Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 41Ác Mộng Đến Với Em - Nỗi Đau Anh Mang Đến


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 41Ác Mộng Đến Với Em – Nỗi Đau Anh Mang Đến


CHƯƠNG 40 ÁC MỘNG ĐẾN VỚI EM – NỖI ĐAU ANH MANG ĐẾN
Khi Triệu Thanh Mẫn và Triệu Hạ Khuê rời khỏi biệt thự Đường Hắc Long…
Hạ Khuê chần chừ đứng trước cửa phòng. Sau vài phút chần chừ, cô bé bước vào phòng.
Cô bé đảo mắt nhìn quanh căn phòng, ở đây có rất nhiều tập hồ sơ, tài liệu giống như ở nhà Triệu Thanh Mẫn vậy.
Cô bé đi đến cạnh bàn làm việc, đôi mắt đen nhìn xung quanh mặt bàn, không có gì nhiều ngoài chiếc laptop và một vài giấy tờ.
Cô đưa tay định mở ngăn kéo nhưng chúng lại khoá. Khuôn mặt cô bé nhăn lại.
Coi nào…
Tiếng giày từ phía hành lang vang tới, cô bé sợ hãi, mặt xanh như tàu lá chuối, lập tức chạy lại chỗ cửa.
Hạ Khuê nhìn lên tủ kính, thấy một chiếc đồng hồ cát rất đẹp, liền chạy nhanh tới lấy nó cầm trên tay mình.
Cô bé mở cửa, thân hình nhỏ nhắn chạm phải một dáng người cao lớn, cô ngước mắt lên, tròng mắt đen toát lên vẻ sợ hãi.
Đường Hắc Long nhìn chiếc đồng hồ cát trên tay Hạ Khuê, hừ lạnh, anh bước vào:
– Cô bé, em không nên nghịch ngợm ở đây!
Giọng cô lắp bắp, người cô rung lên:
– Dạ không… em chỉ tình cờ muốn vào… xem một chút thôi ạ…
Đường Hắc Long nhếch môi, anh cúi người xuống nhìn Hạ Khuê, người anh toả ra hơi lạnh buốt giá:
– Cảnh cáo cô bé như em. Bất kì một ai dám làm tổn thương Châu Lệ Băng, tôi sẽ không bỏ qua!
Anh đẩy Hạ Khuê ra ngoài cửa, quay mặt đi, vô cùng chán ghét:
– Hai anh em nhà em là ngoại lệ nhưng đừng hòng có lần sau!
Cánh cửa phòng đóng lại, Hạ Khuê sợ hãi chạy xuống tầng, đi ra phòng khách xem ti vi.
Lại không biết là cô đã ngủ quên từ lúc nào.
Mở mắt ra, cô bé ngạc nhiên khi trông thấy một người đàn ông nhìn cô mỉm cười:
– Cậu Thanh Mẫn có nhờ tôi đến đón em về!
Hạ Khuê lập tức vui mừng hớn hở đi theo anh, trong lòng đã bớt đi sợ hãi phần nào.
Đường Hắc Long nhìn vào màn hình trên laptop, khuôn mặt anh chợt cau lại.
Tại sao Triệu Thanh Mẫn và cô không trở lại biệt thự mà Triệu Thanh Mẫn lại cho người đem đi đón con bé đó?
Vừa lúc là điện thoại anh đổ chuông.
Đặt tách cà phê lên bàn, Đường Hắc Long với tay lấy di động nghe máy.
– Chuyện gì vậy? – Giọng anh lạnh lẽo pha lẫn chút lo lắng.

– Đã xảy ra một vụ tai nạn. Thủ lĩnh đã cho người dọn dẹp bằng vụ nổ. Triệu Thanh Mẫn đến không biết vì sao lại có huy hiệu trong tay. Hắn ta hiểu lầm là thủ lĩnh gây ra. – Vinlky bên kia nghiêm túc báo cáo.
Đường Hắc Long đã sớm biết kiểu gì chuyện này cũng xảy ra, sắc mặt anh không được tốt cho lắm, lại ra lệnh cho Vinlky:
– Tiếp tục theo dõi!
Tắt máy, anh lại gọi cho cô. Sau một hồi tít dài đằng đẵng, cô cũng nghe máy, nhưng cô không nói.
Đường Hắc Long lòng nóng như lửa đốt, đôi mắt đen lạnh lẽo đang hừng hực lửa.
