Cuồng Tà Tuyệt Đản

Chương 27: Báo đáp ân sư


Đọc truyện Cuồng Tà Tuyệt Đản – Chương 27: Báo đáp ân sư

Vầng thái dương đã lơ lửng giữa trời.

Ánh dương quang chiếu xuyên qua kẽ lá vào trong rừng cây.

Phong Cái Thường Thắng Quân, Lãnh Nguyệt My, Bạch Hàng Tố chọn địa hình thuận lợi đứng thành hình tam giác tay lăm lăm binh khí, nghiêm cẩn giới bị sắc mặt ai nấy đều trầm trọng tựa như gặp phải cường địch sắp sửa tấn công.

Lúc này Đặng Tiểu Nhàn đã tỉnh lại, thấy khuôn mặt Thu Hàn Vân trắng bệch, mồ hôi đổ ra như mưa, hơi thở dồn dập khác thường, chàng hiểu rằng vì bà đã vận công gắng sức giải trừ chất độc trong cơ thể chàng, nên mới bị tổn hao nguyên khí ghê gớm đến mức như vậy.

Đặng Tiểu Nhàn cảm động, hai mắt ứa lệ, chợt quên đi chất độc trong cơ thể, làm cho chàng không có cách nào vận khí được, nên vừa định vươn mình đứng dậy, nửa thân người chàng cảm thấy nhức nhối ngay cả ngồi dậy cũng hết sức khó khăn.

Chàng nhìn Thu Hàn Vân không chớp mắt, giọt lệ từ từ chảy xuống, giọng chàng kích động :

– Cô cô…

Đông Địch Thu Hàn Vân mỉm cười an ủi :

– Ngươi tỉnh rồi hả? Mau nạp khí vào Đan Điền để ta vận công trục chất độc trong cơ thể ngươi ra.

Đặng Tiểu Nhàn không chịu đựng được nữa, giọng chàng run run :

– Cô cô, người hãy nghỉ mệt một chút đã.

Thu Hàn Vân chợt nghiêm sắc mặt, nói nhỏ :

– Mau! Nếu không công phu từ trước tới giờ của ta uổng phí, ngoan nào, nghe lời ta nằm xuống đi.

Nói đoạn, bà ấn Đặng Tiểu Nhàn nằm xuống, vận khởi công lực dụng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt xoa bóp mười tám huyệt đạo phía chính diện. Sau đó lại tiếp tục xoa khắp mười tám đại huyệt phía sau lưng.

Ba mươi sáu đại huyệt này nằm trong hệ thống ba trăm sáu mươi lăm huyệt vị trên khắp cơ thể, đều là những huyệt đạo tối quan trọng, là bốn loại huyệt đạo Tử huyệt, Mê huyệt, Á huyệt, Hôn huyệt.

Bốn loại huyệt đạo này có cái dựa theo bộ vị của tạng phủ, có cái dính liền với huyết mạch, có cái thuộc về hệ thống thần kinh, chỉ là một cái vỗ nhẹ, không những đã trục xuất chất độc ra khỏi cơ thể theo đường huyết khí, mà đồng thời những đau đớn đột nhiên dứt hẳn, trong lòng chàng cảm thấy khoan khoái dễ chịu, dần dần chìm vào giấc ngủ, lát sau tiếng ngáy vang như sấm động đã vang lên.

Đặng Tiểu Nhàn ngủ một giấc dài hơn mười tiếng đồng hồ.

Lúc chàng tỉnh dậy đã qua sáng ngày hôm sau, Đông Địch Thu Hàn Vân đang ngồi xếp bằng, song chưởng áp chặt vào say lưng chàng, ngưng tụ công lực toàn thân dồn vào tâm chưởng rồi từ từ phát ra.

Đặng Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy một luồng nhiệt lưu từ huyệt Mệnh Môn tràn vào, thế mạnh như thác lũ ào ạt tuôn vô không ngớt, dần dần lưu chuyển khắp châu thân.

Đặng Tiểu Nhàn đột nhiên chấn động tâm thần, cảm thấy luồng chân khí tản mát trong thân thể mình bị luồng nhiệt lưu gom tụ lại một chỗ, đang từ dưới Đan Điền di động lên trên.

Chàng vốn có huệ căn lại thêm thông minh hơn người, lập tức biết rằng điều gì đang xảy ra, vội vàng trừ bỏ tạp niệm thử vận khí, quả nhiên huyết mạch thông suốt, chân khí đã tụ lại ở Đan Điền, sức lực đã hoàn toàn hồi phục.

Đông Địch Thu Hàn Vân thấy Đặng Tiểu Nhàn đã bình phục hoàn toàn, bà mới bắt đầu ngừng tay. Hơi thở yếu ớt như sợi tơ, tim đập cuồng loạn, thân hình lảo đảo ngồi không vững, mỉm cười nhìn Đặng Tiểu Nhàn, thanh âm ngập ngừng ngắt quãng :

– Hài tử, có đói không? Ngươi có thể ăn một chút gì… Ta… ta vì trị thương trục độc cho người mà hao tổn chân khí không ít. Ta cần phải điều tức một hai ngày mới có thể lên đường.

Bất ngờ, một chấm đỏ chói bay vút tới lẹ hơn điện xẹt, bắn thẳng vào miệng của Thu Hàn Vân.

A…

Một tiếng kêu nhỏ kinh ngạc vang lên.

Động Địch Thu Hàn Vân chợt ánh lên tia nhìn kỳ lạ, khẽ liếc nhìn Đặng Tiểu Nhàn miệng ngậm lại lặng thinh không nói, đoạn nhắm nghiền mắt lại, song chưởng để bình ổn trước ngực, ngưng thần vận công điều tức.

Thời gian cạn một tuần trà trôi qua.

Vầng sương trắng đã tỏa ra quanh người Thu Hàn Vân, luồng khí bốc ra nhiều hơn tụ lại nơi đỉnh đầu chợt một đạo quang lóe lên, đôi mắt phượng chầm chậm mở ra, ánh mắt sáng ngời, tinh quang hiển hiện, bà cất tiếng cười lớn, đứng bật dậy nắm lấy hai tay Đặng Tiểu Nhàn, đoạn bảo với chàng :

– Hài tử, tâm ý của ngươi thật hiếm có trên đời, chỉ tiếc rằng đã phí mất một viên Thái Ất Đại Hoàn đan.

Đặng Tiểu Nhàn nghiêm giọng bảo :

– Cô cô đối với Tiểu Nhàn đây ơn trọng như núi, đừng nói chỉ một viên Thái Ất Đại Hoàn đan, ngay cả cái mạng này của Tiểu Nhàn cũng xin liều chết vì người…

Đặng Tiểu Nhàn còn chưa nói xong, đã nghe sau lưng vọng tới một tràng cười âm thanh trầm đục, tiếng cười vừa vang lên thì bàn tay thô ráp to bè đã vỗ lên vai của chàng, thì ra đó là Thường Thắng Quân, lão cất tiếng bảo chàng :

– Hài tử, cái miệng của ngươi thật là ngọt ghê. Lão hóa tử đây nghe trong lòng cũng cao hứng, hèn chi mà Thu nữ hiệp quên của sinh tử để cứu ngươi…

Đặng Tiểu Nhàn liền cúi mình thi lễ lớn tiếng nói :

– Đa tạ lão tiền bối.

Phong Cái Thường Thắng Quân lách mình tránh qua một bên, nhấp nháy đôi mắt chuột ti hí, trầm giọng hét :

– Hừ, lão hóa tử ta đâu đáng nhận mấy thứ này, người cứu mi là Thu nữ hiệp, mi tạ ơn ta làm cái quái gì?

