Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 12Cuộc Chiến Bắt Đầu - Siêu Quậy Tái Xuất Giang Hồ (3)


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 12: Cuộc Chiến Bắt Đầu – Siêu Quậy Tái Xuất Giang Hồ (3)

chương 12 cuộc chiến bắt đầu – siêu quậy tái xuất giang hồ (3)
Ba cô gái xinh đẹp cùng đi vào trường làm cho trường không khỏi sửng sốt trước vẻ đẹp lộng lẫy của cả ba.
Đi đôi với những ánh mắt thèm thuồng của các nam sinh thì cũng có những ánh mắt đầy ghen ghét của đám nữ sinh.
Trông ba cô như ba thiên thần mang ba phong cách khác nhau : Lệ Băng mang vẻ đẹp lạnh lùng băng giá, Mạc Đỉnh mang sức hút về phong cách dễ thương, ngộ nghĩnh, Tuyết Như có vẻ đẹp thật dịu dàng tươi mát. Cả ba người như được trời ban cho vẻ đẹp của những bông hoa chớm nở trong ánh bình minh.
Họ bước đi hiên ngan, trên môi ai cũng nở một nụ cười bí ẩn, dự báo sắp tới sẽ có nhiều mốc thời gian đánh dấu họ tại đó, và hơn cả … chính họ sẽ là lịch sử của ngôi trường này !
BÍP BÍP BÍP !!! – Tiếng ô tô bíp còi làm náo động sân trường đang im ắng vào buổi sáng sớm.
Tất cả những người ngáng đường đều bị tiếng còi làm giật mình, theo phản xạ tất cả đều tránh ra cho chiếc ô tô đó hiên ngang lái vào trường.
Khi chiếc xe đã tắt động cơ, bên trong là ba người con trai bước xuống, toàn thể những học sinh trong trường chấm dứt chính sự im lặng trước đó, thay vào đó là những tràng hô hào của những cô nữ sinh, hâm mộ ba siêu sao trường mình :
– Anh Hạo Kiệt, anh thật đẹp trai !
– Anh Phi Hùng, number one số 1 trong lòng em !
– Anh Đường Hy, ngôi sao của em !
Ba người đứng tạo dáng, người hớt tóc lên, người đứng đút tay vào túi, người vác cặp một bên, cả ba đều nở một nụ cười hút hồn những người con gái.
Thay vào đó, ba cô gái kia nhìn ba người bằng tia lạnh lẽo, đoán được độ sát thương rất cao.
Phát hiện trong ánh mắt của Lệ Băng không bình thường, Phi Hùng, một người có linh cảm tốt nhất trong ba siêu sao, tiến lại phía ba cô, khiến hai người kia không hiểu cũng phải đi theo.
– Có chuyện gì cần chúng tôi giúp đỡ sao ? – Phi Hùng đưa tay xoa xoa mái tóc nâu hạt dẻ của mình để chúng tung bay trong nắng sớm.
Mạc Đỉnh thấy cậu thì hằm hừ, mặc dù cho mình không muốn nói ra điều này nhưng mồm cô không ngăn cản được chính bản thân mình :
– Ai cần cậu giúp chứ ! – Chưa hết cô còn lè lưỡi ra chọc cậu.
Cô còn định nói thêm nữa nhưng ngay lập tức bị Lệ Băng kéo sang một bên, giọng cô mang đầy mùi máu tanh, nghe lạnh cả sống lưng :
– Cả ba cậu đều có phần !
Cảm giác chết chóc bao quanh ba chàng trai trẻ, Phi Hùng đưa tay day day trán, không biết mình mình đã đắc tội ai kiếp trước mà sao kiếp này ông trời bắt mình hầu hạ một cô gái có nụ cười cùng giọng nói nguy hiểm như vậy. Không những anh, Đường Hy và Hạo Kiệt cũng không ngừng chửi rủa thầm trong lòng, cầu mong Lệ Băng sẽ không làm khó dễ ba người.
Đưa tay ngoắc ba người tiến sát tới gần, Lệ Băng cười nhẹ phán một câu khiến cả ba đều bật ngửa cùng sung sướng :
– Gia nhập nhóm bọn tôi đi ! Phá tan cái trường này ra !
Cả bọn bật cười, tất cả cùng nhau tiến vào sân trường, mục tiêu của cả bọn là lớp 11A1, cá chắc cái lớp này sẽ trở thành lịch sử nếu có 6 thành viên trong lớp dở trò phá hoại.

