Cuồng vọng

Chương 2


Đọc truyện Cuồng vọng – Chương 2:

Ban đêm trong khu biệt thự cao cấp rất yên tĩnh, không có tiếng va chạm của xoong nồi chén bát, không có tiếng trẻ con khóc, càng không có tiếng tức giận mắng chửi của những con người trong con hẻm nhỏ.
 
Ở đây dường như bị ngăn cách với thế giới, chỉ có tiếng côn trùng kêu lên ở dưới tầng lầu, nhắc nhở cô rằng, cô vẫn còn sống ở nhân gian.
 
Ân Chi Dao đang ngồi trên bàn làm bài tập. Một cuộc gọi video gọi đến, người thanh niên trong video có nước da màu vàng lúa mì, gương mặt anh tuấn rắn rỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh đang lẩn trong khói mù sào thức ăn, lâu lâu lại có thể nghe thấy tiếng dầu rán.
 
Bên kia cuộc gọi video ồn ào náo nhiệt, so với căn phòng của cô, dường như là hai thế giới khác nhau.
 
Ân Chi Dao vừa làm bài tập, vừa thỉnh thoảng nhìn vào màn hình điện thoại, cảm thấy anh vẫn ở bên cạnh cô.
 
Vội vàng làm xong món ăn, Tạ Uyên cầm điện thoại lên, lộ ra gương mặt thật lớn vào màn hình.
 
“Ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới, cảm giác như thế nào?”
 
“Rất tốt ạ.”
 
“Vậy thì tốt.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Chi Dao thực sự có chút tức giận với anh, tức giận anh dễ dàng giao cô ra như vậy.
 
Không cố gắng tranh cãi với mẹ cô, một câu cũng không có.
 
“Không có gì muốn nói với anh trai sao?”
 
“Có.” Ân Chi Dao nói: “Hôm nay em mới phát hiện ra, trước đây em thật không có kiến thức.”
 
Tạ Uyên liếc cô một cái: “Có thêm được kiến thức gì?”
 
“Em từng nghĩ anh thật là đẹp trai, ánh mắt của em thật sự rất thiển cận.”
 
Tạ Uyên: ?
 
Ân Chi Dao tiếp tục: “Hôm nay em đã gặp được một anh chàng rất đẹp trai.”
 
Tạ Uyên vừa nấu ăn vừa thản nhiên hỏi: “Đẹp như thế nào?”
 
“So với anh thì… Đẹp trai hơn gấp nghìn lần.”
 
Tạ Uyên: ….
 
Sớm biết vậy đã không hỏi.
 
Ân Chi Dao cúp điện thoại, nằm trên giường.
 
Cô không biết vì sao Tạ Uyên lại để cô đi dễ dàng như vậy, cô vốn tưởng rằng anh sẽ cố gắng tranh giành với mẹ cô một phen.
 
Có lẽ đối với anh, cô cũng là gánh nặng.
 
Mùa hè tháng 8 nắng như thiêu đốt, các học sinh khác vẫn đang trong kỳ nghỉ hè mà Ân Chi Dao đang tham gia lớp dạy bắc cầu cấp ba.
 
Nói ngắn gọn, đó chính là học thêm.
 
Nhất Trung Nam Thành xứng đáng là trường trung học phổ thông trọng điểm quốc gia, kỳ nghỉ hè của các học sinh trung học chỉ có một tháng.

 
Giữa hè nắng rực, tiếng ve sầu kêu râm ran không ngừng bên ngoài cửa sổ, không khí nóng nực và buồn phiền.
 
Ân Chi Dao cầm bút, nghe giáo viên tiếng Anh thôi miên, buồn ngủ, phác thảo một nửa bức chân dung của giáo viên tiếng Anh trên bản nháp.
 
Giọng của giáo viên tiếng Anh đúng là như thôi miên. Ân Chi Dao ngáp dài, nằm trên bàn.
 
Điện thoại trong quần rung rung lên một cái. Ân Chi Dao uể oải lấy điện thoại ra.
 
