Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 40: Bước 5 – Sập Bẫy
CHƯƠNG 39 BƯỚC 5 – SẬP BẪY
Hai tuần sau…
Mọi thứ đã bắt đầu từ đây…
Hai tuần ở bên cạnh Triệu Thanh Mẫn đối với cô mà nói là hoàn toàn không đủ, cô chưa thể chuẩn bị kịp mọi thứ khiến mọi chuyện xảy ra vượt quá tầm tay của cô…
Trong hai tuần này, cô chỉ có thể đi chơi với anh ba bốn lần, hầu hết thời gian đều chú trọng vào làm việc, chỉ khi đến giờ nghỉ trưa hoặc buổi tối cô và anh mới có thể gian để bên nhau.
Châu Lệ Băng khó hiểu, cô không thể xác định được, tại sao cho đến bây giờ, đã hơn hai tuần trôi qua, Trần Minh Hạo vẫn chưa có hành động gì, điều này khiến cô cảm thấy bất an.
Kể cả Hạ Khuê, cô bé càng lúc càng khiến cô khó hiểu, cho dù là thế, cô vẫn luôn quan tâm đến cô bé.
Về phía Trần Minh Hạo…
Trần Minh Hạo trong thời gian này luôn mong đợi tin tức từ phía đàn em, vậy nhưng kết quả lại khiến hắn vô cùng tức giận.
Không thể tiếp cận Cửu Băng Hà?
Một lỗi căn bản lại không thể làm được huống chi là bước tiếp theo.
Hắn nhìn tên đàn em, giơ tay tát mạnh vào má hắn, chửi:
– Nếu đã không làm được sao mày không cút về đây đi, còn ngồi mát đó hả?
Tên đó ngồi ôm má nhăn nhó, lại nhìn hắn sợ sệt:
– Anh Hạo, em nghĩ, cho dù có làm gì cũng chắc chắn sẽ không bắt được cô ta. Theo em thấy, tất cả những kẻ bắt cóc đều sẽ tìm đến người thân của cô ta!
Trần Minh Hạo nhướn mày, lại nhìn tên đó:
– Mày nói tiếp đi!
Tên đó được thể mỉm cười nhìn hắn, tay vẫn xoa xoa má:
– Em điều tra rồi. Cô ta ở Trung Quốc vốn là có người mẹ làm công nhân xưởng may. Nhưng nếu bắt cóc bà ta sang Mĩ thì tốn rất nhiều thời gian, lại khó nữa. Cho nên, em thám thính. Người yêu của cô ta là Triệu Thanh Mẫn, hắn ta luôn có người từ phía xa bảo vệ. Lại có đứa em nhỏ bị chị Đại điều khiển nhưng con bé đó luôn được cô ta bảo vệ, người duy nhất chúng ta có thể ra tay chính là…
Nói đến đây, tên đó nở nụ cười tà ác.
Trần Minh Hạo im lặng suy tính điều gì đó.
Quả nhiên là diệu kế!
Hắn thật không ngờ… Hà Tâm cũng tham dự vào chuyện này!
rRr
Hạ Khuê nhìn về hướng người con trai đang đi vào kia, cô bé vui mừng reo lên:
– A, anh Mẫn, anh về rồi!
Triệu Thanh Mẫn mỉm cười đi đến bế xốc Hạ Khuê lên, hôn vào má cô bé một cái, cử chỉ vô cùng thân mật.
– Hạ Khuê ở nhà có ngoan không?
Cô bé cười khúc khích rúc đầu vào lòng anh, chất giọng trẻ con nghe thật đáng yêu:
– Em ngoan lắm ạ!
Không phải, cô bé khi không có Triệu Thanh Mẫn ở đây rất ít khi cười và cho đến bây giờ rất ít nói chuyện với cô.
Nhưng trước mặt anh lại nói chuyện vui vẻ với cô, điều này khiến cô thấy lạ.
