Đọc truyện Cuồng Luyến Chi Ái 2 99 Ngày Yêu Anh – Chương 34: Lại Là Mộc Tuyết
Bây giờ có Trần Quân Minh rồi, mỗi ngày cô sẽ chăm chỉ viết lên từng câu chuyện tình yêu của cô và anh vào đây.
Sau chín mươi chín ngày hạnh phúc, chính cô sẽ là người ngỏ lời với anh…
Nhược An vẫn đến trường như mọi ngày trước nhưng hôm nay cô phải ghé tập đoàn M&M của Trần Quân Minh để đưa hồ sơ cho anh.
Nhược An đến quầy tiếp tân để hỏi…
“Trần Quân Minh làm việc ở phòng nào thế…”
Lễ tân quan sát một lượt liền trả lời…
“Tổng giám đốc ở tầng năm, ngay phòng đầu tiên, cô cứ ra khỏi thang máy liền thấy…”
Lễ tân nhìn Nhược An đi xa mới bắt đầu nghi hoặc hỏi nhau…
“Người vừa nãy là Mộc Tuyết tiểu thư đúng không nhỉ…”
“Hình như là thế…”
“Hên quá tôi nhanh trí cho cô ấy lên, chứ không lại bị tổng giám đốc khiển trách thì toi đời…”
Nhược An không tin cô được vào tập đoàn lớn này dễ dàng như vậy, chắc có lẽ bọn họ cũng biết mối quan hệ của cô và Trần Quân Minh thông qua báo chí…
Nhược An đi theo chỉ dẫn liền thấy bảng đề chữ tổng giám đốc, cô gõ nhẹ cửa…
“Vào đi…”
Nhược An đẩy nhẹ cửa vào, công nhận phòng làm việc của anh vừa sáng lại sạch sẽ, đồ đạc lẫn hồ sơ được xếp gọn ngay ngắn trên kệ, khác xa với tưởng tượng của cô…
“Em mang hồ sơ đến cho anh này…”
Nhược An đặt tệp hồ sơ trên bàn, mỉm cười nhìn Trần Quân Minh vẻ mặt hài lòng vì đã giúp đỡ được anh…
“Em có thể pha giúp anh một ly cà phê được không, phía dưới tầng ba ấy…”
Nhược An tuy không biết nhưng cũng gật đầu, cô đàng ra ngoài hỏi nhân viên vậy.
Nếu biết anh thích uống cà phê thì ở nhà cô đã pha cho anh rồi…
Nhược An đi thang máy xuống tầng ba liền thấy một quầy cà phê lớn nằm đó, có vài nhân viên nữ cũng đang đợi cà phê…
“Có thể hướng dẫn tôi sử dụng được không…”
Nhược An ngại ngùng hỏi nhân viên ở đó, họ nhìn cô bất ngờ rồi lại vui mừng lên tiếng…
“Chị sao vậy Mộc Tuyết, bình thường chị vẫn hay giúp tổng giám giám đốc pha cà phê cơ mà…”
Nhược An nghĩ chắc bọn họ lại nhầm lẫn cô với người phụ nữ tên Mộc Tuyết kia, liền xua tay ý bảo không phải…
“Chắc cô nhầm rồi, tôi là Nhược An…”
Nhân viên kia xì xào liền bỏ đi để lại Nhược An chưa biết nên pha cà phê thế nào.
Cô đành trở lại phòng làm việc của Trần Quân Minh với tay không…
“Xin lỗi…em không biết pha cà phê…”
Trần Quân Minh cười nhìn Nhược An, anh cũng không trách móc gì cô…
“Vậy thôi lát thư ký sẽ pha cho anh…em về trước đi…”
Nhược An buồn bã liền ra về, không biết do cô nhìn nhầm hay thật sự nụ cười của Trần Quân Minh đang ẩn chứa sự thất vọng lẫn tức giận về cô.
