Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 17Mạc Đỉnh Biết Yêu, Chuyện Này Thật Khó Tin !


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 17: Mạc Đỉnh Biết Yêu, Chuyện Này Thật Khó Tin !

Chương 17 mạc đỉnh biết yêu, chuyện này thật khó tin !
Bước vào lớp 11A1, bà Toán khó chịu vô cùng, điều đó tất nhiên đúng ! Rõ ràng lần trước lũ quỷ sứ phá bà, đến nỗi bà không còn mặt mũi giấu đâu vào đâu nữa, ôm mối thù đầy nỗi nhục đó giấu kín trong lòng, cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể :
Chào các em !
Nhìn bà Toán cười với cả lớp như vậy, lũ học sinh thấy rõ đâu trong đó có phần gượng gạo, ngay lập tức phát hiện ra bà này đang diễn kịch, ai cũng đưa tay lên che miệng cười thầm.
Thấy vậy, bà đã tức nay còn tức hơn, nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Sau khi cho cả lớp ngồi xuống, bà mỉm cười dở giáo án ra, vờ như xem chúng, sau đó nhìn cả lớp :
Được rồi, hôm nay các em kiểm tra mười lăm phút, lấy giấy ra làm bài nào !
Lôi trong cặp ra một tập đề, bà nhìn xuống chỗ Ngọc Bối, nhìn cô bằng ánh mắt thật “ chân thành “ :
Ngọc Bối, phát đề cho các bạn làm đi em !
Dạ. – Ngọc Bối cười nhẹ, sau đó rụt rè đi lên phát đề cho cả lớp. Có một người luôn luôn nhìn theo từng hành động của cô, thật chăm chú.
Nhăn mày nhìn đề kiểm tra mười lăm phút, ai cũng nhìn nhau trân trối, than khóc trong lòng : “ Kiểu này thì xong rồi đấy ! “.
Bà Toán đắc ý, trong lòng thầm thán phục mình : “ Lũ tiểu quỷ, có giỏi thì cứ làm thử xem, sức đến bao nhiêu? “. Đã thế bà ta còn rủ lòng từ bi :
Tiết này ôn tập, nên tôi sẽ cho các em một tiết để làm bài lấy điểm hệ số một, có thể tự do trao đổi.
Trong đầu mấy cô cậu lúc này mọc toàn nấm, nhìn bà sau đó cúi xuống nhìn đề, khẽ lắc đầu : “ Não bà đó hôm nay có vấn đề chắc ? “.
Kết thúc màn diễn của mình, bà vẫn tiếp tục diễn vai “ nhân hậu “ :
Các em cứ làm bài đi, cô ra ngoài một lát, tí nữa hết giờ nộp bài, ai không nộp thì lấy con “ zero “.
Bà nói xong, ngay lập tức biến mất trong chớp nhoáng, để lại lũ học sinh giờ đang nhất thời lo lắng.