Thu Hàn Vân và Lãnh Nguyệt My bị cái bộ dạng kỳ quái của Thường Thắng Quân làm cho tức cười, hai người cùng gập người lại cười chảy nước mắt hồi lâu mới thôi.

Đặng Tiểu Nhàn vô duyên vô cớ bị Thường Thắng Quân thóa mạ một hồi, trong lòng cảm thấy hơi bực, liền quay đầu lại đưa mắt nhìn xem, chàng không thấy Bạch Hàng Tố đâu cả, vội nắm lấy tay áo Lãnh Nguyệt My thấp giọng hỏi nhỏ :

– Tỷ tỷ, Tố Tố đâu rồi?

Lãnh Nguyệt My chưa kịp mở miệng, chợt nghe Thường Thắng Quân lạnh lùng cười bảo :

– Người ta đâu có mặt dày mày dạn như mi.

Lãnh Nguyệt My thừa biết tính khí của Đặng Tiểu Nhàn, sợ chàng không nhẫn nhịn được sẹ đụng chạm tới Thường Thắng Quân, nên bèn nói xen vào :

– Tố Tố hãy còn mệt, đang nằm nghỉ trong xe.

Đặng Tiểu Nhàn tin đó là thật, lòng lo lắng co giò chạy tới bên xe.

Bóng người cấp tốc vút qua cực kỳ lanh lẹ, Thường Thắng Quân đã chặn ngang cản đường Đặng Tiểu Nhàn.

Chàng tuy không vui, nhưng vẫn kính phục lão dị nhân tiền bối, không tiện thất lễ, vội khom lưng hỏi :

– Không biết lão tiền bối có điều chi chỉ giáo?

Thường Thắng Quân hừ lạnh một tiếng đoạn hỏi chàng :

– Mi đi đâu?

Đặng Tiểu Nhàn mỉm cười đáp :

– Đi xem…

Chàng vừa mới thốt ra được nửa câu Thường Thắng Quân đã nhảy dựng lên, dí tay vào mũi chàng đoạn mắng lớn :

– Xú tiểu tử, bộ mi không biết xấu mặt hay sao, người ta là khuê nữ trong trắng há lại để ngươi có thể tùy tiện thấy được dung nhan hay sao?

Đặng Tiểu Nhàn bị Thường Thắng Quân chửi mắng một trận nào là xú tiểu tử xấu xa này nọ, không khỏi khiến cho chàng nổi giận đang muốn phát tác ra ngoài, nhưng chàng chợt nghĩ tới lúc Thu Hàn Vân vận công trị thương trừ độc cho mình, ông đã đứng một bên suốt ngày đêm canh phòng cẩn mật, giới bị nghiêm ngặt như vậy, lòng chàng cực kỳ cảm kích, lại thấy đầu tóc của ông bạc phơ, bay lất phất trong gió, bất thần nảy sinh tình cảm trọng lão kính già, liền đổi giận thành vui, vội cúi mình mỉm cười :

– Lão tiền bối giáo huấn vậy thì vãn bối không đến gặp nàng cũng được.

Thường Thắng Quân không thể nào ngờ được Đặng Tiểu Nhàn lại xử sự như vậy, lão hóa tử nay chớp chớp đôi mắt chuột ti hí nói tiếp với chàng :

– Ngươi không nói lão đấy chứ, ngươi thật sự không muốn đi gặp nàng sao?

Đặng Tiểu Nhàn ngạc nhiên, mỉm cười nói lớn :

– Muốn, rất muốn… cực kỳ muốn…

Thường Thắng Quân đột nhiên thở dài một tiếng, miệng lảm nhảm nói :

– Sợ rằng ngươi sẽ không thể gặp nàng được nữa.

Đặng Tiểu Nhàn thoáng vẻ kinh ngạc, rồi chợt nhếch miệng cười đáp :

– Nếu như lão nhân gia không ngăn trở vãn bối thì hiện giờ vãn bối đã gặp được nàng rồi.

Thường Thắng Quân ung dung cất tiếng cười ngạo nghễ :

– Tiểu tử, mi cho rằng mi là ai hả? Được vậy thì mi cứ thử xem.

Đặng Tiểu Nhàn chợt động tâm buột miệng nói :

– Lão tiền bối ý muốn nói là…

Thường Thắng Quân hết sức đắc ý, giọng nói hàm chứa ẩn ý :

– Ha ha, mi có thể gặp nàng nhưng nàng lại không thể gặp mi thì tính sao?


Đặng Tiểu Nhàn vừa nghe lập tức thức ngộ được thâm ý, chàng thầm nghĩ:

“Người này thoạt nhìn tựa như điên dại, kỳ thực cơ trí hơn người, mưu cao khôn lường, đúng là một dị nhân du hí nơi chốn nhân gia. Nếu như không có ông kịp thời chỉ điểm ta hầu như suýt làm hỏng việc rồi”.

Đặng Tiểu Nhàn vui vẻ ra mặt, đoạn cất tiếng nói lớn :

– Xin lão tiền bối xuất ngôn chỉ giáo…

Thường Thắng Quân mắt ánh lên tia nhìn kỳ lạ, gật gù khen ngợi, mắt trợn tròn cười lên ha ha :

– Hài tử dễ dạy, hài nhi dễ bảo, vậy thì ngươi gọi ta một tiếng nghe lọt tai, nếu không há chẳng phải lão hóa tử này là sư phụ vô danh sao?

Thu Hàn Vân và Lãnh Nguyệt My trố mắt ngạc nhiên, không hiểu hai người một già một trẻ này sắp giở trò quỷ dị chi đây.

Chỉ thấy Đặng Tiểu Nhàn đang đứng bỗng khuỵu gối quỳ mọp dưới đất, vừa rập đầu lạy vừa hô lớn :

– Kính xin nghĩa phụ nhận của hài nhi một lạy.

Thường Thắng Quân há miệng cười vang khoái chí nhảy tới giơ tay đỡ Đặng Tiểu Nhàn dậy, chỉnh lại sắc mặt nghiêm nghị hỏi chàng :

– Hài nhi, ngươi thực lòng muốn gặp tiểu cô nương đó hả?

Đặng Tiểu Nhàn liền gật đầu đáp :

– Đúng vậy.

Thường Thằng Quân cười ha hả bảo :

– Được rồi. Chuyện này để cho nghĩa phụ ngươi lo cho. Chúng ta đi thôi.

Thường Thắng Quân vừa quay người lại chợt thấy Thu Hàn Vân và Lãnh Nguyệt My lao tới gần định chúc mừng.

Thường Thắng Quân không đợi cho hai người mở miệng, đã vội cướp lời nói trước :

– Nhị vị đến đây định chúc mừng lão hóa tử chứ gì?

Thu Hàn Vân và Lãnh Nguyệt My vội vàng mỉm cười đáp :

– Chính phải.

Thường Thắng Quân chắp hai tay lại cười ha ha bảo :

– Lão hán tử xin chúc mừng Thu nữ hiệp, chúc mừng Thu nữ hiệp.

Thu Hàn Vân thoáng ngạc nhiên, ngỡ ngàng cất tiếng :

– Ta… ta không như lão đâu, tự dưng lại có một hài nhi ngang xương, lão nói xem thử cái thân già ta đây vui mừng ở chỗ nào mới được chứ?

Thường Thắng Quân rút từ trong ngực áo ra một thanh đoản kiếm dài không quá một tấc rộng chừng một ngón tay, tinh quang chiếu ra lấp lánh, dùng hai tay đưa lên cho Thu Hàn Vân.