Là anh trai Tạ Uyên gửi tin nhắn đến, nói cho cô biết anh đang đứng trước cổng trường, hẹn gặp nhau sau giờ học.
 
Ân Chi Dao bỗng nhiên tràn đầy năng lượng, nhắn cho anh một tin nhắn: “Mua giúp em một ly trà sữa, ít đá, không đường.”
 
Tiện ca: “Đã trà sữa, còn không đường?”
 
Cẩu muội: “Lần trước anh đến quán ăn của người ta, gọi mì thịt bò, chỉ cần thịt bò, không bỏ mì, em có nói gì không?”
 
“….”
 
Năm phút sau, Ân Chi Dao nhận được một tin nhắn ngắn từ mẹ Tô Văn Nhuế.
 
“Mẹ lái xe ngang qua trường của con, sắp tan học rồi, chờ con cùng về nhà.”
 
Nhìn tin nhắn này, Ân Chi Dao đang buồn ngủ đột nhiên tỉnh táo lại, cả người toát mồ hôi lạnh.
 
Đặt điện thoại xuống, cô lẩm bẩm: “Đm!”
 
Thật đúng là tình cờ, bài cả lớp đọc đồng thanh đột ngột kết thúc.
 
Vì vậy, một tiếng “Đm” đột ngột xuất hiện.
 
Gương mặt của giáo viên tiếng Anh trầm xuống, điểm danh: “Bạn học Ân Chi Dao, đứng lên.”
 
Ân Chi Dao ngoan ngoãn đứng dậy.
 
Giáo viên tiếng Anh nghiến răng nói: “What are you talking about?”
 
Ân Chi Dao phản ứng một lúc, ngập ngừng nói: “Fu*k?”
 
Lời vừa dứt, cả lớp phá lên cười, cô giáo tiếng Anh tức giận đến giậm chân, ném thẳng viên phấn rồi quay lưng bước ra khỏi lớp: “Đứng chót đúng là đứng chót. Bùn loãng không trát được tường, có lên lớp cũng vậy!”
 
May mắn thay cách thời gian tan học chỉ có mấy phút, giáo viên tiếng Anh bị chọc tức, các học sinh vui vẻ thu dọn cặp sách về nhà.
 
Ân Chi Dao rón rén ra khỏi cổng trường như một tên trộm, nhìn thấy Tạ Uyên đang đứng dưới cây ngô đồng đối diện.
 
Trên vỉa hè, Tạ Uyên đang dùng giẻ lau chiếc xe đạp bảo bối của anh.
 
Chiếc xe Phượng Hoàng này là Tạ Uyên mang từ nhà của anh đến.
 
Anh rất quý chiếc xe đạp này. Vì vậy cứ mỗi lần ngồi xong là lấy khăn ra lau, thỉnh thoảng rảnh rỗi không có việc gì làm cũng lấy ra lau, trên xe không có lấy một vết bẩn nào.
 
Anh lau rất cẩn thận, không để ý một chút nào, những cô gái xung quanh đi ngang qua anh đều lén lút nhìn anh.
 
Anh không giống như nam sinh của Nhất Trung Nam Thành. Nam sinh trường Nhất Trung đều rất ngoan, khiến cho người ta có cảm giác rất nghe lời, là khí chất của một học sinh cấp ba.
 
Nhưng Tạ Uyên… Cho dù là tướng mạo hay khí chất đều mang theo chút hoang dã. Mỗi cái giơ tay nhấc chân, cho dù chỉ là một ánh mắt, đều có mùi vị của một người đàn ông. Càng miễn bàn lúc anh mặc áo ngắn tay, lộ ra cánh tay màu lúa mạch với đường cong cơ bắp mượt mà. 

 
Quá trêu chọc người!
 
Ân Chi Dao đã sống với Tạ Uyên nhiều năm, tất nhiên vô cảm với tướng mạo của Tạ Uyên. Thế nhưng nếu đánh giá khách quan, anh thật sự rất đẹp trai.
 
