Cúp Điện Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Hôn Trộm

Chương 28


Bạn đang đọc Cúp Điện Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Hôn Trộm – Chương 28


176
Sau khi hỏi hai câu tiếp theo, tôi xấu hổ đến mức không dám nhìn Văn Tự, đáng ghét, rõ ràng người biến thái là hắn cơ mà.
Im lặng một hồi, thấy Văn Tự không có động tĩnh gì, tôi thúc giục: “Tớ hỏi xong rồi, cậu mau trả lời đi.”
“Ninh Nhiên, cậu phát hiện tớ tố cáo lúc nào?” Văn Tự hỏi.
Tôi nói: “Chuyện này đâu quan trọng, cậu cứ trả lời câu hỏi của tớ là được rồi!”
Văn Tự chợt nghiêm túc nói: “Vậy cậu có thể hứa với tớ bất luận thế nào cũng không chia tay tớ được không?”
Tôi không nghĩ nhiều mà nói ngay: “Được.”
“Điều tra tài khoản mạng xã hội của cậu cũng giống như tra được bác sĩ tâm lý là cậu thôi, đều nhờ kiến thức chuyên ngành cả.” Văn Tự dừng một lát mới nói tiếp, “Nhưng nếu không phải từ trước đó đã biết cậu có tài khoản kia thì tớ cũng không thể đưa ra chứng cứ kịp thời vậy đâu.”
Tôi ngờ vực hỏi: “Trước đó đã biết rồi à?”
Văn Tự nói: “Ừm……!tớ biết tài khoản của cậu từ lâu lắm rồi.

Ninh Nhiên, đây là lỗi của tớ, trước đây hay có thói quen tra tài khoản mạng xã hội của cậu nhưng giờ thì hết rồi, tớ không còn làm thế nữa đâu.”
Phắc, câu trả lời này khác hẳn suy đoán của tôi, mặc dù trước kia đã biết Văn Tự biến thái nhưng không ngờ còn có thể đến mức này nữa sao?!
“Ninh Nhiên……!Cậu giận à?” Văn Tự sốt ruột nhìn tôi.
Tôi ngẫm nghĩ, giận thì không, dù sao cũng đâu phải lần đầu biết Văn Tự biến thái, chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, tôi đảo mắt nói: “Không có, sau này cậu đừng làm nữa là được rồi.”
“Tuyệt đối sẽ không.” Văn Tự cam đoan.
“Vậy danh sách mua tài liệu của tớ cũng tra kiểu này à?” Tôi tiếp tục truy hỏi.
Văn Tự lắc đầu: “Không phải, thật ra chuyện này cũng trùng hợp lắm, tác giả của tài liệu lúc đó cậu dùng chính là tớ nên tớ có thể thấy được danh sách mua.”

Tôi: “……”
Đây cũng quá trùng hợp rồi.
Nói đi phải nói lại, sao gã Văn Tự này cái gì cũng biết vậy chứ.
“Lúc đó cậu giúp tớ nhiều thế mà sao không nói năng gì hết vậy?” Tôi thắc mắc.
Văn Tự đáp: “Tớ lo sẽ làm cậu sợ, chỉ cần cậu không sao là tốt rồi.”
Giờ ngẫm lại nếu lúc ấy biết Văn Tự là người giúp mình, sợ hay không thì khoan bàn tới, nhưng chắc chắn tôi sẽ biết ơn hắn vô cùng.
“Dù sao tớ cũng muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cậu lúc đó, nếu không có cậu chắc tớ đã tức chết rồi!” Tôi chân thành nói.
Văn Tự thoáng sửng sốt rồi đáp: “Ừ, giúp được cậu là tốt rồi.”
177
Sau khi câu hỏi đầu tiên được làm rõ, tôi bắt đầu chuyển sang câu tiếp theo: “Còn câu thứ hai thì sao?”
“Kể cả lần chơi trò mạo hiểm kia à?”
Tôi nghĩ ngợi: “Đã hôn thì đều tính hết!”
Nghe tiêu chuẩn tính toán của tôi, Văn Tự nói: “Vậy cậu ngồi gần thêm chút nữa thì tớ mới trả lời cậu được.”
Phắc, còn ra vẻ thần bí nữa chứ.
Nhưng tôi cũng chẳng nghĩ nhiều mà nhích lại gần Văn Tự.
Ai ngờ tôi vừa động thì Văn Tự chồm tới hôn chụt lên môi tôi, sau đó không đợi tôi kịp phản ứng đã lui lại rất nhanh, chỉ để lại hơi ấm vương vấn trên môi.
“Hôn 15 lần rồi.” Đạo tặc hôn trộm Văn Tự nói vậy.
“Cái gì?! Cúp điện và mạo hiểm 2 lần, trong lều……8 lần, sau đó ở rạp chiếu phim thằng bé kia chỉ mách tớ là cậu hôn trộm nhưng tớ không biết mấy lần, 5 lần còn lại đều ở đó à?” Tôi bắt đầu đếm cho chính xác.
“Thì ra lúc ấy thằng bé kia mách với cậu, nhưng trong rạp chiếu phim tớ chỉ hôn trộm cậu một lần thôi.” Văn Tự nhìn tôi với vẻ sâu xa.