Ánh mắt Thu Hàn Vân lộ ra vẻ kinh dị, bà thất thanh la lên :

– Ngư Tàng kiếm.

Thường Thắng Quân gật đầu mỉm cười :

– Nhãn lực Thu nữ hiệp tinh anh thật. Không sai, vật này chính là Ngư Tàng kiếm mà năm xưa dùng để hành thích Vương Liêu, đoản kiếm này cực kỳ sắc bén có thể thổi đứt sợi tóc, chém tan vàng nát ngọc. Tuy không phải là Can Tương Mạc Gia Kiếm nhưng cũng thuộc hạng gia bảo tiên kiếm, vô cùng quý báu. Mong Thu nữ hiệp thu nhận nó.

Thu Hàn Vân hết sức ngỡ ngàng, lắc đầu lia lịa bảo :

– Thường huynh, Ngư Tàng kiếm này quá ư trân quý, quả là hiếm có trên đời. Thân này không dám nhận đâu.

Thường Thắng Quân không thèm phân giải cứ ấn đại thanh Ngư Tàng kiếm vào tay Thu Hàn Vân, đoạn nghiêm mặt nói :

– Thu nữ hiệp, Ngư Tàng kiếm này người không nhận cũng không được, bởi vì đây là lễ vật cưới xin của Đặng Tiểu Nhàn, nghĩa tử của lão hóa tử này đây.

Thu Hàn Vân chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ:

“Lão hóa tử này thật là khả ố, lão rõ ràng có thể nói thẳng với mình, cớ sao lại còn bày trò vòng vo khiến người ta nôn ruột. Hừ, xem ta trừng trị ngươi nè”.

Thu Hàn Vân cố ý xịu mặt xuống, lạnh lùng cất tiếng :

– Thường huynh, giả sử ta không đáp ứng thì sao?

Thường Thắng Quân há hốc miệng, sững sờ đứng đó, đoạn lắp bắp :

– Thu nữ hiệp, ngươi…

Thu Hàn Vân liền cướp lời :

– Ta làm sao nào? Chẳng lẽ ta nói không đáp ứng là không được hay sao? Bộ phải nghe lời các hạ bày chuyện mới được à? Lão nghe rõ nè, Thu Hàn Vân này không có ngán sợ ai đâu.

Thu Hàn Vân vừa nói vừa quay lưng lại không hề để ý gì đến Thường Thắng Quân.

Phong Cái Thường Thắng Quân mặt đỏ rực, hổ thẹn muốn đâm đầu chết ngay, từ khi xuất thế đến giờ, lão chưa từng bị nhục nhã như thế, lòng tức giận muốn đánh nhau một trận mặc cho sự thế ra sao cũng được.

Nhưng chợt nghĩ tới Đặng Tiểu Nhàn đã rập đầu cúi lạy, gọi mình là nghĩa phụ. Mà sự việc này làm không xong sau này há chẳng phải hết sức mất mặt với nghĩa tử sao, không biết mặt mình để đâu cho được.

Đặng Tiểu Nhàn hốt hoảng như kiến bò trong chảo nóng, còn Lãnh Nguyệt My đứng đó cùng Bạch Hàng Tố đang từ trong xe nhìn trộm ra cũng kinh hoàng thất sắc, mồ hôi lạnh toát ra ướt áo. Hết nhìn người này lại ngó người kia hồi hộp như muốn nín thở chỉ biết trố mắt ngó ra.

Bầu khí im lặng nặng nề trùm xuống xung quanh.

Phong Cái Thường Thắng Quân giận run người, tay chân luống cuống đứng im tại chỗ. Khuôn mặt Thu Hàn Vân khẽ nở một nụ cười trong lòng hả hê, âm thầm đắc ý một mình.

Thường Thắng Quân vẫn ngang bướng không chịu thua, lão chầm chậm bước tới vòng hai tay, mỉm cười cố nén hận cất tiếng nói lớn :

– Thu nữ hiệp, ngươi hãy… hãy nể mặt lão hóa tử này một tí, ta thấy rằng Bạch Hàng Tố và Đặng Tiểu Nhàn thật xứng đôi vừa lứa. Tuy chưa có danh nghĩa phu thê nhưng đã là vợ chồng thực rồi, nhưng mà da mặt bọn chúng còn mỏng quá, không dám nói thẳng với Thu nữ hiệp. Tiểu Nhàn là nam nhân nên chẳng việc gì cả. Còn Tố a đầu mới thật khó, thấy mặt thì nghe người ta đàm tiếu, còn không gặp thì khó chịu vô cùng, lại nữa đường đi còn dài hành trình còn xa, cứ trốn tránh mãi không dám ló mặt ra nhìn ai nữa thì thật là bất tiện, đúng không? Thật là khó xử, vạn nhất… vạn nhất có tiệc mừng, họ cũng vui còn Thu nữ hiệp cũng được mát mặt…

Sắc mặt Thu Hàn Vân đột ngột đổi sắc, trong bụng nghĩ thầm:

“Quả là xấu hổ, mình thật là hồ đồ, không ngờ lão hóa tử quả chu đáo, vừa rồi mình nói cứng bây giờ làm sao cho được”.

Thường Thắng Quân lại tiếp :

– Do đó mà lão hóa tử đây nảy ra một ý, đem cái thân này đứng ra nói giùm hai trẻ với Thu nữ hiệp về chuyện này tuy có hơi đường đột hấp tấp. Nhưng có danh phận phu thê, nghĩa vợ chồng để hai bên thấy mặt nhau được tự nhiên, tránh khỏi việc phải ôm hận suốt đời cho nên lão hóa tử đây muốn…

Thu Hàn Vân chậm rãi quay đầu lại đưa mắt nhìn Thường Thắng Quân, vạn phần cảm kích đáp :

– Thường huynh, nãy giờ chỉ bất quá là những lời nói đùa mà thôi. Tạ ơn ngươi đã ra sức thành toàn cho hài nhi Hàng Tố và Tiểu Nhàn.

Thường Thắng Quân nghe vậy đột nhiên đứng ngây người, hồi lâu mới định thần lại hét lên vui sướng điên cuồng :

– Thu nữ hiệp. Người bằng lòng đáp ứng…

Thu Hàn Vân bật cười hì hì :

– Tục ngữ nói song quyền sao địch nổi tứ thủ, đệ tử Cái bang rải khắp thiên hạ, làm sao ta dám khước từ lời nói của lão?

Thường Thắng Quân thực sự mừng rỡ cười ha hả bảo :

– Cho dù là thật hay giả, dẫu sao lão hóa tử đây cũng đã là nghĩa phụ của Tiểu Nhàn, Thu nữ hiệp sau này người phải chăm sóc kỹ mông ngựa của lão hóa tử đấy nhé. Coi chừng đó, đồ đệ bảo bối của người đã là con ta rồi, có đúng không nè.

Bộ dạng quái dị buồn cười của Thường Thắng Quân làm cho ai nấy cũng đều bật cười lớn tiếng.

Thế là Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân đứng ra chủ trì hôn lễ, Đặng Tiểu Nhàn và Bạch Hàng Tố bái tạ trời đất kết thành phu phụ. Thu Hàn Vân cầm bàn tay mềm mại của Bạch Hàng Tố đặt nhẹ vào tay Đặng Tiểu Nhàn, giọng nói trang trọng :

– Tiểu Nhàn, Tố nhi với ta tuy danh phận là sư đồ nhưng tình thật không khác chi mẫu tử. Bây giờ ta trao Tố nhi cho ngươi, chúc hai ngươi bách niên giai lão, mong ngươi đối xử tốt với Tố nhi.

