Cuồng Tà Tuyệt Đản

Chương 28: Lưu tinh xạ nguyệt


Đọc truyện Cuồng Tà Tuyệt Đản – Chương 28: Lưu tinh xạ nguyệt

Ánh nắng ban mai bắt đầu le lói xuất hiện. Sương đêm vẫn còn phủ xuống dày đặc chưa tan.

Thường Thắng Quân phòng bị nghiêm mật, song chưởng để trước ngực sẵn sàng xuất thủ để hộ thân. Song cước điểm nhẹ xuống đất, thân hình đã bay vút lên hơn điện xẹt, đảo mình trên không mấy vòng đã vượt qua đầu ngựa xông thẳng về phía hiệp cốc nhỏ hẹp phía đỉnh núi trước mặt. Đặng Tiểu Nhàn và Lãnh Nguyệt My một người ở bên tả một người bên hữu hộ vệ cho Bạch Hàng Tố theo sát Thường Thắng Quân bay vào trong cốc khẩu.

Thu Hàn Vân tay thủ cây ngọc địch ánh lên tia sáng xanh biếc đi phía sau đoạn hậu.

Khi thấy mọi người đã đi vào cốc khẩu bình an không bị trở ngại mới thở phào một tiếng nhẹ nhõm, dùng thế Không Yến Xuyên Vân nhẹ nhàng xoay người lao vút lên không tựa như cành liễu phất phơ trước gió, linh hoạt ảo diệu vô tưởng, trong thoáng chốc đã lặng lẽ đáp xuống trước mặt bốn người.

Bạch Hàng Tố đưa mắt liếc sư phụ, giọng nàng cực kỳ mừng vui :

– Thật là nhờ trời ban phúc chúng ta mới không gặp địch nhân mai phục đánh úp.

Nhìn rõ phương vị xong, mọi người lại tiếp tục tiến lên trước.

Thời khắc trôi qua khoảng cạn chén trà.

Cơn gió đã khiến làn sương dần dần tan đi, phía trước mặt không bao xa lờ mờ hiện ra một cổng vòm cao lớn bằng sơn thạch thiên nhiên xây lên.

Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân cùng nhau bàn bạc thương lượng một hồi, bước chân cũng dừng hẳn lại.

Bất ngờ, từ trên vách đá cao hơn trăm trượng phía sau đột ngột vang lên tiếng ống tay áo lồng lộng trong gió.

Thanh âm của tiếng tay áo vang lên không lớn, hơn nữa lại kèm theo tiếng gió thổi lá cây lay động lẫn cùng với tiếng rơi tí tách của nước trong sơn động, nếu như công lực chưa đạt tới mức thông huyền luyện được thính giác nhạy bén thì tuyệt nhiên không cách nào phát hiện ra được.

Thường Thắng Quân và Thu Hàn Vân bỗng biến sắc đưa mắt nhìn nhau, hầu như đồng thời quay đầu lại xem thử.

Chỉ thấy bóng người xẹt tới tựa như ánh chớp đã từ trên vách đá cao vút lướt tới, lao thẳng về phía vòm lá làm cổng cao to trước mặt.

Bóng người này chẳng những phóng nhanh cấp kỳ, song cước hầu như không hề chạm tới mặt đất, mũi chân chỉ chạm nhẹ trên những cọng cỏ để trợ lực mượn đà lao tới, thân mình chớp nhoáng đã bay xa hơn trăm trượng, trong nháy mắt đã mất hút vào phía trong chiếc cổng vòm cao to bằng sơn thạch thiên nhiên kỳ lạ.

Đặng Tiểu Nhàn ngẩn người nhìn theo cái bóng nọ mất hút xa xa hồi lâu chàng mới hồi tỉnh định thần lại thở hắt ra một hơi, miệng lẩm bẩm :

– Ôi thật là cao nhân tất có cao nhân để trị, không ngờ rằng thế gian lại có người nắm được môn khinh công tuyệt diệu Thảo Thượng Phi lướt đi trên cỏ đến mức siêu phàm nhập thánh, đạt được cảnh giới tối cao như vậy.

Sắc mặt Thu Hàn Vân tuy cực kỳ trầm trọng nhưng vẫn bình tĩnh lên tiếng :

– Hài tử, thân pháp người này tuyệt nhiên không giống như thân pháp Thảo Thượng Phi đâu, nếu như ta đoán không sai đây rất có thể là một loại võ học tuyệt thế có tên là Lăng Hư Phi Độ trong nội gia Vô Tướng thần công.

Đặng Tiểu Nhàn, Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố vốn tính kiêu ngạo, trong lòng thầm không phục cũng phải đưa mắt nhìn nhau không dám nói gì.

Thường Thắng Quân cười ha hả :

– Thu nữ hiệp có nhãn lực tinh tường vô biên, kiến thức lại uyên bác, quả nhiên đây chính là tuyệt học võ công là Lăng Hư Phi Độ trong nội gia Vô Tướng thần công. Môn thần công này có thể nói là thiên hạ vô địch. Nó không chỉ có khả năng dùng cành hoa, ngọn cỏ để đả thương người ta vô hình đồng thời có thể dùng lực của cành cây ngọn cỏ để bay quá quan sơn, vượt qua sông rộng hơn trăm trượng, khi xưa Đạt Ma sư tổ mượn chiếc lá vượt biển đi về hướng đông cũng dùng thân pháp là Lăng Hư Phi Độ một tuyệt học trong nội gia Vô Tướng thần công.

Thu Hàn Vân ôn tồn cất tiếng :

– Tương truyền môn Lăng Hư Phi Độ trong nội gia Vô Tướng thần công đã tuyệt tích giang hồ mấy trăm năm nay, thật chẳng ngờ nó lại tái hiện giang hồ tại đây, song không biết đây là bạn hay thù, gặp phúc hay là họa?

Thường Thắng Quân nhếch đôi lông mày bạc ung dung cất tiếng cười cuồng ngạo giọng toát ra hào khí ngút trời :

– Là phúc chớ đâu phải họa, họa thì sao mà tránh khỏi. Trừ ma diệt ác vung kiếm hành hiệp là sở nguyện của đời ta, cho dù kẻ này là bằng hữu hay thù địch, chúng ta cũng phải mau mau lên đường.

Nói chưa dứt lời song cước của lão đã điểm nhẹ xuống đất người đã bắn vọt đi như tia điện xẹt tới chiếc cổng vòm bằng đá cao to trước mặt.

Thu Hàn Vân áp chế quần hùng, uy chấn võ lâm hiện thế, từ lúc xuất đạo đến giờ đã kinh qua trăm trận bách chiến bách thắng, nhưng do hận tình không dứt nên không thiết tha đến việc giang hồ nữa, cõi lòng bà đã lạnh nhạt với đời lui về ẩn cư gần Diệu Phong sơn, nay bị Thường Thắng Quân dùng lời nói khích làm cho hào khí nổi lên, bà huy động cây ngọc địch trong tay trầm giọng bảo :

– Mau lên, chúng ta đi đi.

Đặng Tiểu Nhàn trẻ tuổi khí lực dồi dào sung mãn chẳng hề biết sợ là gì, háo hức muốn thử sức, chỉ vì ở trước mặt chàng là Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân, hai vị tiền bối thành danh chốn giang hồ nên không dám vô lễ vượt qua, bây giờ chợt nghe Thu Hàn Vân hạ lệnh không khỏi vui mừng khôn xiết, vội gia tăng cước lực phóng đi như gió.