….
 
Ân Chi Dao chạy đến chỗ anh. Tạ Uyên tiện tay đeo cặp sách nặng trĩu của cô trên vai trái: “Em mới là học sinh cấp ba có mấy ngày, cặp sách lại nặng như vậy.”
 
“Đi mau, đi mau!” Ân Chi Dao thành thạo ngồi lên yên sau xe Tạ Nguyên, thúc giục: “Đừng chậm trễ!
 
Tạ Uyên bình tĩnh đưa trà sữa treo trên ghi-đông xe đạp cho cô, nói: “Trà sữa không đường của em.”
 
“Bây giờ không uống, đi nhanh.”
 
“Gấp cái gì.”
 
“Em đói bụng!”
 
Tạ Uyên lên xe đạp chuẩn bị rời đi.
 
Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của mẹ Tô Văn Nhuế: “Cậu muốn đưa con gái của tôi đi đâu?”
 
Ân Chi Dao và Tạ Uyên đồng thời giật thót tim.
 
Ôi xong rồi.
 
Toang cmnr.
 
Tô Văn Nhuế bước từ trên xe xuống, đi giày cao gót đi đến trước mặt hai người.
 
Ân Chi Dao nhìn sắc mặt của bà, chỉ biết bà chắc chắn sẽ tức giận.
 
Tạ Uyên nhìn thấy Tô Văn Nhuế, nụ cười trên mặt biến mất, có chút luống cuống, gọi: “Chào dì Tô.”
 
Tô Văn Nhuế tuyệt không có một chút hảo cảm nào với Tạ Uyên, thậm chí còn có chút địch ý, nghĩ anh là đối thủ cạnh tranh tình mẫu tử với bà.
 
Bà phớt lờ lời chào của anh, hỏi Ân Chi Dao: “Tại sao con lại ở cùng cậu ta?”
 
Không đợi Ân Chi Dao lên tiếng, Tạ Uyên đã vội vàng giải thích: “Tan học, tôi đi ngang qua Nhất Trung, thuận tiện đến thăm em gái.”
 
Nói xong, anh đưa trà sữa cho Ân Chi Dao, xoa xoa đầu nhỏ của cô, khuyên nhủ: “Ngoan một chút, đi đi.”
 
Ân Chi Dao cầm chặt túi trà sữa, lưu luyến nhìn Tạ Uyên.
 
Sau khi Tạ Uyên rời đi, Tô Văn Nhuế mang Ân Chi Dao lên xe.
 
Trên đường trở về, Ân Chi Dao không nói một lời.
 
Tô Văn Nhuế trong lòng cũng biết cô gái nhỏ đang xa lánh mình, không phải bởi vì oán giận, mà chính là… không quen.
 
“Uống ít trà sữa thôi, có hại cho sức khỏe, không tốt.”
 

“Vâng.”
 
“Hôm nay là ngày sinh nhật của chú Kiều, mẹ đã đặt một bàn cơm ở nhà hàng Thế Kỷ, gia đình chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm.”
 
Ân Chi Dao do dự một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con không muốn đi.”
 
Tô Văn Nhuế dừng lại vài giây, giọng điệu nghiêm túc: “Mẹ không yêu cầu con đối xử với chú Kiều như bố của con, nhưng hôm nay là sinh nhật của chú Kiều của con, con cũng không muốn khiến cho ông ấy thất vọng chứ.”
 
Ân Chi Dao có chút tức giận, buồn bực nói: “Con trai ruột còn đang ở Tây Tạng để ‘thanh lọc tâm hồn’, con không đến đó thì có quan hệ gì?”
 
Tô Văn Nhuế bị Ân Chi Dao chọc tức không nói được lời nào. Nhưng bà lại tuyệt đối không thể mắng cô. Nếu vừa mắng, nói không chừng là trực tiếp mắng cô gái nhỏ bỏ nhà.
 
Dù sao thì, cô gái nhỏ đang trong độ tuổi dậy thì, nhìn bên ngoài thì ngoan nhưng bên trong lại rất nổi loạn.
 
