Bạn đang đọc Cướp đoạt – Chương 72:
“Có chuyện muốn nói?”
Dịch Như Hứa ngơ ngác nhìn di động, trong lòng gợn sóng phập phồng, đầu choáng váng não phình to, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đầu tiên cô nghĩ tới có phải anh thật sự có người khác ở bên ngoài hay không, anh vì người phụ nữ kia mà muốn chia tay với cô, đây cũng không phải chuyện không có khả năng, hiện tại anh không nhớ ra cô, chuyện gì cũng có thể làm được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nên làm thế nào mới có thể giữ anh ở lại? Anh đã không còn hứng thú với thân thể của cô, sự quan tâm anh dành cho cô dường như cũng chỉ dừng trong mối quan hệ anh em bình thường.
Mình có ưu thế gì, có thể dùng để giữ anh ở lại?
Đêm nay suy nghĩ của cô vẫn luôn có chút hỗn độn, thậm chí ngay cả nước cuối cùng là cắt cổ tay để uy hiếp anh cũng xuất hiện, tới khi trời sáng cô vẫn không ngủ được.
Thất thần tới trường học, đầu tiên Doãn Minh Nguyệt tới đây gặp cô.
Hiện tại chuyện Dịch Như Hứa bị học tỷ đánh đã lan truyền khắp học viện mỹ thuật, ngày hôm qua học trưởng Lâm Triết còn đặc biệt tới tìm Dịch Như Hứa một chuyến, sau khi biết được cô không tới trường học, thời điểm trở về còn dặn dò Doãn Minh Nguyệt, nói đợi cô tới trường nhất định phải liên hệ với anh.
Được Minh Nguyệt nhắc nhở, Dịch Như Hứa mới nhớ tới ngày hôm qua học trưởng Lâm Triết luôn cố gắng liên hệ với cô, nhưng ở trong rạp chiếu phim hay thư viện di động của cô đều tắt âm thanh, tin nhắn điện thoại cũng bị trôi xuống, nhất thời không còn nhìn thấy.
Lúc ấy tâm trạng của cô rất phức tạp, làm chuyện gì cũng không nhấc nổi tinh thần, cô không muốn ứng phó với anh, cho nên liền gạt anh sang một bên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn nên gọi điện lại cho học trưởng đi. Dịch Như Hứa mệt mỏi suy nghĩ, nếu cô có được năng lực xử lý mối quan hệ cá nhân như anh trai thì tốt rồi, không tới mức gặp tình huống hơi phức tạp một chút liền khiến cả tâm hồn và thể xác đều mệt mỏi như vậy.
Lâm Triết trả lời điện thoại ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, anh không trực tiếp đề cập tới chuyện kia, mà hỏi cô giữa trưa có thể ra ngoài ăn cơm không, đại khái là muốn nói chuyện trên bàn cơm.
Dịch Như Hứa cảm thấy chuyện này không có gì để nói, hơn nữa hai người đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, vừa đi ra ngoài khẳng định sẽ càng thêm chứng thực những tin đồn về vấn đề này.
Cô thở dài, trực tiếp từ chối lời mời của Lâm Triết.
Không đi, thật sự lười xã giao.
Ban ngày nhoáng cái liền trôi qua, Dịch Như Hứa miên man suy nghĩ một ngày, trình độ tự bế đã lên một mức độ nhất định, cô vẫn không muốn về nhà, nhưng lại không nghĩ ra được mình không trở về thì có thể đi đâu.
Cô vẫn luôn có một chút lảng tránh đám đông, bất cứ khi nào có quá nhiều người và cần phải chờ đợi, cô liền muốn giấu mình đi.
Mặt trời sắp lặn, cô muốn về nhà, điều đầu tiên cô nghĩ đến là ba và mẹ.
Nhưng những kỷ niệm đẹp duy nhất còn sót lại khi còn nhỏ, nhanh chóng bị thay thế bằng hình ảnh hai người hạnh phúc, hòa thuận cùng các thành viên mới trong gia đình.
Dịch Như Hứa cảm thấy chua xót, trong đầu hiện ra hình ảnh cuối cùng cô và anh trai sống cùng nhau tại nông thôn khi còn nhỏ. Trong bức tranh cũng có hoàng hôn và gió nhẹ, cô mặc chiếc váy nhỏ đuổi theo con bướm bên bờ ruộng, đuổi theo cả mặt trời lặn, anh trai vẫn luôn đi theo phía sau cô, khi đó toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ.
Không biết là sợi dây thần kinh nào co giật, để thoát khỏi sự hoang mang hoảng sợ trong khoảng thời gian này, Dịch Như Hứa đã gọi taxi đi tới sân bay, vừa tra cách mua vé trên Baidu, vừa học cách tự làm việc, cuối cùng cô cũng mua được vé bay thẳng về quê.
Sau khi đăng ký, Dịch Như Hứa gửi cho Dịch Vu Lan một tin nhắn tương tự như ngày hôm qua, không thấy anh trả lời, cô trực tiếp chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Ngắm nhìn cảnh hoàng hôn lộng lẫy tráng lệ nhất trên máy bay, cô thoáng thấy lòng an yên trong nỗi phiền muộn, cô đã quen với giao thông và con người ở thành phố bận rộn, cô cảm thấy cuối cùng vẫn là thiên nhiên có thể cho cô sự an ủi tốt nhất.
