Bạn đang đọc Cúp Điện Tôi Bị Bạn Cùng Phòng Hôn Trộm – Chương 27
171
Nghe được câu này, phản ứng đầu tiên của tôi là —— Mau trốn thôi!
Thân thể tôi cũng hành động theo ý nghĩ này, tôi vừa định quay người thì Văn Tự vội vàng kéo tay tôi rồi nói: “Ninh Nhiên, điều ước sinh nhật của tớ chính là cậu chịu nghe tớ tỏ tình.”
Tôi khựng lại, điều ước sinh nhật là cái quỷ gì vậy!
Văn Tự mau chóng nói tiếp: “Cậu giúp tớ thực hiện điều ước này được không?”
“……”
Nhân vật chính của ngày sinh nhật đã nói vậy mà tôi còn từ chối được sao?
Thế là tôi quay người lại, cúi đầu không nhìn hắn rồi chậm rãi nói: “Ừ……!Được rồi, vậy cậu nói đi.”
172
“……!Cậu buông tớ ra trước đã.” Trước khi Văn Tự bắt đầu diễn thuyết, tôi đưa ra yêu cầu này.
Văn Tự thoáng sửng sốt, sau đó buông tay tôi ra nói: “Ừ.”
Vì cúi đầu nên trong mắt tôi chỉ thấy được bó hoa hồng Văn Tự đang cầm, chà, bó to thế này phải có bao nhiêu bông lận nhỉ.
Tôi vừa đếm tới bông thứ mười chín thì Văn Tự bắt đầu bộc bạch: “Ninh Nhiên, thật ra tớ có rất nhiều lời muốn nói, như tớ từng nói với bác sĩ Ninh là cậu, rất cảm ơn cậu đã dùng cách này để giúp tớ, nhờ vậy tớ có thể giãi bày rất nhiều tâm tư với cậu.”
“Lần trước tớ có nói từ lần đầu gặp nhau ở câu lạc bộ suy luận, tớ đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc đó tớ hoàn toàn không vì cậu là nam mà cảm thấy kỳ quái, trước khi gặp cậu tớ cũng chưa từng thích bất kỳ ai cả.”
“Lúc đó cậu lấy nick bác sĩ bảo tớ đây chỉ là thích vẻ bề ngoài thôi, khuyên tớ phải tiếp xúc với cậu nhiều hơn thì mới kết luận được mình có thật sự thích cậu hay không, cậu còn nói có lẽ cậu không giống như tớ tưởng tượng.
Đúng là sau khi tiếp xúc tớ phát hiện ra cậu hơi khác so với tưởng tượng của mình, nhưng chính sự khác biệt này lại làm tớ ngày càng thích cậu hơn.”
“Tình cảm của tớ sẽ chỉ tăng lên chứ không hề giảm bớt.”
Nghe Văn Tự nói những lời này, cảm giác kỳ lạ kia lại trỗi dậy, mỗi chữ hắn nói như chạm đến tận đáy lòng tôi khiến tôi tâm hoảng ý loạn không sao thoát ra được.
173
“Ninh Nhiên, tớ thích cậu, tớ muốn ở bên cậu, cậu có bằng lòng làm bạn trai tớ không?”
Văn Tự nói xong câu này đúng lúc tôi vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi giao nhau mấy giây, từ trong mắt hắn tôi có thể nhìn ra sự ái mộ chẳng chút giấu giếm, hệt như ánh mắt nhìn tôi dưới bầu trời sao đêm đó, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy được một mặt không hề che đậy của hắn.
Tôi biết hắn đang đợi câu trả lời của mình, tôi cắn chặt môi dưới, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại là: “Tớ……!tớ không biết nữa……”
Dường như Văn Tự biết tôi sẽ trả lời như vậy nên dịu dàng đưa tay xoa đầu tôi: “Không sao, vậy cậu trả lời tớ mấy câu được không?”
“Ừm? Câu gì cơ?” Tôi hỏi.
Văn Tự nhanh chóng hỏi câu thứ nhất: “Lúc tớ hôn cậu, cậu có cảm giác gì?”
Tôi thốt lên: “Hả? Cậu nói lần nào?”
Văn Tự: “……!Lần mới đây nhất.”
“À, tê tê dại dại.” Còn suýt cứng lên nữa, nhưng câu này có chết tôi cũng không nói đâu.
“Cậu không bài xích đúng không? Còn rất dễ chịu nữa đúng không? Thích lắm đúng không?” Văn Tự hỏi dồn.
Tôi ngập ngừng nói: “……!Cứ xem là thế đi.”
“Vậy có phải bây giờ tim cậu đang đập rất nhanh không?” Văn Tự hỏi tiếp.
Tôi nhìn hắn: “Ừm……”
“Mấy ngày nay tớ không ở ký túc xá, cậu có nhớ tớ không?” Văn Tự càng lúc càng áp sát tôi, còn nói thêm một câu, “Trả lời thật lòng đi.”
Thật ra tôi rất muốn nói “sao tớ phải cho cậu biết chứ”, nhưng từ thốt ra khỏi miệng lại là: “……!Nhớ.”
Phắc, tôi xong đời rồi.