Bà có thể sử dụng vũ khí hợp pháp để giành được quyền nuôi con, nhưng bà không thể sử dụng luật pháp để khiến con gái bà yêu bà, cam tâm tình nguyện ở với bà.
 
Tô Văn Nhuế đưa Ân Chi Dao trở về biệt thự: “Tối nay mẹ sẽ về trễ, con tự đi ngủ sớm một chút.”
 
“Vâng.”
 
Ân Chi Dao nhìn bà rời đi.
 
Thật ra, cô hoàn toàn không có hận Tô Văn Nhuế, cũng không trách bà đã ly hôn với bố cô, cũng không trách bà không quan tâm cô nhiều năm như vậy.
 
Không oán hận, nhưng cô cũng không yêu Tô Văn Nhuế.
 
Ân Chi Dao chán nản đứng bên đường, tâm trạng không tốt. Tạ Uyên nhắn tin bảo cô hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ, đừng bướng bỉnh, lần sau anh sẽ đến thăm cô.
 
Cô trả lời lại một chữ: “Vâng.”
 
Một cơn gió thoảng qua, mùi hoa quế bay thoảng qua mũi. Ân Chi Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong hàng rào của tòa nhà kiểu phương Tây màu trắng phía đối diện, có một cây hoa quế to.
 
Gió thổi qua, những bông hoa quế màu vàng nhạt rơi trên thảm cỏ bên trong bức tường, cũng có không ít bông rơi ở ven đường bên ngoài bức tường.
 
Ân Chi Dao bước tới, ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một đống hoa quế rơi, dùng váy bọc lại, chuẩn bị mang về phòng làm hương xông phòng.
 
Đúng lúc này, một bóng dáng phi  như bay lướt qua người cô.
 
Một tiếng loảng xoảng, ván trượt dừng lại, người nọ đứng trước mặt cô.
 
Ân Chi Dao ngẩng đầu lên nhìn anh.
 
Anh mặc một chiếc áo hoodie màu hồng nhạt quần jean rách, màu sắc quần áo càng tôn thêm môi hồng răng trắng của anh, ngũ quan càng thêm minh diễm.
 
Chính là chàng trai  ngày hôm qua bắt gặp cô làm “chuyện xấu”!
 
Trái tim Ân Chi Dao co thắt lại, cả người choáng váng.
 
Tại sao lại gặp anh ta ở chỗ này!
 
Trình Vọng xách ván trượt, mở cửa sắt hàng rào ra, quay đầu lại cười: “Cô gái nhỏ, trộm hoa nhà anh à?”
 
“Nhặt được trên mặt đất.”
 
“Trên đất cũng là của nhà anh.”
 
Ân Chi Dao phủi hết hoa quế đang ôm trong lòng xuống, nghiêng mặt, xấu hổ nói: “Không cần nữa là được, có gì đặc biệt chứ.”
 
Khóe miệng Trình Vọng hiện lên nụ cười, anh nhìn thấy gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, dái tai mềm mại giống như treo hai quả anh đào lớn. Thấy cô ngượng ngùng, anh cũng dứt khoát không hỏi tới nữa.
 
Ân Chi Dao đứng dậy, lùi về sau hai bước, ánh mắt cảnh giác nhìn anh tựa như một con thú nhỏ.
 
Hôm nay, anh không đeo hoa tai, không để cổ áo nửa hở, cũng không có dáng vẻ phóng túng trong cơn mưa lớn ngày hôm qua.
 
Giống như tất cả các anh trai nhà bên, đẹp trai, sáng chói, gọn gàng, sạch sẽ.

 
Anh không nói gì, vào nhà lấy ra một hộp to bằng lòng bàn tay, sau đó hai ba bước trèo lên cây, hái xuống mấy chùm hoa quê thơm ngọt, bỏ vào hộp, đậy nắp lại, đưa cho Ân Chi Dao.
 
“Trên đất không sạch sẽ.”
 
