Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 13: Bài Học Đầu Tiên
Chương 13 Bài học đầu tiên
– LÀ HOÀN TỬ WOLF ĐÓ ! – Tất cả cùng đồng thanh.
Lệ Băng đứng nhìn ngây ngốc, điệu bộ trông giống cún con, đôi mắt nhìn về khoảng không nào đó suy nghĩ, bất chợt cô cười khẽ :
– Nhá ra là tên Thanh Mẫn đó sao ?
Mạc Đỉnh đẩy đẩy nhẹ tay Lệ Băng, sau đó đưa ánh mắt xuống lớp, Lệ Băng khó hiểu làm theo, bất chợt bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của mấy bạn nữ sinh trong lớp, có người còn muốn phang nguyên quyển vở vào mặt cô. Nhận ra vấn đề đó, cô nhún vai, đi ra ngoài trước sự sửng sốt của mọi người.
Trên hành lang cửa lớp, Lệ Băng đứng dựa vào lan can, suy nghĩ tìm cách để kéo tên đó đến lớp, nếu không kế hoạch đó sẽ không thực hiện được. Đang duy nghĩ miên man thì bỗng một ý nghĩ táo bạo loé lên trong đầu cô. Nhếch môi cười khẽ, cô cầm điện thoại và bắt đầu tra số.
Triêu Thanh Mẫn …
Triêu Thanh Mẫn …
Triệu Thanh Mẫn … Đây rồi ! Là số của cậu ta !
Nhấn nút gọi, cô chờ đợi hồi âm từ bên kia, tiếng tút tút vẫn vang lên dai dẳng …
– A lô. – Giọng nói mang đầy vẻ ôn nhu mở đầu cho cuộc trò chuyện, bên kia đầu dây, Thanh Mẫn đang điềm nhiên ăn sáng, vẻ mặt khá khó chịu vì bị người khác làm phiền nhằm lúc đang ăn.
– Tôi đây. Châu Lệ Băng. – Giọng cô lạnh tanh, như không chú ý tới sự khác lạ trong lời nói của anh.
Nhếch môi cong lên một đường tuyệt hảo, anh đưa giấy lau lau tay, giọng mang chút hứng thú :
– Có chuyện gì ?
Trên lan can, gió đu đưa thổi bay mái tóc đen óng của Lệ Băng, cô chống tay vào lan can, đôi mắt đen u buồn nhìn về bầu trời xa xăm, nhìn về những khoảng không vô định, tiếng nói lao xao của những nam sinh, nữ sinh trong lớp không ngừng phát ra từ các lớp học. Cô cười, đưa tia nhìn đầy nhạy bén đến người trong không trung, liên tưởng đến người mà cô đang nói chuyện đến :
– Nếu cậu muốn biết thêm thông tin về Cửu Băng Hà thì … trong mười phút tới phải có mặt tại trường ! Còn không, lời nói của tôi sẽ không còn giá trị !
Mặc dù muốn biết câu trả lời nhưng đã là thói quen cũng không thể bỏ được, cô cúp máy cái rụp và nhanh chóng tiến vào lớp học.
Tuyết Như đứng đợi Lệ Băng bỗng nhiên nóng ruột :
– Thiếu Thanh Mẫn rồi, làm sao đây ?
– Không sao, cậu ta sẽ đến sớm thôi ! – Lệ Băng cười nhẹ bước vào lớp, kéo theo Tuyết Như còn đang ngơ ngác.
***
Biệt thự nhà họ Triệu, số 146 đường Phạm Hoa …
– Cậu chủ, đã chuẩn bị đồ ăn hết rồi ạ ! Cậu nên ăn một chút rồi đi học, không sẽ tổn hại đến sức khoẻ ! – Ông quản gia Triệu cúi đầu cung kính, mặt ông nhìn qua cũng đã khoảng độ tuổi về hưu nhưng trông vẫn còn khoẻ và đẹp lão. Ông là người quan tâm đến cậu chủ nhà này nhất, bởi ông hiểu rõ … cậu đã hi sinh rất nhiều cho nhà họ Triệu, đến nỗi bỏ bê sức khoẻ của mình.
Chàng trai đó đang ngồi trên ghế, tay đặt chiếc di động xuống bàn, vẻ mặt lúc này trông rất phấn khởi, mặc cho ông quản gia nói gì đi chăng nữa, anh đi lên phòng thay đồ, trước khi lên còn quay xuống dặn ông quản gia :
– Cháu sẽ không ăn, khi nào ra ngoài cần thiết cháu sẽ cho người mua ! Chú cứ kêu ba mẹ cháu xuống đi, hôm nay cháu có việc bận rồi. Nhớ nhắc ba mẹ cháu ăn đầy đủ đấy !