Nguyên nhân của việc Lệ Băng chuyển trường, có lẽ sẽ ít ai biết đến, nhưng không ai có thể hiểu, cô là kẻ ” Phá ngầm ” của thời gian, là người sẽ mang đến mọi rắc rối cho các ngôi trường cô đi, và hơn thế nữa … cô ban phát tình thương đến mọi người … một cách lặng lẽ !
Đâu phải ai cũng để yên nhìn ngôi trường mà mình gây dựng bao nhiêu năm nay lại bị sụp đổ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đâu chứ ? Chắc chắn các thầy cô hiệu trưởng phải cho người làm rõ mọi chuyện rồi, nhưng vì sao … chưa lúc nào ai bắt được thủ phạm, mặc dù đã gài nội gián vào các học sinh trong trường, cũng chẳng thể tìm ra tung tích ! Vì sao chứ ? Có một quyền lực nào đó đã tác động đến bọn họ, và việc bọn họ nói ra ai làm điều đó, là không thể xảy ra, trừ khi bọn họ không muốn sống !
Mặc dù không bị mảy may gì khi được mấy đệ tử ” bảo kê ” nên vẫn còn học được trong trường, cô vẫn không hề muốn ở lại những nơi mà mình đã chơi chán, đó tất nhiên là do tính tình của cô đã hình thành sẵn. Để cho các đệ tử, đồ đệ, huynh đệ tốt của mình nài nỉ ở lại nhưng cô vẫn nhất quyết muốn chuyển, vì còn rất nhiều ngôi trường còn đợi cô phía trước, tại sao cô cần phải ở lại cái nơi mình đã tàn sát cơ chứ ! Những fan hâm mộ cô không chỉ mê cô vì sắc đẹp mà còn hâm mộ về tài nhanh trí cùng sự phá hoại của cô, vì thế nên ngày nào trước cổng nhà cô cũng đầy ắp những món quà, loài hoa mà các fan tặng, nhưng không ai hề biết, loài hoa mà cô thích … là hoa hồng nhung.
Lắc đầu cười khẽ, cô cố xua đi những ngày học ngắn ngủi tại trường cũ.
Chẳng mấy chốc đã đến cửa lớp, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng cho kế hoạch tàn phá của mình.
– Hôm nay một lần là đủ ! – Lệ Băng nhìn những người còn lại cười nhẹ.
Mạc Đỉnh nghe Lệ Băng nói vậy thì thở dài, mặt buồn xo, ngồi xụp xuống cái ghế gần đó :
– Có một lần thôi à, tớ mới chuyển về đây nên ít ra cậu cũng phải làm tớ có hứng học tí chớ !
Tất cả những người còn lại bật cười, Phi Hùng tiến đến chỗ Mạc Đỉnh đang còn mặt xị, ngồi lên bàn ngay chiếc ghế cô đang ngồi, đưa tay xoa đầu cô cười nhẹ :
– Một lần là đủ rồi, em định phá luôn cái trường này trong một ngày luôn sao ?
Mạc Đỉnh nhăn mặt nhìn anh, cô chu mỏ lên cãi :
– Có ảnh hưởng đến kinh tế nhà cậu không ? Mà đừng xưng em với anh, tôi nghe tởm gà tởm vịt quá !
Lệ Băng chép miệng, khâm phục khẩu phục tài ăn nói có độ duyên của bạn mình, không biết khi nào mới được nhìn thấy hai người thành đôi thành cặp cho cô yên lòng một phần đây, cả Tuyết Như và Đường Hy nữa, thích nhau mà cứ thích úp úp mở mở.
Nghe những lời nói đầy chân thành của ” tiểu yêu Mạc Đỉnh ” dành cho mình, Phi Hùng khẽ chau mày, ngồi im, không động tĩnh, bất đắc dĩ quá, anh chuyển sang ngồi chỗ khác, tránh việc Mạc Đỉnh nói anh này nọ.
Không khí xung quanh dường như đang căng thẳng, không ai mở một lời để làm cuộc vui, bất quá Tuyết Như lên tiếng giải vây cho cả bọn :
– Thế bây giờ mọi người không định tiến hành kế hoạch sao ?
Bây giờ mới đánh đúng phần trọng tâm thật, tất cả bắt đầu quay lại mục đích chính của cuộc hội thảo. Hạo Kiệt nhíu mày hỏi :
– Bây giờ bọn đệ cần làm gì hả tỷ ?
