Đọc truyện Cuồng vọng – Chương 3:
Cả ngày, trong đầu Ân Chi Dao đều là từng tiếng than thở của thím Lâm*.
*Thím Lâm: Một nhân vật tên là Tường Lâm trong tác phẩm Cầu Phúc của Lỗ Tấn.
Cô thật là ngốc, thật sự. Đúng là trời mưa không nên ra cửa mà. Chẳng lẽ đây chính là duyên số.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần đầu tiên cô làm chuyện quá giới hạn, không ngờ lại bị anh trai hàng xóm mới bắt gặp.
Nếu như anh tố cáo với mẹ cô thì cô sẽ gặp phiền toái.
Có điều thoạt nhìn anh không giống một người lắm miệng.
Cô không nói ra được cô đối với anh là có cảm giác gì. Lúc anh không nói chuyện, mỗi một cử động, mỗi một ánh mắt của anh rất quyến rũ, nhưng anh vừa mới mở miệng lại khiến người ta tức chết.
Cô ngồi vào bàn học, lấy ra một cây bút chì, dựa vào trí nhớ, vẽ lại hình ảnh anh đang trượt ván lên giấy.
Không vẽ gương mặt chính diện. Dưới cơn mưa tầm tã, chỉ có đường viền gương mặt anh mơ hồ, bao phủ trong màn mưa.
Cô xé bức tranh, đặt vào chiếc hộp cùng với những bông hoa quế thơm thoang thoảng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ân Chi Dao xách cặp đến trường, cô đi bộ dọc con đường nhỏ rợp bóng cây xanh.
Thiết kế phủ xanh trong khu biệt thự rất tinh tế. Mỗi một cây, mỗi một bụi cây được cắt tỉa thành hình động vật, tạo cho người ta cảm giác như đang bước vào một khu rừng cổ tích.
Môi trường sống ở đây thực sự khác biệt rất nhiều so với hẻm nhỏ nơi cô từng sống.
Trong ánh nắng ban mai mờ nhạt, thiếu niên trượt ván đi đến, đi qua trước mặt cô.
Anh mặc áo sơ mi trắng, tay chắp phía sau, lướt qua cô, mang theo một làn gió mát mẻ.
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy anh, trái tim của Ân Chi Dao giống như một con thỏ nhỏ, không khống chế được mà vui vẻ.
Trình Vọng đạp lên đuôi ván trượt, dừng lại trước mặt cô.
Bên đường, cơn gió nhẹ thổi đến một vài hoa quế nho nhỏ, rơi trên vai anh.
Anh nhìn Ân Chi Dao, khóe miệng tự nhiên nhếch lên: “Em gái nhỏ, vất vả như vậy. Nghỉ hè còn phải học thêm sao?”
Ân Chi Dao nhớ về chuyện mỹ nhân kế ngày hôm qua, mặc kệ anh, bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Rất nhanh, Trình Vọng trượt ván trượt đuổi kịp cô, xoay người lại một cách đẹp đẽ rồi dừng lại.
Ân Chi Dao không kịp đề phòng, suýt chút nữa đâm sầm vào lồng ngực anh.
“Anh…! Chó ngoan không cản đường!”
Trình Vọng giẫm lên ván trượt, chặn đường cô, đưa tay lên xoa đầu cô: “Quỷ nhỏ, tính khí rời giường khó chịu như vậy à?”
Anh đột nhiên đến gần, Ân Chi Dao đỏ bừng hai má, hung hăng trừng anh một cái.
Trình Vọng khẽ nhíu mày: “Anh học giận em à? Không muốn gặp mặt như vậy à.”
“Anh đừng có chọc tôi, tôi đơn giản chính là không thích anh.”
Ân Chi Dao nói xong tức giận thở phì phò lướt qua anh.
Trình Vọng cầm ván trượt, đi bên cạnh cô, thản nhiên nói: “Anh khiến cho em thích anh rồi sao?”
Ân Chi Dao bị anh chặn họng không nói được, hung hăng trừng anh một cái, gương mặt càng ngày càng đỏ.
Trình Vọng nắm lấy khuỷu tay cô, thuận theo sợi dây chun trên cổ tay cô, dùng đầu ngón tay búng sợi dây chun một cái: “Chúng ta làm một giao dịch đi, thế nào?”
“Lại muốn chơi chiêu gì đây?”
Trình Vọng đưa ván trượt của mình đến trước mặt Ân Chi Dao: “Người nhà của anh không thích anh chơi ván trượt. Em có thể giữ nó cho anh không?”
Ân Chi Dao nhìn ván trượt màu đỏ đen, kháng cự nói: “Chúng ta không phải là bạn bè, vì vậy tôi sẽ không giữ nó cho anh.”