Sau khi cậu đã lên đến phòng, ông quản gia lắc đầu thở dài : ” Thật là … không biết đến khi nào cậu chủ mới coi trọng sức khoẻ của mình đây ! Được một bữa cậu chịu khó ngồi xuống bàn ăn lại bị người khác gọi đi rồi !” .
Từ trên tầng ba, ông bà Triệu đi xuống, ông quản gia cúi đầu :
– Chào buổi sáng ông bà chủ. Cậu chủ khi nãy dặn tôi ông bà chủ phải ăn uống đầy đủ !
Hai ông bà gật đầu, bà Triệu lên tiếng hỏi thăm :
– Thanh Mẫn lại không ăn sáng à ?
Ông quản gia cúi đầu không dám nhìn :
– Xin lỗi ông bà chủ, khi sáng cậu chủ dậy sớm, sau đó cậu ấy có tâm trạng ăn sáng, tôi đã cho người chuẩn bị thức ăn thịnh soạn, khi cậu ấy ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thì có người gọi điện, không hiểu sao cậu ấy đi thay đồ không ăn chút gì luôn.
Vừa lúc ông quản gia nói xong cũng là lúc Thanh Mẫn đi xuống, trên người là bộ đồng phục học sinh, trông cậu lúc này rất điển trai, phong cách trông rất thoáng, không gò bó như trong bộ vest thường mặc hàng ngày. Cậu bước xuống mỉm cười với hai ông bà :
– Chào buổi sáng, ba mẹ ăn cơm ngon ! Con đi học đây ! – Trước khi đi cậu không quên nở một nụ cười nhẹ.
– Học ngoan nhé con trai ! Đừng gắng sức quá ! – Bà Triệu nhìn bóng dáng cậu con trai khuất xa, không khỏi lo lắng.
Ông Triệu ôm bà vào lòng, khẽ buồn :
– Thôi bà đừng như vậy nữa, thằng bé đã như vậy rồi. Giờ tôi chỉ mong sẽ có một người khiến nó thay đổi thôi !
***
– Băng Băng, 6h38 rồi đấy, chúng ta chỉ còn mấy phút để chuẩn bị thôi ! Thanh Mẫn … chắc cỡ hết tiết 2 cậu ấy mới xuất hiện, cậu ấy còn có công ty nữa mà ! – Ngọc Bối e dè nói, đơn giản thì cả lớp cũng đang rất nóng ruột, máu cứ trồi ra ngoài, không khí ngột ngạt mặc dù trời bên ngoài đang rất mát.
Lệ Băng ngồi trên bàn giáo viên, hàng lông mi khẽ rũ xuống, cô nắm chặt tay, quả quyết :
– Chắc chắn Thanh Mẫn sẽ đến kịp !
Cộc cộc cộc ! – Âm thanh này … thực sự quen thuộc !
Tất cả mọi người đều chìm trong im lặng, ngay cả những lớp học khác cũng trở nên im ắng từ bao giờ.
Nhất định … đây là …
Cánh cử lớp bật mở, ngay lập tức Lệ Băng nhìn ra …
Tiếng bước chân của cậu ta !
Đập ngay vào mắt cả lớp là vẻ đẹp trai một cách quyến rũ của Thanh Mẫn trong bộ đồng phục học sinh, tất cả ai nấy đều ngạc nhiên vì từ trước đến giờ Thanh Mẫn chỉ mặc đồ vest, chưa đụng đến đồ học sinh bao giờ, không nghĩ hôm nay cậu sẽ mặc nó.
Trông cậu giờ khác hẳn so với thường ngày, bình thường thì nghiêm nghị, quý phái, cao sang; hôm nay lại trở nên phóng khoáng, thoát tục.
Vừa bước vào lớp anh đã quét một lượt quanh lớp và dừng đôi mắt lưu ly trên bàn giáo viên, nơi có người con gái mà anh mong đợi câu trả lời.
Lệ Băng cười nhẹ nhìn anh, sau đó quay sang Mạc Đỉnh nháy mắt, điệu bộ trông rất dễ thương :
– Mạc Đỉnh, bắt đầu đi !
Sau đó quay sang những người còn chưa ổn định vị trí, cô nói một cách nhẹ nhàng nhưng cảm giác như có sấm chớp trên đầu :
– Nếu các cậu cứ đứng đó … hậu quả mình không lãnh được đâu nhé !
Lập tức tất cả ổn định lại chỗ ngồi của mình, không ai muốn mình gặp bất cứ chuyện gì bởi ba cô gái xinh đẹp kia. Thanh Mẫn nhìn cô sau đó khẽ nhún vai, đi đến bàn cuối cùng ngồi xuống, dõi theo từng cử chỉ của cô một cách tỉ mỉ nhất.
