếc váy màu đen kia ạ !- Cô đi tới lấy móc rồi lấy xuống chhieesc váy màu đen kia mỉm cười.
Đột nhiên, không hiểu sao bà chủ hốt hoảng dựt lại chiếc váy từ tay cô, nhăn mặt :
– Cháu à, cái này đắt lắm ! Cháu có đủ tiền mua không ?