Ba thầy trò Thu Hàn Vân, Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố cũng tăng tốc lực bám sát theo sau Đặng Tiểu Nhàn.

Năm người tụ tập trước cổng vòm định thần nhìn kỹ phía trong là một thung lũng thấp bằng phẳng, sương phù mờ mịt cảnh vật huyền ảo mông lung không hề có một mái nhà hay một bóng người.

Trên mé cửa có khắc ba chữ đại tự SINH TỬ MÔN nét bút múa lượn thanh thoát phi thường.

Hai bên trụ đá chống vòm có khắc hai dòng chữ đối nhau, trụ bên hữu có sáu chữ:

Đến có đường, đi có cửa.

Phía trụ đá bên tả cũng khắc sáu chữ:

Phúc hay họa, tự lượng lấy.

Phía chính giữa cửa có một tấm bia bằng đá. Trên mặt bia cũng được tạo bốn chữ lớn đập vào mắt khiến cho người ta kinh sợ, Nhập Môn Tất Tử, hàng chữ đỏ như máu khiến người nào thấy nó bất giác cũng rùng mình lạnh buốt.

Chung quanh không khí như ngưng tụ động lại thành băng làm cho ai nấy đều như muốn ngạt thở.

Đột nhiên, từ phía trong cổng vòm vọng lại những thanh âm già nua thâm trầm tựa như tiếng của một lão nhân tuy chỉ nhỏ như tiếng mũi kêu vo ve, nhung vẫn lọt vào tai mọi người cực kỳ rõ ràng từng chữ, thanh âm phát ra cực kỳ âm trầm quái dị :

– Họa phúc không cửa, quay đầu trở về là hơn.

Thanh âm già nua âm trầm nọ truyền đến càng lúc càng nhanh, âm vực càng lúc càng cao, đập vào chấn động màng nhĩ, lỗ tai đau nhức vô cùng, tiếng dội vang vang hồi âm tỏa ra khắp phía làm náo động sơn cốc tĩnh lặng.

Thu Hàn Vân rúng động tinh thần, thầm tự nhủ:

“Nội lực người này tinh tấn thâm hậu khôn lường, đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, đem công phu Sư Tử Hống của Phật môn chuyển thành phép truyền âm nhập mật. Bọn ta chắc không thể nào chọi nổi, hay là chúng mình tạm thời rút lui tìm kế khác thay đổi hành trình mới xong”.

Thu Hàn Vân còn chưa nói xong đã nghe Thường Thắng Quân cất tiếng cười ngạo nghễ, ung dung cất ngang :

– Phúc họa không cửa quay về là hơn. Hừ!, tổ bà nó chứ dám giả thần giả quỷ cố ý bày trò huyễn hoặc, lão hóa tử ta đây không sợ tà ma quỷ mị, để ta xông vào cái động rùa đen của ngươi xem thử. Cái đầu của lão hóa tử này đâu có dễ dàng để cho cái đồ rùa đen xấu xa thối tha nhà mi đụng tới.

Nói xong bóng người xẹt tới nhanh hơn điện chớp, Thường Thắng Quân đã phi thân vào trong Sinh Tử môn.

Đặng Tiểu Nhàn lo lắng cho Thường Thắng Quân cho nên chàng luôn chú ý nhất cử nhất động của lão, nên khi Thường Thắng Quân vừa tung mình phóng lên thì chàng đã phản ứng cấp thời lao sát theo phía sau lão. Thu Hàn Vân, Bạch Hàng Tố và Lãnh Nguyệt My cũng bám theo. Khi mọi người vừa tiến vào Sinh Tử môn ngay sau lưng họ đột ngột văng vọng lại chuỗi cười lạnh lùng, nhưng dường như họ không hề nghe thấy.

Vầng thái dương đã lên cao.

Màn sương sớm đã tan hết.

Tiến vào cổng vòm không bao lâu, cảnh vật trước mặt bất ngờ biến đổi chỉ thấy một bức bình phong bằng đá đứng uy nghi sừng sững dưới ánh dương quang.

Phía trước tấm bình phong thiên nhiên bằng đá là một quảng trường rộng lớn cây cỏ mọc xanh tốt trăm hoa đua nở bốn bề là những cây cổ thụ tán lá rậm rạp bao quanh, cảnh sắc mê hồn đẹp không sao tả xiết.

Xuyên qua quảng trường lúc đến gần tấm bình phong thì…


Bạch Hàng Tố kinh hãi kêu la thất thanh, lao đầu vào lòng Thu Hàn Vân hai tay ôm chặt người bà, thân hình run lên từng hồi mặt hoa thất sắc :

– Sư phụ… mọi người xem… xem kìa… Quá… quá nhiều quan tài để ở… kia.

Lúc này mọi người mới nhìn kỹ lại, chợt thấy hai bên dọc theo tấm bình phong, mỗi bên có để mười hai cái quan tài cực kỳ to lớn khác thường.

Những chiếc quan tài này muôn phần quái dị, dùng những cây cổ thụ lâu năm to bằng mấy người ôm, được cắt ra thành từng đoạn rồi moi rỗng ruột vừa vặn để một thi thể bỏ vào nằm gọn trong đó.

Điều khiến cho mọi người không tài nào hiểu nổi là nơi những cỗ quan tài bốn phía đều được khoét những lỗ tròn to bằng đầu ngón tay trong như những lỗ thông hơi vậy.

Thật kỳ quái, lẽ nào thây ma còn cần phải thở nữa?

Trong mười hai cỗ quan tài ở phía tả dường như đã có người nằm trong đó, bởi vì nắp quan tài đã bị đóng chặt.

Còn mười hai cỗ quan tài bên phía hữu vẫn còn trống không, nắp quan tài để qua một bên không phải vì người chưa chết mà chính vì các thi thể chưa được chuyển đến.

Bốn bề tịch mịch, lặng im như chết.

Đôi mắt Thu Hàn Vân chợt lóe lên tia nhìn kỳ dị, nhìn chằm chằm vào mười hai cái quan tài bên phía tả hồi lâu mới nhỏ nhẹ cất tiếng :

– Những người nằm trong quan tài không phải là người chết.

Bạch Hàng Tố ngẩng đầu nhìn sư phụ nét mặt đầy vẻ nghi ngờ lẩm bẩm một mình :

– Không phải xác chết! Vậy là…

Thường Thắng Quân cười ha hả nói :

– Vậy thì là kẻ sống!

Đặng Tiểu Nhàn, Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố không dám tin đây là sự thực, vội ngưng thần lắng nghe kỹ, quả nhiên không sai, trong mười hai cỗ quan tài đồng loạt phát ra hơi thở yếu ớt, nhẹ như làn sương.

Đặng Tiểu Nhàn không nén được phẫn nộ tức giận, di động cánh tay phải, một luồng ô quan chớp lên, thanh Mặc kiếm đã lâm lâm trong tay, đôi vai chàng lắc nhẹ một cái, thân hình như tia chớp vung tay xuất kiếm, đang định nhằm chính giữa quan tài bổ xuống.

Thình lình…

Rầm…

Từ phía sau bức bình phong truyền tới một tiếng nổ chấn động cát đá bốc lên mù mịt, cuồng phong cuộn lên khắp tứ phía hồi lâu chưa dứt.