Mạc Đỉnh lôi trong vali đen một cái ống nghiệm làm bằng thuỷ tinh được bịt kín, lôi ra bì đựng làm bằng cao su, sau đó đổ thứ dung dịch trong ống nghiệm đó vào bì thật cẩn thận.
Tuyết Như khép hờ cửa lớp lại, chờ Mạc Đỉnh đưa bì đựng đó đến sau đó nhét vào đóng cửa từ từ, cột chặt bao đó với chốt dưới cửa.
Mạc Đỉnh cầm thước lớp lên, định đưa cho Tuyết Như nhưng lại bị Lệ Băng ngồi trên bàn giáo viên gọi lại :
– Từ từ đã Mạc Đỉnh !
Sau đó cô lôi trong hành lí khi nãy Mạc Đỉnh mang theo một loại ống nghiệm khác, màu trắng, bên trong dung dịch đó còn đang sủi bọt, sau đó đeo bao tay vào.
– Mạc Đỉnh, nhờ cậu trải bao nilon lên bàn giúp mình đi ! Tuyết Như, phiền cậu chờ một lúc nhé !
Tuyết Như gật đầu, Mạc Đỉnh lôi một bao nilon to ra trải lên bàn; Lệ Băng cầm thước dựng đứng lên, sau đó mở nắp dung dịch đổ chúng ra, vừa đổ vừa nhắc :
– Nếu cậu cho nguyên cây thước gỗ cứng ngắc đó vào, thì coi như đố cô giáo mở cửa được, còn nếu chúng ta ra mở cửa thì … chết chung luôn đấy !
Mạc Đỉnh như hiểu ra vấn đề, gãi gãi đầu cười như ngố.
Bên dưới lớp, cả lớp nhìn ba người như sinh vật lạ ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất.
Đường Hy thì đắm đuối nhìn Tuyết Như, đưa tay chống cằm nhìn cô nàng đang cúi người xuống chống cửa; Phi Hùng thì đưa tay che miệng cười vì sự ngốc nghếch của Mạc Đỉnh đang còn cười kia; Còn Hạo Kiệt, cậu ta đang làm gì, ánh mắt cậu ta không rời một người, người đó còn đang chăm chú ghi ghi chép chép thứ gì đó mà cậu không đoán được, nói chung là chỉ biết nhìn cô.
Thanh Mẫn … trong đầu đang có rất nhiều dấu chấm hỏi, mắt dáo dác nhìn Lệ Băng còn đang thư thả kia, trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ mà ngay chính bản thân anh cũng không biết : ” Châu Lệ Băng … có quan hệ gì với Cửu Băng Hà? Chị em sao ? Khó tin quá ! ” .
Sau khi biến thước kẻ của các thầy cô thành mẩu gỗ mục nát, Lệ Băng hài lòng lau khô nó, sau đó đưa cho Mạc Đỉnh, cô nàng không chần chừ đi đến chắn cửa lớp lại. Sau đó thở nhẹ cười tươi :
– Xong rồi !
Tùng Tùng Tùng !!! – Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ vào tiết 1.
Nạn nhân của chúng ta … chính là bà cô dạy Toán !
Thoáng thấy bóng dáng bà Toán đằng xa, Ngọc Bối – người gương mẫu nhất lớp thông báo :
– Cả lớp, im lặng nhé ! Chúng ta sẽ không nói gì cho đến khi kế hoạch thành công !
Cả lớp đắc chí cười, đang chờ đón xem màn biểu diễn ngoạn mục sắp tới, không biết có bất ngờ gì đến từ ba cô học sinh mới đây ! Tất cả đều ngồi im phăng phắc, ai cũng lấy sách vở ra ” chăm chỉ ” học nhưng thật ra … đằng sau đó là ai cũng nở một nụ cười – bán nước hại dân.
Sau khi về chỗ ngồi, như chợt ra điều gì đó, Lệ Băng quay sang nhìn Mạc Đỉnh, nhắc nhở :
– Mạc Đỉnh, khẩu trang !
Cô nàng đang nhìn Lệ Băng sau đó ” À ” lên một tiếng, lôi cái vali dấu dưới chân bàn, cô lôi ra một tệp khẩu trang loại dày, đảm bảo không khí độc nào có thể lọt qua, đưa cho Tuyết Như một nửa, sau đó nháy mắt :
– Phát cho cả lớp, mỗi người hai cái nha !
” Còn có trò này ? ” – Thanh Mẫn nhận được khẩu trang, đôi mắt chĩa tia nhìn nguy hiểm về phía Lệ Băng, cô cũng cảm nhận được có nguồn khí lạnh đang nhìn mình, cũng chẳng buồn nhìn lại, cô cố làm lơ như chưa nhìn thấy gì khiến đôi mắt ai đó chợt sẫm lại.