Châu Lệ Băng đứng trên lầu, đã thấy tất cả, cô bước xuống, bàn chân băng bó giờ đây cũng không còn, chỉ có mất vết thương khô vẫn chưa liền sẹo.
– Anh về rồi! – Cô mỉm cười, nhưng từ lúc bị thương đến nay, sắc mặt cô vẫn là trắng bệch, xanh xao.
Anh nhìn cô, lại bỏ Hạ Khuê xuống, đi về phía cô, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Bàn tay anh luồn qua eo cô rồi nhấc bổng cô lên, vô cùng nhẹ nhàng, cô bất động, để mặc cho anh bế mình.
– Bỏ em xuống! – Cô nhẹ giọng, hơi giãy dụa, phản ứng của cô dạo này, đúng là quá chậm.
Triệu Thanh Mẫn quay sang nhìn Hạ Khuê dặn dò:
– Hạ Khuê, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh!
Chờ Hạ Khuê gật đầu, anh mỉm cười bế cô đi lên phòng.
Anh mở cửa phòng, ngồi xuống giường rồi đặt cô ngồi lên đùi mình.
– Em đang có tâm trạng. – Anh cúi đầu xuống vai cô, hương thơm dịu nhẹ từ người cô thoang thoảng, thật dễ chịu.
Châu Lệ Băng hơi nghiêng đầu nhìn anh, cô lắc đầu, không lẽ phải nói với anh về chuyện của Hạ Khuê sao?
Anh đưa tay lên nhéo má cô một cái, anh có chút không vừa ý với hành động của cô:
– Mặt em đang nói… chúng đang có tâm trạng.
Có tâm trạng cũng không nói cho anh, cô đã nghĩ như vậy.
Rồi nhẹ nhàng, cô nghiêng đầu hôn vào má anh một cái, hành động bất chợt này của cô khiến anh giật mình, lại nói, mặt anh ửng hồng.
Cô có thể cảm nhận được tim anh lúc này đang đập nhanh, lòng cô thắt lại.
– Sau này có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết! – Anh mỉm cười, lại vùi đầu vào vai cô.
Thấy cô gật đầu, anh an tâm mỉm cười.
Không khí trong phòng đang có phần lãng mạn thì chuông điện thoại đã cắt đứt tất cả.
– Điện thoại của em! – Anh nói, cô gật đầu, đột nhiên rời khỏi người anh đi ra ban công, Triệu Thanh Mẫn nhăn mày một cái.
– Có chuyện gì? – Chất giọng lãnh đạm không tài nào mài mòn của cô vang lên, cô nhìn ra bên ngoài, bầu trời đột nhiên sẫm lại, mây đen che kín bầu trời.
Giọng Jack bên kia, lúc này là nghiêm túc, một phần là nghiêm trọng:
– Trần Minh Hạo hành động rồi!
Khoé môi cô cong thành một đường, phải, hành động, chỉ có người đó hắn mới có thể ra tay.
Triệu Thanh Mẫn, Hạ Khuê đều đang nằm trong tay cô, hắn điềm nhiên sẽ chọn người đó.
– Chuẩn bị cho tốt! Tôi sẽ đến! – Cô mỉm cười, tay đặt lên thanh lan can ở ban công, đôi mắt đen tràn ngập sát khí lên cao đỉnh điểm.
Cô cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn anh, Triệu Thanh Mẫn tức thời nãy giờ vẫn đang nhìn cô.
Cô tiến lại gần, một lần nữa ngồi lên đùi anh, vùi đầu vào lòng anh, cảm nhận mùi hương nam tính ấm áp vô cùng thoải mái.
Chuông điện thoại vang lên, lần này là của Triệu Thanh Mẫn.
– Tôi nghe đây. – Triệu Thanh Mẫn nhìn sang số vừa gọi, bên kia là giọng nam vô cùng từ tính.
– Tổng giám đốc, tôi là thư kí của cậu Lập Phong.
– Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại gọi cho tôi? – Triệu Thanh Mẫn nhíu mày, vô cùng thắc mắc, đáng lí, người gọi phải là Lập Phong.
