Bạn đang đọc Cướp đoạt – Chương 66:
Từ nhỏ người nhà đã không chú ý tới cô, mà người anh trai ưu tú lại luôn đối xử tốt với cô, cho nên cô luôn quấn lấy anh, thích trở thành cái đuôi đi theo anh, thậm chí sợ rằng có khi nào một ngày nào đó anh sẽ không để ý tới mình nữa hay không.
Nhưng mà sau này cô mới ngây thơ ý thức được, anh trai đối xử tốt với cô là có lý do, anh lên giường làm tình với cô, muốn kiểm soát toàn bộ mọi thứ của cô, muốn nắm giữ tất cả sự tự do ở trong tay, khiến cô hoàn toàn biến thành vật sở hữu của anh, bởi vậy anh mới nuôi dưỡng cô bên người suốt thời gian qua.
Cho nên, dường như anh có một chút khác biệt với người bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch Như Hứa rất muốn bản thân mình dừng lại không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, những cơn ác mộng trong lòng cô như bị một thứ gì đó đánh thức, cứ kêu gào quấy phá lối suy nghĩ của cô, khiến tâm trạng cô trở nên tiêu cực, cả người thống khổ khó chịu.
Khoảng thời gian trước, bởi vì nỗi sợ hãi mất đi anh trai quá lớn, cho nên hiện tại sự phản kháng đã chết trong tim cô dường như đang hồi sinh trở lại.
Thậm chí Dịch Như Hứa còn không biết rốt cuộc mình tức giận ai, cô luôn cảm thấy nếu mối quan hệ đó không xảy ra, anh trai nhất định sẽ giống những người khác xung quanh ba mẹ, cảm thấy cô thật ngu ngốc, làm chuyện gì cũng không tốt, thậm chí còn cảm thấy cô nên học tập cách ứng xử của người em họ mà cô chưa từng gặp bao giờ.
Lưu Nhã và bọn họ mới là cùng một loại người, bọn họ hướng ngoại và mạnh mẽ, họ luôn xử lý tốt mọi việc cho dù là với người khác hay với bản thân mình.
Chỉ có cô, vĩnh viễn là loại người mà ai cũng khinh thường, không có ai thèm để ý tới bộ dáng hèn mọn của cô.
Nếu không có gương mặt và thân thể này, anh sao có thể thích cô như bây giờ? Anh luôn miệng nói thích mình, yêu mình nhất, chẳng lẽ còn không phải vì anh yêu cái thân thể non nớt và ngoan ngoãn này sao?
Nếu không, chẳng lẽ cô còn chỗ nào đáng giá để người anh trai ưu tú yêu thương như vậy?
Chóp mũi Dịch Như Hứa đau xót, nước mắt lập tức chảy xuống, cô dùng sức lau sạch nước mắt, thế nhưng nỗi mặc cảm cay đắng cứ lởn vởn trong lòng, không thể nào lau được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ghét Lưu Nhã, nhưng cô biết rằng dù thế nào mình cũng không thể sánh bằng Lưu Nhã, cô sẽ không bao giờ có được sự yêu thích của mẹ, nhưng Lưu Nhã lại dễ dàng đạt được điều đó.
Cô ta khôn khéo lợi hại như vậy, nhất định sẽ được anh trai cưng chiều ngay lập tức, có phải hay không? Dù sao anh cũng chỉ thích gương mặt xinh đẹp, Lưu Nhã rất xinh, thậm chí cô ta còn là em gái của anh.
Hoàn toàn có thể thỏa mãn sở thích méo mó và chứng nghiện tình dục của anh.
Lần thứ hai Dịch Như Hứa vạch ra ranh giới giữa mình và Dịch Vu Lan, cô cũng rất muốn thuyết phục bản thân hãy tin tưởng anh không phải người như vậy, nhưng thay vì tin vào điều này, cô lại càng hiểu rõ hơn sức nặng của bản thân mình, chỉ cần nghĩ tới Lưu Nhã cô liền sợ hãi, kiểu con gái tinh tế và cực kỳ thích thể hiện bản thân…
Cô không thể, so sánh không được.
Dịch Như Hứa suy nghĩ mợi thứ càng ngày càng trở nên cực đoan, mãi cho tới khi tan học cô vẫn còn ở phòng vẽ tranh, hiếm khi không lập tức chạy về với anh trai, tuy nhiên hiện tại không có bất cứ địa phương nào mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Trước đó, tất cả cảm giác an toàn đều do một mình anh trao cho cô, tất cả mọi chuyện đều do anh giải quyết, nhưng còn bây giờ thì sao? Nếu anh bị Lưu Nhã cướp đoạt thì cô phải làm gì bây giờ?
Chủ yếu là hiện tại anh hoàn toàn không nhớ ra cô, dường như cô đang phải đối mặt với một người xa lạ.
Cho tới bây giờ Dịch Như Hứa mới hiểu được mình cô độc tới nhường nào, cô căn bản không có nơi nào để đi, cũng không có ai để nương tựa, cô muốn tự mình làm điều gì đó, nhưng bức tranh càng trở nên kỳ quái dưới ngòi bút tràn ngập sự nôn nóng của cô.
Cô không thể chịu nổi sự thất bại của mình, cô đột nhiên hất đổ giá vẽ và bảng màu trước mặt sang một bên, che mắt cúi đầu bật khóc nức nở.
Vì sao mình lại biến thành như vậy? Vì sao không chịu khó nỗ lực trong suốt những năm vừa qua? Vì sao luôn muốn ỷ lại vào người khác?
Ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn, cô thật sự không có sở trường hay ưu điểm nào khác, trách không được ba mẹ đều không thích cô, bởi vì bọn họ đều không phải người chỉ nhìn vào diện mạo.
Ngay cả việc sinh hoạt một mình khi rời khỏi anh cô cũng không làm được, so sánh với người khác quả thực thua kém quá nhiều! Tất cả những việc đó Lưu Nhã đều có thể làm tốt hơn cô.
Vốn định quay lại lấy tai nghe Bluetooth để quên ở nơi này, nhưng bên ngoài phòng vẽ tranh, Lâm Triết lại chậm chạp không muốn tiến vào.
Anh nhìn cô gái nhỏ đột nhiên lật đổ giá vẽ che mặt khóc lớn, thật sự có chút tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên, sự quan tâm dành cho học muội cuối cùng vẫn chiếm ưu thế, anh cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc mình cũng đã phủi sạch quan hệ với người kia, anh hít sâu một hơi, sau đó đi về phía cô.