Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 16: Thì Ra Cô Muốn Tôi An Toàn !
chương 16 thì ra cô muốn tôi an toàn !
– Thôi, giờ vào lớp đi ! Không ông thầy đó lại cằn nhằn nữa mệt lắm ! – Sau khi trò chuyện xong, Mạc Đỉnh nói, giọng hơi có chút lo lắng.
– Cũng phải ! Chúng ta đi lâun như vậy, chắc ông thầy cũng phát hiện ra thôi à ! – Tuyết Như giả lả, cô đang tưởng tượng đến cảnh cả ba người được ngồi uống trà cùng thầy Hiệu Trưởng.
– Ừ. – Lệ Băng gật đầu tán thành, cùng lúc kéo hai người kia đi.
rRr
Đôi mắt lưu ly đen tuyền không biết từ bao giờ đã xuất hiện một tia sáng nhỏ, đôi môi người đó khẽ nhếch lên.
Ba người đó vừa đi ra ngoài, đi ngang qua góc nhỏ đó, không ngờ lại nhìn thấy Thanh Mẫn, điệu bộ rất thư thái.
Tuyết Như giật mình nhìn anh, sau đó quay sang nhìn Lệ Băng, lại không thấy cô có phản ứng gì, Mạc Đỉnh thì đứng im bất động, sau đó cô đưa tay kéo Tuyết Như về phía mình, để hai con người lạnh lùng kia đối mặt nhìn nhau.
– Thì ra cô muốn tôi an toàn ! – Sau một hồi lâu không khí im lặng như tờ, Thanh Mẫn bất đắc dĩ lên tiếng, trên mặt rõ ràng biểu hiện sự mất kiên nhẫn.
Lệ Băng cười nhẹ nhìn anh, giống như thực sự là cô có í đó :
– Vậy sao ?
Thanh Mẫn không nói gì, chỉ đứng im nhìn biểu hiện của cô, quả thật nhìn cô không thấy có điểm gì cho thấy cô quan tâm anh cả, ngay cả điệu cười cũng đầy í khinh thường.
Cảm thấy không gian xung quanh như lắng đọng, Mạc Đỉnh thấy tình hình khá căng thẳng, cô cười xuề xoà nhìn Thanh Mẫn sau đó kéo tay Lệ Băng đi :
– Thôi, tụi tớ về lớp trước đây !
Ánh mắt anh vẫn chăm chú dõi theo bóng dáng đó, mái tóc đen dài vung vẩy theo từng nhịp bước.
rRr
Tại phòng hội đồng nhà trường …
– Chuyện này … tôi nhất định không thể chấp nhận được ! – Một người phụ nữ khá xinh đẹp nhưng đều dựa vào son phấn, mặt nhăn nhó đưa tay đập mạnh xuống bàn, bà ta không ai khác chính là bà dạy Toán lớp 11A1.
– Chị Hà Thương, chị đừng nói quá như thế ! Bọn trẻ không có tội. – Thầy Văn dạy lớp chúng thương xót cho lũ trẻ, lên tiếng bênh vực.
– Anh An, anh bênh cho chúng nó quá thể rồi đấy ! – Bà ta nhất thời bực tức, đưa tay nắm chặt nhưng không để người khác nhìn thấy, ngay cả người mà trước đây bà ngưỡng mộ không ngờ cũng đứng về phía chúng.
– Hai người im lặng giùm đi ! – Ông Nghiêm, tức thầy hiệu trưởng lúc này cảm thấy mất kiên nhẫn, giọng phảng phất chút tức giận.
Hai người kia dừng ngay việc mình đang làm, không ai chịu thua ngồi xuống.
Giữ nguyên hình tượng nghiêm nghị trước mặt mọi người, thầy Nghiêm mỉm cười nhưng sau đó thu hồi lại để không ai thấy được. Giọng ông mang đầy sự tôn nghiêm :
– Cô Hà Thương, cô hãy kể lại đầu đuôi sự việc đi !
Bà Toán mặc dù đang rất tức giận cũng phải kìm nén xuống, bà tức tưởi oán thán trước mặt thầy Nghiêm :
– Thầy sẽ không thể hiểu nổi cảm giác lúc đó của tôi là thế nào đâu ! Bọn chúng … bọn chúng đúng là đang muốn làm tôi mất mặt ! … – Ngay sau những lời đó, bà kể ra mọi chuyện, có khi còn cho thêm chút mắm chút muối cho đậm vị.
Khi đã nghe bà Toán trình bày, trán thầy Nghiêm khẽ chau lại : ” Không lẽ trong đám học sinh mới có người là siêu quậy ? Nếu vậy thì sau này trường mình chắc không yên ổn. ” – Cho dù là lo lắng như vậy, nhưng trong ông vẫn nhen nhóm nhóm một nụ cười, không ngờ trường ông dạy bao nhiêu năm nay, cuối cùng trường ông cũng có ngày sôi nôi như vậy, còn hơn cả lễ hội.
Ho nhẹ vài cái, ông quay sang thầy Văn vẫn còn đang suy tính để biện hộ cho lớp yêu quý của mình, bắt gặp ánh mắt của thầy hiệu trưởng đang nhắm vào mình, ông có hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó lấy lại tinh thần, đôi co với bà Toán :
– Chuyện đó chưa được làm rõ nên không thể nói lớp 11A1 đã làm chuyện đó được ! Như thế là vu khống !