Biết làm bài một không ?
Ê, làm thế nào vậy ?
Sao bài gì mà khó vậy ?
Cả lớp xôn xao hết cả lên, chỉ có một vài người trong số đó là cắm đầu viết.
Lệ Băng nhìn tờ đề trên tay mình, trong đầu loé lên một tia sang, cô vẽ một đường cong thật đẹp trên môi, sau đó liền đặt chúng vào bài làm của mình. Thanh Mẫn ngồi bên cạnh cô đã cắm đầu làm từ nãy đến giờ, trông biểu hiện trên mặt cậu thì đây không phải dạng toán khó.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lấy đi của lũ học sinh ngơ ngác ngồi nhìn không kia một khoảng thời gian không lớn cũng không nhỏ…
Đặt bút lên bàn, Lệ Băng thở nhẹ một cái, sau đó lôi điện thoại trong túi cô ra, bắt đầu bấm bấm.
Một lúc sau … lần lượt những tiếng rung vang lên trong lớp, cũng có thể là cùng có chung một tin nhắn.
Tất cả nhận ra sự trùng hợp này, mọi người nhận ra sự khác lạ trong đó, nên cùng mở tin nhắn ra đọc. Ai cũng có thể đoán được nội dung tin nhắn đều giống nhau.
Khi đọc những dòng tin nhắn, cả lớp ai cũng ngạc nhiên, đây chẳng phải là cách làm và lời giải của bài mười lăm phút đây sao ? Và người gửi, không ai khác chính là Lệ Băng.
Mọi người nhất thời nhìn Lệ Băng, ai cũng có băn khoăn tại sao Lệ Băng lại có thể giải mấy bài toán nhanh chóng đến vậy. Cô cảm thấy rất khó chịu vì bị nhìn như vậy, nên có tạo sự ngây thơ để mọi người bớt nghi ngờ :
Các cậu yên tâm đi ! Tớ đăng ký tin nhắn rồi, không sợ tốn tiền !
Nghe rõ câu trả lời đầy bá đạo của cô, cả lớp muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng vì còn bài mười lăm phút này cần giải quyết xong, tất cả bắt đầu chăm chú làm, chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt biết ơn.
Thời gian trôi qua, mọi người đã làm xong hết bài tập, ai cũng vui mừng hết chỗ, bắt đầu vui chơi :
Hu ra ! Cuối cùng cũng làm xong !
Kiểu này cả lớp được 10 điểm hết cho xem !

Chỉ sợ bị trừ điểm chữ xấu thôi !

Tất cả ai cũng làm việc riêng của mình, Lệ Băng quay sang nhìn Thanh Mẫn, thấy anh đã ngủ, cô ngắm nhìn khuôn mặt cậu.
Từng đường nét trên khuôn mặt của cậu đều hoàn hảo, khiến cô nhìn không thể nào ngán được.
Hàng lông mày, đôi mắt, làn da, đôi môi, cái mũi, … của cậu ta …
Đưa bàn tay lên định chạm vào khuôn mặt hoàn hảo đó, chỉ còn một khoảng gần nữa thôi cô sẽ chạm được đến anh…
Nhưng đôi tay cô chợt khựng lại, sau đó thả xuống, cô quay mặt đi, vuốt vài sợi tóc rơi trên mặt, tự nhủ : “ Đang làm cái gì vậy … “.
Mạc Đỉnh sau khi làm bài xong, nhìn Phi Hùng đang cầm điện thoại lướt lướt, không biết cậu đã chú ý đến.
Em nhìn gì vậy ? Có phải vì những tin nhắn đó không ? – Phi Hùng bỗng nhiên lên tiếng.
Mặt cô không hiểu sao lúc này lại đỏ lên như gấc, đưa hai tay ôm má mình, không để cho cậu thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình …
Cách đây nửa tiếng trước…
Mạc Đỉnh ! Sao mặt lại đỏ lên hết vậy ? – Lệ Băng khó hiểu nhìn Mạc Đỉnh, cho dù trong lòng cô đã sớm biết, nhưng vẫn muốn trêu chọc Mạc Đỉnh.
Cô nàng ấp úng không biết nói thế nào, nhìn những mẫu tin nhắn mình mới đọc, cảm giác khó chịu lấn tới, lấn đến nỗi cô cũng không biết mình đang bị làm sao …
“ Tại sao ? Anh biết em chờ anh ngày này đã lâu lắm rồi không ? “.
“ Xin lỗi em, nhưng đúng là như vậy. Tôi đã yêu người khác rồi, cô ấy rất tốt. “.
“ Anh không sợ em sẽ nói chuyện đó với ba em sao ? “.