Trình Vọng cúi người duy trì độ cao ngang bằng với cô, sờ sờ đầu nhỏ của cô, khóe miệng nhếch lên: “Em xem, anh trai không phải đang rất cố gắng kết bạn với em sao?”
Giọng nói vang lên một cách rất tự nhiên, kèm theo một chút lười biếng bất cần đời.
Thậm chí Ân Chi Dao còn có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà tươi mát trên người anh, lùi về sau hai bước, tim đập thình thịch.
Cô thực sự sắp chết rồi!
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô gái nhỏ, vì vậy nói tiếp: “Như vậy, nếu không muốn giúp không công, vậy anh trả phí bảo quản cho em nhé.”
Ân Chi Dao trợn mắt nhìn anh: “Dùng tiền cũng không mua được bạn bè!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?!”
Trình Vọng cười nói: “Cũng không thể để anh lấy thân báo đáp, đúng không?”
!!
Anh trai này làm sao vậy, tại sao cả người đều toát ra vẻ quyến rũ như vậy chứ? QAQ
….
Ân Chi Dao không đáp lại anh, tăng tốc độ, đi về phía cửa tiểu khu.
Trình Vọng thấy cô kiên quyết từ chối như vậy, cuối cùng cũng không yêu cầu nữa, nhìn cô gái nhỏ đi xa, mang theo ván trượt một mình rời đi.
Ân Chi Dao chậm rãi đi đến cổng tiểu khu, tâm trạng rất phức tạp, đầu óc cũng rất rối loạn. Bóng dáng tươi đẹp của người thiếu niên đạp ván trượt phóng như bay dưới cơn mưa lớn ngày hôm đó hiện lên hết khung hình này đến khung hình khác.
Cuối cùng, Ân Chi Dao đá viên sỏi dưới chân, xoay người lại, chạy về hướng anh rời đi.
….
Trình Vọng vừa đi đến cửa nhà, cô gái nhỏ mang cặp sách đi học, thở hổn hển đuổi kịp anh.
“Này.”
Trình Vọng quay đầu lại, nhìn thấy tóc tai cô gái nhỏ bù xù, gương mặt đỏ bừng, dưới đáy mắt anh hiện lên một ý cười ấm áp: “Còn có việc sao?”
Ân Chi Dao đi đến trước mặt anh, cướp lấy ván trượt trong tay anh: “Tôi không cần tiền của anh!”
Không đợi Trình Vọng nói gì, Ân Chi Dao đã ôm chiếc ván trượt, nhanh chóng biến mất ở cuối con đường nhỏ, chạy nhanh còn hơn cả chó.
Trình Vọng nhìn theo bóng lưng của cô, ngược lại nở một nụ cười nhẹ.
Quỷ nhỏ này thật vui tính.
….
Buổi học chiều nay kết thúc tương đối sớm, bạn học Dụ Bạch ngồi cùng bàn rủ cô đi xem phim.
Dụ Bạch là bạn học mà Ân Chi Dao quen biết lúc đến lớp học thêm của trường Nhất Trung, là một học sinh giỏi đa tài, gương mặt xinh đẹp, tóc dài xõa vai. Hơn nữa có một gia cảnh tốt, phẩm chất rất tốt, là khuôn mẫu nữ thần.
Bởi vì giáo viên đã thành lập một tổ nhỏ giúp đỡ những người cần giúp đỡ trong học tập. Đối tượng cần “giúp đỡ” của Dụ Bạch, đúng lúc lại chính là Ân Chi Dao, vì vậy hai người mới có cơ hội quen biết nhau.
Tất nhiên, ở trong đám nữ sinh, danh tiếng của Dụ Bạch không được tốt lắm.
Trước đó đã có không ít nữ sinh đến cảnh báo Ân Chi Dao rằng con người của Dụ Bạch quả thực chính là trà xanh trong đám trà xanh, kỹ năng hầm trà xanh rất giỏi.
Nghe nói từ khi học từ cấp hai đến nay, Dụ Bạch hầu như không có bạn thân, bởi vì thể chất cô ấy chính là giết chết bạn thân nên không có bất kỳ cô gái nào chịu nổi cô ấy.
Rất nhanh sau đó, Ân Chi Dao cảm nhận được những tin đồn đó là sự thật.
Ví dụ như lúc này, trong rạp chiếu phim, Dụ Bạch cầm lon nước, loay hoay năm phút mà vẫn không mở được lon nước uống.
Ân Chi Dao nhìn móng tay tinh tế của cô ấy, sau đó nhìn lon soda cô uống đã gần hết trong tay, khóe miệng co giật: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Đã từng nhìn thấy có người không thể mở chai nước khoáng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái không thể mở nổi một lon nước.
Dụ Bạch nhìn Ân Chi Dao với gương mặt cực kỳ vô tội: “Ừ, người ta không mở được.”