Điều này so với việc bổ nhào vào trong ngực anh trai khóc lớn một hồi càng hữu hiệu hơn.
Hơn 9 giờ tối, Dịch Như Hứa xuống máy bay, cô chỉ nhớ địa chỉ nhà ông bà nội ở một ngôi làng trong thị trấn nhỏ, nhưng đi từ nơi này đến đó mất bao lâu, trong lòng cô lại hoàn toàn không thể tính được.
Nhớ kỹ buổi tối không thể chạy loạn khắp nơi, Dịch Như Hứa dặn tài xế lái xe đưa cô đến khách sạn hoặc nhà nghỉ cách bến xe gần nhất.
Gần 11 giờ, cô đi xung quanh tìm một cửa hàng chưa đóng cửa mua hai chiếc váy và hai bộ nội y, về phòng, giặt sạch quần áo phơi lên, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi.
Thậm chí cô còn không dám tắt chế độ máy bay, sợ Dịch Vu Lan sẽ gửi cho cô một chuỗi các tin nhắn thoại, hoặc viết một tin nhắn rất dài rất dài.
Nằm ở trên giường, không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, ngày hôm sau cô tự nhiên tỉnh lại, cô mở di động ở thời điểm tâm tình thả lỏng nhất, chờ đợi phản ứng của di động trong chốc lát, cô phát hiện Dịch Vu Lan chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại, sau khi thấy cô không tiếp, anh không liên hệ lại với cô nữa.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời còn có chút cảm giác cô độc, Dịch Như Hứa nằm trên giường nhìn trần nhà, đột nhiên cảm thấy về quê hương cũng mất đi ý nghĩa.
Lúc ấy sở dĩ cảm thấy vui vẻ, đều bởi vì anh trai cũng ở nơi đó, anh vẫn luôn đi cùng cô, chơi trò gì cũng đều là hai người cùng chơi.
Nếu thật sự cứ như vậy mất đi anh, mặc kệ sau này có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, cô đều phải đối mặt một mình, cô thật không biết còn ý nghĩa gì không.
Nằm trên giường mơ màng trong chốc lát, Dịch Như Hứa sinh ra cảm giác mãnh liệt muốn gọi điện cho anh trai, cô liên tục lặp lại động tác tắt mở điện thoại, cuối cùng lại thành ra gọi điện cho Lưu Nhã qua WeChat.
Cô muốn xem thử thái độ của Lưu Nhã một chút, xem rốt cuộc cô ta và anh trai phát triển tới bước nào rồi.
Không phải cô không nghĩ tới việc trực tiếp hỏi anh, mà là không dám, cô sợ anh chỉ chờ cô hỏi ra lời này, một khi có cơ hội, anh sẽ lập tức ngả bài với cô.
Điện thoại đợi hồi lâu mới có người nghe máy, Dịch Như Hứa nghe thấy giọng nói ngái ngủ từ phía đối diện: “Alo, chị, có chuyện gì vậy, nay là cuối tuần mà.”
Thì ra hôm nay là thứ bảy… Dịch Như Hứa mới ý thức được chuyện này, trách không được sau khi trốn học cũng không có ai liên hệ với cô, tuy nhiên cho dù không phải trốn học, ngày thường khi cô bị anh nhốt lại quản giáo không cho tới trường học, cũng không ai chú ý tới việc này.
Mọi người đều đã quen.
Dịch Như Hứa đột nhiên phát hiện đây là điều vô cùng khủng khiếp, nếu ngày nào đó anh giết cô, có phải những người xung quanh cũng phải qua một đoạn thời gian rất dài mới có thể phát hiện ra cô đã không còn trên đời này hay không?
Thậm chí, không ai có thể phát hiện ra chuyện này, trừ phi một ngày nào đó anh chủ động đi tự thú, mọi người nhìn thấy cảnh sát đưa anh ra khỏi hiện trường, lúc này bọn họ mới nguyện ý tin tưởng, anh đã sát hại em gái của mình.
Dịch Như Hứa phát hiện dường như mình không thành lập mối liên hệ đặc biệt sâu sắc với thế giới này, mặc kệ là biến mất hay trốn học, mọi người đều sẽ cảm thấy đó là điều đương nhiên: Ồ, nếu Dịch Vu Lan đã nói như vậy thì chắc hẳn cô ấy đã làm như vậy.
Đã không có vòng xã giao độc lập, thậm chí còn không có giá trị cần thiết cho thế giới này, tất cả những manh mối cần thiết cho sự tồn tại của cô đều do Dịch Vu Lan trao cho cô.
Cẩn thận nghĩ lại không khỏi cảm thấy cả người rét run, đoán chừng Dịch Như Hứa đã chạm vào một số manh mối khiến cô bất an, một bông hoa si tình hoàn toàn dựa vào sự tồn tại của người khác, sau khi không thể leo lên cái cây mà nó dựa vào đó để sinh tồn, đương nhiên sẽ cảm thấy cuộc sống này thật vô vọng.
Cô quấn chăn quanh người, vùi mặt vào trong gối đầu.
Nhưng mà sau này cô phải làm sao đây?
Liệu một mình cô có thể đối mặt với tất cả mọi thứ hay không?