Bạch Hàng Tố cảm động nhìn Thu Hàn Vân, nàng lao vào lòng sư phụ, miệng không ngớt lẩm bẩm :

– Đồ nhi có tan nát thân này cũng chưa báo đáp hết được ân đức của sư phụ.

Thường Thắng Quân cũng lấy uy phong của người cha chỉ tay vào Đặng Tiểu Nhàn lớn giọng bảo :

– Hài nhi, sau này nếu ngươi đối xử bạc với Tố a đầu, nghĩa phụ đây sẽ chẳng tha cho ngươi đâu.

Bỗng nhiên ô quang lóe lên nhanh như điện chớp.

Chợt nghe…


Ầm…

Một tiếng động khủng khiếp vang lên, cát đá bay lên mù mịt, một cây cổ thụ lâu năm đã bị chàng chém ngang, đổ nhào xuống đất.

Đặng Tiểu Nhàn đút kiếm vào vỏ, đứng vững như bàn thạch, giọng nghiêm nghị :

– Biển cạn đá mòn tình này không phai. Đặng Tiểu Nhàn này nếu nói hai lời sẽ như cái cây trước mặt.

* * * * *

Gió núi thổi về lạnh buốt, cái lạnh như châm thấu tới xương.

Sau một ngày vội vàng rong ruổi, lúc vầng thái dương sắp khuất sau núi. Thu Hàn Vân, Thường Thắng Quân, Đặng Tiểu Nhàn, Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố đã tiến sâu vào trong lòng ngọn Mân Sơn.

Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đỉnh núi khuất vào trong mây trùng trùng điệp điệp. Núi cao nhấp nhô che phủ tầm mắt, trước mặt đỉnh núi càng lúc càng cao, đường đi càng lúc càng hiểm trở, không biết đâu mà tận cùng.

Ánh tịch dương yếu ớt dần dần tắt lịm.

Sương khuya phủ khắp trời.

Trên đỉnh núi tuyết phủ hóa thành một cảnh đẹp mê hồn, chỉ đáng tiếc là những tia sáng quá ngắn ngủi.

Trong thoáng chốc vầng dương đã lặn xuống chân trời, hoàng hôn mênh mông bao phủ trên khắp dãy núi trập trùng, những đỉnh núi dần dà chìm ngập trong màn đêm dày đặc.

Chậm chạp tiến lên trước chỉ thấy vách đá cao muôn trượng, sườn núi dốc đứng dựng lên tua tủa hai bên, liên miên kéo dài ngút mắt, hình thế cực kỳ hiểm trở những vách đá trơn bóng lạnh lẽo càng lúc càng bao la mọc lên khắp nơi không có biên giới.

Thường Thắng Quân đưa mắt quan sát khắp tứ phía một lát, lòng không khỏi chấn động, rùng mình quay lại nói với Thu Hàn Vân :

– Sắc trời mỗi lúc một u ám, xem địa thế sơn cốc này cực kỳ hung hiểm, giả như hai bên có kẻ bố trí mai phục, vô luận là đánh trực diện hay tập hậu. Ta nghĩ rằng biết được đường thoát, e rằng còn khó hơn tìm đường lên trời.

Thu Hàn Vân gật đầu tán đồng :

– Cao kiến của Thường huynh thật chính hợp với ý ta. Chúng ta hãy nghỉ chân trong sơn cốc này một đêm, trời sáng khởi hành cũng chưa muộn.

Thế là mọi người quyết định tìm một nơi ẩn mật kín gió để nghỉ qua đêm.

Lát sau, Đặng Tiểu Nhàn đã kiếm được một ôm cành cây khô về làm củi. Ánh lửa bừng lên, một mặt để xua tan giá lạnh, một mặt để phòng rắn rít mãnh thú xâm phạm.

Nơi hoang sơn thâm cốc chim bay thú chạy rất nhiều, một loáng sau Thường Thắng Quân đã săn được mấy con sơn trĩ, một con hoẵng nhỏ rồi nướng trên đống lửa.

Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố lấy lương khô, nước uống ra, mọi người quây quần bên đống lửa vừa ăn uống, mùi thịt nướng tỏa ra thơm nồng, ánh lửa bập bùng chiếu sáng phong vị thật là tuyệt vời.

Thường Thắng Quân hớp cạn chén tinh thần trở nên hào hứng, cười nói huyên thuyên, chợt thấy lão vỗ vai Đặng Tiểu Nhàn, đôi mắt chuột ti hí mở to hết cỡ, đột ngột cất tiếng hỏi :

– Tiểu tử, ngươi không nói ta cũng quên không hỏi. Lúc ở trong địa đạo, ngươi đã gặp những người nào? Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi bị kẻ nào ám toán mà trúng phải cái đồ độc vật Hóa Cốt Tiêu Hồn tán?

Đặng Tiểu Nhàn chợt đỏ bừng mặt, lặng im cúi thấp đầu xuống không đáp.

Thường Thắng Quân thấy chàng không để ý đến lão, lửa giận bốc lên, nhấp nháy đôi mắt, trầm giọng quát :

– Nói mau, bằng không ta bẻ nát xương ngươi ra bây giờ.

Thu Hàn Vân cũng mỉm cười hỏi :

– Hài tử, ta cũng muốn hỏi ngươi nhưng mà ta cũng không nhớ nữa, bây giờ ngươi hãy thuật lại cho ta nghe.

Đặng Tiểu Nhàn càng đỏ mặt hơn, bất giác khẽ đưa mắt liếc Bạch Hàng Tố và Lãnh Nguyệt My, miệng ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi. Bộ dạng vô cùng ngượng ngập xấu hổ, thốt không nên lời.

Lãnh Nguyệt My lan tâm huệ chất, thông minh hơn người, thoáng nhìn nàng đã biết tâm sự của chàng, liền bật dậy ghé tai thì thầm :

– Sư muội, hai ta nên đi dạo một chút nhé.

Bạch Hàng Tố đương nhiên hiểu được dụng ý của Lãnh Nguyệt My, bèn gật nhẹ đầu, hai người nắm tay rời xa ra nơi khác.

Đặng Tiểu Nhàn như trút được gánh nặng, chàng thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó chàng đem sự tình phát sinh trong địa đạo thuật lại tường tận cho Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân nghe một lượt, còn chuyện của chàng và Bạch Hàng Tố thì không nói đến một chữ nào.

Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân tuy tuổi đời đã cao tâm hồn đã bình lặng như mặt nước hồ, nhưng mặt cũng phải đỏ tía vì ngượng, tim đập cuồng loạn.

Bầu khí trầm mặc trùm xuống.

Thu Hàn Vân khai khẩu trước tiên :

– Thường huynh lịch duyệt giang hồ, hiểu nhiều biết rộng đã tìm ra được manh mối gì từ câu chuyện của hài nhi nói không?

Thường Thắng Quân bấm trán nghỉ một chập, đoạn từ từ đáp :

– Thu nữ hiệp còn nhớ chuyện hai mươi năm trước đây võ lâm quần hùng cùng hợp sức bao vây tiêu diệt sào huyệt của Thiên Hương giáo ở Lạc Hà không?

Thu Hàn Vân nghĩ ngợi một chút, rồi hỏi tiếp :

– Trận chiến năm xưa ở Lạc Hà, Thiên Hương giáo đã bị diệt trừ tận gốc, Giáo chủ Lam Hy Mị cùng hơn bốn trăm môn hạ đều bị tận diệt, từ đó Thiên Hương giáo tuyệt tích trên giang hồ. Không biết Thường huynh còn nhắc đến nó làm gì?