Lệ Băng nhíu mày, đôi mi cong vút trong phút chốc rũ xuống sau đó đột nhiên mở to ra :
– Đã dặn bao nhiêu lần ở trên trường cậu đừng …
– Được rồi được rồi, Băng Băng, nhiệm vụ của bọn tớ là gì ?- Cô chưa kịp nói hết câu thì Hạo Kiệt đã cướp lời.
– Ba bọn con gái chúng tôi sẽ lo phần chuẩn bị, giờ ba cậu đi tìm hết tất cả học sinh trong lớp về hết đây cho tôi ! Đảm bảo tất cả sẽ ở trong lớp trong thời gian ngắn nhất, danh sách lớp đây ! – Lệ Băng đưa cho Hạo Kiệt một tờ giấy sau đó quay sang nháy mắt với cậu lớp trưởng – Ngọc Bối, cũng góp phần không nhỏ trong chiến dịch lần này. Cô gái nhỏ e dè cười nhẹ gật đầu, sau đó không hiểu vì sao lại nhìn một ai đó, cậu ta cũng cảm giác ai đó đang nhìn mình, quay sag liền bắt gặp ánh mắt cô gái nhỏ sau lớp kính cận.

Cả ba đứa con trao nhìn Lệ Băng như sinh vật lạ từ hành tinh khác lạc xuống Trái Đất, môi Đường Hy khẽ mấp máy :
– Gọi cả lớp ? Bằng cách ?
Thu hồi vẻ ngu ngốc của mình trước mặt mọi người, Đường Hy tảng lờ đeo tai phone nghe nhạc, Tuyết Như thấy vậy đi tới dựt tai phone trên tai cậu, cô cóc nhẹ đầu làm Đường Hy khá ngạc nhiên :
– Vậy cậu không biết sử dụng thủ thuật mĩ nhân nam để làm việc sao ? Thích tự một mình đi tìm à ! Nghe nói cậu là bọn cậu là siêu sao trường này mà !
Những tràng nói đầy bá đạo của Tuyết Như cứ thế được tuôn ra ào ào, ba người con trai trong chốc lát không hiểu vì sao tung tích không còn, như nước bốc hơi, rõ ràng là muốn tránh khỏi những câu nói khiến bọn họ chỉ muốn độn thổ xuống đất, không thể chấp nhận ở lại bị hành hạ được.
Mạc Đỉnh và Lệ Băng lắc đầu nhìn ba người kia đi ra khỏi lớp, buồn cho ba ông anh mất mặt trước bao nhiêu nhiêu đứa con gái trong lớp ! Ô không, cũng may là chỉ một số người thôi, do giờ còn sớm nên bọn họ chắc còn đang đứng trong các cửa hàng mua đồ vặt, ăn sáng.
– May cho ba tên đó là ở đây ít người ! – Mạc Đỉnh cười nhẹ.
Tuyết Như nhìn Mạc Đỉnh cười lại, gật đầu :
– Phải thế chứ !
***
Trước cổng trường, xuất hiện ba dáng người cao lớn của ba siêu sao trường Quang Tiếu, vẻ mặt của ai cũng rạng rỡ. Đưa tay lấy chiếc điện thoại cảm ứng trong quần, Hạo Kiệt nhếch nhẹ môi cười :
– Phiền cậu cho mọi người tập trung đông đông trước cổng trường giùm tôi được không ?
– Vâng. Thưa cậu chủ. – Giọng nói đó thể hiện rõ sự cung kính.
Cúp máy xong, Hạo Kiệt chỉ chỉ một cô nữ sinh đang chăm chú nhìn cậu, giơ tay ra gọi.
Cô nữ sinh đó nhất thời bất động vì được siêu sao để ý đến, mặt đỏ như quả gấc, trông cũng rất xinh xắn đáng yêu, rụt rè bước tới một cách chậm rãi, Hạo Kiệt khẽ lắc đầu không thể hiểu nổi mấy cô gái nhỏ này sao lại rụt rè đến vậy.
Chẳng mấy chốc cô nữ sinh đó đã đứng trước mặt Hạo Kiệt, cậu nở một nụ cười rạng rỡ làm siêu lòng cô gái nhỏ, sau đó khẽ cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô, hơi thở nam tính phả vào tai cô khiến cô vô cùng thích thú, cười nhẹ nghe cậu nói ra từng câu từng chữ :
– Cậu tên gì ?