Đặng Tiểu Nhàn không nghĩ đến việc cậy quan tài để cứu người nữa, thân hình đã mau lẹ xẹt tới như điện chớp nhằm vào phía sau bức bình phong nơi vừa phát ra tiếng động.

Mặt sau của bức bình phong có một ngọn tiểu sơn, một cây cổ thụ khổng lồ đã nằm rạp trên đất.

Cách cây cổ thụ khoảng hơn chục trượng, có một quái nhân đang ngồi tĩnh tọa, người này phục sức theo lối vua thời trước để lại.

Tóc của quái nhân nọ phủ dài sát đất nên không cách nào nhìn rõ được diện mạo của quái nhân ra sao, càng không tài nào biết được tuổi tác, rõ ràng là nam hay nữ.

Thốt nhiên, một tia hàn quang mỏng như sợi tơ từ trong bụng quái nhân nọ chiếu ra tiếp đó hữu thủ lẹ làng vươn ra, một tia sáng bạc lóe lên, tiếng cắt ngọt liệm vang lên. Cây cổ thụ khổng lồ bằng mấy người ôm đã bị quái nhân phân ra làm năm đoạn đều nhau.

Quái nhân nọ chậm rãi liếc nhìn năm đoạn cây được phân ra trước mặt, tỏ vẻ hài lòng, hữu thủ đột ngột vung ra, chưởng biến thành trảo phất nhẹ vào không trung tự nhiên năm đoạn cây có sức nặng ngàn cân đã từ từ bị dựng đứng tựa như vừa mọc thêm chân, chậm chạp chuyển động tới trước mặt quái nhân kỳ bí nọ.

Quái nhân liền giơ hữu thủ thu lấy, năm đoạn cây đã sắp thành hàng trước mặt cách đó chừng năm thước.

Quái nhân vẫn ngồi im như cũ, cơ hồ không biết có năm người đang đứng trước mặt.

Quái nhân đột nhiên quát lên một tiếng trầm đục, chưởng chỉ nhất tề vung ra, những âm thanh kỳ dị rít lên trong chớp mắt, năm đoạn cây đã bị quái nhân chế thành năm cỗ quan tài.

Thu Hàn Vân thấy quái nhân vận chỉ xuất chưởng phóng ra hư không một cách linh hoạt dễ dàng tùy theo ý muốn, hạ đổ những cây thiết mộc ngàn năm như ta hái rau dưa vậy, tự nhìn lại trong võ lâm không ai có thể sánh bằng người này được, trong lòng run sợ, nơi nhai đầu chân mày mồ hôi rịn ra ướt đẫm.

Thường Thắng Quân thấy vậy biết là không xong, nhưng đã đến đây khó có thể lui được, đành phải bất đắc dĩ tiến lên trước thu hết can đảm cất tiếng hỏi :

– Xin hỏi tôn giá danh xưng là gì?

Quái nhân thoáng vẻ kinh ngạc trầm giọng nói :

– Lão phu đã tái thế vì người, danh tính ngày xưa lão không còn nhớ nữa. Nếu như ngươi nhất định xưng hô vậy thì cứ gọi lão phu là Tái Thế Nhân cũng được.

Một cơn gió nhẹ thổi tới làm tóc tai lão bất thần bị rối tung để lộ ra khuôn mặt thật của lão.

Đôi mày bạc gần phủ kín mắt, sắc mặt hồng hào, da dẻ mịn màng tựa như trẻ nít, mắt chiếu những tia tinh quang thập phần lợi hại sắc như lưỡi dao.

Thường Thắng Quân thầm giật mình kinh hãi lo lắng không yên, nghĩ thầm:

“Một người có nội công thượng thừa, đạt tới hóa cảnh cũng khó mà có được sắc diện hồng hào như vầy. Rõ ràng là lão Tái Thế Nhân đã tụ tập tới mức tuyệt đỉnh, cao siêu khôn lường mới có thể đạt tới cảnh giới tối cao đủ sức cải lão hoàn đồng”.

Một thoáng im lặng trầm mặc.

Thường Thắng Quân bỗng chắp hai tay cao giọng cười ha ha, đoạn lên tiếng :

– Lão hóa tử đây tiện đường qua quí bản địa, chẳng hay tôn giá làm những chiếc quan tài này để làm chi?

Tái Thế Nhân cất lên một tràng cười dài vang dội khắp tứ phương, khiến cây cối lay động, lá rụng liên miên, thanh âm chấn động bên tai. Hồi sau mới nghe giọng nói lạnh lùng của lão :

– Một cái quan tài bên ta là chuẩn bị cho ngươi đó.

Sắc diện Thường Thắng Quân vẫn bình thường không đổi khẽ mỉm cười nói :

– Vậy hả? Còn cái bên phải thì sao?

Tái Thế Nhân chỉ vào Thu Hàn Vân đoạn nói tiếp :

– Để dành cho mi đó.

Đôi mày Thu Hàn Vân dựng ngược, mặt lạnh như băng, đang định phát tác, liền nghe Thường Thắng Quân hỏi tiếp :

– Nói vậy thì năm cỗ quan tài của tôn giá đây là để chuẩn bị cho năm người bọn ta sao?

Thanh âm của Tái Thế Nhân càng lạnh lẽo hơn :

– Không sai.

Thường Thắng Quân cười hỏi :

– Bọn ta có thù oán với nhau?


Tái Thế Nhân không nhịn được vội đáp :

– Không có.

Thường Thắng Quân cười ha hả, giở giọng châm chọc :

– Chúng ta đã không thù oán chi, lại cũng chẳng phải thân thích cố cựu. Tôn giá nay niên kỷ đã cao, đầu bạc đi phí công lo ho đầu đen ư? Ta đâu có phúc hưởng cái đồ dễ chịu đó lại càng không dám thất lễ với bậc trưởng bối hay là tôn giá hãy giữ lại để dùng một mình cho sướng.

Tái Thế Nhân tức đến run người, dùng tay hất mớ tóc dài ra sau, ánh mắt chiếu ra tia nhìn lạnh lẽo bén hơn lưỡi dao, trợn mắt trừng trừng ngó Thường Thắng Quân vẻ mặt giận dữ lạnh lùng thét vang :

– Lão phu đã từng cảnh báo trước, mi vẫn cứng đầu cắm cổ lao vô Sinh Tử môn, coi như cầm chắc cái chết. Bây giờ còn dám cả gan ăn nói bậy bạ xuầt ngôn bừa bãi, phải tát vào miệng mi mới hả cơn giận, cái đồ hóa tử hôi thối kia, đồ xú uế! Mi hãy coi chừng đấy.

Tái Thế Nhân vẫn ngồi xếp bằng như cũ không hề động đậy.

Hốt nhiên, bóng người chợt lướt tới, Tái Thế Nhân vẫn giữ thế ngồi nhưng thân hình đã bốc lên cao, lao thẳng về hướng Thường Thắng Quân, cơ thể bay bổng xoay tròn trên không, thoạt nhìn tưởng chậm, song kỳ thực lanh lẹ phi thường, trong nháy mắt đã đến sát bên Thường Thắng Quân.

Thường Thắng Quân định thần chú mục nhìn theo, thân hình lão cũng không ngừng chuyển động theo Tái Thế Nhân, song chưởng để bình ổn trước ngực đợi lúc xuất thủ, lão hừ lạnh một tiếng thầm nghĩ:

“Cái lão già chết tiệt kia, con bà mi chứ. Lão hóa tử thử coi sức mi tới đâu, xem mi hạ thủ ra sao?”