Giờ phút này Văn Tự lộ rõ vẻ hồi hộp, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi: “Vậy cậu có thích tớ không?”
Mặc dù mấy ngày nay tôi luôn trốn tránh câu hỏi rốt cuộc mình có thích hắn không, nhưng thật ra tôi biết trong lòng mình đã có đáp án từ lâu.
Đáp án này chính là……
“Thích.”
Sau khi nói ra chữ này, tôi càng thêm kiên định nhìn Văn Tự rồi quả quyết nói: “Tớ thích cậu.”
Đúng vậy, tôi thích Văn Tự, mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng đã thích một người thì đâu còn cách nào.
174
Sau khi xác định tình cảm của mình, cả người tôi nhẹ nhõm hẳn đi, còn Văn Tự lập tức để hoa hồng sang một bên rồi ôm chầm lấy tôi.
“Vậy giờ chúng ta đã thành người yêu rồi đúng không?” Văn Tự vùi mặt vào cổ tôi hỏi như chưa dám tin đây là sự thật.
“Tất nhiên rồi.” Tôi khẳng định, hành động hiện giờ của Văn Tự cứ như đang nũng nịu làm tôi không quen lắm.
Văn Tự ngẩng mặt lên khỏi cổ tôi rồi nói: “Vậy tụi mình đeo nhẫn đôi được không?”
“Hả?”
Không đợi tôi thắc mắc, Văn Tự lấy một cái hộp nhung ra khỏi túi, bên trong có hai chiếc nhẫn bạc, nhìn kiểu dáng rõ ràng là nhẫn đôi.
Tôi nhếch miệng giội cho hắn một gáo nước lạnh: “Đại ca, tụi mình đang đi học mà, còn ở chung phòng nữa, đeo nhẫn đôi thì lộ liễu quá đấy!”
“Tớ biết, bởi vậy tớ đã mua luôn cả dây chuyền, đeo nhẫn vào dây chuyền là được rồi, dây hơi dài nên mặc áo sẽ không thấy nhẫn đâu.” Nói xong Văn Tự lại lấy ra hai sợi dây chuyền.
Chậc, đúng là cái gì cũng chuẩn bị sẵn hết rồi.
Nhưng vừa có hoa hồng vừa có nhẫn, căn hộ còn được trang trí kiểu này nữa, sao cứ như đang cầu hôn vậy……
“Ninh Nhiên, tớ thật sự chẳng có chút cảm giác chân thực nào nên muốn có vật gì đó chứng minh chúng ta là người yêu, cậu đeo vào được không?” Văn Tự nói bằng thanh âm đầy mê hoặc kia.
“……” Do dự một hồi, cuối cùng tôi vẫn bị thuyết phục, “Ừ, vậy tớ đeo.”
Nghe tôi đồng ý, Văn Tự lập tức đeo nhẫn vào tay tôi, kích cỡ vừa như in.
Lát sau hắn cũng đeo chiếc còn lại vào tay mình, tôi nhìn cặp nhẫn đôi trên tay chúng tôi, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, thì ra đây chính là cảm giác yêu đương sao?
Chậc, không tệ chút nào.
175
Đeo nhẫn xong Văn Tự lại ôm chặt tôi không buông, đến khi tôi sắp ngạt thở mới vùng vẫy trong ngực hắn nói: “Khoan đã, cậu thả tớ ra trước đi, tớ có quà muốn tặng cậu.”
Quà sinh nhật còn chưa đưa cho hắn đâu.
Một lát sau Văn Tự mới thả tôi ra rồi hỏi: “Là gì vậy?”
“Cậu tự mở ra xem đi.” Tôi nhét hộp quà vào tay hắn.
Văn Tự vội vã mở quà ra, khi hắn thấy chiếc áo sơmi trắng thì mừng rỡ hỏi: “Đây là quà sinh nhật cậu tặng tớ sao?”
Tôi gật đầu: “Ừ, Văn Tự, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Văn Tự cảm ơn tôi rồi hỏi: “Tớ mặc cho cậu xem nhé?”
Tôi liếc hắn một cái: “Đừng vội, lúc nãy cậu hỏi tớ nhiều như vậy, giờ tớ cũng muốn hỏi cậu mấy câu đây.”
Văn Tự nói ngay chẳng chút do dự: “Cậu hỏi đi.”
Thế là tôi bắt đầu hỏi: “Câu thứ nhất, tớ biết cậu chính là người giúp tớ tố cáo Bộ Diêu Liên, vậy……!trước đây cậu làm thế nào tìm ra tài khoản tớ đăng tác phẩm lên, rồi làm sao có được bằng chứng tớ mua tài liệu?”
Văn Tự thoáng sửng sốt, hắn đang định mở miệng thì tôi vội ngăn lại: “Chờ tớ hỏi hết một lượt rồi cậu hãy từ từ trả lời.”
“Được.” Văn Tự đáp.
Sau đó tôi hít sâu một hơi rồi hỏi tiếp hai vấn đề khiến mình xấu hổ gần chết: “Câu thứ hai là……!cậu, cậu hôn trộm tớ tổng cộng bao nhiêu lần rồi!? Còn câu thứ ba……!tớ……!quần sịp của tớ có phải bị cậu trộm đi không?”
Văn Tự: “……”.