– Mình tên Ngọc Bối. – Cô gái nhỏ e dè lên tiếng.
– Có phải cậu học cùng lớp với mình đúng không ? – Hạo Kiệt ôn nhu, ngồi xuống đất, tiện thể kéo tay cô ngồi xuống, trên môi nở nhẹ một nụ cười.
– Ừm, đúng rồi, mà cậu gọi mình có chuyện gì không ? – Ngọc Bối nói thẳng vào vấn đề chính, cho dù trong lòng cô đang rất rối bời.

– Mình muốn cậu giúp mình một chuyện, cậu có thể giúp mình chứ ? – Hạo Kiệt nghiêng đầu nhìn người trước mặt mình, đã thế, còn khiến mặt cô đỏ hơn.
– Được, giúp được mình nhất định sẽ giúp ! – Ngọc Bối gật đầu dứt khoát, sau đó nhìn vào mắt Hạo Kiệt, cuối cùng lại cúi đầu xuống.
Hạo Kiệt gật đầu hài lòng, cậu nói nhỏ vào tai cô điều gì đó, thoáng chốc Ngọc Bối nở nụ cười :
– Mình tưởng chuyện gì chứ chuyện này thì không khó ! Mình sẽ làm ! – Chưa kịp để Hạo Kiệt nói thêm điều gì cô đã chạy đi.
Đường Hy cười gian nhìn bóng dáng vừa chạy đi khuất, kép kéo tay áo Hạo Kiệt hỏi, điệu bộ nhìn rất chi là gian xảo :
– Thích nhỏ hả ? Hay sao mà cứ nói to nhỏ miết vậy, trông mặt nhỏ nhìn đỏ như gấc như vậy chắc là thật rồi !
Hạo Kiệt không thèm bận tâm, đưa tay lướt lướt điện thoại :
– Có gì đâu, chỉ là nhiệm vụ chung thôi mà !
Phi Hùng nãy giờ ngồi im giờ cũng thêm vào :
– Có phải lợi dụng việc chung tiện thể mưu đồ việc riêng, tôi nhớ lúc nãy cậu vừa mới gọi điện cho người nào nhờ gọi mọi người tập trung ở đây mà ! Không lẽ cậu không tin tưởng thư ký của cậu đến mức phải chạy đi nhờ người không quen biết, cũng chưa nói chuyện bao giờ ?
Hạo Kiệt im laẹng, tay cậu cũng ngừng lướt, khẽ cười nhẹ, cậu lên tiếng :
– Cũng có thể xem là như vậy !
RẦM RẦM RẦM !!! – Đội quân hùng hậu chẳng mấy chốc đã được hình thành và nhanh hóng tiến vào nơi có ba siêu sao đang đứng mát.
Ba nữ sinh cầm đầu băng đảng lên tiếng :
– Ba siêu sao nhờ bọn em có việc gì ạ ?
Cả ba người đều đứng hết lên, mắt đảo một lượt qua những fan hâm mộ đầy nhiệt huyết của mình, Hạo Kiệt thay mặt cả ba lên tiếng trước các fan :
– Ba bọn mình muốn nhờ ác bạn một việc ! Nhờ các bạn đi tìm các thành viên trong lớp 11A1 giúp mình, lớp mình đang có việc gấp nên cần họp mặt đông đủ cả lớp để bàn bạc, mong các cậu giúp đỡ !
Chuyện của ba siêu sao cũng là chuyện của các fan, dĩ nhiên các fan rất vui khi được siêu sao của mình nhờ cậy. Tất cả đang trong trạng thái chuẩn bị chạy thì Đường Hy mặt nghiêm chỉnh, giơ ngón tay ra nói một cách nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm chết các fan :
– Các cậu có 10 phút !
Lập tức chưa đầy một phút sau, tất cả đã biến mất không chút vết tích, Phi Hùng nhếch môi cười khẽ :
– Đám fan này … làm ăn cũng được nhỉ ?
Hiên tại đang là 6h20, 10 phút sẽ bắt đầu được tính từ đây đến 6h30, các fan đang truy tìm ráo riết học sinh của lớp 11A1, tất nhiên trong số đám fan đó nhất định có cả thành viên của lớp 11A1, và cũng đồng nghĩa với việc, người đó phải tự động vào lớp chờ thôi.