– Chuyện rành rành ra đó thầy còn bênh bọn chúng sao ?
– Tôi không bênh, chỉ là tôi tháy gì nói nấy thôi !
– Thật đúng là trò nào thầy nấy ! – Bà Toán căm tức bước đi, sau đó dậm dậm đôi dép cao gót dưới sàn tỏ vẻ tức giận.
Thầy Nghiêm cùng thầy Văn lắc đầu nhìn theo bóng bà đi, cười khẽ.
” Tôi sẽ không để yên cho bọn chúng đâu ! ” – Bà Toán cười khả ố.
Sau khi bà đi, thầy Nghiêm đẩy gọng kính lên, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn :
– Bọn trẻ này thú vị thật ! Đúng có một siêu quậy ở đây !
***
– Giờ tiếp theo là giờ gì nhỉ ? – Mạc Đỉnh nhìn Tuyết Như, sau đó mới thấy cô đang chăm chú làm bài, đôi mắt đó thật tập trung.
– Toán. – Tuyết Như trả lời câu hỏi nhanh gọn nhất có thể, chiếc bút trên tay cô vẫn đang hoạt động hết công suất.
Cũng phải thôi, công việc của Tuyết Như vô cùng bận rộn, buổi sáng đã đi học, chiều về cô còn đi khảo sát tình hình, đi kí kết làm ăn. Hôm qua, nguyên cả buổi tối cô đi bàn dao về phương án xây dựng siêu thị Vinar mà hai công ty xây dựng. Lúc về đã 11 giờ đêm, cô tắm rửa xong chưa làm gì đã vội leo lên giường ngủ một giấc.
Mạc Đỉnh gật đầu ổn định lại chỗ ngồi, sau đó mỉm cười nhẹ. Quay sang Phi Hùng đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy cậu ta bấm bấm điện thoại, đôi môi lúc nào cũng nở nụ cười.
– Hình như có bão ? Hôm nay anh đột nhiên cầm điện thoại hay nhỉ ? Còn cười nữa chứ ?
Không bận tâm đến người đang nói chuyện, cậu không thèm liếc lấy một cái, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, tay không ngừng bấm bấm.
Trong lòng Mạc Đỉnh lúc này trội lên một cảm giác khó chịu vô cùng. Hắn dám khinh cô sao ? Bực tức, cô đưa tay dựt điện thoại của Phi Hùng chạy xuống lớp, đến chỗ Lệ Băng ” trú ngụ “.
Lệ Băng nhất thời bị đẩy lùi ra, mang chút bực mình, đưa ánh mắt giết người nhìn cô.
– Ây da, xin lỗi Băng Băng ! Cho tớ trú ngụ một lát thôi ! – Mạc Đỉnh nhe răng cười, giọng mang chút cầu xin.
Gật nhẹ đầu, Lệ Băng tiếp tục công việc mình đang làm … ngủ ! Cũng may Thanh Mẫn chưa vào lớp, nên bên cạnh cô vẫn còn một chỗ trống mà Mạc Đỉnh vừa ngồi vào.
Đắc ý, Mạc Đỉnh lè lưỡi trêu Phi Hùng đang còn bất ngờ về hành động của cô.
Chưa hết, cô còn hếch mặt lên nhìn hắn, sau đó nở nụ cười gian tà, ý như thách : ” Cậu cứ thử đến đây một bước! ” .
” Kì lạ, thật kì lạ, đúng là kì lạ ! ” . – Mạc Đỉnh ngạc nhiên khi Phi Hùng không có phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi xuống, bắt đầu lấy sách vở ra.
Không giấu nổi sự tò mò, cô đưa tay bắt đầu mần mò điện thoại của Phi Hùng. Không hiểu sao, nơi đầu tiên mà cô muốn đọc là chỗ tin nhắn.
Tin nhắn mới gần đây nhất là của một người tên Hằng.
” Anh Hùng, em sắp về nước rồi ! “.
” Vậy hả ? “.
” Ừm, còn chuyện đám cưới chúng ta, ba mẹ em quyết định đến cuối năm nay thì đính hôn ! “.
” Xin lỗi em nhưng tôi sẽ không cưới em đâu ! “.
Tua từng dòng tin nhắn, Mạc Đỉnh chột dạ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, có chút hi vọng, có chút vui. Cô hồi hộp tua từng dòng chữ tiếp theo, cả mặt cô không hiểu sao đột nhiên nóng ran.
– Sao mặt đỏ vậy ? – Không hiểu sao từ lúc nào Lệ Băng đã tỉnh, như thế rồi nhưng cô lại hỏi một câu nói mà Mạc Đỉnh không biết phải trả lời ra sao.
– Trời … trời ạ … làm sao mà tớ … biết được chứ ? – Mạc Đỉnh bắt đầu trở nên ấp úng từ khi nào.
– Có trời mới biết ! – Lệ Băng cười, nhéo má cô, không hiểu sao dạo này cô luôn có những biểu hiện rất khác lạ.
Mạc Đỉnh không đáp lại, cô tiếp tục đọc những dòng tin nhắn tiếp theo, mặt mỗi lúc một đỏ hơn, làm nổi bật mái tóc nâu dài…
Phi Hùng vừa lật nhẹ trang sách, trên môi không tránh được một nụ cười, cậu lắc đầu nhẹ :
– Em sẽ sốc cho coi ! Ngốc à.