Nếu là vì công việc, Lập Phong nhất định sẽ điện cho anh.
Bên kia im lặng vài dây, cậu thư kí kia chỉnh lại giọng nói, vô cùng nghiêm túc nói với anh:
– Cậu Lập Phong… gặp tại nạn rồi!
Chỉ là một câu nói.
Triệu Thanh Mẫn đứng dậy nhìn cô một cái, quay đầu chuẩn bị đi, đột nhiên bàn tay của cô giữ lấy anh.
Anh quay đầu lại, thấy cô đang nhìn mình:
– Em cũng đi!
Toàn bộ cuộc gọi vừa rồi cô đều nghe thấy rõ, chắc hẳn anh cũng biết.
Anh gật đầu một cái, cô đứng dậy theo anh đi xuống lầu.
– Hạ Khuê, em ở đây đợi anh, anh có việc đi một lát! – Triệu Thanh Mẫn nhìn Hạ Khuê giải thích, lại kéo tay Châu Lệ Băng đi ra ngoài, chưa kịp nhìn cô bé gật đầu.
Châu Lệ Băng nắm chặt lấy tay anh, cố gắng trấn tĩnh anh. Quả thật bây giờ khuôn mặt Triệu Thanh Mẫn vô cùng nghiêm trọng, giống như muốn đi giết người vậy.
Anh đang nghĩ, một người cẩn thận như Lập Phong tại sao có thể gây ra tai nạn?
Lập Phong đi ô tô rất chậm, lại quan sát đường đi rất tỉ mỉ, đôi khi Triệu Thanh Mẫn cảm thấy ngứa mắt nhưng lại vô cùng an tâm.
Giờ đây, mọi thứ anh hoàn toàn không thể tin được!
Nhận được sự chấn áp của cô, tâm tình anh dịu lại đôi chút, nhưng khuôn mặt vẫn là tràn đầy lo sợ.
– Nhanh một chút! – Anh nhìn vào người lái xe ra lệnh, cậu ta lập tức tăng tốc độ.
Cách hiện trường hai dặm…
Triệu Thanh Mẫn đưa mắt nhìn về phía trước, đôi mắt lưu ly đen chớp nhoé.
Bùm! Một tiếng nổ lớn vang lên, vừa khớp với nơi mà anh đang muốn đến, tròng mắt Triệu Thanh Mẫn đột nhiên dao động.
Khuôn mặt Châu Lệ Băng lúc này là bình thản, không hề có biểu hiện gì, nhìn kĩ, khoé môi cô cong lên một chút.
Bàn tay anh đột nhiên nổi gân xanh, lòng anh nhói lên cảm giác không lành.
– Tăng ga nữa! – Anh nhấn mạnh, tên tài xế giật mình tăng tốc độ.
Đoạn đường xảy ra tai nạn xuất hiện trong chớp mắt, anh và cô có thể thấy khói đang bốc lên nghi ngút.
Toàn bộ cây xanh hai bên đường đều bị thiêu rụi, bên làn đường, chiếc ô tô đâm vào vách núi cháy thành than.
Người tài xế người run lên bần bật nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng lẩm bẩm:
– Khủng khiếp thật!
Triệu Thanh Mẫn đảo mắt nhìn quanh, cách đó không xa, một người đàn ông chừng hai ba hai tư tuổi bước đến phía anh.
Ánh mắt anh ta nhìn Triệu Thanh Mẫn lại đảo qua nhìn cô, mắt loé lên tia cười.
Đứng trước mặt anh, Hồ Lâm Sinh lịch sự cúi đầu:
– Tôi là thư kí của cậu Lập Phong.
– Cậu ta đâu rồi? – Anh nhìn Hồ Lâm Sinh, không chút kiên nhẫn.
Anh ta lắc đầu một cái, hai tay Triệu Thanh Mẫn nắm chặt.