Sức mạnh đã lan toả khắp trường, giờ đây … lớp 11A1 như đang bị truy nã, đâu đâu cũng có người tìm kiếm, bọn họ lật tung mọi ngóc ngách trong trường ra, giống như muốn làm nổ tung cả cái sân trường.
Trong văn phòng hiệu trưởng …
Một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị thoáng chút trầm tư, trên tay đang cầm là ly trà nóng mới pha, đứng nhìn ra sân trường đang nhộn nhịp kia.
Cốc cốc cốc ! – Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

– Vào đi ! – Tiếng nói ôn hoà của thầy Nghiêm được thốt ra, sau đó thầy khẽ húp ly trà, thưởng thức vị đắng chát cùng thú vị của nó.
Cùng với tiếng húp trà của thầy là tiếng mở cửa phòng, không nhìn thầy cũng đoán được là ai đang đến. Giọng thầy có chút tò mò :
– Hôm nay trường có chuyện gì mà rôm rả vậy ?
Người vừa bước vào là một người phụ nữ trẻ, tuy tầm cỡ trên dưới bốn mươi nhưng trông bà chỉ như người mới ba mươi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng đi quý phái cao sang. Bà cúi đầu chào, sau đó đi đến cạnh thầy nghiêm, giọng hiền từ :
– À, chắc tụi nhỏ lại bày trò phá phách gì đó rồi, nghe nói trong các học sinh mới chuyển đến có người là siêu quậy đấy ! Lúc đầu chưa chuyển trường thì ngày nào ít nhất cũng có một vụ nổ, một vụ phá thầy cô, đến khi chuyển trường rồi, các giáo viên thấy im lặng hẳn.
Thầy Nghiêm chép miệng lắc đầu cười khà khà, ông đang suy nghĩ về những lời mà bà Thương – phó hiệu trưởng vừa kể, tiện thể đặt ly trà xuống, ông nói lên suy nghĩ vừa loé lên trong đầu :
– Từ trước đến nay trường Quang Tiếu chưa có một vụ nào để đến nỗi thầy cô phải phản ánh lên nhà trường. Nếu đúng thật là trường mình xuất hiện siêu quậy, tôi cũng muốn xem, mấy tụi nhỏ này quậy đến mắc nào !
Liền sau đó là những tràng cười đầy thú vị của cả hai.
***
Tại lớp 11A1 …
Mấy chục con mắt đang nhìn lên bảng, khó hiểu, sau đó một người mạnh dạn nhất lên tiếng :
– Rốt cuộc … các cậu nói mình đến đây sớm để làm gì ? Mình còn chưa kịp ăn sáng mà !
Những người đứng trên bảng, đúng hơn là có sáu người, cùng nhau nhìn về hướng cậu ta khiến cậu ta nhất thời run lạnh, sợ đến nỗi tự dưng ngôi bịch xuống ghế.
Phi Hùng bật cười, nhìn về cậu ta hỏi :
– Cậu ăn gì nào ?
Cậu nam hoc sinh đó không trả lời chỉ ngồi im, không nhúc nhích một tí nào khiến Phi Hùng nhíu mày, đưa tay ngoắc một cậu bạn tình cờ đi ngang qua cửa sổ lớp nói nhỏ :
– Phiền cậu chạy ra ngoài kia mua hộ mình mấy chục cái bánh mì, lớp mình từ sáng đến giờ chưa có ai ăn gì hết ! – Sau đó, cậu đưa ví ra và lôi ra một vài tờ tiền sau đó nói cậu ta đi.
Xong một phần, Lệ Băng nhìn Ngọc Bối đang ngồi một mình ở dưới lớp, cô nghiêng đầu hỏi :
– Lớp trưởng, cậu thấy lớp đã đủ chưa ?
Ngọc Bối cười nhẹ, cô quay xuống lớp bắt đầu đếm, nét mặt của cậu ấy đột nhiên hơi xạm lại, cô nói nhỏ nhẹ với Lệ Băng :
– Thiếu một người !
Lệ Băng nhíu mày, nếu như thực sự chưa đủ người thì quả thật việc này không thể làm được, và bây giờ … điều quan trọng phải tìm ra người đó. Cô nhìn cả lớp, nở một nụ cười chết người :
– Cả lớp … các cậu biết lớp mình hiện tại thiếu ai không ?
– LÀ HOÀNG TỬ WOLF ĐÓ ! – Tất cả đều đồng thanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.