Thường Thắng Quân nghiêm giọng đáp :

– Lúc đó quần hùng võ lâm ai cũng tin rằng Thiên Hương giáo đã bị trừ diệt tận gốc, không một kẻ nào còn sống sót. Song sau đó Cái bang ta tra xét kỹ lưỡng trường chiến mới phát hiện ra hai đứa con gái song sinh của Thiên Hương giáo chủ Lam Hy Mị âm thầm biến mất không biết tẩu thoát bằng đường nào.

Thu Hàn Vân vội vàng hỏi tiếp :

– Thường huynh hoài nghi Hy Thái Liên và Thủy Oanh Oanh chính là cặp song sinh ái nữ của Thiên Hương giáo chủ Lam Hy Mị phải không?

Thường Thắng Quân gật đầu :

– Không sai.

Thu Hàn Vân mỉm cười giọng từ tốn :

– Hai mươi năm trước, cặp ái nữ song sinh của Thiên Hương giáo chủ Lam Hy Mị đã trạc tuổi tứ tuần, nếu như hai chị em ả còn sống đến hôm nay e rằng trở thành hai lão bà da nhăn tóc bạc, còn Hy Thái Liên và Thủy Oanh Oanh mà Tiểu Nhàn thấy bất quá chỉ là một thiếu phụ tuổi chừng ba mươi không hơn không kém.

Phong Cái Thường Thắng Quân cười ha ha :

– Không lẽ Thu nữ hiệp lại quên sao? Người trong Thiên Hương giáo có tà môn dị thuật dưỡng da lưu thần, cải sửa nhan sắc, hai mươi năm trước Thiên Hương giáo chủ Lam Hy Mị đã gần tuổi thất tuần, song nhìn bề ngoài lại giống như một thiếu phụ tuyệt sắc cỡ ngoài tam tuần bước đi nhẹ nhàng phong tư yểu điệu, vẫn có thể làm điên đảo nam nhân đúng không?

Thu Hàn Vân nghe vậy khẽ gật đầu :

– Ừ! Cứ theo như Tiểu Nhàn nói hành sự của những người này chẳng những ngụy dị mà còn được tổ chức cực kỳ nghiêm mật, nếu không, khó có thể thoát đi mà không lưu lại vết tích. Nhưng không rõ nhân vật đứng đầu là ai? Mục đích của bọn họ đến Mân Sơn này để làm gì?

Đặng Tiểu Nhàn còn chưa kịp đáp thì Lãnh Nguyệt My đã chạy ào tới cướp lời chàng :

– Cứ theo lý mà xét gã bịt mặt phải là thủ lĩnh của đám người này mới đúng.

Đặng Tiểu Nhàn thoáng nở nụ cười nói tiếp :

– Tiểu nhi cảm thấy chuyện Hy Thái Liên và Thủy Oanh Oanh có phải là con song sinh của Thiên Hương giáo chủ Lam Hỷ Mị không, gã bịt mặt có phải là thủ lĩnh của đám người này không, điều đó không hề quan trọng.

Thường Thắng Quân trợn mắt ngó chàng đoạn trầm giọng bảo :

– Vậy thì cái gì mới quan trọng? Nói mau, nếu đúng thì ta tha cho, còn nếu không thì coi chừng ta cắt tai ngươi đó.

Đặng Tiểu Nhàn nghĩ một thoáng, đoạn chàng cất tiếng nói tiếp :

– Lão tăng mập, lão đạo sĩ gầy, và hai hán tử họ Hình, họ Hướng. Nghe khẩu âm, nhìn vẻ mặt bọn họ dường như không phải là bằng hữu. Hơn nữa, còn có vẻ đố kỵ, bọn họ có lẽ được người ta mời đến làm khách, còn những nữ nhân nhìn bề ngoài có vẻ phục tùng hiến dâng thân xác, nhưng cũng có thể đoán được rằng bọn chúng tất có một mục đích. Hình như đang tiến hành một âm mưu nào đó.

Thường Thắng Quân gật đầu :

– Được, nói tiếp đi.

Đặng Tiểu Nhàn cầm một cành khô thảy vào đống lửa, mắt nhìn vào ngọn lửa đang tỏa sáng bập bùng, rồi nói tiếp :

– Trước tiên chúng ta cần phải biết thân thế, lai lịch, tính danh, võ công của lão tăng và lão đạo này đã. Có thế chúng ta mới có thể đoán được mục đích của kẻ mời họ đến đây, sau khi biết được mục đích của họ rồi thì chuyện ai mời họ sẽ tự nhiên có lời giải thôi.

Thường Thắng Quân đưa tay vỗ trán, mỉm cười đồng tình rồi gật gù bảo :


– Hảo tiểu tử, không ngờ đầu óc ngươi lại linh thông sáng sủa như vậy. Được, ngươi cứ nói thử xem, hình dung diện mạo của lão tăng, lão đạo và hai hán tử đó ra sao? Để cho Thu nữ hiệp và lão hóa tử đây suy đoán xem có đúng không?

Đặng Tiểu Nhàn vội mô tả dung mạo, khẩu âm, cử chỉ của lão tăng mập, lão đạo sĩ gầy cùng với hai hán tử cho bốn người nghe qua thật kỹ càng.

Thu Hàn Vân, Thường Thắng Quân, Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố cùng vắt óc đâm chiêu nghĩ ngợi.

Một khắc trôi qua…

Vẻ mặt Thu Hàn Vân thoáng mỉm cười, rồi nhỏ nhẹ :

– Ta… Ta nghĩ ra rồi…

Thường Thắng Quân cũng cười ha ha :

– Lão hóa tử cũng nghĩ ra rồi.

Thu Hàn Vân cười nói :

– Ngươi nói trước đi.

Thường Thắng Quân lắc đầu bảo :

– Không, người nói trước đi.

Thu Hàn Vân chớp mắt, nghĩ ra một cách liền bảo :

– Thường huynh bất tất phải tranh chấp làm chi. Ta và lão cùng viết những chữ mình đoán vào lòng bàn tay, sau đó đem ra đối chứng xem thử ai đúng ai sai. Không biết ý Thường huynh thế nào?

Thường Thắng Quân cũng không chịu kém, cười ha ha đoạn lên tiếng :

– Được lắm, cứ làm như vậy là công bằng.

Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân cùng xoay người ra sau, nhặt hai cành cây đã cháy thành than viết vào lòng bàn tay những nhân vật mà mình vừa nghĩ tới sau đó quay mặt lại cùng lúc giơ bàn tay phải đồng thanh nói :

– Nhìn đây.

Đặng Tiểu Nhàn, Lãnh Nguyệt My, Bạch Hàng Tố nhờ ánh lửa rọi sáng để nhìn vào giữa bàn tay phải rồi lại quay qua nhìn giữa tay phải của Thường Thắng Quân, cả ba không khỏi kinh ngạc, đoạn đồng thanh la lên, giọng không giấu nổi vẻ bàng hoàng :

– Đệ nhất cao thủ Ban Ngộ Thiền.

Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân lúc này đã cùng nhau xòe bàn tay trái ra, ba tiểu bối cùng nhau đưa mắt nhìn cái tên viết trong tay hai người, trong lòng càng thất kinh, lớn tiếng hô :

– Bạch Cốt Thần Quân Đào Nhất Vĩ.