Tôi nghi hoặc: “Vậy……!bốn lần còn lại đâu? Chẳng lẽ là đêm ở nhà cậu?!”
Văn Tự nói: “Đêm đó tớ hôn cậu ba lần.”
Đệt, biết ngay đêm đó nhất định hắn sẽ không thành thật vậy đâu, quả nhiên vẫn hạ thủ với miệng tôi.
“Vậy còn một lần là?” Tôi vắt hết óc suy nghĩ.
Không ngờ lúc này Văn Tự lại thừa dịp tôi phân tâm chồm tới hôn trộm tôi một cái rồi nói: “Giờ là 16 lần.”
“Hả?” Tôi sửng sốt, sao lại tăng lên rồi.
Sau đó Văn Tự hôn tôi ba lần liên tiếp, đồng thời còn đếm từng lần một.
“17 lần.”
“18 lần.”
“Giờ là 19 lần.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Phắc, cậu đang phá kỷ lục đấy à?!.

||||| Truyện đề cử: Tô Đường |||||
Cái tên hèn hạ này, tôi vội vàng đẩy hắn ra, “Ông nội cậu, dám chơi xỏ tớ!”
Văn Tự dụi dụi tôi nói: “Nhiên Nhiên đáng yêu quá nên tớ không nhịn được, tớ muốn hôn nữa được không?”
Tôi từ chối thẳng: “Không được, cậu mau trả lời câu hỏi cuối cùng đi!”

“Được rồi.” Văn Tự lộ vẻ thất vọng, sau đó hắn ngập ngừng một lát mới nói, “Quần lót……!đúng là tớ trộm.”
“Tớ biết ngay là cậu mà! Cậu, cậu lấy quần sịp của tớ làm gì hả?” Tôi vừa cáu vừa thẹn hỏi.
Văn Tự nhìn tôi chằm chằm rồi trầm giọng nói: “Cậu muốn biết tớ làm gì thật à?”
“……”
Nghe hắn nói kiểu này, tôi lập tức ỉu xìu, phồng má đấu tranh nội tâm một hồi mới nói: “Thôi bỏ đi, mặc kệ cậu làm gì, trả lại hai cái quần sịp cho tớ là được rồi!”
“Tớ trả lại cái mới được không?” Văn Tự vừa nói vừa đưa tay ôm tôi, còn thừa cơ tôi chưa kịp phản ứng hôn thêm cái nữa.
Tên hôn môi cuồng ma này……
Tôi do dự một hồi, đòi lại hai cái quần kia đúng là không cần thiết lắm, nhất định đã bị Văn Tự “tàn phá” rồi nên tôi đành nghe lời hắn.
Sau đó Văn Tự mặc áo sơmi cho tôi ngắm, không hổ là tôi, mắt chọn quá chuẩn, Văn Tự mặc vào đẹp trai không chịu nổi, tôi đang u mê chìm đắm trong sắc đẹp thì Văn Tự hỏi: “Ninh Nhiên, sao cậu biết size áo của tớ vậy?”
Tôi không nghĩ nhiều mà nói ngay: “À, tớ hỏi size của trưởng ký túc, dáng anh ấy tương đương với cậu mà.”
“Tương đương?” Văn Tự dừng một lát rồi đột nhiên nói, “Không, dáng tớ đẹp hơn chứ, có cần cởi ra cho cậu xem không?”
Khóe miệng tôi giật giật: “……!Không cần đâu.”
Chậc, có phải chưa bao giờ thấy đâu.
178
Từ hôm đó trở đi, tôi và Văn Tự hẹn hò bí mật sau lưng những người khác ở ký túc xá.
Thật ra khi còn là trai thẳng tôi chưa từng yêu đương nên không biết mình và Văn Tự bây giờ có phải là bình thường không nữa.