Ân Chi Dao nhận lấy hộp, nhịp tim có chút không tự chủ được đập nhanh: “Cảm ơn anh.”
 
Trình Vọng nhìn tòa nhà đối diện, hỏi: “Em là em gái quỷ sứ đáng ghét, tu hú chiếm tổ chim khách của Kiều Chính Dương sao?”
 
“Tu hú chiếm tổ chim khách?” Ân Chi Dao ngờ vực nhìn anh: “Em gái quỷ sứ đáng ghét???”
 
Trình Vọng cầm lấy chiếc ván trượt trong tay Ân Chi Dao, trượt xung quanh cô hai vòng: “Đúng vậy, Kiều Chính Dương sống ở nhà đối diện, chính là anh trai của em. Hai ngày trước còn oán giận với anh nói sắp có một cô em gái quỷ sứ đáng ghét đến chiếm lấy nhà của cậu ta.”
 
Ân Chi Dao đoán người anh kế này sẽ không thích cô, nhưng không nghĩ đến anh ta lại là một kẻ ngốc nghĩ sao nói vậy.
 
Sợ là chỉ số IQ không vượt quá 90.
 
Cô buồn bực nói: “Anh ta không phải là anh trai của tôi.”
 
Trình Vọng đứng trên ván trượt, mỉm cười: “Cậu ta quả thực không cùng gen với em.”
 
Ân Chi Dao hỏi: “Anh ta rất đẹp trai sao?”
 
Trình Vọng nói: “Là em ngoan.”
 
Ân Chi Dao hơi xấu hổ, mặt kéo căng, giả vờ nghiêm túc.
 
Trình Vọng tiếp tục trượt ván lượn lờ bên cạnh cô, kèm theo âm thanh ván trượt loảng xoảng, nhảy lấy đà, tư thế mạnh mẽ ——
 
“Cậu ta rất không thích em, nói chờ em tới, thì nhờ anh giúp đỡ cùng nhau bắt nạt em.”
 
“Bắt nạt tôi?” Ân Chi Dao nhìn theo bóng dáng của anh, tò mò hỏi: “Anh định bắt nạt tôi như thế nào?
 
Trình Vọng bước tới gần Ân Chi Dao, nghiêng người nhìn cô, dùng tay đè nặng xuống cái đầu nhỏ của cô: “Thấy anh trai có đẹp trai không?”
 
Ân Chi Dao bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, nhìn gương mặt tuấn tú tiến sát lại gần, nín thở.
 
“Nếu anh trai dùng mỹ nhân kế quyến rũ em, rồi bỏ rơi em, em sẽ đau lòng chứ?”
 
“….”
 
Ân Chi Dao sặc nước miếng, cúi người điên cuồng ho khan, hai má đỏ bừng, nước mắt đều nhanh chóng trào ra.
 
Trình Vọng tựa lưng vào hàng rào sắt, thản nhiên cười rộ lên: “Phản ứng lớn như vậy?”
 
Ân Chi Dao thở hổn hển, chột dạ nói: “Tỷ lệ thành công… Là bằng không.”
 
Trình Vọng thấy cô vừa tức giận, vừa vội, còn bị sặc không nói được. Anh bước đến, vỗ nhẹ vào lưng cô.
 
Ân Chi Dao vội vàng tránh ra, phòng bị nhìn hắn: “Tránh, tránh ra!”
 
Nụ cười trên môi Trình Vọng càng sâu: “Sao vậy, thật sự sợ anh à?”
 
Ân Chi Dao không dám nhìn anh, ánh mắt nhìn nghiêng sang một bên, cắn chặt môi dưới, không nói gì.
 
Trình Vọng đưa ngón tay ra lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, nhìn thấy em, kế hoạch mỹ nhân kế đã bị phá sản rồi.”
 
“Tại sao?”
 
Trình Vọng nhướng mày nhìn cô: “Em ngoan như vậy nên anh trai nhường em đấy, anh nhận thua!”
 
“….”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.