Đặng Tiểu Nhàn cực kỳ kính phục hai vị cao nhân tiền bối này, đồng thời cũng vô cùng buồn cười vì cái tính háo thắng trẻ con của họ, sợ rằng họ lại tranh chấp nữa, nên chàng mỉm cười nói với Thường Thắng Quân :

– Hồi thứ nhất này, kẻ tám lạng, người nửa cân. Không ai đoán sai cả, hồi sau tất sẽ khó phân thắng bại. Vậy thì hán tử họ Hình là nhân vật ra sao, người nói mau lên chớ để tiểu tử này sốt ruột như vậy.

Thường Thắng Quân cười lớn giọng ề à kéo dài :

– Nếu như lão hóa tử này đoán không lầm, người này nhất định là Bảo chủ Hình gia bảo. Biệt hiệu là Thất Bộ Đoạn Hồn Chưởng Vô Ảnh Hình Bộ Cao.

Thu Hàn Vân cũng vội vàng nói tiếp :

– Hán tử được xưng là Hướng gia nếu như ta đoán không sai, rất có thể là Thái Hồ thất thập nhị thủy trại Tổng phiêu bạt Hướng Bằng Cư.

Đặng Tiểu Nhàn nháy mắt mỉm cười :

– Võ công bốn người này thế nào?

Thường Thắng Quân suy nghĩ một lát, rồi nghiêm giọng :

– Bốn người này võ công đứng riêng một mình lập thành một chi phái, so với đại sư Huệ Quả Chưởng môn Thiếu Lâm và Thiên Nhất đạo trưởng Chưởng môn Võ Đang không hề sút kém chút nào.

Đặng Tiểu Nhàn chợt biến sắc, lầm bầm một tiếng :

– Hỏng rồi.

Thường Thắng Quân nheo đôi mắt chuột liếc nhìn chàng :

– Tiểu tử, ngươi mắc phải tật gì đó? Sao không nói lớn một chút? Làm sao mà tỏ vẻ lúng túng vậy?

Thu Hàn Vân cũng vội nói theo :

– Hài tử, chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngươi nói ngay đi.

Đặng Tiểu Nhàn khẽ thở dài, lo lắng không yên :

– Bốn người này e rằng cũng giống như Chưởng môn nhân các đại môn phái, sẽ bị thất tung trong giang hồ.

Lãnh Nguyệt My thất thanh kinh ngạc :

– Làm sao ngươi có thể biết được?

Đặng Tiểu Nhàn cười lạt nói tiếp :

– Bởi vì bốn người này đều mang trong mình võ công tuyệt thế, mỗi người hùng bá một phương. Hơn nữa cũng như Chưởng môn các đại môn phái sau lưng họ còn có một lực lượng to lớn hùng hậu.

Thu Hàn Vân chợt rùng mình cất giọng run run :

– Xem việc thất tung của Chưởng môn nhân các đại môn phái có thể nói là muốn bức bách lệnh tôn Bạch Y Mặc Kiếm Chu đại hiệp tái hiện chốn giang hồ. Lẽ đâu…

Chàng quét ánh mắt qua khắp mọi người, giọng nói cực kỳ chắc chắn, khẳng định :

– Bức bách gia phụ tái xuất trên giang hồ võ lâm bất quá chỉ là một mục đích của chúng, mà chủ yếu là kẻ này muốn xưng bá trên giang hồ, lãnh tụ võ lâm cho nên…

Thu Hàn Vân hấp tấp nói :

– Ngươi nói rằng Chưởng môn nhân các đại môn phái đã bị bọn chúng khống chế?

Đặng Tiểu Nhàn gật đầu :

– Bị bọn chúng khống chế sợ rằng không chỉ các Chưởng môn nhân các đại môn phái mà thôi, có lẽ còn nhiều nhân vật cao thủ võ lâm mà chúng ta không biết.

Chàng ngửa cổ nốc cạn chén rượu rồi tiếp tục :

– Nếu như những vị này chỉ bị chúng khống chế không thôi thì chẳng có gì đáng sợ, điều tai hại nhất là một khi họ bị chúng thu phục để sử dụng, thiên hạ võ lâm e rằng sẽ… Thường Thắng Quân chợt cất tiếng hừ lạnh :

– Tiểu tử, ngươi phát sốt rồi ư? Nếu như nói Ban Ngộ Thiền Hoạt Phật, Bạch Cốt Thần Quân Đào Nhất Vĩ, Hình Bộ Cao và Hướng Bằng Cư, mất kẻ này bị bọn chúng thu dụng thì rất có thể xảy ra. Bởi vì những kẻ này vốn chẳng tốt lành gì, còn Chưởng môn nhân các đại môn phái đều là những bậc đạo cao đức trọng trong giới võ lâm. Có đánh chết ta cũng không tin là họ có thể trợ giúp cho kẻ ác làm nguy hại đến giang hồ.

Đặng Tiểu Nhàn mỉm cười tiếp tục :

– Tiểu nhi không muốn tranh luận với lão nhân gia. Nhưng mà những gì tiểu nhi đã nói ở đây đúng hay không, ngày sau sẽ rõ.

Thu Hàn Vân buông tiếng thở dài, lẩm bẩm :

– Ôi! Nói ra thật hổ thẹn, việc đã đến nước này mà chúng ta cũng không rõ kẻ đứng sau sai khiến bọn này là ai.

Đặng Tiểu Nhàn giọng chắc như đinh đóng cột :

– Nam Bút Tả Tiêu Thiên.

Thu Hàn Vân và Thường Thắng Quân ngây người kinh ngạc, họ biết Đặng Tiểu Nhàn tuyệt nhiên không phải là kẻ ba hoa lắm miệng, dám tùy tiện ăn nói loạn xạ vu cáo người khác. Song mỗi câu nói của chàng phát ra đều vượt quá sở liệu, khiến người ta nghi ngại khó tin, đang định giáo huấn chàng vài câu chợt nghe Lãnh Nguyệt My hỏi :

– Nam Bút Tả Tiêu Thiên sao? Ngươi làm sao biết được chính là lão?

Đặng Tiểu Nhàn cười lớn :

– Bởi vì gã bịt mặt trong địa đạo bữa trước chính là Giang Thủy Hàn.

Lãnh Nguyệt My tỏ vẻ ngờ vực không dám tin vào tai mình :

– Tại sao ngươi dám chắc gã bịt mặt là Giang Thủy Hàn?

Đặng Tiểu Nhàn ôn tồn đáp :

– Lúc đó ta hoàn toàn không biết là hắn, sau đó nghĩ lại, đến giờ ta mới dám chắc chính là hắn chớ không phải ai khác.

Bạch Hàng Tố thấy sư phụ mình và Thường Thắng Quân thần sắc có vẻ không được vui liền lấy tay thúc nhẹ vào hông chàng, đoạn thấp giọng hỏi :

– Chuyện trọng yếu như vậy, tại sao chàng cứ tùy tiện suy tưởng… cần… cần phải có chứng cứ mới được.

Đặng Tiểu Nhàn đưa mắt liếc nhìn nàng mỉm cười giọng chan chứa ân tình, nói :

– Trước khi ta xâm nhập vào địa đạo, mấy lần đã có kẻ âm thầm cảnh cáo ta, đâu có ngờ rằng Giang Thủy Hàn sớm phát hiện ra hành tung của ta, nên cố ý bày trò huyền hoặc dụ ta vào bẫy.