“ Cứ cho là vậy đi, anh vẫn không thay đổi quyết định của mình ! “.
Không hiểu sao, từ “ cô ấy “ mà Phi Hùng nói đó, Mạc Đỉnh lại mong muốn mình là người đó, nhưng không biết làm cách nào để biết được ? Người đó là ai ? Cô thật sự rất ghen tỵ với người đó.
Trở về với thực tại …
Phi Hùng phải gọi cô mấy lần cô mới nghe thấy, cô giật mình, sau đó chữa gượng :
Gọi gì mà gọi ! Thích gọi tôi lắm hả !
Phi Hùng thấy biểu hiện cô rất khác lạ, cười nhẹ :
Tôi chỉ muốn hỏi tại sao mặt em lại đỏ như vậy ? Ốm à ?
Không cần cậu quan tâm. – Cô giả lả, không biết nói thế nào.
Cô moi móc mọi khuôn mặt biểu cảm của Mạc Đỉnh, cậu thu được không ít.
Mặt đỏ, bối rối, khó chịu, … đó có phải là vì ghen không nhỉ ?
Phi Hùng cười, để điện thoại sang một bên, nhìn Mạc Đỉnh cười :
Có phải em đang ghen không ?
Nhắc đến từ ghen, như có luồng điện chạy qua người cô, thật bất ngờ, cô trở nên ấp úng, mặt đỏ hơn, sự tức giận hiện rõ :
Cậu có bị làm sao không ? Ghen gì mà ghen ! Tôi đâu có rảnh mà đi ghen.
Thật sự thì giờ Phi Hùng mới phát hiện Mạc Đỉnh lúc này quả thật đang ghen, cậu cười, nói vu vơ nhưng lại lọt vào tai của Mạc Đỉnh :
Hình như tôi thích một người. Người đó hình như lại không thích tôi, suốt ngày chỉ thích cãi cọ với tôi, không để tôi quan tâm, không để tôi bước vào cuộc sống của em, không để tôi có cơ hội được yêu em. Người đó tên chỉ có hai chữ, họ Mạc, tên Đỉnh thì phải ?
Mạc Đỉnh đơ người nhìn Phi Hùng, hỏi nhỏ :
Cậu đang nói cái gì vậy ?
Con mồi sắp cắn câu, Phi Hùng nháy mắt với Lệ Băng đang còn mong chờ kết quả. Nhìn cô sau đó quay đi chỗ khác :

Tôi chỉ là đang nói cho người tôi thích nghe, còn ai nghe được … chứng tỏ người đó yêu tôi !
Lần này, Mạc Đỉnh thật sự sốc, không thể tin được, đây có thể được xem là một lời tỏ tình không ?
Đơ người đến nỗi không nói được gì, Phi Hùng đột nhiên quay sang cô, ghé sát vào tai cô nói :
Mạc Đỉnh … tôi thích em … quen tôi chứ ?
Câu hỏi đến quá đột ngột, khiến người hay “ yếu tim “ như Mạc Đỉnh chỉ có thể nghe, không thể nói ra lời. Phi Hùng biết cô vẫn còn bỡ ngỡ, cậu cười, bẹo má cô :
Nè, em có đồng ý không đây ?
Nếu tôi không đồng ý thì sao ? – Cuối cùng cô cũng nói nên lời, mặt vẫn đỏ.
Suy nghĩ một chút, cậu nhanh chóng trả lời :
Vậy tôi sẽ bắt cóc em nhốt vào nhà, đợi đến khi em đồng ý mới thả ra !
Bật cười trước câu trả lời của Phi Hùng, Mạc Đỉnh cười :
Vậy tôi đồng ý, tôi không muốn bị bắt cóc đâu !
Phi Hùng vui mừng, cậu cười, sau đó nhìn xuống chỗ Lệ Băng gật đầu. Lệ Băng ngầm hiểu đã thành công, cô cười nhẹ, nghĩ thầm : “ Vậy là tốt rồi ! “.
Tiếng trống trường vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của cả lớp, không lâu sau bà Toán đi vào, nhìn Ngọc Bối ra lệnh :
Lớp trưởng, thu bài !
Không đợi bà lên tiếng, Ngọc Bối cũng đưa một xập bài đã được thu từ trước cười với bà sau đó nháy mắt với cả lớp, cô đi lên đưa ngay cho bà.
Bà Toán trong lòng thầm đắc ý nghĩ lũ tiểu quỷ này sẽ không làm bài, bỏ giấy trắng tập thể nhưng khi cầm lên xem thử thì bài nào cũng đầy chữ như nhau.
Cầm một bài lên xem thử, bà phải trố mắt vì từ cách làm đến lời giải, đúng đến nỗi bà không thể tìm thấy lỗi sai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.