Đường Hy nhìn khẩu trang Tuyết Như đưa thì cười nhẹ, cầm lấy sau đó chống cằm nhìn cô :
– Cái này là để làm gì vậy ?
– Để bịt miệng cậu lại ! – Tuyết Như cười tươi sau đó đi phân phát tiếp, đi đến đâu cũng nở nụ cười như vậy khiến trong lòng Đường Hy xuất hiện một cảm giác thật khó chịu : ” Ai cô ấy cũng cười được sao ? “.
Phía bên Mạc Đỉnh … dãy cô đã phát gần hết rồi nhưng sao cô không dám phát cho một người … Phi Hùng. Và tất nhiên … trong đầu Phi Hùng cũng đang có rất nhiều dấu chấm hỏi, sao Mạc Đỉnh lại không phát cho cậu ? Không nhầm chứ ?
Khi Mạc Đỉnh phát xong chỗ khẩu trang đó, đi ngang qua cậu, đột nhiên tay Mạc Đỉnh bị giữ chặt lấy. Trước bao nhiêu con mắt, Phi Hùng nhăn mặt nhìn cô :
– Sao tôi không có ?
Mọi người bắt đầu nhìn Mạc Đỉnh chăm chú, chờ đợi câu trả lời của cô, Mạc Đỉnh biết cho dù cô có làm gì đi nữa cũng không đấu lại, cô đưa hai cái khẩu trang ra trước mặt anh, cười xuề xoà :
– Xin lỗi, mình phát sót. – Một cách nhanh chóng cô dựt tay ra khỏi Phi Hùng, nhanh chóng về chỗ ngồi, ổn định lại nhịp thở của mình, không hiểu mình đang bị làm sao nữa !
Đứn trước cả lớp, Lệ Băng cười như một thiên thần, khác hẳn khi cô lạnh lùng, tàn ác :
– Nếu các cậu muốn mình không bị sao, thì hãy đeo đi nhé ! Mình sẽ không chịu trách nhiệm cho những bạn gặp chuyện mà không đeo khẩu trang
rRr
Bà Toán hớn hở trong bộ váy mới mua tại trung tâm DIE, đang còn khoe mấy thầy cô trong trường thì chẳng mấy chốc đã đến lớp 11A1, trên môi bà tắt ngấm nụ cười khi nghĩ đến cảnh cái lớp ồn ào như cái chợ cộng với việc học hàng chẳng ra gì, vậy mà điểm nó cứ cao chót vót.
” Cái lớp quỷ sứ này, ghét nhất là dạy cái lớp này ! Không hiểu sao mấy thầy cô lại yêu quý bọn chúng đến thế ! Trong khi mình lại cực kì ghét cay ghét đắng ! “.
Đứng trước cửa lớp, bà Toán khẽ rùng mình, bà có linh cảm bước qua cánh cửa này … bà sẽ không toàn mạng trở về. Nhưng bên trong có gì mà bà phải sợ chứ, chỉ là một lũ oắt con thôi mà !
Tự trấn an mình, bà mở cửa bước vào, nhưng không hiểu sao hôm nay cửa lớp này bị kẹt, mở mãi không được, cuối cùng bà đành dùng hết sức mở cửa.
” Mày không thích cho bà vào à ! Vậy thì bà sẽ dùng sức ! ” .
Sau nhiều lần ” dùng sức ” thành công, cuối cùng cánh cửa đã chịu thua bà. Bà mỉm cười hài lòng, phủi phủi tay bước vào lớp, đá một phát thật mạnh vào cửa lớp.
Cánh cửa lớp bị bà đá bay không thương tiếc, bà nghĩ thầm trong lòng : ” bọn oắt con, thích dùng chiêu vặt vãnh để lừa bà sao, không có đâu ! ” .
Mắt tất cả học sinh đang nhìn vào bà chăm chú, trên mặt ai cũng đeo khẩu trang kín mít.
Bà Toán khó hiểu hỏi :
– Có chuyện gì vậy ? Sao cả lớp lại đeo khẩu trang thế kia ?
Theo như kịch bản mà Lệ Băng viết ra, lớp trưởng – Ngọc Bối đứng ra báo cáo tình hình cả lớp :
– Thưa cô … ba mươi giây nữa … sẽ có vụ nổ đấy ạ !
Bà Toán ngoác mồm cười, không nghĩ cô lớp trưởng gương mẫu lại nói dối giỏi đến cơ vậy. Bà mỉm cười ” hiền hậu ” :
– Nếu có vụ nổ thật… cô nhất định sẽ bảo vệ các em !
Một mùi khét bốc lên …
BÙM !!! – Một tiếng nổ lớn vang lên…