Đọc truyện Cuồng Đồ Tu Tiên – Chương 164: Quỳ Xuống
– A.
Đầu gối Hồ Tài Kiền bị đá vào, chẳng qua cũng chỉ lảo đảo một chút, cũng không có quỳ xuống.
Quỳ xuống? Hồ Tài Kiền thầm nghĩ, ta không nghe lầm chứ? Miệng xin lỗi là quá đủ rồi a, lại còn phải quỳ xuống trước mặt tiểu tử miệng còn hôi sữa này sao?
– Cha!
Mà khi Hồ Tài Kiền quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt ác liệt cùng ánh mắt khẩn cầu của lão ba. Hồ Tài Kiền cố gắng nén giận, không nói một tiếng nào, cắn răng quỳ xuống.
Người quỳ xuống nhưng trong cơ thể phảng phất như bùng nổ. Một loại cảm giác khuất nhục mãnh liệt lan ra toàn thân. Tiểu tử! Một ngày nào đó, ta sẽ hoàn lại cho ngươi! Hoàn lại gấp mười gấp trăm lần!
Hồ Tài Kiền quỳ xuống xong, Hồ Thành Thủ liền hạ mũ ô sa của mình xuống, cung kính khom người với Diệp Không nói:
– Tiểu súc sanh của hạ quan thường ngày không kiêng nể gì cả, thói hung hăng cuồng vọng càn quấy đã quen, ngày hôm qua đắc tội Bát thiếu gia, hôm nay đặc biệt đến đây xin lỗi. Thỉnh Bát thiếu gia xử phạt.
Chuyện này khiến Cửu phu nhân đứng ở một bên không khỏi sợ hãi thán phục, tuy rằng Thành thủ là chức quan không lớn thế nhưng cũng không nhỏ nha, người như vậy lại bắt nhi tử quỳ xuống trước mặt người khác? Cửu phu nhân có chút không tin tưởng đôi mắt của chính mình.
Chẳng qua ngay sau đó, Cửu phu nhân lại có cảm giác nhẹ nhõm. Ai, ôn thần vẫn là ôn thần nha, ai gặp hắn đều không may. Vốn bản phu nhân cho rằng mình đã chịu nhục, hiện giờ xem ra người ta mới gọi là chịu nhục, bỏ đi bỏ đi, đường đường là thành thủ Ngũ phẩm cũng bị hắn đối đãi như vậy, ta là một người đàn bà còn cần phải so đo với hắn làm gì?
Trong thấy cảnh này, Cửu phu nhân không khỏi tâm tro ý lạnh, từ nay về sau không dám đắc tội với Diệp Không cùng Trần Cửu Nương nữa.
Nhìn thấy Hồ Thành Thủ nói như vậy, Diệp Không cũng có chút ngượng ngùng, hắn vội vàng đỡ Hồ Thành Thủ lên nói:
– Hồ đại nhân miễn lễ, kỳ thật ta là người vô cùng rộng lượng, không hề muốn tính toán chi li cùng tiểu bối…
Ngay cả cảm giác hết hy vọng Hồ Tài Kiền cũng có, ngươi mà cũng gọi là rộng lượng? Lão tử so ra còn lớn hơn ngươi vài tuổi đấy! Mẹ nhà ngươi mới là tiểu bối!
Hồ Thành Thủ là dạng người khẩu phật tâm xà tiêu chuẩn, cái gì cũng có thể nhịn được, lời gì cũng có thể nói ra, hắn lập tức cười nói:
– Bát thiếu gia, nếu không chê, ta và ngươi kết làm huynh đệ, lão phu hơn ngươi mấy tuổi thì làm huynh trưởng, nhi tử của ta không tốt. Về sau còn phải nhờ thúc thúc như ngươi dạy bảo nhiều thêm, nên đánh cứ việc đánh, nên mắng cứ việc mắng.
Được! Lúc này trở thành tiểu bối thực sự. Hồ Tài Kiền tối sầm trước mặt. Ông trời ơ…i…! Cha, tiểu bá vương ta sau này chỉ có thể làm tiểu vương bát rồi.
Mà ngay cả Cửu phu nhân cũng đã chuẩn bị tâm lý cũng muốn té xỉu, ánh mắt kinh ngạc trước vẻ cường thế của Diệp Không, quả nhiên là không hổ danh ôn thần nha, kinh ngạc thêm lần nữa là vì Hồ Thành Thủ quá vô sỉ, người này không biết xấu hổ sao?
Cái gì gọi là người không biết xấu hổ cũng chỉ đến mức đấy là cùng, Diệp Không thật không biết tìm ra lý do gì, cho dù Hồ Tài Kiền biểu lộ không phục thì thế nào, ngươi đã trở thành thúc thúc của hắn chẳng lẽ lại còn đi so đo với vãn bối?
– Đã như vậy… hiền chất đứng lên đi.