Thân hình Tái Thế Nhân xoay tròn bao quanh người Thường Thắng Quân, không hề hấp tấp, vòng quay lúc chậm lúc nhanh, đoạn nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của lão phát ra :

– Tiểu hóa tử coi chừng, lão phu sẽ tát vào má phải của ngươi.

Bóng người lướt nhanh, Tái Thế Nhân đã đến sát bên Thường Thắng Quân lúc nào không hay.

Thường Thắng Quân trợn trừng đôi mắt chuột ti hí, không hề chớp mắt nhưng vẫn không thể nào nhìn rõ thân pháp của đối phương, lão chỉ cảm giác trước mắt chợt hoa lên, đã thấy Tái Thế Nhân đứng trước mặt lão cách nhau chưa đầy gang tấc.

Thường Thắng Quân cực kỳ kinh sợ trong lúc nguy cấp song chưởng phóng ra nhanh hơn điện xẹt, vũ động thần oai biến thành một màn chưởng ảnh kín mít hộ vệ toàn thân.

Tái Thế Nhân cười lạnh, cánh tay phải chợt giương lên, hữu chưởng vươn ra như tia chớp xuyên thẳng vào màn chưởng ảnh dày đặc của đối phương, một luồng kình lực vô hình mãnh liệt tràn đến phá tan chưởng thế, hữu chưởng đồng thời thuận thế quạt ngang má phải Thường Thắng Quân.

Bốp…

Má phải của Thường Thắng Quân đã lãnh trọn một tát tai nảy lửa của Tái Thế Nhân, năm dấu ngón tay đỏ tươi như máu in đậm lưu lại trên đó.

Cái tát của Tái Thế Nhân kỳ ngụy khôn lường, thủ pháp quái dị tuyệt luân. Thường Thắng Quân dù thấy bàn tay của đối phương đưa tới song không cách nào tránh được mà còn bị luồng kình lực vô hình của đối phương hút tới trước đưa nguyên bản mặt chịu đòn.

Thường Thắng Quân cực kỳ hoảng sợ, hồn phi phách tán vội ngửa mặt ra sau uốn cong thân hình, song cước búng mạnh xuống đất bật mình ra sau thối lui lập tức.

Lão nhanh nhưng Tái Thế Nhân còn lẹ hơn.

Tái Thế Nhân vẫn ngồi xếp bằng như cũ nhưng thân hình đã nhẹ nhàng uốn cong như cành liễu, mau hơn lưu tinh xạ nguyệt tựa như bóng ma, theo sát Thường Thắng Quân như bóng với hình không rời nửa bước.

Đợi cho Thường Thắng Quân hạ mình xuống đất vừa trụ vững lại thì bàn tay của Tái Thế Nhân đã đưa tới lại. Lại một tiếng động vang lên.

Bốp!

Phía mặt bên trái của Thường Thắng Quân tiếp tục hứng thêm một cái tát nặng nề nữa.

Hai cái tát này có sức mạnh ngàn cân. Thường Thắng Quân tuy có cương khí hộ thân nhưng cũng bị đánh tới hoa mắt ù tai. Máu tươi rỉ ra hai bên khóe miệng.

Sự việc xảy ra trong nháy mắt khiến cho Đặng Tiểu Nhàn, Lãnh Nguyệt My, Bạch Hàng Tố đứng đó cũng không kịp vung đao tương trợ.

Thu Hàn Vân thấy Tái Thế Nhân nói trước đánh sau, lần nào cũng hạ thủ trúng, thực là cực kỳ hiếm có trong võ lâm. Chuyện quái lạ như vậy không khỏi khiến cho bà cả kinh thất sắc nhịp tim đã trở nên cuồng loạn.

Trong năm người ở đây, luận về niên kỷ đương nhiên Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân là bậc tiền bối, lão hóa tử vừa bị đánh thì người lãnh đòn tiếp theo chính là Thu Hàn Vân chứ không sai.

Nên biết rằng Thu Hàn Vân vẫn là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm hiện nay, giờ bị một quái vật vô danh tiểu tốt đánh cho mấy bạt tai thì há chẳng phải là một món đại nhục suốt đời không tẩy rửa được thà đâm đầu chết ngay đi còn hơn.

Nhưng trước mắt thấy Thường Thắng Quân bị đánh nhưng cũng không khác gì đánh vào mặt bốn người đứng trước mặt nhất là vị thiếu phụ xinh đẹp võ công cái thế như Thu Hàn Vân, bây giờ muốn lui cũng không được, muốn tiến lại càng khó khăn bội phần làm cho bốn người còn lại cảm thấy lúng túng vô cùng không biết xử sự ra sao.

Đặng Tiểu Nhàn tiến lên trước quyết đấu một trận sinh tử với Tái Thế Nhân, liếc mắt thấy Thu Hàn Vân đang cau mày nét mặt sầu muộn, chàng biết lòng vị tiền bối đang nghĩ gì, chàng thầm tự nhủ:

“Cô cô tuy là bậc tôn nghiêm danh trọng trong võ lâm nhưng dù sao cũng là hạng nữ lưu, vạn nhất bị lão quỷ kia đánh cho bạt tai thì chỉ có nước tuyệt vọng rơi vào tử lộ mà thôi, Tiểu Nhàn này quyết không để cho cô cô phải chịu nổi nhục này đâu”.

Vừa nghĩ đến đó Đặng Tiểu Nhàn tay chống kiếm vọt lên đứng trước mặt cản đường Thu Hàn Vân.

Bỗng nhiên nghe thấy Thường Thắng Quân ngửa mặt lên trời cười một hơi dài, thanh âm cực kỳ thê lương tựa như tiếng quỷ khóc trong đêm, hai mắt đỏ ngầu, râu tóc dựng đứng, cây Đả Cẩu bổng trong tay đã xuất chiêu Hổ Lạc Bình Dương bất ngờ đập xuống mặt Tái Thế Nhân.

Tái Thế Nhân cất tiếng cười lạnh lắc nhẹ hai vai, thân hình di động cực kỳ mau lẹ, nháy mắt đã ra sau lưng của Thường Thắng Quân Thường Thắng Quân bình sinh tính tình hết sức cuồng ngạo từ lúc xuất đạo đến giờ chưa từng bị ai làm nhục nặng nề như vậy, lập tức tính cuồng ngạo nổi lên, hoàn toàn không nghĩ đến an toàn cho bản thân, điên cuồng xuất thủ cho dù không thể đả thương Tái Thế Nhân dưới thanh Đả Cẩu bổng, song cũng liều mạng đồng ư quy tận với lão quái vật một trận.

Chỉ thấy thân hình của Thường Thắng Quân chuyển động mỗi lúc một nhanh, Đả Cẩu bổng xẹt nhanh như điện chớp mắt đã công liền ba chiêu điểm tới ba đại huyệt Tương Đài, Huyền Cơ, Khí Môn của Tái Thế Nhân.

Tái Thế Nhân chỉ mỉm cười lạnh lùng, lắc vai nhanh chóng thối lui, ngửa người hóp bụng tránh khỏi, thanh Đả Cẩu bổng lướt qua trước ngực, đoạn lão xoay tròn một vòng, xông tới trước cánh tay phải hạ thấp xuống, song thủ đột ngột phóng ra điểm tới yếu huyệt Đan Điền của Thường Thắng Quân.