– Băng Băng, em đang ở đâu?
Cô không trả lời, anh sốt ruột đến nỗi muốn đấm vào tường, anh lo lắng, giọng nói vô cùng dịu dàng, anh đang rất kiên nhẫn:
– Em có nghe không? Em không làm sao chứ?
Bất chợt, từ điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo của cô:
– Đường Hắc Long, anh có tin em không? – Thật sự khi nghe cô nói, anh đã đoán được phần nào tim cô đang bị rụng rời.
Anh khẳng định, giọng nói chắc nịch không chút giả dối:
– Băng Băng, anh luôn tin tưởng em!
Cô lại im lặng, anh cố gắng trấn định:
– Em ở yên đó. Anh sẽ đến chỗ em!
Anh cúp máy, lấy chìa khoá xe trên bàn rồi đi ra ngoài cửa. Cô chắc chắn vẫn còn ở hiện trường tai nạn xảy ra.
Châu Lệ Băng buông điện thoại xuống, cô khuỵ người xuống, không thể tin được bản thân mình lại yếu đuối đến vậy.
Cô vịn người lên, tiếp tục đứng dậy bước đi.
Đôi mắt cô như không có hồn, khuôn mặt xinh đẹp bây giờ không thể nhìn thấy biểu hiện nào khác ngoài sự lơ đễnh.
Đi được một đoạn, cô quay mặt lại nhìn vụ tai nạn kia, nhếch môi một cái, quay đầu bước tiếp.
Mái tóc đen dài mượt mà trong bất cứ khi nào… vẫn phấp phới bay như vậy…
– Giết anh… em được cái gì? – Cô tự hỏi, đáp lại là làn gió mạnh thổi qua làm má cô lạnh buốt, người cô run lên suýt ngã, cô vịn vào tảng đá bên đường, ngồi lên đó, lại nhìn lên bầu trời đen.
– Triệu Thanh Mẫn… là anh không tin tưởng em!
– Triệu Thanh Mẫn… anh thật sự… là không yêu em… anh thật sự là… muốn trả thù…
Chiếc ô tô đen lướt qua người cô, sau đó lại lùi lại.
Người con trai đó từ trên xe bước xuống, nét mặt dịu dàng cùng đau xót dán chặt lên người cô.
Đường Hắc Long ngồi xuống đỡ cô dậy, anh mỉm cười, nhưng trong tâm anh lúc này thật sự là rất đau lòng.
– Anh đưa em về! – Anh bế cô lên, khuôn mặt cô vẫn cứ như vậy, lơ đễnh, chán chường.
Tay anh vòng qua lấy đôi cao gót ném ra một bên, anh nhỏ giọng, rất mực dịu dàng:

– Em không cần phải đem cao gót. Bản thân em cũng đủ cao quý rồi!
Câu nói của anh đã làm cho cô có chút phấn chấn, cô vùi đầu vào lòng anh, hai hàng nước mắt chảy dài…
Đường Hắc Long… thật sự rất biết ơn anh!
Ô tô lái đi, một bóng người nấp sau vách đá cầm di động lên báo cáo:
– Cậu chủ, cô ấy đã được đưa về nhà!
– Được.- Giọng nói đầy từ tính bên đó phát ra.
Bên đó cúp máy, trong khoảng không im lặng ngăn cách một bức tường rộng, người đó đang ngồi trong phòng làm việc, đưa hai tay chống lên cằm.
“Cô ấy trụ được như vậy là tốt rồi!”
Đôi mắt nâu thẫm bất chợ loé lên tia đau đớn nhưng nhanh chóng gạt qua.
“Sẽ sớm thôi. Ở bên anh, em sẽ không phải đau như vậy.”
rRr
Trần Minh Hạo ung dung ngồi trong một quán bar nổi tiếng, thưởng thức ly rượu trong tay, nhìn điệu bộ hắn vô cùng ung dung, thái độ lại kiêu ngạo, không bận tâm đến trời đất, trước sau chỉ coi mình hắn là tốt đẹp.
Một người đàn ông tiến đến chỗ hắn cúi đầu:
– Anh Hạo, việc anh giao bọn em làm xong rồi!
Trần Minh Hạo cười đểu, nét hài lòng lộ rõ:
– Tốt lắm! Tốt lắm!