Người ta đã nói như thế, Diệp Không cũng không có ý tứ so đo liền gọi Hồ Tài Kiền dậy, dùng khẩu khí của trưởng bối nói ra:
– Kỳ thật ta cũng không muốn so đo cùng với ngươi, chẳng qua nhìn ngươi quá đần, đến gặp người khác để đánh nhau phải làm ra vẻ đáng thương. Nhìn xem nơi này là ai bảo vệ, nhìn xem người nọ là ai? Tình hình như thế nào cũng không hề biết, còn làm trò uy phong đập phá quán người ta, ngươi nói xem có phải ngươi rất đần hay không? Ta giáo huấn ngươi là vì muốn tốt cho ngươi. Sợ cha ngươi mất mặt thôi.
Hồ Tài Kiền quỳ xuống, nghe Diệp Không nói vài lời như vậy, tự nhiên hắn cũng nhận được rõ ràng, cuối cùng gật đầu nói:
– Quả thực là như vậy, lúc trước ta không biết.
Ngoài miệng Hồ Tài Kiền nhận lỗi nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ miên man, đúng, ngươi nói đúng thì đúng. Hiện giờ ngươi làm chủ tại nơi đây, ta cúi đầu ra vẻ đáng thương là được, chờ đến lúc nơi này không phải ngươi làm chủ… Hắc hắc, ngươi gọi ta một tiếng ông nội cũng vô dụng!
– Đã như vậy, chuyện này coi như không có gì đi. Ta cũng không tiễn, các ngươi đi từ từ thôi.
Diệp Không trực tiếp hạ lệnh trục khách.
– Quấy rầy, hạ quan cáo từ.
Hồ Thành Thủ thi lễ đối với Diệp Không, lúc này mới mang nhi tử ra ngoài.
Sau lưng còn vang lên tiếng Diệp Không dặn dò:
– Hiền chất, đừng quên ăn óc heo, rất bổ đấy!
Ngay cả Cửu phu nhân cũng không nhịn được cười, tiểu tử này không chịu buông tha người chút nào. Nàng che miệng muốn rời đi thế nhưng lại bị Diệp Không gọi giật lại.
– Cửu phu nhân, có chút chuyện… muốn cùng ngài thương lượng một chút.
Diệp Không có việc cầu người cho nên tương đối khách khí.
Cửu phu nhân có chút không thích ứng với vẻ khách khí của hắn, trong lòng đang suy nghĩ không biết là chuyện gì, vừa hỏi mới biết được thì ra là về người bên cạnh nàng.
– Bát thiếu gia, một Tiểu Hồng còn chưa đủ, còn muốn đánh chủ ý tới Tiểu Quyên của phòng ta?
Cửu phu nhân hỏi.
Diệp Không vốn định hỗ trợ cho Liễu Trường Thanh. Thế nhưng nếu nói như vậy sẽ để cho những người khác biết rõ hai người này có tư tình, quân quy Diệp gia vô cùng sâm nghiêm, binh sĩ yêu đương đều là tội lớn.
– Ha ha, ta là chuộc thân cho Tiểu Quyên, không phải thu nàng làm thiếp.
Diệp Không cũng không có biện pháp, đành phải nói lập lờ.
Cửu phu nhân cười nói:
– Vậy ngươi đối với Tiểu Quyên có bằng với Tiểu Hồng không. Các ngươi sớm đã qua lại rồi sao?
Diệp Không té xỉu, lão tử cùng nha hoàn kia không thanh bạch được sao? Chẳng qua hắn đoán chừng nếu như nói những lời này, Cửu phu nhân cũng sẽ không tin tưởng, Diệp Không cũng chỉ còn cách nhận bô úp vào đầu, đương nhiên, hắn cũng không quan tâm nói lời biện giải.
– Cửu phu nhân, xin ngài giơ cao đánh khẽ, phí chuộc thân bao nhiêu cứ nói rõ, không có vấn đề gì.
Diệp Không cũng không phủ nhận.
Một màn vừa rồi đã khiến Cửu phu nhân trọn đời khó quên, nào dám không cho ôn thần mặt mũi, nàng cười nói:
– Ha ha, Bát thiếu gia coi ta là người keo kiệt sao, không phải chỉ một Tiểu Quyên thôi ư, ta lập tức cầm khế ước bán thân qua chỗ ngươi, đều là người một nhà cả, có cái gì không thương lượng được đâu.
Cửu phu nhân sảng khoái nói, Diệp Không cũng vui vẻ:
– Vậy thì cảm tạ Cửu phu nhân, về sau nếu có việc gì cần giúp đỡ cứ việc gọi ta là được.
Đón lấy khế ước bán thân của Tiểu Quyên, Tiểu Quyên cũng đi theo, Cửu phu nhân đứng trước mặt Diệp Không dặn dò Tiểu Quyên phải biết quý trọng tình cảm của Bát thiếu gia, hầu hạ thiếu gia cho tốt.
Diệp Không nghe được không khỏi nở mũi, hắn nhanh chóng mang Tiểu Quyên ra, hiện giờ Liễu Trường Thanh đang đứng đợi ở bên ngoài.