Phong Cái Thường Thắng Quân thầm la một tiếng “Không xong”, nương theo thế quét của Đả Cẩu bổng thân hình phóng sang bên trái xa hơn một trượng, mặc cho thế tránh đã vô cùng vi diệu nhưng vẫn bị chỉ phong của Tái Thế Nhân quét trúng cánh tay phải.

Rẹt…

Nửa ống tay áo trái đã bị xé rách, nguyên cả cánh tay rát như lửa đốt đau nhức không tả xiết, suýt nữa nó đã trở thành phế vật.

Đôi lông mày bạc của Thường Thắng Quân cau lại, sắc mặt giận dữ hú lên một tiếng thi triển ba mươi sáu đường Đả Cẩu bổng pháp, một tuyệt học của Cái bang nổi tiếng trong giang hồ, tấn công tới tấp hình như muốn liều mạng với Tái Thế Nhân.

Bóng trượng bổng trầm phủ kín, cuồng phong cuốn lên ào ạt, cát đá bốc lên mù mịt, khắp chốn thanh thế phát ra kinh hồn thoáng chốc đã bao trùm kín thân hình Tái Thế Nhân.

Lúc này Thu Hàn Vân đang thủ sẵn cây ngọc địch trong tay đứng qua một bên quan sát trận chiến mặt lộ vẻ vui mừng, thấy uy lực của ba mươi sáu đường Đả Cẩu bổng pháp cực kỳ to lớn, bóng trượng biến thành bức màn dày đặc chụp lấy thân hình Tái Thế Nhân, xem có vẻ gần thắng đến nơi, liền âm thầm khen ngợi :

– Đả Cẩu bổng pháp của Cái bang quả thật không hổ võ lâm tuyệt học độc bộ, so với Truy Hồn Thập Nhị Chiêu của mình không hề thua kém một chút nào.

Thu Hàn Vân đang tâm niệm như vậy chợt nghe một tiếng thét vang rung trời chuyển đất, Tái Thế Nhân đã nhanh lẹ xoay người phóng vút lên không thoát khỏi thế công của đối phương, thình lình từ trên cao hạ thấp xuống giơ tay xuất thủ những tuyệt chiêu không ngớt chuyển động lúc tả khi hữu, đoạn bóng người đột ngột biến sắc, chỉ thấy một vầng bạch quang chụp thẳng xuống đầu Thường Thắng Quân mà thôi.

Thường Thắng Quân thấy vậy trong lòng chấn động tim đập cuồng loạn, Đả Cẩu bổng lập tức quét ngang chếch lên phía trên biến chiêu Thiên Vương Thác Tháp, hóa thành muôn ngàn bóng trượng che kín đỉnh đầu.

Tái Thế Nhân lạnh lùng hừ lên một tiếng, tả thủ mau lẹ vươn tới như lưu tinh xạ nguyệt xuyên qua bóng trượng đang dày đặc phóng ra trên đà phất nhẹ một cái, lập tức một luồng kình lực mãnh liệt âm thầm đẩy ra bức lui thế công đối phương, hữu thủ đồng thời xòe ra, năm ngón tay phóng tới chụp vào đầu cây Đả Cẩu bổng của Thường Thắng Quân, miệng hét lớn :

– Buông tay!

Thường Thắng Quân đột nhiên cảm thấy thế Đả Cẩu bổng của mình từ từ chậm lại trong lòng đã biết có điều nguy hiểm hữu thủ vội lui ra sau, đang muốn thu Đả Cẩu bổng về nhưng chợt thấy chưởng ảnh lóe đến, Đả Cẩu bổng đã bị Tái Thế Nhân nắm chặt, đồng thời cánh tay phải cảm thấy tê buốt dữ dội, một luồng kình lực tiềm ẩn đã theo Đả Cẩu bổng đẩy tới.


“Hự!…”

Một tiếng động trầm đục vang lên, Thường Thắng Quân vội buông tay ra, thân hình lập tức bị chấn động bay ra xa ngoài hơn chục trượng, Đả Cẩu bổng cũng lọt vào tay Tái Thế Nhân.

Tái Thế Nhân liếc nhìn Thường Thắng Quân đang lồm cồm bò dậy, đoạn giơ tay chỉ vào mặt lão, lạnh lùng quát lớn :

– Kẻ nào bước vào Sinh Tử môn tất phải chết, giờ này năm sau là ngày giỗ đầu của mi đó, xú hóa tử sao còn chưa chịu nạp mạng.

Nói chưa dứt lời đôi vai của Tái Thế Nhân đã lắc nhẹ thân hình lão đã vọt lên trên không đoạn lanh lẹ đảo bộ, đầu hơi chúc xuống phóng thẳng về phía Thường Thắng Quân.

Bất ngờ một tiếng lanh lảnh vang lên, Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố một tả một hữu đồng thời phất nhẹ tay áo bay tới song chưởng nhất tề vung ra chặn ngang đường Tái Thế Nhân.

Tiếng cười lành lạnh vang lên, Tái Thế Nhân đã nhẹ nhàng quay người một vòng lách qua khe hở của song chưởng hai người, cùng lúc song thủ của lão âm thầm huy động ra sau vỗ trúng vai của hai người.

Hự!… Bịch…

Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố hự lên một tiếng ngã nhào xuống đất.

Lợi dụng lúc này Thường Thắng Quân đứng dậy song thủ đồng thời vung tới trước, búng ra hai viên Tử Mẫu cương đan uy chấn võ lâm đương thời.

Tử Mẫu cương đan xé gió lao tới rít lên một tiếng xông thẳng về phía đối phương, Thường Thắng Quân đã dồn hết công phu tu tập mấy chục năm, cấp truy công địch, đánh ra một đòn sinh tử cuối cùng.

Bỗng nhiên thấy Thường Thắng Quân cấp tốc lao tới nhanh hơn sấm sét, để khi hai viên Tử Mẫu cương đan vừa đánh tới thì hữu chưởng của lão đồng thời ấn ngay vào ngực Tái Thế Nhân.

Thu Hàn Vân là dòng dõi danh gia chính phái không muốn dùng số đông để áp đảo đối phương, liên thủ bức bách người ta nhưng tình thế quá nguy cấp, tự biết một mình Thường Thắng Quân khó mà cự nổi với Tái Thế Nhân, rồi đưa mắt ra hiệu cho Đặng Tiểu Nhàn, ngọc địch, Mặc kiếm cùng lúc xuất động, thần tốc tuyệt luân nhằm hướng Tái Thế Nhân phóng tới.

Tiếng cười cuồng ngạo nổi lên, Tái Thế Nhân nhích động cổ tay chiếc trường bào to rộng lão đang mặc trên người bất giác cũng phình to cơ hồ cực kỳ tức giận, hai viên Tử Mẫu cương đan đang bay tới liền đột ngột đổi hướng bay, ngược lại chia làm hai đường xẹt tới bên Thu Hàn Vân và Đặng Tiểu Nhàn, tốc độ nhanh gấp đôi lúc đầu.

Thường Thắng Quân thấy hữu chưởng của mình ấn đến sát ngực Tái Thế Nhân trong lòng vui sướng như điên, hét lớn :

– Lão quỷ, ngươi chịu khó nằm xuống nghỉ một chút nhé!