– Nếu như không phải là Giang Thủy Hàn, chỉ cần việc ta tự tiện xông vào cấm địa cũng đủ rước họa sát nhân vào người rồi, làm gì mà phải cần dùng Hóa Cốt Tiêu Hồn tán để đối phó với ta. Bởi vì chúng ta không có hận thù. Vả lại Hóa Cốt Tiêu Hồn tán luyện chế được không phải dễ, một loại độc vật hiếm có như thế tuyệt đối không thể dùng nó một cách bừa bãi vô lối. Hơn nữa tuy ta không thấy rõ mặt hắn, nhưng trong đôi mắt hắn chiếu ra những tia nhìn thù hận rực lửa, mà trừ Giang Thủy Hàn ra, Đặng mỗ chẳng hề gây thù kết oán với bất cứ một ai. Lại thêm thanh âm phát ra cùng với ánh mắt của hắn khiến ta có cảm giác rất quen thuộc, đáng tiếc là lúc đó ta bị Hóa Cốt Tiêu Hồn tán làm mất hết bản tính nên không kịp thời nhận ra chân diện mục của hắn. Lần thứ nhất, ta gặp hắn ở Cung Thân Vương phủ, lần thứ hai ta gặp hắn có mối thâm thù huyết hận đối với ta cho dù hắn có bị cháy thành than, ta cũng còn nhận ra được huống chi chỉ là một miếng vải che mặt mà thôi, mấy điều ta vừa nói chẳng lẽ không phải là chứng cứ sao?

Đặng Tiểu Nhàn tuy nói với Bạch Hàng Tố nhưng mắt chàng thỉnh thoảng lại ngó xéo qua phía Thường Thắng Quân.

Thường Thắng Quân trợn mắt nhìn chàng, nghiến răng rồi bật cười :

– Tiểu tử giỏi thật thì ra mi đã đợi ta ở đây đó hả?

Đông Địch Thu Hàn Vân nhẹ nhàng đặt tay lên vai chàng từ tốn mỉm cười :

– Hài tử, ngươi thật là đáng phục. Mọi nghi vấn ngươi đã giải khai hết rồi. Ôi, lớp sóng Trường Giang che mờ tất cả, người mới thay thế kẻ cũ. Thường huynh xem ra chúng ta đã già thật rồi.

Thường Thắng Quân cất tiếng cười sảng khoái :

– Người thì đều phải già cả mà. Thôi chúng ta hãy đi nghỉ sớm, ngày mai chúng ta còn phải gấp rút lên đường.


* * * * *

Đêm khuya nơi hoang sơn vắng vẻ thê lương.

Gió lạnh thổi buốt thấu tim gan.

Lửa đã tắt từ lâu.

Màn đêm tối đen như mực.

Bóng cây cổ thụ tán lá dày đặc đan kín vào nhau âm u lạ thường.

Bầu trời không một ánh sao, vầng trăng cũng không còn tỏa sáng. Bốn bề vắng lặng như chết.

Ngoại trừ tiếng gió rít trong đêm cùng tiếng những giọt nước nhỏ xuống tí tách trong thạch động, thì chẳng còn một thanh âm nào khác.

Sương đêm mờ mịt bay theo chiều gió.

Những đốm lân hỏa lơ lửng lúc ẩn lúc hiện tựa như hai con mắt ma quái cứ muốn hớp hồn người ta.

Thình lình…

Xa xa vọng tới tiếng đoản địch nghe hết sức chói tai.

Tiếp đó tiếng thanh la âm trầm vang lên… Những thanh âm nương theo cơn gió dội lại tứ phía, thanh âm cực kỳ rùng rợn, xé tai tức ngực khiến cho ai nấy kinh hồn mất vía không lạnh mà run.

Đặng Tiểu Nhàn đang vận công điều tức, đột nhiên mở choàng mắt tuy đã cố trấn tĩnh nhưng cũng khó giấu nổi vẻ kinh sợ hiện ra trên khuôn mặt, bất giác ngoảnh đầu lại liếc nhìn Thường Thắng Quân đang ở bên cạnh mình.

Giá như không quay lại thì tốt hơn, vừa chợt ngoảnh đầu lại, suýt chút nữa là chết vì sợ, đang định la lên thì bàn tay to lớn dơ bẩn đã bịt chặt miệng chàng.

Số là Thường Thắng Quân đang ngáy vang bên cạnh chàng hiện giờ đã cố mở to đôi mắt chuột ti hí, mím môi nghiến răng nhăn mặt làm trò quỷ nhát chàng.

Đặng Tiểu Nhàn thất kinh đoạn từ từ đẩy tay lão ra, thì thầm bên tai lão hóa tử :

– Người… người chưa ngủ sao?

Thường Thắng Quân nheo mắt mỉm cười :

– Tiểu tử, có sợ không hả?

Đặng Tiểu Nhàn đỏ mặt, giọng ấp úng :

– Lão nghe coi, đó là…

Thường Thắng Quân vòng hai tay như thủ thế, gằn giọng nói từng chữ :

– Cương thi.

Tim Đặng Tiểu Nhàn như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, chàng dứt khoát không dám tin vào tai mình, vừa nghe được sự thật, nhưng nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm chỉnh của Thường Thắng Quân, nhất định lão không đùa mình. Chàng thoáng kinh ngạc nói tiếp :

– Tiểu nhi không tin người chết… Thây ma lại có thể đi chơi được…

Thường Thắng Quân nghiêm giọng sửa lại :

– Không phải đi mà là nhảy nhót, ngươi tin hay không tùy ý. Song lát nữa sẽ thấy ngay đây.

– Trời cao đất rộng, thế gian thanh bình, lẽ nào lại có quỷ thực?

Thu Hàn Vân, Lãnh Nguyệt My, Bạch Hàng Tố cũng bị tiếng đoản địch và thanh la làm kinh động, vội thức giấc cùng nhau chạy tới.

Thu Hàn Vân đưa mắt nhìn Thường Thắng Quân nét mặt đầy vẻ nghi ngờ, cất giọng hỏi tiếp :

– Thường huynh, huynh đã thấy cương thi thật sao, huynh tin có quỷ à?

Bạch Hàng Tố và Lãnh Nguyệt My tuy cũng mang trong mình võ công cao cường, nhưng vừa nghe nói đến quỷ cũng không nén được sợ hãi toàn thân run rẩy, mặt hoa thất sắc vội vàng chui vào trong giữa, co ngươi lại.

Thường Thắng Quân lườm thầy trò Thu Hàn Vân một cái, giọng nghiêm nghị :

– Lão hóa tử tuy chưa gặp quỷ nhưng đã được tận mắt trông thấy cương thi, chắc mọi người đều đã nghe nói tới Quỷ thành Địa phủ Phong Đô rồi chứ?

Thu Hàn Vân khẽ gật đầu, chậm rãi đáp :

– Năm xưa ta đã từng theo tiên sư đến Nga Mi chơi, trên đường qua Trùng Khánh, bởi vì có việc bận rộn bên mình nên không thể ghé qua Phong Đô một chuyến, thật là đáng tiếc. Nói ra thì thật là kỳ quái, kẻ sợ quỷ nhất thì lại khoái nghe người ta kể chuyện quỷ nhất.

Bạch Hàng Tố dựa sát vào người Lãnh Nguyệt My run giọng hỏi Thường Thắng Quân :

– Lão tiền bối, người đã đến Quỷ thành Địa phủ Phong Đô rồi phải không? Hình dáng nó ra sao, lão nhân gia hãy nói cho tiểu nữ nghe thử, có được không ạ?

Thường Thắng Quân gật đầu :

– Lão hóa tử đây không những đã đến Quỷ thành Địa phủ Phong Đô, mà không chỉ có một lần đâu, trong dân chúng mấy ngàn năm nay đều truyền miệng với nhau, người trong thiên hạ sau khi chết đi, linh hồn đều đến Quỷ thành Địa phủ Phong Đô ở phía đông Tứ Xuyên để báo danh, bị Diêm vương phán xử, người tốt sẽ được bay lên trời làm thần hoặc đầu thai trở lại làm người, còn ác nhân sẽ bị đày đọa dưới chín tầng Địa ngục hoặc kiếp sau sẽ đầu thai thành loài súc sinh.