Một viên cảnh sát đến chỗ Triệu Thanh Mẫn dò hỏi:
– Cậu là ai?
– Tôi là em họ của nạn nhân. – Anh phải khó khăn mới nói ra được, anh đang rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Vị cảnh sát đó lắc đầu:
– Tôi xin chia buồn với cậu, tôi vừa mới đến đây tức thì. Ban đầu là cậu Phong đó gặp tai nạn, chúng tôi chuẩn bị xe cứu thương mang cậu ấy đến viện, không ngờ chưa đến nơi chỗ này đã nổ thành than!
Châu Lệ Băng đã đi xa anh từ lâu, cô nghe điện thoại, mắt vẫn dõi về phía anh:
– Xong chưa?
Mắt cô nhìn anh, Triệu Thanh Mẫn đi lại chỗ ô tô đen, anh cúi người xuống, hình như đang nhặt thứ gì đó.
Jack bên kia báo cáo:
– Đã xử lí xong!
Cô cúp máy hài lòng.
Triệu Thanh Mẫn nhướn mày, cầm vật nhỏ phát sáng trong tay, mặt cỏ cháy đen nhưng thứ này vẫn phát sáng, phải chăng làm từ nguyên liệu tốt, không sợ lửa.
Đôi mắt lưu ly đen thoáng kích động, mặt anh hết co lại dãn, anh nhếch môi đầy đau khổ: “Terrible Dier? Lại là các người!”
Anh xoay người, bắt gặp thân hình nhỏ nhắn đang tiến bước về phía anh.
Cô đang mỉm cười.
Châu Lệ Băng đưa tay lên chuẩn bị nắm lấy tay anh, môi cô chuẩn bị cất lời nhưng hoàn toàn bị thu vào bởi giọng nói của anh.
Giọng nói của anh vẫn vậy nhưng không hề dịu dàng, không hề ấm áp như cô nghĩ:
– Kết thúc được rồi chứ?
Cô nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, ánh mắt dịu dàng, giọng nói cao vút:
– Ý anh là gì?
Nụ cười của Triệu Thanh Mẫn cong thành một đường, anh giơ tay định sẽ chạm vào mái tóc kia nhưng bàn tay anh lại ngưng lại trên không trung, anh hạ tay xuống:
– Cô là em của Cửu Băng Hà. Bản thân cô vốn hiểu rõ chứ? Mọi thứ nằm đúng trong dự đoán của hai người rồi.
Nói, anh đưa tấm huy hiệu kia lên trước mặt cô, bàn tay kia giơ tay kia, đặt tấm huy hiệu vào bàn tay nhỏ nhắn đó, trái tim anh đau đớn từng cơn.
Khuôn mặt anh không biểu hiện một chút cảm xúc nào, cho dù là hận thù cũng không:
– Lập Phong không có lỗi. Muốn giết tôi, thì làm ngay đi. Đừng đùa giỡn tôi như vậy!
Biết là đau nhưng vẫn sa đầu vào…
Châu Lệ Băng bất động, nụ cười trên môi cô cứng lại, cô nắm chặt huy hiệu trong tay, vẫn là kiên nhẫn:
– Không phải vậy. Nghe em giải thích!
Giải thích? Lại là giải thích? Ý là em hãm hại anh họ của anh rồi em sẽ đến giải thích với anh sao? Châu Lệ Băng… em nghĩ tôi dễ dàng tin em như vậy sao?
Anh đi lướt qua cô, huých nhẹ vào người cô, anh cúi đầu xuống tai cô, đầy khinh miệt:
– Nói Cửu Băng Hà trực tiếp đến giết tôi đi! Không thì là cô!
Anh đi, dáng đi của anh cao ngạo, đầy chán ghét, đầy vẻ khinh đời. Cô quay mặt lại nhìn theo, trong tim cô là dao cứa:
– Triệu Thanh Mẫn… anh không tin em!
Tàn phá đi hai trái tim, tàn phá đi tình yêu của cô, đầu cô lúc này rất trống trải.