Thường Thắng Quân mới thốt ra được nửa câu lập tức im bặt, thanh âm đột ngột tắt ngắm bởi vì hữu chưởng lão ấn xuống lập tức cảm thấy chỗ đó mềm nhũn không có điểm khí lực hay phản chấn dội lại.

Lão không khỏi kinh hoàng biến sắc la lên :

– Hỏng rồi!

Đang muốn cúi mình nhanh chóng thối lui, đột nhiên lão cảm thấy khắp người tê buốt thì ra lão đã bị Tái Thế Nhân điểm vào huyệt đạo tiếp đó bỗng thấy trước mặt tối đen liền nghe :

– Bình…

Một tiếng động lớn vang lên, Thường Thắng Quân đã bị chôn sống vào chiếc quan tài nọ.

Hai viên Tử Mẫu cương đan dường như biết nghe lời cứ không ngừng xoay tròn khắp tiền hậu, tả hữu, thượng hạ xung quanh Đặng Tiểu Nhàn và Thu Hàn Vân, dường như trêu chọc hai người, né đông tránh tây cho vui họ không tài nào bắt nổi hai viên đạn quái quỷ này ngược lại còn bị nó làm cho tay chân bấn loạn suýt bị đả thương thật vô cùng nguy hiểm.

Thu Hàn Vân biết rõ sự lợi hại của hai viên Tử Mẫu cương đan này nên luôn miệng dặn dò Đặng Tiểu Nhàn không được dùng kiếm chạm đến nó, Mẫu đan một khi bị chém nát thì Tử đan cũng bị thiêu hủy không thu hồi lại được.

Thu Hàn Vân và Đặng Tiểu Nhàn thừa sức phá hủy nó mà không sao cả nhưng họ lại lo sợ cho Bạch Hàng Tố và Lãnh Nguyệt My đang nằm dưới đất sẽ không thoát khỏi cái chết.

Ném chuột sợ bể đồ cho nên Thu Hàn Vân, Đặng Tiểu Nhàn đành phải ngó mắt thấy Tái Thế Nhân sau Thường Thắng Quân nhất định sẽ đến Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố bị chôn sống trong quan tài.

Tiếng đinh đóng vào quan tài như những nhát đinh không ngừng đâm vào tim gan Đặng Tiểu Nhàn và Thu Hàn Vân.

Đôi mắt Đặng Tiểu Nhàn tóe lửa căm hận nhìn Tái Thế Nhân.

Thình lình ánh ô quang chập chùng chớp lên.

Chợt nghe “keng!… keng!…”

Tử Mẫu cương đan đã bị Mặc kiếm chém nát, ngân quang bắn ra như mưa, những đốm lửa văng khắp tứ phía.

Bóng người dội ngược trở lại.

Tiếng quát tháo giận dữ vang lên từng chập.

Tay áo của Tái Thế Nhân mau lẹ vung lên vẫy đập liên hồi sắc mặt xám ngắt như xác chết, tay chân bấn loạn không ngờ sự việc đột ngột xảy ra như vậy.

– Lão quỷ già kia, ta không giết ngươi thề không làm người, hãy xem kiếm đây.

Đặng Tiểu Nhàn không hề run sợ, chàng nhích động cổ tay, ô quang chém lên khắp chốn Thu Phong Tảo Diệp kiếm pháp đã được thi triển ngay tức khắc.

Tái Thế Nhân cực kỳ ngạc nhiên nét mặt lộ vẻ kinh dị.

Ô quang che kín vầng dương, kiếm khí tỏa ra khắp nơi, Mặc kiếm vũ động không ngừng, xuất chiêu Thu Thủy Thiên Trường Nhất Sắc, hóa thành một đạo ô quang lấp lánh lẹ hơn gió cuồn cuộn lao tới quây quanh thân hình Tái Thế Nhân.

Tái Thế Nhân mục kích thế kiếm kỳ ảo của Đặng Tiểu Nhàn, trong lòng cũng không dám khinh thường, lập tức huy động Đả Cẩu bổng vừa lấy được của Thường Thắng Quân phóng ra một chiêu Tiếu Khẩu Thiên Môn nghênh đều điểm tới.

Hữu thủ của Đặng Tiểu Nhàn vội trầm xuống, Mặc kiếm dán sát vào Đả Cẩu bổng rồi đột ngột trượt xuống, thân hình đồng thời xoay tròn một vòng thuận theo thế kiếm nhập nội tiến sát bên người Tái Thế Nhân.

Chiêu này hung hiểm kinh người vượt ngoài sở liệu của Tái Thế Nhân, mũi kiếm đen bóng lạnh ngắt nương theo Đả Cẩu bổng đâm tới bức bách lão phải lập tức thối lui ra sau.

Tái Thế Nhân suýt nữa đã hét lên thất thanh, mắt lão đột ngột hé lộ kỳ quang nhìn Đặng Tiểu Nhàn đăm đăm không chớp hầu như không dám tin đây là sự thật.

Thu Hàn Vân cũng kinh ngạc đứng ngây người chết lặng.

Bà hoàn toàn không ngờ rằng công lực Đặng Tiểu Nhàn lại có thể sung mãn đến vậy, bà tự biết mình không phải là đối thủ của Tái Thế Nhân mà Đặng Tiểu Nhàn lại có thể bức bách lão thối lui thật là không thể tưởng được, quái lạ đến phi thường.

Đừng nói đến Thu Hàn Vân và Tái Thế Nhân kinh hoàng thất sắc mà ngay chính bản thân Đặng Tiểu Nhàn cũng không tài nào hiểu nổi mình lại có công lực ghê gớm đến vậy.

Do đó sau khi bức Tái Thế Nhân thoái lui chàng không hề thừa thắng xông lên, trái lại cứ đứng sững tại chỗ trợn mắt không hề nhích động.

Bọn họ đâu biết rằng Thu Phong Tảo Diệp kiếm pháp vô địch thiên hạ, sau khi được Độc Cô kiếm khách Độc Cô Sinh lấy thân thử kiếm nhìn ra khuyết điểm của nó, trước lúc lâm chung đã ra tay chỉ điểm cho Đặng Tiểu Nhàn, khiến cho Thu Phong Tảo Diệp kiếm pháp thực sự trở thành một môn kiếm pháp thiên hạ vô địch.

Lão đầu tử Nạo Vũ Xuân từ nhỏ đã khai thông kỳ kinh bát mạch cho chàng, đả thông sinh tử huyền quan lại thêm dược lực của Thái Ất Đại Hoàn đan một loại linh dược hiếm thấy trên đời, khiến cho công lực của chàng tinh tiến bội phần.

Võ công của Đặng Tiểu Nhàn lúc này nếu đem so sánh thực e rằng Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân liên thủ cũng không thể nào chiếm thế thượng phong nếu không muốn nói là thua.

Hồi lâu sau Đặng Tiểu Nhàn chợt tỉnh lại thấy sắc mặt Tái Thế Nhân đầy vẻ kinh dị trong lòng chợt mừng không sao tả xiết, cất tiếng cười lớn thập phần can đảm, thanh Mặc kiếm trong tay chỉ vào mặt Tái Thế Nhan trầm giọng nạt lớn :

– Lão quỷ chớ chạy, hãy tiếp thêm một kiếm của ta xem thử.

