Đọc truyện Cuồng Luyến Chi Ái 2 99 Ngày Yêu Anh – Chương 33: Sinh Nhật Bất Ngờ
Nhược An cầm bút lên giải được vài bài toán liền có chút chán, cô liền nảy ra ý định ngồi viết nhật ký kể lại những chuyện vui vẻ của mình trong ngày hôm nay…
Ngày 1-7-XXXX, tôi cùng anh ấy ăn sủi cảo nơi hàng quán ven đường.
Không những thế còn cùng nhau dạo chơi trong công viên rất vui…
Trang nhật ký đầu tiên được cô viết ngay ngắn gọn gàng nhất, cất vào ngăn cuối cùng của tủ sách.
Hi vọng mỗi ngày cô đều có thể viết những điều tốt đẹp mà cả hai cùng nhau làm vào đây…
Vì công việc có phần gấp rút nên Trần Quân Minh liền nhắn cho Nhược tin nhắn chúc ngủ ngon trước, không tiện nói chuyện trực tiếp với cô.
Nhược An cũng hiểu cho công việc của anh, cô liền tự điều hồ sơ cá nhân vào trang online của nhà trường.
Họ gửi thư nói rằng, ngày mai cô bắt đầu đi học khiến Nhược An vui mừng mà chuẩn bị sách vở.
Đi ngủ sớm để chuẩn bị nhập học…
Rạng sáng tiếng chuông báo thức kêu lên đánh thức Nhược An bừng tỉnh.
Cô hào hứng liền chuẩn bị tươm tất mà đến trường…
“Trần Quân Minh đâu rồi…”
Nhược An ngó qua phòng Trần Quân Minh không có ai ở đó, cô được nghe nói anh đã đến tập đoàn trước, còn chu đáo phân phó tài xế đưa Nhược An đến trường quốc tế để nhập học…
Buổi học đầu tiên của cô vô cùng thuận lợi, được các bạn trong lớp hỏi thăm nhiệt tình khiến cô dần dà tìm lại được niềm vui từ các mối quan hệ xã hội với bạn bè.
Chiều đến xung quanh trường đậu kín xe ô tô sang trọng đến rước những vị thiếu gia tiểu thư kia.
Nhờ việc này mà Nhược An không bị ai dòm ngó hay bàn tán chuyện nữa rồi…
“Chào mừng em về nhà…”
Nhược An vừa bước xuống xe đã nhận được bó hoa lớn từ tay Trần Quân Minh, trong nhà cũng được trang trí một cách lộng lẫy…
“Hôm nay là ngày gì hả anh, sao được trang trí đẹp thế…”
“Sinh nhật em…không nhớ à…”
Đúng thật, hôm nay chính là sinh nhật cô, dạo này nhiều chuyện quá khiến cô cũng không còn nhớ rõ ngày tháng năm nữa rồi.
Vậy mà Trần Quân Minh lại nhớ, còn tổ chức sinh nhật giúp cô nữa…
“Cảm…cảm ơn anh…”
Nhược An ôm chầm lấy Trần Quân Minh mà cười rạng rỡ.
Trần Quân Minh xoa nhẹ lưng cô liền nhớ đến bánh kem đang để trong nhà bếp mà vội vàng đi lấy…
“Bánh kem anh đặc biệt chọn cho em đấy…mau mau ước rồi thổi nến…”
Nhược An chắp tay liền nhắm mắt ước nguyện, cô thổi mạnh cho nến tắt, hi vọng điều ước sẽ thành sự thật…
“Em ước gì đấy…”
Trần Quân Minh tò mò gặng hỏi nhưng Nhược An lại không nói, nếu nói ra sẽ bị mất linh nghiệm…
“Cắt bánh rồi chia cho mọi người cùng ăn nhé…”
Nhược An chia cho người hầu mỗi người một miếng, cô cũng cảm ơn họ vì đã góp phần tạo ra một sinh nhật trọn vẹn nhất cho cô…
“Của anh này…”
Nhược An đẩy miếng bánh kem siêu to đến trước mặt Trần Quân Minh, nhưng biểu cảm của anh lại đang né tránh miếng bánh kem…
“Anh mua cho em thôi, anh không thích đồ ngọt…”
Nhược An gật đầu liền ăn bánh kem của mình, đây là lần đầu tiên cô được người khác tổ chức sinh nhật cho đấy.