Quỷ thành Địa phủ Phong Đô cách Trùng Khánh hai dặm về hướng Đông bắc, nằm ở bắc ngạn sông Trường Giang. Đây là một cô thành có lai lịch lâu đời, đầu đời Minh được đổi tên thành Phong Đô.

Dân thành Phong Đô vừa chập tối đã đóng chặt cửa, tắt đèn đi ngủ không ai dám đi ra ngoài vì sợ những hồn quỷ lai vãng bên ngoài.

Lãnh Nguyệt My nghe vậy rùng mình ớn lạnh, giọng nói run run :

– Lão tiền bối, lão đã chính mắt thấy quỷ chưa?

Thường Thắng Quân mỉm cười đáp :

– Ta không là quỷ dĩ nhiên làm sao mà thấy được quỷ. Bất quá lúc đêm khuya, ngươi có thể nghe thấy tiếng hồn quỷ gào thét la khóc thảm thiết.

Đặng Tiểu Nhàn không nhịn được, bèn hỏi :

– Người ta thường nói có “Quỷ Môn quan” và “Chiêu Hồn kiều” ghê rợn khôn lường. Sự thật thì hình dạng nó ra sao?

Thường Thắng Quân nói tiếp :

– Kỳ thực Chiêu Hồn kiều chỉ là một cây cầu đá bình thường, hai bên cỏ mọc um tùm, dưới cầu nước chảy lững lờ. Còn Địa ngục chi môn, Quỷ Môn quan, cảnh sắc cực kỳ u tịch, do quá lạnh lẽo âm ám, trầm mặc thê lương nên khiến cho kẻ sống cảm thấy huyền hoặc bí hiểm lại thêm vẻ thần mật bao phủ làm mất hồn người ta, mê mẩn không biết đường đi tiếp nữa. Cho nên kẻ nào sinh thời đi qua Âm tào Địa phủ Phong Đô thành, càng thấy mơ hồ sau khi chết đi vậy, nên…

Thu Hàn Vân nói xen vào :

– Bởi vậy mà nghe nói có không ít người vượt đường xa vạn dặm đến Phong Đô để mua lộ dẫn tử, Thường huynh hẳn có biết chuyện này.

Thường Thắng Quân gật đầu đáp :

– Lộ dẫn tử này chính là một loại thông hành của Diêm vương chỉ đường cho người chết đi vào “quỷ quốc”. Người sau khi chết rồi cần phải có lộ dẫn tử mới có thể đặt chân vào thế giới u minh, nếu như lúc sinh thời đã có đủ lộ dẫn tử, thì sau khi chết sẽ có người chỉ dẫn để thoát khỏi cảnh khổ cực của Địa ngục. Trên tấm “lộ dẫn tử” có in hình Thập Diện Diêm vương cùng với dấu quan ấn đỏ chói, phía trên có khắc hàng chữ, người trong thiên hạ tất phải có dẫn tiến này mới có thể từ Âm phủ Phong Đô bay lên cõi trên đầu thai chuyển kiếp.

Đặng Tiểu Nhàn nghe xong khẽ mỉm cười :

– Giả như ta có cơ hội, cũng nên đến Phong Đô mua mấy tấm lộ dẫn tử đeo theo bên người.

Bạch Hàng Tố vội nguýt chàng một cái, giọng nhỏ nhẹ :

– Nhà ngươi không làm chuyện bại hoại thì sợ cái gì?

Chàng còn chưa kịp đáp lại.

Đột nhiên…

Thanh âm của đoản địch dẫn đường cho cương thi đang dịu dàng trầm bổng theo âm luật, bất ngờ trở nên dồn dập kích động vút bổng lên tận mây xanh.

Tiếp đó, gió đêm đưa tới bên tai mọi người tiếng thanh la, những thanh âm trầm đục dội đến hòa lẫn với tiếng đoản địch cao vút.

Tiếng thanh la vọng tới cực kỳ âm trầm thanh âm phát cực kỳ nhỏ bé, nhưng cũng không qua được tai mắt của Thu Hàn Vân, Thường Thắng Quân, Đặng Tiểu Nhàn, Lãnh Nguyệt My và Bạch Hàng Tố đang ngồi ở đây.

Bóng người lanh lẹ lướt tới nhanh hơn điện xẹt. Trong nháy mắt, năm người kẻ trước người sau nhảy vút lên vách đá cao muôn trượng.

Ánh trăng bàng bạc tỏa xuống, sao khuya lấp lánh đầy trời.

Phóng tầm mắt ngó ra xung quanh chỉ thấy núi cao chập chùng, tiếp nối nhau liên miên bất tuyệt trải dài ngút mắt, không biết đâu là cùng tận.

Hốt nhiên phía trong thâm cốc xa xa, dưới ánh trăng bỗng một đạo ngân quang chớp lên lóa mắt rồi chợt tắt, mà tiếng đoản địch cao vút và tiếng thanh la trầm đục phát ra dẫn đường cho cương thi cùng đột ngột biến mất không còn nghe thấy nữa.

Đông Địch Thu Hàn Vân kinh nghiệm giang hồ lâu năm kiến thức sâu rộng vừa nhìn vậy đã biết có người đang giao chiến, bất giác tinh thần trở nên can đảm, song cước điểm nhẹ xuống đất, đang muốn thi triển khinh công lao tới trước xem việc gì xảy ra.

Chợt vang lên tiếng ngăn trở của Thường Thắng Quân :

– Thu nữ hiệp hãy chậm bước, để cho lão hóa tử có đôi lời phân giải.

Thu Hàn Vân có chút ngạc nhiên thân hình vội dừng lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Thường Thắng Quân :

– Ý của Thường huynh là…

Thường Thắng Quân nghiêm giọng bảo :

– Tông tích địch nhân đã hiện ra, mỗi bước đi của chúng ta phải phòng bị cẩn thận, thận trọng là hay nhất, hơn nữa ở nơi đao quang kiếm ảnh trập trùng như vậy cách xa đây có đến mấy chục dặm lại thêm núi cao hiểm trở khó lường, vạn nhất lạc đường, lần vào chỗ mai phục của địch nhân há chẳng phải…

Thu Hàn Vân nghe xong trong lòng run sợ vội vàng đáp :

– Lời Thường huynh nói chí phải, cao kiến như vậy ta xin nghe theo.

Thường Thắng Quân mỉm cười vội vòng tay đáp :

– Cao kiến à? Đó chẳng qua là Thu nữ hiệp quá khen ta đấy thôi, lão hóa tử ta cảm thấy quái dị vô cùng, cứ theo lẽ thường nơi nào có cương thi đi qua, không kẻ nào là không tránh đi để nhường đường. Tại sao lại có kẻ dám cả gan cản đường giao đấu cùng với người dẫn đường và những thây ma nọ? Mục đích của hắn là gì? Thật là ngụy dị khôn lường. Trừ phi đó là kế dụ địch để lừa chúng ta vào cạm bẫy.

Thu Hàn Vân nghĩ một lát mới từ tốn cất tiếng :

– Cho dù chân tướng như thế nào chẳng nữa, chúng ta quyết định phải án binh bất động nơi đây, mọi người hãy nhớ kỹ phương vị đợi khi trời sáng sẽ đi tới đó coi chuyện gì đã xảy ra, không biết ý Thường huynh ra sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.