Tên đó nhìn hắn vẫn đang còn mơ hồ, hắn ngẩng mặt lên báo cáo tiếp:
– Nhưng sau khi bọn em đi nghe một đứa báo cáo là nửa tiếng sau chiếc xe đó phát nổ!
Hắn nghe vậy, đưa mắt nhìn người đàn ông đó:
– Vậy tên đó đâu?
Mặt người đàn ông cũng tràn ra vẻ đầy nghi vấn:
– Tên đó gọi điện cho em báo như vậy! Nhưng tên đó từ lúc gọi điện đã mất tích rồi.
Trần Minh Hạo im lặng, người đàn ông đó lại nói một cách đầy khó hiểu:
– Đại ca muốn chúng ta đối phó với Cửu Băng Hà, nhưng tại sao lại không ra tay với cô ta?
Câu nói đó vẫn khắc cốt ghi tâm vào đầu Trần Minh Hạo, người đó đã nói với hắn thế này, lúc đó, hắn ta đúng hơn là đe doạ hắn:”Chỉ cần cậu đụng đến Cửu Băng Hà, không cần biết là cậu làm gì, tao sẽ giết mày!” Giọng nói của hắn là trầm thấp, là một loại ma mị thu hút, không phải là cái kiểu thô lỗ, xốc xược mà hắn biết.
Tôi không biết cô là loại người gì, cũng chẳng biết là cô dùng trò gì…
Cửu Băng Hà, tại sao ai cũng muốn bảo vệ cô? Ngay đến cả kẻ thù cũng không muốn đụng đến cô?
Em trai tôi, Triệu Thanh Mẫn, Đường Hắc Long, ngay đến cả hắn ta cũng vậy!

Thật nực cười…
Hắn tiếp tục uống rượu, rơi vào trạng thái mơ hồ, người đàn ông đứng nhìn hắn chỉ có thể lắc đầu.
rRr
Triệu Thanh Mẫn đứng trong phòng đọc sách của Lập Phong, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ.
Tia nhìn của anh rõ ràng là xuất hiện tia đau thương, vậy nhưng khuôn mặt tuấn mỹ kia lại không có chút thống khổ nào.
Dáng người cao ngạo giờ đây lại mang vẻ lạnh lẽo, cô độc.
Phải, là cô độc.
Hình ảnh người con gái đó xuất hiện trong đầu anh… một cách rõ nét… không một chút mơ hồ.
Bàn tay nhỏ nhắn luôn qua hông anh, Hạ Khuê ôm chặt anh cô bé cười khúc khích:
– Anh Mẫn!
Khoé môi Triệu Thanh Mẫn cong lên, anh quay người sang nắm lấy bàn tay nhỏ bé, giọng anh rất dịu dàng:
– Về rồi à?
Hạ Khuê gật đầu, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh.
Triệu Thanh Mẫn cúi người, hôn nhẹ lên trán cô.
“Vẫn là… chỉ có em!”
Trái tim anh sắc lạnh, như bị đóng băng, anh hoàn toàn không thể cử động nổi biểu cảm trên mặt, ngay cả cái mỉm cười cũng thật khó.
Lòng anh đầy xót xa… không biết giờ đây tim mình là đang bị gì.
– Hạ Khuê, xuống nhà trước đi! Anh có việc! – Anh nhỏ giọng, nhéo má cô bé, rất nhanh, Hạ Khuê rất biết nghe lời đi xuống nhà.
Khi thân hình nhỏ bé rời đi, anh lấy một chai rượu nặng đặt trong tủ ra, nghiểm nhiên đó là loại Lotus Volka, là loại cô thích.
“Xin lỗi… tôi phải đấu đến cùng!”
rRr
Dừng xe, Đường Hắc Long quay mặt nhìn qua, sắc mặt của Châu Lệ Băng trong thoáng chốc vô cùng bình thản.
Cô ra khỏi xe đi thẳng vào trong biệt thự, gặp ai cũng giống như không thấy gì tiếp tục đi tiếp.
Sắc mặt của cô là lãnh đạm, là vô cùng tàn nhẫn.
Cô vào phòng mình, lúc này cô muốn ngủ.
Nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, không may lại có hai giọt nước mắt chảy ra.
Thì ra… cô đang cố gắng kìm nén bản thân mình, không để mình trở nên yếu đuối.