Tái Thế Nhân bàng hoàng nghe tiếng thét của chàng bây giờ mới như sực tỉnh, tuy không nghe rõ lời chàng nói nhưng cũng tiện đà nói tiếp :

– Tiểu huynh đệ thật là kỳ tài trong võ lâm, niên kỷ tuy còn quá bé mà đã đạt được thành tựu kiếm pháp như thế thật là làm cho người ta đại khai nhãn giới.

Tái Thế Nhân cố gắng trấn tĩnh lát sau lại tiếp :

– Lão phu đây vô cùng khâm phục.

Đặng Tiểu Nhàn thấy Tái Thế Nhân đối với mình cực kỳ khách khí, tâng bốc tán tụng như vậy chàng cũng mỉm cười cung kính đáp :

– Lão nhân gia thần công cái thế, võ công kinh người. Tại hạ dù bất tài cũng xin lãnh giáo vài chiêu.

Ánh mắt Tái Thế Nhân sáng rực đăm đăm nhìn Đặng Tiểu Nhàn tựa như muốn dùng kiến thức sâu rộng của mình để đoán ra chiêu số võ công của chàng.

Đặng Tiểu Nhàn không chịu được nữa cao giọng hét lớn :

– Lão nhân gia cứ nhìn tại hạ chằm chằm như vậy, không biết có dụng ý gì? Xin người hãy xuất chiêu cho vãn bối được mở mắt. Nói chưa dứt lời Đặng Tiểu Nhàn bất ngờ vung kiếm cấp kỳ đâm tới, hoa kiếm liên tục chớp lên kiếm khí tỏa ra bức người, biến ảo khôn lường hóa thành một bức màn đen kịt bắn ra khắp trời.

Tái Thế Nhân cười lạnh, Đả Cẩu bổng xuất chiêu Thôi Song Vọng Nguyệt phong tỏa thế kiếm của Đặng Tiểu Nhàn, rồi thuận thế biến chiêu Tróc Vân Nã Nguyệt, Đả Cẩu bổng phát ra một luồng kình lực cực kỳ mãnh liệt điểm tới. Đả Cẩu bổng phóng ra thần thế tuyệt luân hơn nữa công lực toàn thân phát ra tập trung thành một điểm lực đạo tuôn ra hung mãnh không tưởng được.


Đặng Tiểu Nhàn cảm thấy Đả Cẩu bổng điểm tới kình lực uy mãnh kinh khiếp như vậy bất giác trong lòng hoảng sợ không dám nghênh tiếp chiêu thức đối phương vội đề một hơi chân khí, phóng mình bay vút lên không tránh thoát thế công lợi hại của đối phương.

Tái Thế Nhân đánh hụt một chiêu, đột nhiên thấy Đặng Tiểu Nhàn xoay tròn một vòng trên không trung thanh Mặc kiếm trong tay cũng chuyển động theo như hình với bóng bất ngờ hóa thành một màn ô quang đen kịt nhằm ngay đỉnh đầu lão chụp xuống.

Chiêu này chính là chiêu mà Độc Cô kiếm khách Độc Cô Sinh chỉ điểm cho Đặng Tiểu Nhàn trước lúc lâm chung, chỉ thấy một màn kiếm quang không ngừng xoay chuyển rồi bất ngờ phình ra hóa thành muôn vạn lưỡi kiếm có nhìn nhức mắt cũng không thể phân biệt đâu là lưỡi kiếm thật giáng xuống đầu mình.

Tái Thế Nhân kinh nghiệm giang hồ đã lâu, biết qua tất cả các loại võ công của các đại môn phái trong võ lâm thiên hạ song thấy cách xoay người đảo bộ trên không nhích động trường kiếm phát chiêu đánh xuống hết sức ngụy dị, không tài nào nhìn ra chàng thuộc môn phái nào.

Chỉ thấy một màn ô quang đen kịt trùm xuống kín mít ngay một giọt mưa cũng không qua được.

Tái Thế Nhân có định lực cực kỳ thâm hậu, trong lòng tuy lo lắng khiếp sợ nhưng thần sắc vô cùng trấn tĩnh hú lên một hồi dài, dồn sức ra hai cánh tay dùng chiêu Liệt Hỏa Thiên Nhiên múa tít Đả Cẩu bổng phong bế đỉnh đầu, ngăn mũi kiếm của đối phương từ trên cao giáng xuống. Chiêu thức của Tái Thế Nhân quả là hữu hiệu vô cùng.

Chợt thấy Đặng Tiểu Nhàn hít một hơi chân khí ép xuống Đan Điền, thân hình từ từ hạ xuống màn lưới kiếm đột ngột biến mất không còn thấy đâu nữa.

Tái Thế Nhân bật cười một tràng dài hết sức đắc ý.

Thốt nhiên, tiếng cười lạnh vang lên bóng người lẹ làng lướt tới, thân hình của Đặng Tiểu Nhàn đã hợp với kiếm làm một, bỗng thấy một đạo ô quang lạnh ngắt khí thế hung mãnh xẹt đến lẹ hơn sao băng, Lập tức Đả Cẩu bổng liền bám chặt theo dường như Tái Thế Nhân muốn dùng nội lực thâm hậu làm cho thanh Mặc kiếm phải chấn động rời khỏi tay Đặng Tiểu Nhàn.

Nào ngờ chiêu kiếm của Đặng Tiểu Nhàn cực kỳ ngụy dị khôn lường, cho dù Đả Cẩu bổng của lão phòng bị thập phần nghiêm ngặt cũng không cách chi cản được thế công của chàng.

Trước mắt lão đột ngột lóe lên một luồng ô quang đen kịt, thanh Mặc kiếm của Đặng Tiểu Nhàn đã xuyên thủng bức màn Đả Cẩu bổng dày đặc, cấp tốc đâm xuống.

Chợt nghe “Soạt!”

Tiếp đó lại một tiếng rít vang lên :

– Rẹt…

Tái Thế Nhân cảm thấy da thịt lạnh buốt nơi ống tay áo đã bị Mặc kiếm xuyên thủng một lỗ.

Đặng Tiểu Nhàn vội lui ra sau ưỡn ngực dừng thẳng người, gót chân nhẹ nhàng chạm xuống đất hai mắt sáng rực ánh lên tia nhìn đầy uy lực, miệng khẽ nở nụ cười.

Thật kỳ quái tại sao Đặng Tiểu Nhàn không thừa thế công kích địch nhân thêm vài chiêu nữa?

Hóa ra lúc hai binh khí chạm vào nhau tuy chỉ là tiếp xúc nhẹ, nhưng thanh Mặc kiếm trong tay Đặng Tiểu Nhàn bị chấn động mạnh như muốn vuột khỏi tay chàng đến lúc này hổ khẩu của chàng vẫn còn đau buốt run lên bần bật.

Đặng Tiểu Nhàn thông minh tuyệt đỉnh, khéo léo giữ vẻ bình thản không để lộ một chút đau đớn hiện ra trên nét mặt, chàng càng bình thản trong lòng Tái Thế Nhân càng khiếp sợ bội phần.

Hai bên tạm thời ngưng đấu nhưng hai mắt vẫn ngó nhau chằm chằm không ngớt dò xét lẫn nhau hy vọng có thể thấy được động tác hay ánh mắt sơ hở của đối phương.

Không khí trầm mặc nặng nề bao phủ xung quanh. Tái Thế Nhân quét ánh mắt nhìn chỗ tay áo bị thủng.