Vốn muốn hỏi người phụ nữ tên Mộc Tuyết kia là ai, nhưng lời chưa kịp nói ra đỡ bị nghẹn ở trong lòng…
Nhược An đi một hồi liền chẳng hiểu sao lại dừng chân trước thư viện, chi bằng đọc một vài quyển sách hay ho khiến tâm trạng tốt lên cũng không tồi…
Cô lựa một vài quyển tiểu thuyết lẫn sách văn học, chọn vị trí gần phía cửa sổ có ánh sáng tốt nhất để đọc chúng…
“Tôi muốn quyển sách đó…”
Nhược An nhíu mày nhìn lên phía người con trai cao lớn, khuôn mặt tuấn tú thư sinh chính là thứ thu hút cô đầu tiên…
“Này cô không nghe à, tôi muốn quyển sách kia…”
Gia Thành chỉ tay vào cuốn sách có bìa màu xanh đang được kê dưới tay Nhược An, khuôn mặt vẫn như cũ không có lấy chút hảo cảm…
“Quyển sách này tôi cầm trước, chờ tôi đọc xong sẽ trả cậu…”
Vốn dĩ Nhược An định nhường cậu ta rồi, nhưng lời nói của tên thư sinh đẹp trai này làm cô cảm thấy khó chịu cực kì…
“Con gái như cô nên đọc mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình kia kìa, chứ không phải sách kinh tế toàn cầu…đọc cũng chả hiểu…”
Lời nói phát ra từ miệng Gia Thành tuy nhẹ nhàng như không, nhưng lại động đến lòng tự trọng của Nhược An.
Ai nói con gái thì không được đọc sách kinh tế cơ chứ…
“Tôi cứ không nhường đấy thì làm thế nào, định đánh tôi à…”
Gia Thành nhướng mày nhìn Nhược An, chắc chắn cô không biết cậu là ai rồi nên mới dám mạnh miệng như vậy…
“Cô biết tôi là ai không…”
“Thế cậu biết tôi là ai không…”
Gia Thành khó hiểu nhìn Nhược An, sao mà cậu biết được con người tầm thường này là ai cơ chứ…
“Cô thích thì tự giữ lấy mà đọc…tôi không cần nữa…”
Gia Thành liền rời khỏi thư viện để Nhược An được một phen hả hê, đẹp vẻ bề ngoài nhìn nhân cách thì lại không giống như thế.
Nhược An chăm chỉ đọc sách đến tận chiều tối mới về biệt thự….
“Trần Quân Minh chưa về à…”
“Dạ chưa…”
Người hầu trả lời liền tiếp tục công việc quét dọn của mình, Nhược An chán nản liền đi lên lầu, gọi điện cho Trần Quân Minh xem anh đang ở đâu…
“Có chuyện gì vậy anh, tối rồi còn chưa về…”
-Có tối nào mà anh về biệt thự đâu, anh còn công việc ở quán Bar mà…
“Lúc trước buổi tối anh cũng về mà, còn cùng em đi ăn tối…”
-Em phải hiểu cho anh chứ Nhược An, đó là công việc của anh mà…
“Vậy…vậy mấy giờ anh về…em sẽ đợi…”
-Không cần đâu, em ngủ trước để ngày mai đi học đi…tối nay anh không về biệt thự…”
“Được rồi, anh chú ý sức khỏe…”
Nhược An chưa kịp nói xong anh đã cúp điện thoại trước, chắc cô lại làm phiền đến công việc của Trần Quân Minh.
Cô cũng không nghĩ nhiều liền lôi sách vở ra học, hôm nay cũng chưa viết nhật ký nữa…
-Ngày 3-7-XXXX, tôi lại nghe nhân viên của anh ấy nhắc đến Mộc Tuyết, tối nay anh ấy cũng không về nhà…
Dưới phần tâm trạng Nhược An ghi chữ buồn ở đấy.
Nhớ lời nhân viên từng nói nếu có một ngày buồn sẽ không kết hôn với người đàn ông ấy.
Nhưng hôm nay cô buồn cũng không phải lỗi của Trần Quân Minh nên mất một ngày cũng không sao…
—–