Anh bước đến ngồi cạnh giường, bàn tay đưa đến vuốt mấy cọng tóc trên khuôn mặt cô.
Người ta thường nói cô là ác quỷ, vì sự lạnh lùng, tàn khốc của cô.
Người ta nói cô không phải con người.
Nhưng đối với anh… thiên thần nhỏ bé ngay trước mặt anh, hoàn toàn chỉ là một cô bé mười bảy tuổi.
Chính anh… là chính anh đã hại cô.

Đáng lí, ban đầu anh nên để cô có một cuộc sống bình thường, không nên để cô nhúng vào việc này.
“Anh xin lỗi… Băng Băng…” Đôi mắt đen đượm buồn.
Ánh nắng rực rỡ của buổi chiều thu, lá vàng rơi trên đường, hai hàng cây rụng lá nhờ gió phát ra tiếng lá kêu xào xạc.
Con đường này thật quen thuộc, à, thì ra, đây là nơi mà cô gặp anh, là nơi hai người đã muốn ở bên nhau.
Cô ngồi trên một tảng đá ven đường, chân đung đưa theo nhịp gió, cỏ xanh mơn mởn làm tâm trạng cô vui lên, cô mỉm cười nhìn đám mây xanh trên trời.
Bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện ở phía xa xa, đang tiến về phía cô, khuôn mặt tuấn mỹ đó không cách nào chê được.
Khuôn mặt cô không chút cảm xúc nhưng trái tim lúc này đang đập rộn rã, nó không ngừng nhảy nhót, cô muốn nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
Bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện một loại cảm giác, cảm giác nếu như anh biến mất, cô sẽ phải làm như thế nào đây?
Anh vì cô mà biến mất khỏi thế gian, cô đột nhiên cảm thấy đau đớn, cô không muốn bất kì nhát dao nào, nhát súng nào cũng không được đụng đến anh.
Cô muốn… mình là người chịu thay anh!
Cô giống như thần chết, sẽ là người mang đến cái chết cho anh!
Cô sợ… sợ tình cảm của cô sẽ bị hiểu lầm…
– Tôi yêu em thật lòng, tại sao em luôn nói tôi đang lợi dụng em?
Anh nghĩ, giọng nói của cô, là giọng nói đầy cay nghiệt, độc ác nhất từ trước đến giờ.
Bàn tay cô siết chặt, cô gằn từng chữ, mỗi từ nói ra là một nhát dao đâm thẳng vào tim cô:
– Tôi nói đúng sự thật. Anh có thể đi!
– Vậy em hãy nói cho tôi biết, từ trước tới nay em coi tôi là thứ gì hả? – Bàn tay anh đặt vào tay cô, cô biết, anh thật sự đang bất lực trước cô, anh đang cố gắng kiềm chế bản thân.
– Thứ gì à? Một trò chơi chăng? – Anh buông tay, cô nhìn vào đôi mắt lưu ly của anh, trong mắt anh là đau, nhưng anh lại cười mỉa.
– Nếu em đã nói vậy thì từ này… Triệu Thanh Mẫn sẽ bước ra khỏi cuộc đời của em!
Anh bước đi, không ngoảnh đầu, bước chân anh thật nặng nề, nó muốn đè bẹp trái tim cô.
Cô biết, anh đau, cô thật sự cũng rất đau nhưng cô không muốn anh sẽ nguy hiểm vì cô.
Đột nhiên trên mặt cô rơi đâu đó một giọt nước mắt, giọt nước mắt mặn chát, ngấm vào xương tuỷ.
Không phải mưa, không có vị ngọt, đó là nước mắt của cô.
Cô đưa tay xua đi giọt nước mắt mặn chát, cổ họng cô khô đắng.
Lạnh lẽo, đau lòng.
– Xin lỗi!
Mái tóc cô vẫn tung bay trong gió, cô nhắm chặt mắt, trên bầu trời xanh kia, ông trời có phải là đang trêu ngươi cô không?
Cô đưa tay ôm lấy ngực… cô không thể chịu được nỗi đau mất anh!
Châu Lệ Băng giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy mồ hôi.
Cô đưa tay vuốt đi mồ hôi trên mặt, ác mộng vừa rồi thật khủng khiếp, cô không hề muốn điều đó sẽ trở thành sự thật.
Tim cô quặn thắt, cô lấy tay giữ nó lại.
“Xin mày… đừng đau nữa!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.