Sau khi chúng tôi xác định quan hệ, mỗi sáng Văn Tự đều tìm cách hôn tôi một cái, có lần còn suýt bị trưởng ký túc bắt gặp!
Buổi trưa nhất định phải ăn cơm chung với tôi, ăn xong lại kéo tôi vào rừng cây cuồng hôn một trận.
Thế vẫn chưa đủ, buổi tối vừa tắt đèn hắn lại kéo tôi ra một góc hôn hơn 20 phút, nói là hôn chúc ngủ ngon.
Đáng ghét nhất là tối qua hắn tắm trong phòng, nói quần bị kẹt sợi chỉ không cởi ra được nên nhờ tôi vào giúp, lúc ấy tôi cũng chẳng nghĩ nhiều mà vào ngay.
Kết quả cái tên trần như nhộng này không nói hai lời đè tôi vào tường hôn, tay cũng không an phận vuốt ve eo tôi, tôi tức giận đạp hắn mấy cái mới thoát ra được.

Những chuyện như thế rất nhiều khiến mấy ngày nay miệng tôi sưng vù cả lên.
Hơn nữa hôn trộm trong ký túc xá còn rất sợ bị các bạn cùng phòng phát hiện.
Vì vậy tôi quyết định hành động để thay đổi hiện trạng!
179
Hôm nay là thứ Bảy, từ sáng tôi và Văn Tự đã ra ngoài chơi.
Chúng tôi ghé chỗ trải nghiệm robot, rạp chiếu phim, quán game arcade, chơi hết sức vui vẻ.
Buổi tối cơm nước xong xuôi, Văn Tự dẫn tôi về chung cư của hắn, vừa bấm mật khẩu trên cửa vừa nói tôi biết mật khẩu là ngày chúng tôi xác định quan hệ.
Tôi sửng sốt: “Hả, tớ có đến thường xuyên đâu, cậu nói với tớ làm gì?”
Văn Tự: “……!Chỉ muốn để cậu biết thôi.”
Sau khi cửa mở, tôi vừa bước vào đã bị Văn Tự đè lên cửa làm cánh cửa đóng lại, sau đó hắn ôm eo tôi rồi cúi đầu vội vã tìm môi tôi hôn lên.
“Ưm……” Tôi bị hôn không nói nên lời, chỉ phát ra được mỗi âm thanh này.
Đầu lưỡi Văn Tự nhanh chóng luồn vào càn quét mỗi ngóc ngách trong miệng làm tôi suýt thất thần, tôi vội vã đưa tay đẩy vai hắn rồi quay đầu sang một bên thở hổn hển nói: “Đừng vội, có phải tớ không cho cậu hôn đâu, gấp cái gì?”
“Gấp chứ, hôm nay ở ngoài cậu không cho tớ hôn, giờ còn không được hôn cậu nữa sao?” Văn Tự nghiêm túc nói.
Tôi cuống lên: “Nhưng ngày nào cậu cũng hôn mà! Miệng tớ bị cậu hôn sưng hết rồi, còn hơi đau nữa.”
“Đau à? Để tớ bôi thuốc cho cậu.” Văn Tự vội nói.
“Không cần đâu! Cậu đừng hôn nữa là được rồi!” Phắc, có ai bị hôn quá nhiều mà bôi thuốc lên miệng đâu chứ.
“Cậu không muốn tớ hôn cậu sao? Chẳng phải cậu nói kỹ thuật hôn của tớ lợi hại lắm sao?” Văn Tự nói bằng giọng hơi tủi thân mặc dù nhìn vẻ mặt hắn vẫn như mọi khi, chẳng có bất kỳ biểu cảm nào cả.
“Tớ đâu có nói không cho cậu hôn, thế này vậy, từ giờ trở đi mỗi ngày chỉ được hôn năm phút! Hoặc là hai ngày mười phút thôi!” Tôi cố thương lượng với hắn.
Nào ngờ Văn Tự im lặng một phút rồi nói: “Thật ra ngoài hôn tụi mình còn có thể làm những chuyện khác nữa.”
Vẻ mặt tôi đầy nghi hoặc: “Hả? Chuyện gì cơ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.