Cảm xúc hạnh phúc liền dâng trong người nhưng lại không thể nói thành lời.
Nhược An ăn gần hết bánh kem liền thấy mẩu giấy rơi ra, cô mở lên đọc…
“Em có đồng ý làm người yêu của anh không…”
Nhược An bất ngờ chưa kịp thốt lên liền thấy Trần Quân Minh đang quỳ dưới chân cô, trên tay còn đang cầm chiếc nhẫn kim cương đắt giá…
“Anh biết chuyện kết hôn hơi gấp nên muốn cùng em đính hôn trước…đợi khi nào em nguyện ý gả cho anh thì chúng ta sẽ tổ chức đám cưới…”
Nhược An gật đầu vui vẻ liền để anh đeo nhẫn vào tay cô.
Sinh nhật tuổi mười tám của cô thật đẹp đẽ biết bao, khi vừa có bánh kem ngon, vừa có người đàn ông yêu mình tha thiết, đối xử vô cùng tốt với mình…
“Nếu anh không bỏ em thì cả đời này em cũng không bỏ anh…”
Trần Quân Minh ôm Nhược An vào lòng, cuối cùng Nhược An cũng chấp nhận anh rồi, cuối cùng anh cũng có cô rồi…
“Hôm nay đi học thấy thế nào…”
Nhược An vừa ăn nốt phần bánh kem dang dở, vừa trả lời câu hỏi của anh…
“Vui lắm luôn ấy chứ, em còn kết thêm rất nhiều bạn mới…”
Trần Quân Minh nghe thế liền yên tâm, anh vội xoa đầu Nhược An liền lên phòng giải quyết công việc.
Không gian lại trở về yên tĩnh thường ngày…
Nhược An cũng thay đồ tắm rửa lại lên bàn ngồi học, cô tiếp tục lôi cuốn nhật ký đang viết dở ra tiếp tục trang thứ hai…
Ngày 2-7-XXXX, Anh ấy tặng tôi một bó hoa rất đẹp và thơm.
Còn nhớ sinh nhật của tôi mà cùng người hầu tổ chức khiến tôi cảm động lắm.
Không những thế còn tỏ tình và đeo nhẫn đính ước nữa cơ chứ…đúng là người đàn ông tuyệt với nhất trên đời này mà…
Nhược An còn không quên trang trí xung quanh để cuốn nhật ký trở nên đẹp đẽ.
Nhược Anvô tình mua được nó ở văn phòng phẩm.
Cô chú ý đến cái bìa ghi chín mươi chín ngày trên cuốn sổ liền được nghe nhân viên giải thích…
“Mối tình đầu của ngài ấy nói rằng nếu anh theo đuổi cô đủ một trăm ngày, sẽ đồng ý lấy anh.
Rồi đến khi thứ chín mươi chín anh đàng buông bỏ mối tình đầu, cô gái ấy hỏi tại sao lại cố gắng như vậy còn một ngày nữa thôi mà nhưng anh đã dứt khoác trả lời rằng anh đã dùng chín mươi chín ngày để theo đuổi cô ta nhưng ngày cuối cùng chính là giữ lại tôn nghiêm cho mình…”
Ngừng một chút nhân viên lại nói tiếp…
“Nếu em muốn theo đuổi một hay trải qua tìng yêu với ai đó, hãy ghi lại từng ngày yêu nhau vào đây, nếu trải qua chín mươi chín ngày hạnh phúc hãy lấy anh ta làm chồng…một ngày đau cũng không đáng..”
Nhược An gật đầu liền tiếp tục nghe nhân viên giải thích tiếp…
“Em thấy ô nhỏ nhỏ phía dưới này không, vui buồn hay thất vọng đều ghi phía dưới này nhé…”
Lúc đấy Nhược An chưa có người yêu nhưng cô cũng quyết định mua.
Sau này quen Giang Vũ cô cũng không viết nhật lý vì nghĩ mình chưa đủ tuổi trưởng thành…
—–