Ngược lại phía sau có năm ba tên thẳng nam cao to cực kỳ ân cần nói: “Đưa đây, em gái, anh giúp em mở!”
Dụ Bạch yếu ớt nói: “Cảm ơn các anh.”
“Không cần đâu.”
Ân Chi Dao cầm lấy lon nước trong tay Dụ Bạch, bụp một tiếng, mở nắp lon, đưa nó cho Dụ Bạch.
Mấy tên thẳng nam ngồi đằng sau bất mãn nhìn Ân Chi Dao, khịt mũi giễu cợt cô.
Dụ Bạch mỉm cười, cảm ơn Ân Chi Dao.
Đây là lý do tại sao Ân Chi Dao và Dụ Bạch có thể trở thành bạn của nhau.
So với những cô gái xung quanh, thần kinh của Ân Chi Dao rất thô, hoàn toàn không hề bị cảm giác được mạch nước ngầm bắt đầu sự tranh đấu và cạnh tranh gay gắt giữa các cô gái.
Dụ Bạch không thể mở nắp lon nước, cô có thể giúp cô ấy mở nó ra.
Dụ Bạch không ăn được đùi gà lớn, cô vui vẻ hài lòng cầm lấy cắn một miếng;
Chàng trai sống chết theo đuổi Dụ Bạch đã bị Ân Chi Dao đá bay…
Sau đó, các nữ sinh trong lớp đặt cho Ân Chi Dao một biệt danh: Máy nghiền nát trà xanh.
Bộ phim thuộc thể loại phim cảnh sát. Mọi người trong rạp đều chăm chú theo dõi tình tiết gay cấn của bộ phim, ngoại trừ hai nam sinh đáng ghét ngồi sau lưng Ân Chi Dao luôn miệng nói chuyện riêng.
Cứ mỗi lần Ân Chi Dao bị lôi cuốn bởi cốt truyện, thì sẽ nghe thấy những lời thì thầm của hai nam sinh ngồi ở hàng sau.
“Anh Chính vừa mới trở về từ cao nguyên, anh không về nhà nghỉ ngơi, lấy lại sinh lực mà xách vali đi xem phim, thật là trâu bò.”
“Sức khỏe của anh Chính của cậu rất tốt, rất cường tráng. Hơn nữa trở về làm gì. Nhà đã bị người phụ nữ kia chiếm đoạt, lại mang theo con gái của chồng trước trở về, không còn chỗ cho anh nữa rồi.”
“Có em gái thật là tốt.” Nam sinh cảm thán: “Em cũng muốn có một cô em gái, ngày nào cũng đuổi theo em gọi là anh trai, ôi, hạnh phúc biết bao”.
“Tốt cái rắm, nếu cô ta dám kêu loạn, anh đây trước tiên sẽ cho cô ta một bạt tai.”
Để phù hợp với tâm trạng, nam sinh ngồi sau thậm chí còn đá vào lưng ghế của Ân Chi Dao.
Bắp rang bơ trên tay Ân Chi Dao cũng vì vậy mà rung lắc đổ ra ngoài một ít.
Cô bực bội quay đầu lại, nói: “Anh có thể nhỏ giọng một chút hay không, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”
Nam sinh phía sau cuối cùng cũng yên lặng được vài phút, sau đó Ân Chi Dao lại nghe thấy anh ta nói: “Nhìn xem, mấy con nhóc từng tuổi này, chỉ chút chuyện nhỏ như vậy, mỗi ngày sống hòa hợp thì còn được, nếu không thì phiền phức chết.”
“Nếu như cô ta ngoan ngoãn, anh đây sẽ tha cho cô ta một lần, nếu như cô ta đáng ghét như con nhỏ xấu xí ngồi ở hàng ghế trước, thì mỗi ngày anh đây đều đánh cô ta, cho đến khi đuổi cô ta đi là được.”
Rốt cuộc thì Ân Chi Dao cũng không thể chịu đựng được nữa, nóng nảy đứng lên, nói với nam sinh phía sau: “Từ lúc bộ phim bắt đầu cho đến bây giờ, anh cứ lải nhải miết. Nếu nhiều lời như vậy, sao hai người không đi đến khách sạn thuê phòng nói chuyện cả đêm đi.”
Những người trong cả rạp đều đồng loạt nhìn Ân Chi Dao.
Dụ Bạch vội vàng kéo cô ngồi xuống.
Kiều Chính Dương hơi nâng cằm lên, nhìn cô: “Không thèm chấp nhặt với con quỷ nhỏ.”
Ân Chi Dao nhìn gương mặt bị phơi nắng đen thui của anh ta, thản nhiên nói: “Tôi đây cũng không thèm chấp nhặt với người chậm phát triển trí tuệ.”