Đả Cẩu bổng chợt dừng lại, hữu thủ rung rung ngửa mặt than dài một tiếng giọng chậm chạp nói :

– Lão phu tung hoành trên giang hồ gần trăm năm nay chưa hề có đối thủ, không ngờ hôm nay được ngộ biến cao nhân khiến cho lão phu một phen mở mắt. Tiểu huynh có võ công quán tuyệt, lão phu khâm phục bội phần, nhưng mà lão phu còn muốn lãnh giáo một hai chiêu nữa, tiểu huynh đệ hãy cẩn thận coi chừng.

Tái Thế Nhân mặt vẫn không đổi sắc, chăm chú ngưng thần vận khí, râu tóc dựng đứng thân hình đột nhiên trở nên to lớn dị thường.

Đặng Tiểu Nhàn thấy vậy cũng chống kiếm định thần tập trung toàn lực đứng im bất động lấy bất biến ứng vạn biến.

Thu Hàn Vân cũng biết đây là trận quyết đấu sinh tử, kinh thiên động địa vội hoành ngang cây ngọc địch trước ngực chú mục quan sát chuẩn bị xuất chiêu ngay tức khắc để tiếp ứng cho Đặng Tiểu Nhàn.

Ánh dương quang chiếu xuyên vào rừng cây. Muôn vạn điểm kim quang phản chiếu lấp lánh.

Tứ phía lặng thinh như chết.

Không khí cũng như dồn lại thành một khối đặc cứng khiến cho người ta cảm giác như bị nghẹt thở.

Họ đều biết rằng sự im lặng nghẹt thở chết chóc này báo hiệu một trận kịch chiến sắp sửa nổ ra.

Một tiếng hú dài vang lên như xé nát mang tai.

Bóng người vụt bốc lên cao.

Kiếm quang lưu chuyển không ngừng.

Đả Cẩu bổng múa tít khí thế vững như Thái Sơn.

– Tiểu huynh đệ nằm xuống đi chứ.

– Chưa chắc.

Nói chưa dứt câu Đả Cẩu bổng trong tay của Tái Thế Nhân cuốn tới điểm vào giữa ngực đối phương.

Kình phong ào ào xô tới nhanh hơn lưu tinh xạ nguyệt.

Lão nhanh nhưng Đặng Tiểu Nhàn không hề chậm hơn nữa bước.

Chỉ thấy Đặng Tiểu Nhàn thu cước hóp bụng người đã bật lên không, cây Đả Cẩu bổng hàm chứa nội lực siêu phàm đã mau lẹ quét tới chạm vào dưới đế giày chàng.

Sinh tử chỉ trong nháy mắt, hung hiểm đến cực điểm gót chân Đặng Tiểu Nhàn mau chóng điểm trên Đả Cẩu bổng mượn sức nhanh chóng tung mình lẹ hơn điện xẹt bay bổng lên không trung.

Ngờ đâu Tái Thế Nhân còn nhanh hơn chàng bóng người chợt lao tới, thân hình vọt lên chiêu thức biến thành Tử Yến Xuyên Vân, Đả Cẩu bổng đã vung ngược lên chụp vào đầu Đặng Tiểu Nhàn như ánh chớp.

Chiêu này đánh ra nhanh không tưởng nổi cho dù Đặng Tiểu Nhàn thông minh tuyệt đỉnh, kiếm pháp thần diệu khôn cùng, chân tay cũng phải luống cuống vội lật người vọt ngang chiêu kiếm đột nhiên biến đổi, lẹ hơn điện xẹt chớp giáng cả người lẫn kiếm lao nhanh về phía Tái Thế Nhân.

Chợt nghe tiếng binh khí chạm nhau chát chúa Đặng Tiểu Nhàn mượn sức phản chấn của Đả Cẩu bổng vọt lên cao hơn một trượng, làn ô quang chớp lên liên tục lẹ như điện xẹt đồng thời mượn thế rơi xuống xoay mình một vòng, vung kiếm tấn công Tái Thế Nhân tới tấp.

Tái Thế Nhân thấy Đặng Tiểu Nhàn vút lên không trung tránh chiêu rồi biến thế xuất kiếm công kích ung dung dễ dàng như trở bàn tay, thế kiếm lanh lợi biến hóa thần quỷ khó lường. Trong lòng cảm thấy nể phục, vội nhích cổ tay, quét Đả Cẩu bổng chếch lên phía trên.

Công lực Tái Thế Nhân thâm hậu vô cùng có thể đập tan đá nát ngọc, thế quét của Đả Cẩu bổng tất nhiên phải hàm chứa một lực đạo có sức mạnh ngàn cân.

Đặng Tiểu Nhàn lanh lợi cơ trí hơn người biết Tái Thế Nhân mượn lực quét này để cho thanh Mặc kiếm bị chấn động mạnh rơi khỏi tay chàng nên chàng không dám dùng kiếm trực diện đấu lực nghênh tiếp đối phương.

Chàng cất tiếng cười lớn thân hình lách nhẹ nhàng qua, mũi kiếm chếch sang một bên, cánh tay phải đột ngột thu vào rồi nhanh chóng đẩy ra.

Một tiếng động nhẹ vang lên mũi kiếm nhẹ nhàng điểm lên đỉnh chóp của Đả Cẩu bổng.

Bóng người lao tới, Đặng Tiểu Nhàn lại mượn sức phản chấn khi hai binh khí chạm nhau để bay vọt lên không trung.

Hai người càng đánh càng lanh lẹ hơn.

Chiêu thức phát ra mỗi lúc lại thập phần ảo diệu.

Thời gian cạn một tuần trà trôi qua.

Đặng Tiểu Nhàn và Tái Thế Nhân đã giao đấu gần trăm chiêu.

Một bên nội lực kinh người thế công cực kỳ mãnh liệt kình phong ào ào xô tới, gió lốc cuồn cuộn nổi lên tứ phía. Một người tinh ranh có quái kiếm lượn như du long có lúc đánh ra hư chiêu rồi chạy, có lúc công liền mấy chiêu rồi lui, khi bên tả lúc bên hữu, lúc tiền, lúc hậu, phiêu hốt bất định khó mà lường trước được.

Thu Hàn Vân hình như say như tỉnh hầu như quên mất thân hình đang ở trong nơi hiểm địa.

Đây thật là trận đấu dữ dội trăm năm mới có một, không những tỷ thí về công lực, chiêu thức, kinh nghiệm, mà còn là cuộc so tài về cơ trí, phản ứng gan lì và cả về định lực nữa.

Nguy vong chỉ trong đường tơ kẽ tóc sinh tử quyết định trong nháy mắt mà thôi.

Hai người giao đấu như vậy hồi lâu vẫn chưa phân thắng bại.

Bất ngờ, kiếm quang đột ngột chớp lên, tiếng hú vang vọng không trung tỏa ra khắp chốn, thân hình Đặng Tiểu Nhàn hợp nhất với kiếm bay vút lên không.

Tái Thế Nhân thấy lương cơ đã vuột khỏi tay, há chịu mất không dễ dàng như vậy, liền cất tiếng cười ngạo nghễ song cước điểm xuống đất thân hình đột ngột nhấc bổng lên nhích động cổ tay xuất chiêu Hậu Nghệ Xạ Nguyệt truy đuổi theo Đặng Tiểu Nhàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.